Những chi tiết đau lòng trong Ma Đạo Tổ Sư
Đây là bài viết mình đọc được ở trên mạng, thấy khá hay nên dịch lại chia sẻ cùng các bạn. Nguyên văn bài viết như phía dưới:
Lời mở đầu: Suốt hai tháng qua, tôi đã dành thời gian bổ sung và mở rộng bài viết này, càng viết càng dài, càng viết càng nhiều, tất cả đều được gõ ra từng chữ một, chứa đựng tình yêu chân thành và sự tôn kính của tôi dành cho tiểu thuyết này. Tôi đã đọc nguyên tác "Ma Đạo Tổ Sư" rất nhiều lần, những chi tiết này bao gồm cảm nhận của riêng tôi, nội dung trong sách, cũng như những điểm tôi không nhớ đã đọc ở đâu nhưng để lại ấn tượng sâu sắc, tất nhiên cũng có những bổ sung từ các đạo hữu trong phần bình luận. Có thể nhiều thứ quá chủ quan, hoặc do lười gõ quá nhiều chữ và lười lật lại nguyên tác nên không diễn đạt hoàn toàn theo sách, cũng khó tránh khỏi những sai lệch trong trí nhớ.
1, Sau 13 năm trở lại Liên Hoa Ổ, trong từ đường Giang gia, Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng kích động đến mức thất khiếu xuất huyết. Anh nói với Lam Trạm: "Lam Trạm, đưa ta đi". Đừng bao giờ quay lại nữa. Đó là Liên Hoa Ổ mà anh mơ ước được trở về, nhưng giờ đây, vật đổi sao dời, người cũng không còn. Sau khi thất khiếu xuất huyết, Ngụy Anh ngất đi, phản xạ tự nhiên của Lam Trạm là kiểm tra hơi thở của Ngụy Anh. Tôi khó có thể tưởng tượng được trong khoảng thời gian nhiều nhất là một giây khi Lam Trạm đưa tay ra, anh ấy đã sợ hãi đến mức nào, sợ rằng Ngụy Anh lại lặng lẽ rời đi lần nữa.
Người ta nói sau 13 năm, Lam Trạm trở nên dịu dàng, không rời xa nửa bước, kẹo Vong Tiện ngọt ngào đến mức ngấy, nhưng viên kẹo này rõ ràng ngọt đến mức đắng nghét. Dịu dàng là vì cẩn trọng, không rời xa nửa bước là vì lo sợ được mất, anh ấy không thể chịu đựng được việc người mà anh ấy mong đợi suốt 13 năm mới tìm lại được, lại gặp bất kỳ rủi ro nào.
Tại Liên Hoa Ổ, Lam Trạm biết được toàn bộ sự thật về việc Ngụy Anh mất đan, trong sách miêu tả lúc này Lam Trạm mặt mày tái mét, thần sắc lạnh lùng, khiến người ta lạnh toát người, như rơi vào hầm băng, giọng nói khàn khàn, lời nói run rẩy, bàn tay ôm lấy Ngụy Anh trắng bệch. Ngụy Anh, hóa ra em đã không có kim đan từ lâu, hóa ra trong kiếp trước có biết bao khoảnh khắc khó khăn giữa ranh giới sinh tử, anh đều không có ở bên, tại sao anh không thể phát hiện sớm hơn, tại sao không thể nhìn thấu sự bất đắc dĩ và sự gượng gạo của em, có lẽ vẫn là chưa đủ, nỗi đau bị thiêu đốt, nỗi đau mất đi người thương yêu, anh đều đã trải qua, anh tưởng chỉ có những thứ này, anh tưởng mình đã trải qua tất cả những khổ đau mà em đã chịu, nhưng tại sao vẫn còn những thứ này? Tại sao muốn sống tốt lại khó đến vậy?!
2. Đoạn Lam Vong Cơ hỏi Ôn Ninh rằng việc phẫu đan có đau không, cuối cùng Ôn Ninh nói: "Nếu còn cách khác, nếu còn con đường khác để đi...". Giống như lời Ngụy Anh từng nói: "Có ai có thể cho tôi một con đường bằng phẳng, một con đường không cần tu quỷ đạo cũng có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ những người tôi muốn bảo vệ". Ngụy Vô Tiện ở tuổi 17, 18, xuất chúng, thiên phú dị thường, kiêu ngạo không kém Giang Trừng, tấm lòng cứu thế không thua Lam Trạm, mất kim đan, bước vào quỷ đạo, định mệnh phải chia tay với những người huynh đệ và cuộc sống trước đây, không ai biết anh đau khổ đến mức nào, anh một mặt chịu đựng tuyệt vọng trong lòng, một mặt phải hứng chịu những lời bẩn thỉu của thế gian, sự ra đi của người thân, sự rời bỏ của huynh đệ, sự nghi ngờ của bằng hữu. Phía sau không có lối thoát, phía trước mù mịt sương trắng, như ngọn đèn cô đơn thắp sáng con đường núi, tiền đồ khó đoán.
Tiện Tiện, mỗi lần đọc đến Bất Dạ Thiên tôi đều khóc, rất muốn xuyên không gian thời gian đến ôm anh. Rất muốn nói với anh rằng, lòng người hiểm ác, trăm quỷ đi đêm, có người lẫn trong đó, còn vui hơn cả quỷ, anh có thể khống chế quỷ, nhưng anh không hiểu lòng người.
3. Đoạn Kim Quang Dao sắp chết trong Quan Âm miếu, nói: "Làm hết việc xấu, nhưng vẫn muốn được người thương hại, ta chính là loại người như vậy đấy.". Từ đầu đến cuối, hắn chỉ vì không cam lòng, không cam lòng bị gọi là con trai của kỹ nữ, không cam lòng cùng là con người nhưng phải sống nhờ. Dù lạnh đến mấy cũng không nên lấy máu người khác để sưởi ấm bản thân, nhưng thế giới này đối với hắn cũng quá bạc bẽo. Miệng nói: "Nhị ca, chết cùng ta đi", nhưng trong giây phút quan trọng lại đẩy nhị ca ra xa, thứ hắn muốn chỉ là một chút thương hại, chỉ cần ngươi có, dù ngươi không cho ta cũng được. Hắn không phải sinh ra đã thất vọng với thế giới này, cũng từng ôm ấp hi vọng và ngây thơ, dịu dàng và từ bi.Nhưng đài Kim Lăng năm đó quá cao, đã đánh mất sự ngây thơ và lương thiện cuối cùng của hắn. Dù không có bảy mươi hai chiếc đinh gỗ đào, chín tầng cấm chế, các gia tộc trấn giữ, chỉ riêng một kiếm của Lam Hi Trần đối với Kim Quang Dao mà nói đã không còn kiếp sau. Lam Hi Trần quay người một kiếm, chặt đứt luân hồi của A Dao, cũng phong ấn phần đời còn lại của mình. Linh hồn nát thịt tan xương, cũng từng nghĩ đến việc hái hoa tặng thần linh. Nhưng thần linh cứu độ chúng sinh, lại không cứu nỗi khổ của chúng sinh.
Nếu thuở nhỏ, có một người có thể cứu hắn khỏi cô đơn, khỏi lang thang, khỏi sự bế tắc đến cực điểm trong đám đông, liệu hắn có trở thành một trong những người xuất chúng của các gia tộc, sánh ngang với Ngụy Anh và Lam Trạm? Hắn thông minh tuyệt đỉnh, tư chất không thua Ngụy Anh Lam Trạm, cũng không thiếu sự dịu dàng và từ bi, có sự nhẫn nại và hàm dưỡng cực tốt, cũng biết đền ơn đáp nghĩa. Nhưng số mệnh này không cho phép người ta giả định. Tuyết rơi trên đầm lầy trống vắng, trăng sáng vô ích, hoa tàn chỉ còn lại hận.
Kiếp này như thế, hà tất kiếp sau. Lam Hi Trần trong đời này đã làm sai hai việc, một là tin Kim Quang Dao, hai là không tin Kim Quang Dao đến cùng. Với trí thông minh và thủ đoạn của Kim Quang Dao, hắn hoàn toàn có thể mượn tay Lam Hi Trần để giết Nhiếp Minh Quyết, nhưng hắn không làm vậy, hắn đặt Lam Hi Trần vào nơi trong sạch nhất trong lòng, không nỡ làm vấy bẩn, cảm giác này giống như Ngụy Anh bị thương nặng đến mức ho ra máu vẫn quay đầu đi, sợ làm bẩn áo Lam Trạm.
Cũng trong đoạn này, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện gặp nhau, khóc nói xin lỗi, rồi nói cậu không phải hứa sẽ làm thuộc hạ của tôi cả đời, cả đời phò tá tôi, mãi mãi là Vân Mộng Song Kiệt sao (đại khái). Ngụy Vô Tiện nói: Xin lỗi, tôi thất hứa rồi... Thực ra anh không muốn như vậy, cậu là người thân duy nhất của anh mà. Lam Thị Song Bích vẫn còn, nhưng Vân Mộng không còn Song Kiệt.
4, Giang Trừng mất Kim đan, hắn chạy ra không phải vì ngang ngạnh bốc đồng, mà là để dẫn dụ quân đuổi bắt cho Ngụy Vô Tiện, nhưng hắn không bao giờ nói ra sự hy sinh của mình, giống như Ngụy Vô Tiện không chút do dự phẫu đan cho Giang Trừng. Nhớ lại đoạn này thật xót xa, giữa họ, chỉ nói tình nghĩa, không có thiếu nợ, Giang Trừng dùng một Kim đan bảo vệ an toàn tạm thời cho Ngụy Anh, Ngụy Anh dùng toàn bộ linh lực để thành toàn nửa đời kiêu hãnh của Giang Trừng, một người sẵn lòng, một người chết không nói, nếu loại tình cảm này cũng phải phân chia đúng sai nặng nhẹ, tôi cho đó là sự xúc phạm tình cảm.
5, Tiết Dương bị giết, trong tay bị chặt vẫn nắm chặt một chiếc kẹo, vì nắm quá chặt, sắp vỡ nát rồi. Dù tôi không đặc biệt thích nhân vật Tiết Dương, nhưng chi tiết này cũng khiến lòng đau. Sau này xem "Kỳ Phùng Địch Thủ", Bách Bang Ni nói, một người cần bao nhiêu kẹo để lấp đầy nỗi đau trong lòng, Mã Đông nói, người có quá nhiều đau khổ trong lòng, chỉ cần một chút ngọt ngào là đủ. Tiết Dương cả đời nghiện ngọt như mạng, chút kẹo này, rốt cuộc đến chết cũng không nỡ ăn. Tôi rốt cuộc phải định nghĩa thế nào về hắn, không có câu trả lời.
6, Lam Vong Cơ bị các trưởng bối họ Lam phát hiện trong hang núi Di Lăng, Lam Khởi Nhân bảo anh giải thích chuyện gì xảy ra, Lam Vong Cơ nói: Không có gì để giải thích, chỉ là như vậy (đại khái). Phải biết Lam Trạm từ nhỏ đã là mẫu mực của các đệ tử, lớn lên là danh sĩ tiên môn, là người Cô Tô Lam thị yêu quý danh dự đến nhường nào. Vì Ngụy Vô Tiện mà bỏ hết tất cả. Đừng nói đến ba mươi ba roi trừng phạt và vô số lần quỳ gối, mắng nhiếc trong ba năm. Đứng trước bách gia tiên môn nói thay cho Ngụy Anh, đánh cược danh dự của mình, dù bản thân đầy thương tích vẫn truyền linh lực cho hắn, dù cả thế giới phản bội cậu, tôi cũng sẽ đứng bên cậu, phản bội cả thế giới. Muốn đưa cậu về nhà, giấu đi... Chỉ là lúc đó Ngụy Anh không biết, việc "giấu cậu đi" đối với Lam Trạm có ý nghĩa gì, đó là sự bảo vệ tốt nhất và tình yêu chân thành nhất mà Lam Trạm học được từ cha mẹ thời thơ ấu, nó có nghĩa là "ai dám động đến cậu, phải bước qua tôi trước", có lẽ từ lúc đó anh đã không quan tâm đến danh và mạng nữa, nhưng "hắn không muốn".
Đôi khi thật ghen tị với Ngụy Anh, dù lúc sống đau khổ dữ dội, nhưng sống có người hiểu, chết có người đợi, chín trời tám hướng đều khổ, sự thiên vị là cứu rỗi.
Đối với Lam Trạm mà nói, đã hứa dành cho một người sự thiên vị, nguyện dành cả phần đời còn lại một cách hào phóng. Nhắc đến đây, tôi nhớ đến mẹ của Lam Trạm, người phụ nữ bị giấu đi cả đời, Mặc Hương không dành nhiều giấy mực, nhưng nghĩ kỹ lại, nhân vật chưa từng xuất hiện này cũng phức tạp và mâu thuẫn. Một người có thể làm bị thương trưởng bối Lam gia, sao lại không thể trốn khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ? Nếu bà không yêu Thanh Hành Quân, sao lại sinh ra Lam thị Song Bích? Tôi nghĩ Lam gia thanh cao lạnh lùng chắc chắn không ép buộc, nhưng nếu tự nguyện, vốn là người tu tiên, sao lại qua đời sớm như vậy? Sự thật không ai biết được.
7, Thương Giang Trừng, cha mẹ chết thảm, tông môn bị diệt, 17 tuổi một mình gánh vác Vân Mộng, cả đời cô độc, giữ Liên Hoa Ổ không còn phụ mẫu, tỷ tỷ, sư huynh sư đệ, tỉnh thì nắm kiếm Tam Độc, say thì ngủ bên bia mộ cha mẹ, không ai cùng hát, không ai cùng uống rượu, cũng không ai cùng bạc đầu.
8, Mười ba năm, Vân Mộng Giang thị không ngừng bắt những người sử dụng pháp thuật Di Lăng Lão Tổ, mang về tra hỏi nghiêm khắc, người khác đều nói Giang Trừng cực kỳ ghét Ngụy Vô Tiện, có thật như vậy không? Nếu thực sự ghét, tại sao sáo Trần tình lại giấu trong tay áo suốt mười ba năm? Lam Trạm vẫn linh mười ba năm, chờ một người không trở về. Tử Điện của Giang Trừng cũng chưa bao giờ ngừng tìm kiếm hồn phách Ngụy Vô Tiện, anh ghét là vì sao những người này không phải Ngụy Vô Tiện, sao vẫn không phải Ngụy Vô Tiện.
9, Thế nào là Ôn tình?
Kỳ hoàng thuật, giữ lòng nhân, cứu người chữa bệnh.
Có thể cụ thể hơn không?
Áo bào rực lửa, kiêu hãnh, dáng vẻ anh hùng.
Có thể cụ thể hơn không?
Kim Lăng Đài, trả ơn, xương nát tro bay.
Vẫn không hiểu?
Lỗi tại cô họ Ôn!
Người duy nhất bị nghiền xương thành tro chỉ có cô ấy. Không muốn thấy Ngụy Vô Tiện vì mình mà bị cả thế gian quay lưng, dẫn đệ đệ đến Kim Lăng Đài, cuối cùng xương nát tro bay.
Cô ấy sai sao? Cả đời chữa bệnh cứu người, tay chưa từng vấy máu. Chỉ muốn bảo vệ đệ đệ bình an thuận lợi cả đời.
Cô ấy đáng cười sao? Từng chữa bệnh cứu người, nhưng đều như bèo trôi nước, lòng nhân của người thầy thuốc cuối cùng không thể lưu danh, mang họ nhà chỉ còn lại tiếng xấu. Thần y diệu thủ, Kỳ Sơn Ôn Tình, cứu người vô số, không cứu được chính mình.
Đợi đến khi lá cây già đi, nấm mồ mới cũ dạy hạc về tây, chở bạn cùng xem khắp cảnh đời, chính là nơi nhân gian vô tình thiêu rụi kiếp này, nguyện kiếp sau cùng bình an.
10, Ôn Ninh, mọi người đều sợ Di Lăng Quỷ tướng quân, ai biết áo trắng Ôn Quỳnh Lâm, ai có thể nghĩ đến? Quỷ tướng quân khiến người ta nghe danh đã sợ, từng là một thiếu niên áo trắng ôn nhu như ngọc, ngại ngùng đến nỗi nói cũng ấp úng. Sau này cả đời mặc áo đen, kết bạn với quỷ, người trong tộc vì tạ tội bị diệt, tỷ tỷ nương tựa bị xương nát tro bay, bản thân trở thành quỷ lỗi, không già không chết, không thương không diệt. Ôn Ninh là người đáng lẽ nên hắc hóa nhất, nhưng luôn giữ vững tấm lòng ban đầu, không oán hận, không báo thù, chỉ bảo vệ công tử bình an, anh có vạn lý do để trở nên xấu xa, nhưng luôn chọn lương thiện. Cùng là ơn tri ngộ, Ôn Trục Lưu so với Ôn Ninh mà nói, một trời một vực. Lớn lên bạn sẽ thực sự hiểu: thông minh có lẽ là thiên phú, nhưng lương thiện, chắc chắn là lựa chọn.
11, Lần vây quét Loạn Táng Cương thứ hai, Ngụy Vô Tiện tái sinh dùng chính mình làm chiêu âm kỳ, cùng Lam Trạm dẫn hung thi đi, sau đó phù chú dùng hết, sắp mất mạng nơi đây, những người họ Ôn bị giết ném vào huyết trì năm xưa từ huyết trì bước ra, cứu Lam Trạm và Ngụy Anh, đợi họ giết hết quỷ lỗi, còn cúi người giơ tay với Ngụy Anh, đáp lễ, sau đó như bị thứ gì đó rút đi tinh hồn và sinh khí trong cơ thể, thân thể nhuốm máu như đồ sứ dễ vỡ, từng mảnh nứt ra, càng vỡ càng nhỏ cuối cùng thành tro đỏ.
Những người bị gọi là tàn dư họ Ôn mới là người thực sự lương thiện, họ vì cứu người, 13 năm trước chết một lần, giờ lại chết lần nữa, lần này cùng Ôn Tình hồn tan phách tán. Sau này Tư Truy nhận ra Ngụy Anh, và trên đường dạ liệp tình cờ gặp La Thanh Dương, biết con gái cô cũng tên Miên Miên, bao nhiêu năm qua, Miên Miên vẫn nhớ Viễn Đạo, nỗi nhớ không liên quan tình yêu, giống như sự quan tâm từ người bạn cũ, có lẽ cô sẽ không bao giờ quên người năm xưa trong hang Huyền Vũ cứu mình khỏi nước sôi lửa bỏng. Cô cũng đủ dũng cảm, ở Kim Lăng Đài nói giúp anh, cuối cùng không tiếc rời bỏ tiên môn.Tái sinh trở về, lời đồn khắp nơi, mọi người đều muốn giết hắn, nhưng cô vẫn nói với người thân của hắn: Ngụy công tử, chỉ là một người tốt mà thôi. Những chi tiết này khiến tôi rơi nước mắt, nhưng tôi rất vui mừng, vui mừng vì sự lựa chọn của Ngụy Anh không sai, thời gian không bao giờ nói gì, nhưng đã trả lời tất cả, chắc chắn sẽ khiến Ngụy Anh buông bỏ và nhẹ nhàng xoa dịu vết thương trong lòng hắn: tất cả sự kiên trì và hy sinh ở kiếp trước đều có ý nghĩa, đều xứng đáng, ít nhất vẫn còn rất nhiều người nhớ đến sự tốt đẹp của hắn, cảm kích ân tình của hắn. Sinh tử, thời gian, ly hợp, vinh nhục, lòng biết ơn, sự cứu rỗi, đều do con người gán cho chúng ý nghĩa, những thứ này không nhìn thấy không sờ được, nhưng sự liên kết và khác biệt giữa người với người chính nằm ở chữ "ý nghĩa" này.
Tôi thật ghen tị với Miên Miên, cô ấy đã thấy Viễn Đạo thời nghe học áo gấm ngựa xe, thấy Ngụy Anh trong hang Huyền Vũ xả thân cứu mình, ở Kim Lăng Đài lên tiếng bảo vệ Ngụy Anh, thấy Vong Tiện sau 16 năm cuối cùng cũng đoàn viên, cô thực sự đã làm được tất cả những gì tôi mơ ước. Khi họ trở về bước xuống thuyền, Ngụy Vô Tiện kiệt sức, Lam Trạm ôm anh vào khoang thuyền, các tiểu bối hỏi Lam Trạm: Di Lăng tiền bối sao vậy? Lam Trạm nói: Mệt rồi. Các tiểu bối rất ngạc nhiên, với người khác, Di Lăng lão tổ không gì không làm được, giết người như ngóe, điều khiển thi thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Lam Trạm lại nói: "Đều là con người", đều có lúc mệt mỏi, ba chữ này thật sự bao hàm tất cả sự thấu hiểu và xót thương, giống như tất cả mọi người chỉ quan tâm bạn bay cao bao nhiêu, nhưng rất ít người hiểu bạn có mệt không. Đúng vậy, chàng thiếu niên tôi yêu vốn có khuôn mặt luôn tươi cười, bất kể lúc nào, nơi đâu, hoàn cảnh nào. Vì vậy thế gian thấy hắn cười liền nghĩ hắn không biết buồn, đem vạn nỗi đau đè lên người hắn, tất cả đều coi hắn là tà ma ngoại đạo, tất cả đều sợ hắn, ghét hắn, khinh bỉ hắn, tính toán hắn, coi hắn là quái vật. Không ai biết hắn đã một mình bò ra từ Loạn Táng Cương như thế nào, cũng không ai quan tâm vì sao năm xưa Di Lăng lão tổ cường đại như vậy lại để cho vạn quỷ phản phệ, đến một tia hồn phách cũng không lưu lại. Hắn uống cạn sinh tử cùng rượu, ai biết trong nụ cười hắn ẩn chứa toàn là dấu vết nước mắt.
Đừng nói Ngụy Anh tái sinh chỉ biết yêu đương nữa, bởi vì người luôn đứng bên Ngụy Anh, tìm hắn, bên hắn, hiểu hắn, xót thương hắn chỉ có Lam Trạm. Một Lam Trạm như vậy, chẳng phải đáng được đối đãi hết lòng, có một kết viên mãn sao? Cũng là đoạn này, Hàm Quang quân vốn yêu sạch sẽ coi trọng dung mạo, Lam Vong Cơ không thể để giày dơ, lại lấy khăn tay của mình lau sạch vết máu trên mặt Ngụy Anh, sau đó mới lau mình, yêu thương hắn hơn cả bản thân.
12, Lam Vong Cơ bị đánh 33 roi giới, mà chữ Ngụy Vô Tiện vừa hay 33 nét, một trận roi, vết sẹo lưu lại trên người, tên khắc vào tim.
13, Lam Vong Cơ mang Ôn Uyển về, đặt tên Lam Nguyện, Lam Tư Truy, Tư Truy Tư Truy, tư quân bất khả truy, niệm quân hà thời quy. Người mà cậu không thể bảo vệ nữa, ta sẽ thay cậu gìn giữ. Tư Truy giống như bức tình thư Lam Trạm dùng 13 năm viết cho Ngụy Anh, cậu ấy xuất sắc bao nhiêu, tình yêu Lam Trạm sâu nặng bấy nhiêu.
14, 13 năm sau, Ôn Ninh nói với Lam Trạm: Lam công tử, năm đó ở Kim Lăng Đài, cảm ơn ngươi đã đứng ra nói thay cho ta và tỷ tỷ, sau đó ta mất khống chế, thật xin lỗi. Năm đó ở Kim Lăng Đài Ôn Ninh mất khống chế, đánh chết phần lớn đệ tử Lam thị, vì sao hắn điên cuồng? Có lẽ là vì chứng kiến tỷ tỷ chết (đoán thôi).
15, Giang Yếm Ly, Yếm Ly Yếm Ly, cuối cùng vẫn không thoát khỏi chúng ly. Tôi mãi mãi không quên sau khi Kim Tử Hiên chết, Ngụy Anh lén đến Kim Lăng Đài thăm sư tỷ, muốn gặp lại không dám gặp, sư tỷ phát hiện liền nói "A Tiện, sao chạy nhanh thế, sư tỷ còn chưa kịp nhìn rõ mặt đệ". Sư tỷ tốt nhất thế gian, chưa từng trách Ngụy Anh một lời.
16, Ngụy Anh hỏi Tống Lam sau này tính làm gì, Tống Lam nói "Phụ sương hoa, hành thế lộ. Đồng hành tinh trần, trừ ma tiệt tà, đợi hắn tỉnh dậy, nói câu xin lỗi, lỗi không tại ngươi".
Lỗi không tại ngươi...
Sương hoa thu lại quân tự trọng, vĩnh viễn không còn minh nguyệt tống thanh phong.
Tiểu Tinh Trần đối với Tống Tử Thâm mà nói là sự tồn tại như thế nào? Là người dù bạn đâm xuyên tim anh ấy, anh ấy cũng không nỡ đưa thanh kiếm khắc tên mình vào tay bạn. Là người bạn giết anh ấy được, nhưng anh ấy không thể để bạn mang tội lỗi này tiếp tục sống. Là người sau khi bạn chết, anh ấy biến thành quỷ lỗi cũng phải mang bạn đi hoàn thành lời hứa.
Minh Nguyệt Thanh Phong Tiểu Tinh Trần, vốn nghĩ sẽ cứu đời, sau lại giết bạn tàn sát cả làng. Tiết Dương à, ngươi biết trời, biết đất, chỉ không biết Tinh Trần.
17, Ngụy Vô Tiện sau khi trùng sinh bị Lam Vong Cơ đưa về Cô Tô gặp gia đình. Ngụy Vô Tiện nói ngươi yên tâm, ta cố gắng không phạm gia quy. Lam Trạm nói: "Không sao, phạm cũng...", phạm cũng không sao, có ta bảo vệ ngươi, ngươi trở về rồi, mặc kệ gia quy.
18, Khi Ngụy Anh còn sống, Lam Trạm phùng loại tất xuất để cứu đời, sau khi Ngụy Anh chết, phùng loạn tất xuất không chỉ để cứu đời, mà còn để tìm kiếm Ngụy Anh. Giống như khi ngươi còn sống, mỗi lần gặp gỡ, luôn nói là đi dạ liệp hay tình cờ đi ngang. Thực ra đó đều là lý do để chính đáng gặp ngươi. Người yêu bạn, đi đâu cũng thuận đường.
Tôi vô số lần tưởng tượng cảnh Lam Trạm sau khi dạ liệp hỏi linh, ngồi trên đất, đàn Vong Cơ đặt trên đùi, bên bờ sông hay trên núi, đêm tối hay ban ngày, xuân thu hay đông hạ, trong ánh bình minh hay hoàng hôn, một bộ y phục trắng, trang nhã đoan chính, dù mệt mỏi đến đâu cũng giữ lưng thẳng tắp, dải mạt ngạch bay phất phới sau lưng, trong những khung cảnh biến đổi ấy ôm hy vọng mãnh liệt vấn linh từng lần một, rồi lại thất vọng rời đi.
Thời trẻ ngươi đến trong tim ta đi một lượt, kỳ diệu thay vạn vật sinh sôi, sau đó ngươi đi rồi, trái tim này từ đó cằn cỗi không còn cỏ. Không ai biết anh ấy đã trải qua những gì, giống như Ngụy Anh ba tháng ở Loạn Táng Cương, đó đều là những đau khổ và dày vò không thể diễn tả thành lời.
19, Ngụy Vô Tiện chuyển thế trở về, người đầu tiên nhận ra không phải Giang Trừng, cũng không phải Lam Vong Cơ, mà là Ôn Ninh, Ngụy Vô Tiện một câu "còn không tỉnh", anh ta liền lê than thể đầy đinh thép chạy đến, lúc ở Nghĩa Thành, Tiết Dương nói với Ngụy Vô Tiện: có thứ quá nhận chủ, cũng đau đầu. Ngụy Vô Tiện nói: Ôn Ninh, không phải là đồ vật.
20, Quên ở đâu thấy rồi. Cô Tô Lam thị 3000 gia quy, nuôi dưỡng ra một kẻ si tình. Vốn tưởng ngươi lạnh lùng xa cách là ngoại lệ, nào ngờ ngươi lại là người dùng tình sâu nhất.
21, Vết sắt nóng Lam Trạm tự in, phải nhớ thương một người đến mức nào mới làm chuyện ngốc nghếch như vậy (từ bình luận kinh điển). Uống rượu ngươi từng uống, chịu thương tích ngươi từng chịu, bảo vệ đứa trẻ ngươi không kịp nuôi lớn. Ta là nhịp tim vô danh tiền kiếp của ngươi, ngươi là dấu ấn trên ngực ta kiếp này, tình còn chưa dứt, sợ gì đi mấy lượt trần gian, ta chưa già, làm sao quên được ngươi.
22, Nhớ đến Ngụy Anh, trong đầu tôi luôn hiện lên câu thoại của Mai Trường Tô trong Lang Gia Bảng: "Ngươi biết không, đôi tay này từng cũng giương nỏ giáng mã, nhưng giờ đây chỉ có thể khuấy động phong vân trong địa ngục âm u". Không gì diễn tả đúng hơn thế.
23, Ngày Di Lăng Lão Tổ chết, là ngày trên phố náo nhiệt nhất, là ngày đau khổ nhất của chàng trai áo trắng, là ngày hối hận nhất của chàng trai áo tím, là khởi đầu kế hoạch của chàng trai áo đen, cũng là đếm ngược sinh mệnh của một chàng trai.
24, Ngụy Anh à, ngươi rõ ràng là một chàng trai trẻ thích cười đùa, thích uống rượu, luôn nghĩ cho người khác, trong sáng ngay thẳng, thế gian đều nói ngươi vong ân bội nghĩa, tàn bạo vô tình, sáo quỷ vừa ra tay là núi xác biển máu. Nhưng thế gian biết gì? Lỗi không ở ngươi, mà ở lòng người. Khi Tùy Tiện không còn rời vỏ, khi Trần Tình mang tiếng xấu, thế gian không còn chàng trai Vân Mộng hay cười hay làm nũng nữa.Ngụy Anh à, không có kim đan, không có Tùy Tiện, ba tháng đó, rốt cuộc anh đã trải qua những gì nơi Lạn Táng Cương?
25, khi sư tỷ sắp kết hôn, cô đặc biệt mặc áo cưới đến gặp người đệđệ khác họ này, dù đệ không thể đến, tỷ cũng sẽ vượt qua mọi khó khăn để gặp đệ, coi như đệ đang nhìn tỷ xuất giá. Cũng trong đoạn này, cô mang đến món canh sườn ngó sen Ngụy Anh yêu thích nhất, cũng cho Ôn Ninh một bát, hắn không cần uống, nhưng hắn lại cẩn thận mang về không đổ một giọt, còn nhẹ nhàng hỏi có ngon không. Chính là một đứa trẻ lúc sống nhút nhát nhưng lương thiện như vậy, cuối cùng lại trở thành cơn ác mộng, nhưng tôi không thể nào trách hắn.
26, Kim Lăng đầy tháng, Ngụy Anh sợ bộ dạng đen toàn sát khí làm Kim Lăng sợ hãi, lần duy nhất trong đời mặc áo trắng, lòng tràn đầy vui sướng, mang theo món quà tự tay làm, kết quả áo trắng đi, áo đỏ về. Có nghĩ đến không? Chính ngày này, số phận tất cả mọi người bị viết lại. Từ đó, Ngụy Anh hoàn toàn bị đẩy vào vực sâu, Ôn Tình bị nghiền nát thành tro, Ôn Ninh không còn đất dung thân, Kim Lăng mất cha, sư tỷ mất chồng, Lam Trạm đau khổ, Giang Trừng và Ngụy Anh khó quay đầu, cùng sau đó sư tỷ mất mạng, Ngụy Anh hủy diệt, đều là phản ứng dây chuyền của ngày này. Nhưng vì ngày này, Ngụy Anh hớn hở chuẩn bị kỹ lưỡng suốt một tháng. Chuẩn bị kỹ lưỡng, một sự hủy diệt.
27, Sư tỷ chỉ lớn hơn Ngụy Anh vài tuổi, từ nhỏ đã che chở đứa em sau lưng, núi Bách Phượng vây săn, Kim Tử Huân xúc phạm Ngụy Anh là con nhà gia nô, sư tỷ nói: Ngụy Anh từ nhỏ cùng hai chị em chúng tôi lớn lên, tình cảm hơn cả huynh đệ, ngươi buông lời con nhà gia nô, xin lỗi tôi không thể chấp nhận, hãy xin lỗi Ngụy Vô Tiện của Vân Mộng Giang thị chúng tôi! Sư tỷ thực sự coi Ngụy Anh là đệ đệ, bất kể Di Lăng Lão Tổ bên ngoài có thể thao túng hàng ngàn hung thi, cũng chỉ biết làm nũng trước mặt sư tỷ, rõ ràng là một cô gái, không cao lớn, sức lực không mạnh, nhưng có thể vừa cõng Ngụy Anh, vừa bế Giang Trừng, trong thời loạn đó, che chở cho hai đứa em một mái nhà. Cô là sư tỷ tốt nhất thế giới, nhưng số phận không cho phép cô trở thành một người mẹ tốt, cô không thể cùng con mình lớn lên. Nhiều người không hiểu nổi sự mất kiểm soát của Ngụy Anh, khó hiểu lắm sao? Trong lòng Ngụy Anh, sư tỷ là sự tồn tại như mẹ, là tấm khiên che chở khi người khác nhục mạ, là đôi tay bưng bát canh sườn ngó sen anh thích nhất sau khi bị thương, vì sư tỷ chết, cũng là giọt nước tràn ly đè bẹp Ngụy Anh, anh có thể vượt qua Loạn Táng Cương không sự sống, nhưng không thể vượt qua nhân gian không có sư tỷ. Dù bao lâu đi nữa, sư tỷ là nỗi khó lòng vượt qua trong lòng tôi.
28, Ngụy Anh, anh có biết, Lam Trạm đã trao tương tư cho anh, chờ đợi cho anh, dịu dàng cho anh, hỉ nộ ái ố đều cho anh. Vì anh, hắn phá vỡ gia quy giới luật, có thể phá, không thể phá, hắn đều phá. Vì anh, hắn đối kháng với tiên môn, chống đỡ được, không chống đỡ được, hắn đều chống. Tin ạn, hiểu anh, bảo vệ anh, chờ anh, đặt cược danh tiếng, tính mạng, cả cuộc đời, mười ba năm vằng bóng anh, hắn nhớ anh không nguôi, tìm anh không ngừng.
Ngụy Anh, cậu nói sen vừa hái ngon nhất, tôi nếm thử rồi, rất ngon. Con thỏ cậu tặng tôi, tôi nuôi rất tốt, đứa trẻ cậu bảo vệ, tôi đưa về Cô Tô rồi, nó lớn rồi, rất Ngoan. Cậu nói sẽ dẫn tôi đi Liên Hoa Ố chơi, ăn quà vặt, bắt gà rừng hái sen, cậu mời tôi lần nữa đi, lần này tôi lập tức đi với cậu, ở bao lâu cũng được. Rượu Thiên Tử Tiếu cậu thích uống tôi mua rất nhiều, giấu trong phòng đợi cậu về uống. Cậu không phải thích nghe tôi đàn sao? Về Cô Tô với tôi đi, tôi ngày ngày đàn cho cậu nghe. Cậu dẫn tôi đến quán rượu lúc đi học hai người hay ăn, cậu muốn ăn bao nhiêu ớt tôi cũng ăn cùng, nếu không muốn ra ngoài, tôi có thể học nấu cho cậu. Cậu đi tìm cô gái tặng em quả tỳ bà nữa đi, lần này cậu ném cho tôi, tôi nhất định ăn. Khúc nhạc cậu thích, tôi đã nghĩ tên từ lâu, gọi là "Vong Tiện", lấy một chữ trong tên hai người, tôi chưa từng đàn cho ai khác, chỉ sáng tác cho mình cậu. Nhưng làm sao tôi nỡ quên cậu hả Ngụy Vô Tiện? Cậu luôn vì người khác mà bị thương, bị chảy máu, gánh vác thay người ta, vậy còn bản thân cậu thì sao? Cậu thật sự không biết mệt, không biết đau, không cảm thấy lạnh lòng sao? Cậu có bao giờ nghĩ rằng, lòng tôi đau như cắt?
Kỳ thực nếu nhìn lại kỹ, tuổi trẻ của Lam Trạm và Ngụy Anh đều bắt đầu từ Thiên Tử Tiếu và kết thúc ở Bất Dạ Thiên, những năm tháng sau Bất Dạ Thiên của hai người chỉ còn lại nỗi đau vô tận. Người ta nói Lam Trạm vấn linh mười ba năm, chờ một người không trở về, liệu hắn thật sự đang chờ người ấy quay lại? Lam Trạm hiểu rõ hơn ai hết rằng Ngụy Anh cả đời quang minh lỗi lạc, tuy tu luyện tà đạo nhưng làm việc chính nghĩa, đoạt xá, Ngụy Anh tuyệt đối không làm. Hắn càng biết rằng với Ngụy Anh kiếp trước, mình không phải là lý do để người ấy ở lại hay trở về. Có lẽ Ngụy Anh năm đó chưa hiểu được tấm lòng của mình, hoặc bị tổn thương quá lớn đến mức tinh thần không còn minh mẫn. Còn nhớ không? Câu cuối cùng người ấy để lại cho Lam Trạm kiếp trước là: "Cút đi". Tôi không thể tưởng tượng nổi, mười ba năm của Lam Trạm đã trải qua như thế nào với một chữ ấy. Hắn có nên oán hận không? Có lẽ vậy, nhưng oán ai đây? Có hận không? Có lẽ, nhưng có lẽ hận nhất chính là bản thân mình. Hận vì không giữ được người ấy, hận vì không cứu được người ấy, hận vì không thể quên được người ấy.
Người ấy vốn là kẻ bước đến từ gió mát trăng thanh của Vân Thâm Bất Tri Xứ, rốt cuộc lại vì ngươi mà vương bụi trần, vì ngươi mà bước vào hồng trần, ngươi đi hắn cũng đi, thân này không lưu lại bụi trần. Lam Trạm, người tụ hội vạn nghìn mộng ước của thế gian, năm hai mươi tuổi đã biết thế nào là "vạn niệm thành tro", nếu nói hắn đang chờ một người không trở về, chi bằng nói rằng phần đời còn lại của Lam Vong Cơ là một cuộc chôn sống dài dằng dặc, chờ đợi vô vọng, tình yêu tuyệt vọng, cùng niềm vui yêu người ấy đều bị thế gian nghiền nát.
29, Mười ba năm trước, nếu Ngụy Anh không chán sống, dựa vào tu vi của Di Lăng Lão Tổ và Âm Hổ Phù, tiên môn bách gia có làm gì được người ấy? Không phải tiên môn bách gia thắng, mà là Di Lăng Lão Tổ không muốn sống nữa.
30, Mười một nỗi hận:
Một hận không bảo vệ được Mạnh Dao thuở thiếu niên.
Hai hận không gặp Tiết Dương trước khi người ấy đứt ngón ta
Ba hận không cứu được Giang Yên Ly khi mạng người treo sợi tóc,
Bốn hận không giữ được Ôn Ninh mãi áo trắng tinh khôi,
Nnăm hận không giữ trọn vẹn tuổi trẻ phong lưu của Ngụy Anh,
Sáu hận không tránh cho Lam Trạm mười ba năm đắng cay,
Bảy hận song đạo phong thanh minh nguyệt ngạo tuyết lăng sương rốt cuộc khó toàn,
Tám hận không ngờ Giang Trừng cả đời sau lại cô độc,
Chín hận Ngu phu nhân đến chết vẫn tin lời thế gian,
Mười hận không cứu được Ôn Tình trước khi bị nghiền xương rải tro ở Kim Lăng Đài,
Mười một hận thân là người ngoài cuộc, dù biết hết chuyện trong sách cũng vô ích.
31, Nhớ lại năm xưa học ở Cô Tô, ba kẻ ngốc nghếch rảnh rỗi cãi nhau, uống rượu trèo tường, vui biết bao. Về sau một người tự móc kim đan, trở thành Di Lăng Lão Tổ bị mọi người truy sát, cuối cùng bị xé xác thành ngàn mảnh. Một người nhà tan cửa nát, buộc phải gánh vác một môn phái khi mới mười mấy tuổi, cả đời sau cô độc. Một người bị hại mất đại ca, chẳng biết gì nhưng phải đảm nhận trọng trách gia chủ, sau này dù tay chưa từng cầm đao nhưng nhuốm đầy máu.
Thuở thiếu niên, tôi tưởng giang hồ là thanh kiếm trong ngòi bút của Kim Dung, Cổ Long, thanh sơn bạch cốt, ỷ thiên đồ long, trải qua ân oán tình thù, vẫn không hối hận vì đã gặp. Nhưng tôi quên mất, vàng cũng mục, người không phàm, ai với ai rốt cuộc cũng không thể cười ngạo một đời, vạn cổ trường thanh. Về sau, họ chia tay mỗi người một ngả, từng chia nhau giá lạnh, gió sấm, chớp sét. Cũng từng chia nhau sương mù, khói sóng, cầu vồng. Cũng oán hận, cũng vấn vương, cũng đau lòng, cũng tổn thương, nhưng rốt cuộc khó mà thân thiết, lời không tả hết ý. Như mãi mãi chia ly, lại như cả đời dựa vào nhau.
Nhiếp Hoài Tang có phải kẻ thắng cuộc không? Không, Ma Đạo không có kẻ thắng.
Khi đại ca còn sống, hỏi gì cũng không biết, đại ca mất rồi, tính toán hết thiên hạ sự. Cục của hắn rất lớn, lớn đến mức đùa giỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay, cục của hắn lại rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ vì một người. Hắn báo thù cho đại ca, hắn không hối hận, nhưng cũng không vui, đó cũng là tam ca từng đối xử dịu dàng với hắn thuở thiếu thời, nhìn bề ngoài hắn thắng được tất cả, kỳ thực thắng mà chẳng được gì.
Chỉ thành toàn cho Vong Tiện sao? Không đâu, Ngụy Anh đã chết từ lâu rồi.
Tôi chỉ là không muốn thừa nhận thôi, cái chàng thiếu niên Vân Mộng ấy, Lan Trạm nhìn một lần rồi không thể rời mắt nữa, hay cười hay làm nũng nhưng lại giỏi cả lục nghệ, phong nhã tuyệt vời, đã chết từ lâu rồi. Chết ở Loạn Táng Cương không có kim đan, người sống sót trở về là Di Lăng lão tổ, ngoài khuôn mặt kia ra, từ đầu đến chân chẳng có chút nào giống Ngụy Vô Tiện, cũng không thể múa ra những đường kiếm khiến người khác trố mắt, kinh ngạc vô cùng. Thần thái phóng khoáng ngày xưa, sáng láng nổi bật, khóe mắt đầu lông mày tràn đầy nụ cười, nhưng người trở về này, toàn thân bao phủ âm khí, tuấn mỹ nhưng tái nhợt, dù cười nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, mang theo ba phần âm lãnh, ba phần tàn nhẫn, ba phần khoái lạc. Anh ta có còn thực sự là Ngụy Anh nữa không, sau này anh ta bị xé xác, hiến xá trùng sinh, ngay cả da thịt cũng không phải Ngụy Vô Tiện nữa rồi.
Có giống như những người bạn từng thề cùng nhau đi, nhưng đi mãi rồi cũng tan, kỳ thực tiễn biệt thực sự không có trường đình cổ đạo, không có mời anh uống thêm chén rượu, chỉ là một buổi sáng bình thường như mọi ngày, có người, đã lưu lại hôm qua, trong vô thanh vô tức, dù đời sau không cách núi ngăn sông, cũng vĩnh viễn không gặp lại.
Có giống như lúc chúng ta vừa bước ra khỏi tháp ngà, tưởng thế giới trong suốt tươi sáng, quýt rực rỡ, sau này buộc phải thừa nhận, con người thực sự sau khi trải qua một số chuyện, liền lặng lẽ thay đổi tính cách, nước mắt chưa kịp rơi, nụ cười đã leo lên khóe miệng, đôi khi nhìn lại mình, ai trong chúng ta không phải là Ngụy Vô Tiện, lại có mấy phần giống ngày xưa.
32, Lan Trạm chưa từng đốt giấy cho Ngụy Anh, nếu thực sự có âm phủ, Ngụy Anh nên ở cùng cha mẹ người thân chứ, mình làm gì phải quấy rầy, nếu không có âm phủ, anh đốt cho ai? Có lẽ anh vẫn không muốn không tin Ngụy Anh có thể dễ dàng chết như vậy, có lẽ cũng chính vì chút không tin này, đã giúp anh vượt qua đêm dài vô tận. Vì vậy trong suốt 13 năm dài đằng đẵng, anh không hề tưởng niệm, chỉ không ngừng vấn linh, tôi thường nghĩ, anh sẽ hỏi gì? Không ngoài bình an không? Có bị thương không? Đau không? Và còn... có về không? Tôi nghĩ 13 năm này, những lời anh hỏi có lẽ nhiều hơn cả nửa đời trước anh nói. Cái vị Hàm Quang Quân cao lãnh nhã chính ngày xưa, trong 13 năm dần dần mài góc cạnh thành từng hạt cát, giấu trên con đường vấn linh, cũng giấu vào từng ngóc ngách Vân Thâm Bất Tri Xứ. Duy chỉ giấu người kia vào nơi sạch sẽ nhất trong tim. Sau này mỗi bước anh đi trên những nơi này, đều có mùi vị của nhớ nhung và ký ức. Bạn rất khó bắt được biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông này, cảnh tượng họ gặp lại, chắc chắn đã diễn tập trong đầu anh rất nhiều lần. 13 năm sau, Lam Vong Cơ có cầu tất ứng có hỏi tất đáp này, khi đối diện Ngụy Anh toàn thân tỏa ra nét dịu dàng. Cảm ơn 13 năm quanh co lòng vòng này, lại một lần nữa trả em cho anh, Thiên tử tiếu anh mua cho em, hai vò hay nhiều hơn, chỉ cần em hứa với anh: đừng đi nữa...
Cả đời ca hát như em mong muốn, đừng ngoảnh lại, anh không ở sau lưng em, anh cùng em song hành, anh cùng em bạch đầu.
33, Ngụy Anh bị Lan Trạm đưa về Vân Thâm Bất Tri Xứ dưỡng thương, ở Hàn Thất nhìn thấy một cái thẻ sách, là một đóa thược dược. Năm đó Ngụy Anh ở Vân Mộng ném cho Lan Trạm, có lẽ ngay cả bản thân cũng chưa hiểu rõ tấm lòng thiếu niên, đây là đóa hoa Lan Trạm kết tình, cũng là đóa hoa Ngụy Anh ly biệt. Sau này chính là thế sự đảo điên, ly kinh bạn đạo, không dung quay đầu. Lần này rời xa chính là biệt ly nhiều năm, bạch vân thương cẩu, bích lạc nhân gian.
Biệt danh của thược dược là: tương ly thảo.
Nông nỗi vui tựa mây trôi, tình sâu như gió thổi.
Em trở về là thơ, đi xa thành từ, than thở số mệnh không dám khinh suất.
Anh đau đớn có thể chịu, chờ đợi cũng nhận, giấu rượu vấn linh không quên tương tư.
34, Có bao giờ nghĩ, tại sao Nhiếp đạo Nhiếp Hoài Tang lại chọn Mạc Huyền Vũ làm người hiến xá. Tôi luôn nhớ câu chú hiến xá: lấy máu làm môi, lấy tay vẽ thành, hiến thân dâng linh, hồn về đại địa. Chúng ta đều nói, quỳ tạ ơn Mặc Huyền Vũ hiến xá. Nhưng thực tế, trong thế giới anh ta sống, tất cả mọi người đều biết Ngụy Anh được hiến xá trùng sinh, nhưng từ đầu đến cuối không có một ai hỏi, Mặc Huyền Vũ là ai? Tại sao anh ta phải hiến xá? Bạn nói lúc đó khi Nhiếp đạo lần đầu gặp Mạc Huyền Vũ, trong con người này, trong ánh mắt kia, hắn đã nhìn thấy nỗi tuyệt vọng như thế nào, để có thể tin chắc đến vậy rằng người trước mặt sẽ sẵn lòng hi sinh tất cả, không cần luân hồi, không cần kiếp sau, chỉ để đổi lấy một người xa lạ. Mạc Huyền Vũ cả đời này, sinh ra không ai mong đợi, chết đi không ai đoái hoài, nhưng tôi muốn nói với bạn một câu: Mạc công tử, kiếp người này, không được đối xử dịu dàng, cậu đã vất vả rồi.
35, Ngụy Anh dẫn Lam Trạm đi dạo quanh Liên Hoa Ổ, kể cho chàng nghe từng cây cối nơi này đều từng trèo qua, dẫn chàng đi trên mọi con đường mình từng đi, chỉ cho chàng từng nơi từng nghịch ngợm lăn lộn, anh hy vọng Lam Trạm có thể tham gia vào cuộc đời mình. Sau đó Ngụy Anh nhảy từ trên cây xuống, Lam Trạm đỡ lấy anh. Thực ra Ngụy Anh không sợ ngã, cũng đã ngã nhiều lần, ngã cũng đau, nếu có ai đó có thể đỡ lấy anh thì tốt biết bao. Ngụy Anh cuối cùng cũng đợi được người có thể đỡ lấy mình, Lam Trạm cuối cùng cũng đón được người mình chờ đợi. Tôi không phải đoạn tụ, cũng không yêu đàn ông, nhưng người tôi thích, lại chính là bạn.
Mười ba năm miệng đời xôn xao, mười ba năm vấn linh không dứt, khúc đàn sáo quyến luyến, khúc Vong Tiện dần xa, may mắn được bạn trở về.
Bạn có đồng tính với những quan điểm được nêu trong bài viết không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com