Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74 - Kiệt ngạo (3)

Kiệt ngạo (3) 


Sau khi đánh xong trận này, Ôn Ninh cũng vì biểu hiện hung hãn điên cuồng đáng sợ, dần dần lưu truyền một biệt hiệu không dễ nghe cho lắm.

Tuy bị Giang Trừng đâm trúng giữa bụng, nhưng Ngụy Vô Tiện chẳng để tâm đem ruột nhét trở lại vào bụng, vẫn như không có chuyện gì xảy ra cùng Ôn Ninh đi săn vài con ác linh, mua mấy túi khoai tây to đem về.

Lúc về Loạn Táng Cương, Ôn Tình băng bó kỹ lưỡng vết thương của hắn, mắng hắn té tát, bởi vì thứ bảo hắn đi mua là hạt giống củ cải cơ mà.

Từ đó về sau, lại trải qua một chuỗi ngày tường an vô sự bình thản. Ngụy Vô Tiện chỉ huy Ôn gia tu sĩ trên Loạn Táng Cương cuốc cuốc ruộng, xây xây nhà, luyện luyện thi, chế chế đạo cụ. Hàng ngày có thời gian rảnh liền chơi với đứa nhóc vẫn chưa tới một hai tuổi Ôn Uyển nhà đường ca Ôn Tình, treo nó lên cây, hoặc lấp đất chỉ để lộ cái đầu, gạt nó nói phơi nắng chút rồi tưới tí nước thì có thể lớn nhanh hơn, sau đó liền bị Ôn Tình quạt cho một trận.

Cứ như vậy trôi qua mấy tháng, ngoại trừ đánh giá của người ngoài về Ngụy Vô Tiện càng ngày càng nát, cũng không có nảy sinh bước tiến gì khác.

Số ngày Ngụy Vô Tiện có thể xuống núi không nhiều, bởi vì hết thảy những vật âm sát trên toàn bộ Loạn Táng Cương đều dựa vào một mình hắn trấn áp, không thể rời quá xa, cũng không thể đi quá lâu, hắn lại là một người bản tính hiếu động, ở nguyên một chỗ không sống nổi, không thể làm gì khác hơn là thường thường chạy đến cái trấn nhỏ gần nhất kia mà mua đồ ăn với dạo chơi đây đó.

Hôm đó lại đến ngày hắn xuống núi. Ôn Uyển đợi trên Loạn Táng Cương quá lâu, Ngụy Vô Tiện sợ bà lão sức yếu để trẻ con một hai tuổi chôn chân ở cái chỗ đó nghịch bùn, lần này liền đem hắn đi theo.

Đã tới trấn nhỏ này quá nhiều lần, Ngụy Vô Tiện đã xe chạy đường quen, mò đến trước sạp rau lật tới lật lui, chợt cầm lên một củ, tức giận nói: "Khoai tây này của ngươi nảy mầm nhá!"

Người bán rau như lâm đại địch: "Ngươi muốn thế nào?!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Tính rẻ chút đi."

Ôn Uyển từ đầu vẫn ôm chân hắn, Ngụy Vô Tiện đi tới đi lui mà chọn khoai mặc cả, Ôn Uyển treo trên đùi hắn, treo một hồi thì không ôm nổi nữa, cánh tay ngắn tũn mỏi nhừ, buông ra nghỉ một lúc, ai dè trong một lúc này, dòng người trên đường lại xô hắn đến lảo đảo mất phương hướng.

Ôn Uyển mới hai tuổi, tầm nhìn rất thấp, đi tới đi lui, tìm không ra Ngụy Vô Tiện chân dài giày đen, trước mắt toàn một đám chân đất quần đen bám bụi bẩn thỉu, mỗi lúc một mờ mịt luống cuống. Đang lúc đầu óc còn choáng váng, bỗng một phát đụng phải đùi một người.

Người nọ đi một đôi giày trắng như tuyết không vương hạt bụi nào, vốn đã đi rất chậm, bị hắn va phải, lập tức dừng chân.

Ôn Uyển nơm nớp lo sợ ngửa mặt lên, đầu tiên thấy ngọc bội treo ở bên hông, rồi lại thấy đai lưng thêu hoa văn mây cuộn, sau đó là cổ áo chỉnh tề chỉn chu, sau rốt, mới là một khuôn mặt tuấn nhã.

Cái người xa lạ này vẻ mặt đang lạnh lùng nghiêm nghị, từ trên cao hạ mắt nhìn xuống hắn. Bị đôi tròng mắt màu tựa lưu ly, lạnh như băng nhìn chằm chằm, Ôn Uyển bỗng bùng lên cơn khiếp sợ.

Ngụy Vô Tiện đầu kia trăm tuyển ngàn chọn cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định không mua đám khoai tây nảy mầm, ăn vào không chừng trúng độc, lại còn không chịu giảm giá, bị đằng buôn rau dè bỉu. Ai dè vừa quay lại đã không thấy Ôn Uyển đâu, cả kinh thất sắc lùng sục khắp phố mà tìm thằng bé, chợt nghe một hồi tiếng trẻ con la khóc, vội vàng vọt tới.

Chỉ thấy cách đó không xa, một đám người qua đường nhiều chuyện vây thành một vòng nhốn nháo, đang rỉ tai thì thầm chỉ trỏ. Hắn vừa rẽ đám người ra nhìn, ánh mắt thoắt cái bừng sáng.

Lam Vong Cơ một thân bạch y, lưng đeo Tị Trần cứng đơ mà đứng trong vòng người.

Lại liếc cái nữa, hắn liền dở khóc dở cười. Một anh bạn nhỏ ngã ngồi trước chân Lam Vong Cơ, đang nước mắt nước mũi tèm lem, oa oa khóc rống. Lam Vong Cơ đi không được, ở lại cũng không xong, ra tay cũng không phải, nói cũng không được, sắc mặt nghiêm túc, dường như đang suy tư nên làm sao bây giờ.

Người qua đường cắn hạt dưa tanh tách nói: "Bị sao vậy nè? Thằng bé sao gào khóc đến doạ người vậy nè."

Có người nói chắc nịch: "Bị cha nó mắng thôi."

Nghe được "Cha nó", Ngụy Vô Tiện trốn trong đám người phụt cười.

Lam Vong Cơ lập tức ngẩng đầu, phủ nhận nói: "Không phải ta."

Ôn Uyển cũng chẳng biết người khác đang bàn tán cái gì, trẻ con lúc đang sợ hãi đều sẽ gọi người thân, Thế là hắn cũng gọi: "Cha! Cha... oa oa oa..."

Người qua đường lập tức nói: "Nghe đi nghe đi! Ta đã nói là ăn vạ mà, là cha hắn đó."

Có người tự cho là ánh mắt sắc bén: "Nhất định là cha, cái mũi cùng một khuôn mà đúc ra, không chạy đi đâu được!"

Có người đồng tình: "Tội quá nha, khóc to như vậy, chắc bị cha mắng hả?"

Có người không rõ nội tình: "Phía trước sao vậy? Đang làm gì thế? Ta không qua xem được."

Có người giận mắng: "Cũng không biết ôm con lên dỗ nữa! Để cho nó ngồi dưới đất khóc? Cha gì kì vậy!"

Có người tỏ vẻ lý giải: "Còn trẻ như vậy, chắc là lần đầu tiên làm cha, ta năm đó cũng giống vậy, không hiểu biết gì, để vợ sinh thêm vài đứa nhỏ nữa thì hiểu biết nhiều thôi, cứ chậm rãi mà học..."

Có người dỗ trẻ con: Ngoan không khóc, mẹ con đâu?"

"Đúng vậy, mẹ ở đâu rồi, cha ác như thế này, mẹ nó đâu?"

Giữa làn sóng ồn ào huyên náo, sắc mặt Lam Vong Cơ càng ngày càng kỳ quặc.

Tội nghiệp hắn từ khi sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, mỗi lời nói mỗi hành động đều là đoan chính của đoan chính, gương mẫu của gương mẫu, từ trước đến nay chưa từng gặp qua tình trạng thiên phu sở chỉ kiểu này, Ngụy Vô Tiện cười đến không ngừng ngã ngửa, mắt thấy Ôn Uyển khóc sắp tắt thở, hắn đành phải đứng dậy, làm bộ vừa mới phát hiện hai người bên này, kinh ngạc nói: "Í? Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ mạnh ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, chẳng biết xuất phát từ cái tâm lý gì, Ngụy Vô Tiện lập tức tránh đi.

Vừa nghe thấy tiếng hắn, Ôn Uyển thoắt cái đứng lên, kéo hai hàng nước mắt mãnh liệt dâng trào hướng hắn chạy tới, lại lần nữa quắp đến trên đùi hắn. Người qua đường reo lên: "Đây lại là ai hả, mẹ nó ư? Mẹ nó ở đâu, cuối cùng ai là cha đấy?"

Ngụy Vô Tiện phất tay nói: "Tất cả giải tán giải tán!"

Thấy hết trò vui xem, đám người rảnh rỗi lúc này mới chậm rãi tản ra. Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, mỉm cười, nói: "Trùng hợp thế này. Lam Trạm, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Săn đêm. Đi ngang qua."

Nghe giọng hắn không khác so với mọi khi, cũng không chán ghét căm hận không đội trời chung, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm giác được gánh nặng trong lòng liền bay biến*.

Ngập ngừng, Lam Vong Cơ lại chậm rãi nói: "... Đứa bé này?"

Ngụy Vô Tiện tâm tình thả lỏng miệng sẽ không buộc chặt, tiện miệng nói: "Ta sinh đó."

Đầu mày Lam Vong Cơ giật giật, Ngụy Vô Tiện ha ha nói: "Dĩ nhiên là đùa thôi. Người khác sinh, ta dẫn đi theo chơi. Ngươi vừa làm gì đấy? Sao lại làm nó khóc?"

Lam Vong Cơ giọng hờ hững nói: "Ta không làm gì hết."

Ôn Uyển ôm chân Ngụy Vô Tiện, còn đang co cụm thút tha thút thít đeo bám. Ngụy Vô Tiện ngộ ra. Gương mặt Lam Vong Cơ kia tuy là dễ nhìn, nhưng trẻ con còn nhỏ thế này đại khái vẫn chưa biết được xấu đẹp, chỉ thấy người này một chút cũng không dễ gần, lạnh lùng nghiêm khắc hết sức, bị cái vẻ mặt khổ đại cừu thâm này dọa, không khỏi sợ hãi. Ngụy Vô Tiện bế Ôn Uyển lên lật qua lật lại đùa một hồi, dỗ mấy câu, bỗng thấy bên đường một người bán hàng rong vẫn nhe nhởn hướng bên này đắc chí cười, liền chỉ vào mấy thứ đồ hàng xanh đỏ tím vàng trong gánh của hắn, hỏi: "A Uyển, xem bên kia kìa, có đẹp không?"

Lực chú ý của Ôn Uyển bị chuyển dời qua, hít hít cái mũi, đáp: "... Đẹp."

Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Có thơm không?"

Ôn Uyển đáp: "Thơm."

Người bán hàng rong gánh vội vàng nói: "Vừa đẹp lại thơm, công tử mua một cái đi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Có muốn không?"

Ôn Uyển cho rằng hắn định mua cho mình, thẹn thùng nói: "Muốn."

Ngụy Vô Tiện ngược lại triều xoay bước về hướng khác, nói: "Ha ha, đi thôi."

Ôn Uyển như vừa bị đòn đau, trong mắt lại đong đầy nước mắt. Lam Vong Cơ dẫu thờ ơ lạnh nhạt, cũng chịu không được, nói: "Ngươi sao lại không mua cho nó."

Ngụy Vô Tiện kỳ quái hỏi: "Ta sao phải mua cho nó?"

Lam Vong Cơ đáp: "Ngươi hỏi nó có muốn không, không phải là muốn mua cho nó sao."

Ngụy Vô Tiện cố ý hỏi: "Hỏi là hỏi, mua là mua, cớ gì nhất định vừa hỏi xong thì sẽ mua?"

Hắn hỏi lại như thế, Lam Vong Cơ thật không còn lời gì để nói, trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, rồi đem ánh mắt chuyển qua Ôn Uyển. Ôn Uyển bị hắn nhìn chằm chằm, lại bắt đầu run.

Trong giây lát, Lam Vong Cơ lại nói với Ôn Uyển: "Con... Muốn cái nào."

Ôn Uyển còn chưa định thần, Lam Vong Cơ lại chỉ chỉ mấy món hàng trong gánh hàng rong, nói: "Mấy thứ đó, con muốn cái nào."

Ôn Uyển hoảng sợ mà nhìn y, còn không dám thở mạnh.

Chừng nửa nén nhang sau, Ôn Uyển rốt cuộc ngừng khóc. Cậu không ngừng sờ túi, trong túi phình lên chứa đầy mấy món quà vặt Lam Vong Cơ mua cho. Thấy nó rốt cuộc cũng ngừng khóc, Lam Vong Cơ dường như thở phào nhẹ nhỏm, ai ngờ, Ôn Uyển khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, yên lặng mà mon men dựa qua, ôm lấy hắn chân.

Bỗng cúi đầu, nhìn thứ bám trên đùi, Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện cười như điên nói: "Ha ha ha ha ha! Lam Trạm, chúc mừng ngươi, nó thích ngươi đó nha! Nó thích ai liền ôm chân người đó, tuyệt đối không buông tay đâu."

Lam Vong Cơ đi thử hai bước. Quả nhiên, Ôn Uyển vẫn chặt chẽ bám chân y, hoàn toàn không có ý định buông tay, còn cật lực ôm chặt.

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai y, nói: Ta thấy trước tiên ngươi cũng đừng, đi săn đêm vội, thế này, đầu tiên chúng ta đi ăn một bữa cơm, thế nào?"

Lam Vong Cơ giương mắt nhìn hắn, giọng không chút gợn sóng nói: "Ăn cơm?"

Ngụy Vô Tiện nói: ""Đúng là ăn cơm, đừng lạnh nhạt như vậy mà, không dễ gì ngươi tới Di Lăng lại còn trùng hợp đụng phải ta thế này, chúng ta tán dóc ôn chuyện, đi đi đi, ta mời khách."

Ngụy Vô Tiện nửa dắt nửa lôi, cộng thêm Ôn Uyển vẫn bám trên đùi Lam Vong Cơ, cứ thế mà kéo y vào trong một quán rượu.

Ngụy Vô Tiện nói: "Gọi món đi."

Lam Vong Cơ bị hắn ấn ngồi xuống chiếu, liếc nhìn thực đơn, chốc lát sau nói: "Ngươi gọi."

Ngụy Vô Tiện: "Ta mời ngươi ăn cơm, đương nhiên là ngươi gọi rồi. Nào nào nào, thích ăn gì cứ kêu, đừng có khách sáo. Ta đã nói với ngươi rồi, ta có tiền, chớ có lo." Hồi nãy không mua khoai tây nảy mầm độc nên bớt được một khoản. Lam Vong Cơ cũng không phải là người quen từ chối tới từ chối lui, nghĩ ngợi chốc lát rồi gọi. Ngụy Vô Tiện nghe y đều đều báo ra tên vài món ăn, cười nói: "Ngươi được nha Lam Trạm, ta cứ tưởng người Cô Tô các ngươi không ăn cay chứ. Khẩu vị của ngươi lại còn nặng nữa. Uống rượu không?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện nói: "Rời nhà ra ngoài rồi lại còn tuân thủ quy củ như thế, không hổ là Hàm Quang Quân. Vậy ta khỏi gọi phần của ngươi."

Ôn Uyển ngồi bên chân Lam Vong Cơ, lấy mấy món đồ chơi như đao gỗ nhỏ, kiếm gỗ nhỏ, tượng người bằng đất, bướm bện bằng cỏ linh ta linh tinh bày đầy trên chiếu, yêu thích không buông mà kiểm kê lại. Ngụy Vô Tiện nhìn nó bám dính bên cạnh Lam Vong Cơ cọ tới cọ lui, làm Lam Vong Cơ đến uống trà cũng khó, huýt gió: "A Uyển, lại đây."

Ôn Uyển ngó ngó Ngụy Vô Tiện mấy hôm trước mới chôn nó xuống đất như củ cải, lại nhìn nhìn Lam Vong Cơ mới vừa mua cho nó một đống đồ chơi, mông không di chuyển, trên mặt viết hai chữ rõ to: "KHÔNG MUỐN."

Ngụy Vô Tiện: "Lại đây. Nhóc ngồi đó làm phiền người ta."

Lam Vong Cơ liền nói: "Không sao. Để nó ngồi."

Ôn Uyển vui vẻ, lại ôm lấy chân y. Lần này là bắp đùi. Ngụy Vô Tiện cười nói: "Tham phú phụ bần, có tiền chính là cha. Lý nào lại vậy."

Đồ ăn với rượu được đưa lên rất nhanh, một bàn đỏ đỏ hồng hồng, chỉ có một chén màu trắng, là canh ngọt Lam Vong Cơ gọi riêng cho Ôn Uyển. Ngụy Vô Tiện gõ chén: "A Uyển, đừng chơi nữa, tới đây ăn. Người cha mới của nhóc gọi món ngon cho nhóc này."

Ôn Uyển cúi đầu, cầm hai con bướm, u u a a, lát sau giả thành con bên trái, hỏi "bạn có khoẻ không?", lát sau lại giả thành con bên phải đáp "tớ rất khoẻ, còn bạn thì sao?", một mình đóng vai hai con bướm, chơi vui kinh khủng, Ngụy Vô Tiện kêu mấy tiếng nó mới bưng chén lên, cầm một cái thìa nhỏ ngồi cạnh Lam Vong Cơ, múc canh ngọt ăn.

Lúc trước Ôn Uyển bị giam giữ trong cấm địa ở Kỳ sơn, sau lại chuyển tới Loạn Táng Cương, thức ăn hai nơi không thay đổi, nên với nó mà nói, chén canh ngọt này đã coi như là món ngon mới lạ, ăn vài miếng xong không ngưng nổi, nhưng vẫn còn biết bưng chén đưa cho Ngụy Vô Tiện, như hiến vật quý: "... Tiện ca ca... Ca ca ăn."

Ngụy Vô Tiện mặt hưởng thụ: "Ừ, không tệ, còn biết hiếu kính ta." (Húp mấy miếng rồi... >_>)

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Ăn không nói."

Vì để Ôn Uyển nghe hiểu, y lại dùng lời rõ ràng nói lại lần nữa: "Ăn cơm không nên nói."

Ôn Uyển liền vội vàng gật đầu, miệt mài ăn canh, không nói chuyện. Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm ngửa đầu uống một chén, cầm chén rượu trong tay thưởng thức, nói: "Ngươi thật là... Bao nhiêu năm qua cũng vẫn một dạng ấy. Hầy, Lam Trạm, lần này ngươi tới Di Lăng săn cái gì vậy? Chỗ này ta quen, bằng không ta chỉ đường cho ngươi?"

Lam Vong Cơ đáp: "Không cần."

Thế gia thường có nhiệm vụ bí mật không tiện nói với người ngoài, vì vậy Ngụy Vô Tiện cũng không hỏi tới cùng, nói: "Hiếm khi gặp được mấy người quen cũ, toàn là tránh ta, mấy tháng này thiệt là ngột ngạt muốn chết. Dạo này ở ngoài có chuyện lớn gì không?"

Lam Vong Cơ: "Chuyện lớn thế nào."

Ngụy Vô Tiện: "Ví dụ như gia tộc nào mới xuất hiện, tiên phủ nhà nào xây rộng hơn, mấy nhà kết minh gì gì đó. Nói đại một chuyện đi, tuỳ tiện tán gẫu chút."

Sau khi hắn với Giang Trừng rạn nứt, đã rất lâu không hề nghe nói tới tin tức và động tĩnh mới ở bên ngoài, lần này kéo Lam Vong Cơ tới "ôn chuyện", cũng có ý thăm dò tình hình.

Lam Vong Cơ khe khẽ mở miệng, nhả ra hai chữ: "Thông gia."

Bàn tay vọc chén rượu của Ngụy Vô Tiện khựng lại.

Hắn ngạc nhiên: "Thông gia? Nhà ai với nhà ai?"

Lam Vong Cơ đáp: "Lan Lăng Kim thị, Vân Mộng Giang thị."

Ngụy Vô Tiện gần như muốn đập bàn: "Sư... Giang cô nương với Kim Tử Hiên?"

Lam Vong Cơ gật đầu nhè nhẹ, Ngụy Vô Tiện nói: "Chuyện khi nào? Khi nào làm lễ kết thúc?!"

Lam Vong Cơ đáp: "Ba ngày sau."

Ngụy Vô Tiện hơi run tay nâng chén rượu đến bên môi, lại không ý thức được nó đã trống không. Trong lòng chợt thấy trống vắng, không biết là giận, là sợ, là khó chịu hay là chẳng biết phải làm sao nữa.

Trước khi rời khỏi Giang gia, hắn đã dự đoán trước việc này. Nhưng đột nhiên nghe tin, bao điều suy tư, thiên ngôn vạn ngữ lại nghẹn ngay ở ngực, khao khát chảy ra, nhưng lại chẳng thể trút được. Chuyện lớn như vậy, Giang Trừng cũng không nghĩ cách nói hắn hay. Nếu như hôm nay không vô tình gặp được Lam Vong Cơ, chỉ sợ sẽ còn biết muộn hơn nữa!

Nhưng nghĩ tiếp, nói hắn biết rồi thì sao chứ? Ngoài mặt, Giang Trừng đã thông báo cho cả thiên hạ, bây giờ chúng gia đều tin vào lời hắn nói: Ngụy Vô Tiện phản bội gia tộc, kể từ đây kẻ này không còn liên quan tới Vân Mộng Giang thị. Cho dù là biết, hắn cũng không thể đi đến uống một chén rượu mừng. Giang Trừng không nói hắn biết là đúng, nếu như Giang Trừng tới báo hắn hay, không chừng hắn sẽ nhất thời kích động mà làm ra chuyện gì đó.

Hồi lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới lẩm bẩm: "Lợi cho cái tên Kim Tử Hiên kia."

Hắn lại đổ một chén rượu, nói: "Lam Trạm, ngươi cảm thấy việc hôn nhân này thế nào?"

Lam Vong Cơ không đáp. Ngụy Vô Tiện nói: "Ai da, cũng đúng, ta hỏi ngươi làm gì. Ngươi có thể thấy thế nào, ngươi còn chưa trải qua việc này mà."

Hắn đem kia ly rượu uống một hơi cạn sạch, nói: "Ta biết, rất nhiều người đều thầm nói sau lưng rằng Giang Yếm Ly không xứng với Kim Tử Hiên, nhưng trong mắt ta, Kim Tử Hiên mới chính là người không xứng với sư tỷ của ta. Nhưng cố tình..."

Nhưng cứ cố tình là Giang Yếm Ly lại thích Kim Tử Hiên.

Ngụy Vô Tiện đem chén rượu thật mạnh ấn đến trên bàn, nói: "Lam Trạm! Ngươi biết không? Sư tỷ của ta chỉ xứng đôi với người tốt nhất trên thế giới này."

Hắn đập bàn một cái, ánh mắt ngà ngà say mang theo ngạo khí bên trong, nói: "Chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ lớn nhất trong vòng một trăm năm, để ai ai cũng phải biết đến, khen không dứt miệng, không ai có thể so sánh được. Ta muốn nhìn sư tỷ của ta vẻ vang kết thúc buổi lễ."

Lam Vong Cơ nói: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện cười nhạo nói: "Ngươi ừ gì chứ? Ta đã không đến dự được."

Lúc này, Ôn Uyển ăn canh ngọt xong, ngồi trên chiếu, lại bắt đầu chơi bướm cỏ. Sợi râu dài của hai con bướm quấn vào nhau, hồi lâu cũng không gỡ ra được. Thấy nó có vẻ luống cuống, Lam Vong Cơ cầm hai con bướm trên tay nó lên, gỡ vài cái đã tháo được bốn sợi râu bướm đã kết thành nút, trả lại cho nó.

Nhìn một màn này, Ngụy Vô Tiện gắng gượng rút suy nghĩ ấy đi, cười cười, nói: "A Uyển, đừng có cọ mặt qua, khóe miệng nhóc còn dính canh ngọt, sẽ làm dơ quần áo y."

Hắn còn đang kiếm khăn tay trên người, Lam Vong Cơ đã lấy một chiếc khăn tay vuông trắng thuần ra, mặt không chút cảm xúc lau đi canh ngọt dính bên khoé miệng Ôn Uyển. Ngụy Vô Tiện xuỳ: "Lam Trạm, thiệt giỏi nha, không nhìn ra ngươi còn biết dỗ con nít đó. Ta thấy ngươi mà tốt với nó thêm chút nữa, chắc nó không chịu về với ta đâu.

Bỗng nhiên, thần sắc Ngụy Vô Tiện biến đổi, từ ngực móc ra một lá bùa, mà lá bùa này bỗng dưng bốc khói rồi bốc cháy, Ngụy Vô Tiện đem nó để ra sau, chỉ trong chốc lát liền hóa thành tro tàn. Ánh mắt của Lam Vong Cơ ngưng động , Ngụy Vô Tiện  bỗng nhiên đứng lên, nói: "Hỏng rồi."

Những bùa chú này là do Nguỵ Vô Tiệt thiết lập trong mắt trận của cảnh giới ở Loạn Táng Cương , nếu sau khi y rời đi, mà trên Loạn Táng Cương thượng có biến động, trận pháp bị phá, hoặc là có huyết khí dột ngột, lá bùa liền tự động thiêu đốt nhắc nhở y là đã xảy ra chuyện. Ngụy Vô Tiện một tay đem Ôn Uyển kẹp ở dưới  phía dưới, nói: "Cáo lỗi không tiếp ngươi được nữa, Lam Trạm ta đi về trước!"

Bỗng một món đồ trong túi Ôn Uyển bị rớt ra, vội nói: "Con... Con bướm!"nhưng Ngụy Vô Tiện đã kẹp cậu lao ra khỏi tửu lầu. Không bao lâu, bên cạnh lại thêm một bóng trắng, Lam Vong Cơ vậy mà cũng đi theo, cùng song bước. Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm? Ngươi đuổi theo ta làm gì?"

Lam Vong Cơ đem con bướm mà Ôn Uyển làm rớt kia bỏ vào lòng bàn tay của cậu, không hẳn trả lời, mà lại hỏi: "Sao không ngự kiếm."

Ngụy Vô Tiện nói: "Quên mang rồi!"

Lam Vong Cơ không nói tiếng nào, chặn y lại, kéo lên Tị Trần, bay lên không trung. Ôn Uyển quá nhỏ, trước kia chưa bao giờ được ngự kiếm, vốn hẳn là thập phần sợ hãi, nhưng bởi vì Tị Trần bay rất vững vàng, cậu hoàn toàn không có cảm giác xóc nảy, hơn nữa người đi đường trên thị trần đều bị cảnh phi thăng này của ba người làm cho khiếp sợ vội ngửa đầu vây xem, khiến cậu cảm thấy mới lạ cùng hưng phấn, lớn tiếng kêu lên vui mừng. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra, nói: "Đa tạ!"

Lam Vong Cơ hỏi: "Nơi nào."

Ngụy Vô Tiện chỉ một hướng: "Bên này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #đam