Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương V: Cuộc sống đầy "tính phúc" của Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần.


 

"Tiết Dương!"

 Hiểu Tinh Trần đuổi theo Tiết Dương chạy loạn. Y và hắn đang đi săn đêm, tự nhiên hắn lại nói: "Tinh Trần đuổi ta đi!" thế nên y phải khổ thế này đây.

 Cách đây mấy năm, Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần đã bắt đầu đi săn đêm. Vì y muốn trừ gian diệt bạo, bảo vệ chúng sinh khỏi tà ma ngoại đạo nên đã đưa ra chủ ý này. Tiết Dương dù không muốn nhưng vẫn phải đi theo.

 Trong rừng rất dễ lạc mà Tiết Dương lại chạy lung tung. Y mò mẫn tìm xung quanh, tập chung mọi giác quan để tìm hắn. Nếu hai người về muộn sẽ khiến phụ mẫu Tiết Dương lo lắng còn A Thiến sẽ lại càm ràm.

 A Thiến chính là tiểu muội muội của Tiết Dương, năm nay đã 15 tuổi, đáng lẽ ra phải ra dáng thiếu nữ rồi vậy mà vẫn giữ nét trẻ con y hệt đại ca nàng. Nàng hay "quấn" lấy anh trai mình. Đấy là trong mắt Hiểu Tinh Trần, còn thực chất chính là cảnh nàng thường xuyên cãi nhau chí choé với Tiết Dương. Hai người họ có vẻ không thân nhau lắm.

 Hiểu Tinh Trần vẫn gọi tên Tiết Dương, đi tìm khí tức của hắn.

 "Soạt... Soạt..." Tiếng sau lùm cây vang lên nổi bật giữa màn đêm tĩnh mịch.

 Hiểu Tinh Trần theo phản xạ quay đầu lại và ngay lập tức lọt vào vòng tay của Tiết Dương. Hắn ôm chặt lấy eo y, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Hắn dụi dụi vào hõm vai y như một đứa trẻ, tham lam hít vào mùi hương thanh đạm chỉ có ở trên người y.

 Nhận ra người đang ôm mình là Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần thả lỏng tinh thần. Tay y đưa lên, vuốt vuốt lưng hắn thầm thở dài. Tiết Dương lớn tướng rồi mà tính tình cứ như trẻ con, suốt ngày ôm ấp, ngay cả phòng riêng cũng không cho y ở. Tối nào đi săn đêm về cả hai cũng ngủ chung. Như vậy cứ như... một đôi vợ chồng già vậy.

 Nghĩ đến đây, mặt Hiểu Tinh Trần hơi đỏ đỏ. Y cũng là đàn ông, y cũng chẳng phải đầu gỗ. Đương nhiên sẽ cảm thấy có gì đó sai sai rồi. Nhưng có lẽ Tiết Dương không biết đâu nhỉ, y vẫn chỉ coi hắn là trẻ con, lấy phận trưởng bối mà trông coi hắn. Thi thoảng thấy mình hơi có suy nghĩ linh tinh thôi. 

 Sự thật là Hiểu Tinh Trần hơn Tiết Dương có hai tuổi...

 May mà Tiết Dương bận vùi mặt vào ngực Hiểu Tinh Trần nên không để ý suy nghĩ kì quặc của y. 

 Nhưng Hiểu Tinh Trần cũng không biết rằng trên mặt Tiết Dương cũng có vài mạt hồng khó thấy. Riêng lối suy nghĩ của hắn cũng không khác y là bao nhưng ở một đẳng cấp cao hơn.

 Sống chung với nhau lâu rồi, cũng lớn hết cả rồi, vậy mà Tiết Dương ngày nào cũng làm mấy trò không đứng đắn với y nên y rất dễ sinh cảm giác với hắn. Đúng, tất cả là lỗi của hắn!

 Đương sự vẫn giả vờ ngây thơ không hay biết gì luôn thừa cơ ăn đậu hủ của Hiểu Tinh Trần.

 Hiểu Tinh Trần thổi bay suy nghĩ kia trong đầu mình, vỗ lưng Tiết Dương hai cái nói nhẹ.

 "Đi về thôi."

 Tiết Dương cười ranh mãnh nắm lấy tay Hiểu Tinh Trần, vừa đi vừa ngâm nga một khúc nhạc đồng dao xưa. Y cười bất đắc dĩ đi theo.

 Về đến nhà, sau khi nói chuyện với phụ mẫu Tiết Dương một hai câu, hắn cùng Hiểu Tinh Trần về phòng ngủ.

 Trước khi đi ngủ, cả hai đều phải tẩy rửa qua. Tiết Dương cắn răng đứng trước tấm bình phong hận không thể đi vào "quấy rối" Hiểu Tinh Trần một phen. Ngày nào hắn cũng phải "quấy" y vài lần nha~

 Tiết Dương lơ đễnh liếc mắt lên thấy quần Hiểu Tinh Trần treo trên bình phong, hắn liền cười xấu xa cuỗm mất chỉ để lại quần áo trong.

 Hiểu Tinh Trần tắm xong, lau người nhìn lên trên tấm bình phong cười bất đắc dĩ, mặc áo trong lên, bước ra ngoài nhìn Tiết Dương. Trong đầu y hiện có hàng ngàn suy nghĩ phức tạp.

 Tiết Dương hí hửng cầm áo Hiểu Tinh Trần trên tay, lắc lắc, khiêu khích nhìn y. Tầm mắt hắn đưa đến thân thể y. Hắn cảm tưởng mình sắp phun máu mũi đến nơi.

 Nhìn cơ thể y còn đọng hơi nước, áo có vài chỗ dính vào lộ ra làn da trắng nõn. Thật đúng là muốn đòi mạng hắn mà!!!

 Hiểu Tinh Trần đưa tay nói.

 "Ngươi trả quần áo lại cho ta đi."

 Tiết Dương cố tỏ ra bình tĩnh, tinh nghịch nói.

 "Không trả~"

 Dứt lời, hắn cầm quần áo chạy đi. Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ đuổi theo.

 Chạy đủ một vòng quanh tiểu viện, Hiểu Tinh Trần cuối cùng cũng bắt được hắn.

 Mãi mới dành được cái áo, hai người nói chuyện một lúc rồi cùng nhau đi ngủ. Tất nhiên là chung một giường rồi.

 Sáng hôm sau, Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần thức dậy. Cả hai rửa mặt đánh răng các kiểu các kiểu rồi đến "nghi thức" "trang trọng" buổi sáng. Hiểu Tinh Trần sẽ đưa cho Tiết Dương và A Thiến mỗi người một túi kẹo đường. Lần này người ta làm phiên bản giới hạn, y phải dậy sớm, trước cả Tiết Dương mới mua được đấy.

 Hiểu Tinh Trần mỉm cười, đưa kẹo cho Tiết Dương và A Thiến. Tiết Dương xấu xa "chôm" luôn túi kẹo đang yên vị trên tay nàng. Và cảnh "chó sủa gà bay" mỗi sáng bắt đầu.

 Đối với mọi người, đó là cảnh đánh nhau đúng nghĩa. Đối với Hiểu Tinh Trần đó chỉ là cảnh hai anh em vui vẻ đuổi bắt nhau, góp phần gia tăng tình cảm anh em, gia đình,...

 Y luôn có cảm giác hai anh em Tiết Dương chả chịu lớn gì cả, cứ như trẻ con. Hắn vẫn chỉ là trẻ con thôi, y không hiểu sao mình lại có suy nghĩ không đứng đắn với hắn như vậy...

 Công việc buổi sáng thường sẽ là Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần luyện công, so kiếm. Trưa đến thì ăn cơm cùng nghĩa phụ nghĩa mẫu nói chuyện phiếm với sinh ý mấy tháng gần đây.

 Đúng vậy, cách đây mấy năm, Hiểu Tinh Trần đã nhận cha nương Tiết Dương là nghĩa phụ nghĩa mẫu. Và đương nhiên, mọi người rất vui mừng, không ai có dị nghị gì rồi.

 Sau đó thì ngủ trưa thôi.

 Chiều đến thì...

 Hiểu Tinh Trần đang ngồi trong thư phòng đọc sách rất chăm chú. Thi thoảng ngoài đi săn đêm ra y cũng có vài chủ kiến trong việc kinh doanh của nhà Tiết Dương.

 Tiết Dương chán nản nằm bệt ra bàn, tay đung đưa cọng cỏ vừa mới hái ở ngoài sân. Hắn không thích đọc sách, hắn chỉ thích trêu Hiểu Tinh Trần thôi. Và hắn đang tính kế làm sao để trêu chọc y.

 Hình như đây chính là tất cả ý nghĩa Tiết Dương có mặt trên đời này thì phải...

 Tiết Dương đảo mắt cười gian. Có ý tưởng rồi~

 Hắn giật quyển sách trên tay Hiểu Tinh Trần. Y mờ mịt nhìn về phía trước. Hắn nói.

 "Hiểu-Tinh-Trần đừng đọc sách nữa, chơi với ta đi." Hắn giả giọng làm nũng nói.

 Hắn vung tay vứt quyển sách ra một bên rồi chạy ra ngoài. Hiểu Tinh Trần ngơ ngác nhìn về phía trước.

 Ngay lập tức Tiết Dương lại chạy về phòng, trên tay cần một cọng cỏ bông lau. Hắn gian tà lại gần Hiểu Tinh Trần. Tuy y biết là hắn chuẩn bị trêu mình nhưng thôi kệ đi. Dù gì tính hắn cũng trẻ con, y mặc hắn quậy.

 Tiết Dương lại gần Hiểu Tinh Trần, cầm cọng bông lau cọ cọ vào tai, gáy y. Y hơi giật mình, khoé miệng nhếch lên chuẩn bị cười rộ. Thật buồn a... Hắn thật biết cách chọc vào chỗ nhạy cảm của y.

 Đùa nghịch một lúc lâu, Tiết Dương dựa vào người Hiểu Tinh Trần, tay hắn nghịch nghịch lọn tóc đen nhánh của y, ngâm nga vài khúc nhạc. Chẳng may tay hắn quấn phải băng bịt mắt của y và nó chẳng may rơi xuống.

 Bầu không khí chợt im lặng đến đáng sợ.

 Tiết Dương nhìn ra nụ cười cứng đơ trên mặt Hiểu Tinh Trần. Dù hắn đã giúp y thay băng bịt mắt rất nhiều lần rồi nhưng y vẫn có cảm giác bài xích, sượng sùng khi hắn nhìn thấy và chạm vào.

 Trên khuôn mặt thanh tú lộ ra đôi mắt nhắm chặt. Tiết Dương có thể thấy ở đuôi mắt y có vết hơi hõm xuống khó thấy. Lần nào hắn nhìn cũng có một trận đau xót nổi lên.

 Tiết Dương xoa xoa đuôi mắt Hiểu Tinh Trần rồi hôn chụt một phát lên đó.

 "Đến giờ thay băng rồi~" Hắn khoái thác một lý do hết sức gượng gạo và vô lý để bào chữa cho hành động của mình. Còn không biết xấu hổ thưởng thức vẻ mặt đỏ ửng đáng yêu của y nữa chứ.

 Tiết Dương cẩn thận buộc lại băng bịt mắt cho Hiểu Tinh Trần. Bầu không khí gượng gạo tạm thời biến mất.

 Đến tối, sau khi nói chuyện, ăn cơm xong, Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần cùng nhau đi săn đêm và cuộc sống đầy ngọt ngào của họ vẫn tiếp diễn...

 ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com