Chap 2
"Ngươi biết ta?"Linh hồn Ngụy Vô Tiện lơ lửng, ánh mắt đầy vẻ hứng thú.
"Ai cũng nói ngài với ta dung mạo giống tới gần 90%,dĩ nhiên ta phải nhận ra rồi"Mạc Huyền Vũ đáp, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười thú vị.
"Ồ, thú vị đấy! Làm đệ tử ta không?" Ngụy Vô Tiện bất ngờ đề nghị, giọng điệu đầy vẻ bất cần.
"Rất sẵn lòng." Mạc Huyền Vũ không chút do dự, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
"Không sợ ta đoạt xá ngươi chăng?"Ngụy Vô Tiện hỏi, trong giọng nói ẩn chứa một chút trêu chọc.
"Ta tin ngài. Một Di Lăng Lão Tổ cao ngạo như ngài sẽ không làm những việc đó." Mạc Huyền Vũ khẳng định, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào linh hồn.
Ngụy Vô Tiện đưa mắt về phía Lam Tư Truy, đệ tử Lam gia đang cầm Triệu Âm Kỳ. "Hô hào giết ta, cuối cùng lại dùng chính thứ ta tạo ra." Hắn khẽ thở dài, trong giọng nói pha lẫn chút mỉa mai.
"Nơi này không nên ở lâu,đệ tử phải đi thu gom đồ cần thiết đã"Mạc Huyền Vũ nói, định quay người.
"Khoan đã. Cứ ở đây tới tầm nửa đêm rồi rời đi." Ngụy Vô Tiện nheo mắt nhìn về phía Mạc Tử Uyên đang đứng ở đằng xa. "Có lẽ có kẻ đã chán sống rồi."
Từ phía xa, Mạc Tử Uyên nghiến răng lẩm bẩm:"Tên điên chết tiệt,đêm nay ngươi chết với ta"
Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng vằng vặc tỏa sáng trên Mạc gia trang tĩnh mịch. Trong hậu viện tối tăm, A Đồng – người hầu của Mạc Tử Uyên – cầm đèn lồng, lảo đảo đi lại, miệng không ngừng ngáp vặt.
"Thiếu gia cũng thật là,đêm hôm mà còn bắt mình ra chuồng lừa gì chứ..."
Bỗng một tiếng "vụt" nhẹ xẹt qua. A Đồng giật mình, giọng nói đầy sợ hãi: "Ai? Ai ở đó đấy?"
un rẩy cầm đèn lồng, chầm chậm bước xuống bậc thang, rồi rọi ánh sáng khắp nơi trong hậu viện. Đèn lồng chiếu tới một chỗ, ánh sáng kinh hoàng rọi rõ một thể xác nằm sõng soài. Nhìn kỹ, đó là Mạc Tử Uyên. Kế bên, Mạc Huyền Vũ đang ngồi sừng sững như một bóng ma.
A Đồng sợ hãi giật mình đánh rơi đèn lồng và ngồi bẹp xuống đầy sợ hãi chỉ vào Mạc Huyền Vũ
"Hả?"Mạc Huyền Vũ buông một tiếng.
A Đồng sợ hãi tột độ, đánh rơi đèn lồng, ngồi bệt xuống đất, tay run rẩy chỉ vào Mạc Huyền Vũ. "Tên điên... Ngươi... ngươi giết người kìa!"
Hắn ta lập tức đứng dậy, cắm đầu chạy thục mạng, vừa chạy vừa gào thét: "Người đâu mau đến đây! Giết người kìa! Giết người rồi!"
Tiếng kêu la inh ỏi khiến cả Mạc gia trang nhốn nháo. Mạc phu nhân nghe thấy động tĩnh liền chạy ra: "Đêm hôm mà làm cái gì vậy?"
"Phu nhân,phu nhân" A Đồng chạy đến, thở hổn hển trước mặt Mạc phu nhân. "Không hay rồi! Tiểu thiếu gia... tiểu thiếu gia cậu ấy..."
"A Uyên làm sao?"Ngươi nói từ từ"Mạc phu nhân sốt ruột hỏi.
"Tiên điên kia...tên điên kia giết tiểu thiếu rồi"A Đồng thở hổn hển, chỉ tay về phía hậu viện.
Mạc phu nhân nghe xong, sắc mặt tái mét, lật đật chạy đến hậu viện. "A Uyên... A Uyên của nương... Không thể nào... không thể nào đâu..." Bà ta dừng bước, từ từ tiến lại gần, không tin vào mắt mình. Đứa con trai yêu quý của bà ta đã nằm đó, lạnh lẽo. Bà ta khóc lóc, ngồi bệt xuống đất, ôm lấy Mạc Tử Uyên mà gào khóc thảm thiết.
Trong lúc bi thương, Mạc phu nhân vô tình nắm lấy vạt áo con trai, chợt thấy có gì đó trống rỗng. Một cảm giác bất an dâng lên. Bà ta lập tức đứng dậy, phẫn nộ tức giận, lao về phía Mạc Huyền Vũ đang đứng.
"Là ngươi! Là ngươi đã giết con trai ta!" Mạc phu nhân điên cuồng chửi rủa.
"Nếu ta muốn giết con trai bà thì ngay đại sảnh, giết trước mặt mọi người rồi. Cần gì phải đợi đến đêm hôm nay?" Mạc Huyền Vũ đáp trả
"Tên súc sinh nhà ngươi, sao ngươi có thể xuống tay độc ác thế hả? Nó chỉ là một đứa trẻ! Tại sao! Tại sao kẻ chết không phải là thứ con hoang như ngươi!" Mạc phu nhân lao đến vồ lấy Mạc Huyền Vũ, nhưng hắn thẳng tay tát bà ta ngã dúi xuống đất.
"Đừng tưởng ta không dám làm gì bà!" Mạc Huyền Vũ lạnh lùng cảnh cáo. "Bây giờ ta chỉ là Mạc Huyền Vũ, không còn là thê tử của Kim Quang Dao, vậy nên ta cũng chẳng cần kiên nể gì bà cả!"
Mạc Huyền Vũ đi đến, lật người Mạc Tử Uyên, một lá cờ lập tức rơi ra từ trong áo hắn.
"Triệu Âm Kỳ!" Lam Tư Truy lên tiếng, ánh mắt kinh ngạc.
Đây là Triệu Âm Kỳ hả sư phụ? Mạc Huyền Vũ dùng thần giao cách cảm nói với Ngụy Vô Tiện.
"Ừ, là Triệu Âm Kỳ." Ngụy Vô Tiện đáp.
"Cái...cái gì?Trên người con trai ta sao lại có thứ này?"Mạc phu nhân
Lam Cảnh Nghi cuối xuống nhặt Triệu Âm Kỳ đưa cho Lam Tư Truy
Cái... cái gì? Trên người con trai ta sao lại có thứ này?" Mạc phu nhân lắp bắp.
Lam Cảnh Nghi cuối xuống nhặt Triệu Âm Kỳ, đưa cho Lam Tư Truy.
"Mạc phu nhân, ta nghĩ ta biết tại sao lệnh lang lại chết rồi." Lam Tư Truy giơ Triệu Âm Kỳ lên, giọng nói đầy nghiêm trọng. "Triệu Âm Kỳ gọi âm linh, dụ tà ma. Lệnh lang cầm lá cờ này đồng nghĩa với việc trở thành bia sống cho âm linh, tà ma gần đây. Chính tà ma do Triệu Âm Kỳ gọi đến đã sát hại lệnh lang."
"Nói bậy!" Mạc phu nhân giật lấy lá cờ, gào lên. "Chỉ là cầm một lá cờ nát của các ngươi thôi! Sao có thể... sao có thể... A Uyên ơi!""
"Tự tạo nghiệp thì không thể sống nhưng Triệu Âm Kỳ do ta chế ra cũng ngầm thừa nhận ta lấy mạng Mạc Tử Uyên"Ngụy Vô Tiện bất cần, nhưng giọng điệu có chút thâm sâu.
Kẻ như hắn thì nên chết đi. Ai bảo Mạc Tử Uyên ngu si chứ. Mạc Huyền Vũ nghĩ thầm, trong lòng không một chút thương xót.
"Không chút thương sót nào sao?"Ngụy Vô Tiện hỏi, dường như cảm nhận được suy nghĩ của Mạc Huyền Vũ
Thương xót để làm gì?Chẳng có chút gì gọi là tình thân thì lấy đâu ra thương với xót chứ.Mạc Huyền Vũ đáp, giọng điệu kiên quyết.
"Gì mà tu tiên,gì mà trừ tà. Cả một đứa trẻ cũng không bảo vệ được!Mời các ngươi tới có ích gì chứ? Là do thứ cờ nát các ngươi cắm mói hại chết A Uyên của ta!Các ngươi đều phải đền mạng cho nó"Mạc phụ nhân điên cuồng gào thét, vung tay về phía Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi.
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi hai bàn tay siết chặt vào nhau,lộ rõ sự tức giận nhưng do ảnh hưởng bởi gia quy nên họ không thể làm gì.
"Ôi trời, bao nhiêu năm mà vẫn còn giữ bộ dạng này." Ngụy Vô Tiện khẽ càu nhàu, đoạn nói tiếp. "Mà kệ hai đứa nó... không được giúp!"
Sư phụ à, đệ tử không hiểu sư phụ đã trải qua chuyện gì, nhưng dù sao hai người này cũng vô tội. Mạc Huyền Vũ thầm cầu khẩn.
"Ta nói không giúp là không giúp....chỉ cần liên quan tới Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị ta đều không muốn dính dáng tới"Ngụy Vô Tiện kiên quyết.
Sư phụ à, đệ tử xin ngài giúp lần này thôi... Lần tới hứa tuyệt đối sẽ không can thiệp gì tới nữa! Mạc Huyền Vũ tiếp tục năn nỉ.
"Nói được phải làm được"Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng xuôi
Vâng ạ! Mạc Huyền Vũ vui vẻ đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com