Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: May mắn quá đỗi (04)

Gương mặt tiểu Ngụy Anh liền xuất hiện một chút hoảng hốt cùng nghi hoặc, Lam Vong Cơ biết hành động đột ngột của mình dọa hắn sợ, tưởng muốn bắt hắn về đánh, lập tức thả lỏng ngữ khí, thanh âm nhẹ nhàng chầm chậm hỏi:

"Ngươi... muốn ăn gì?"

Tiểu Ngụy Anh suy nghĩ một chút, vô cùng nghiêm túc đáp:

"Gì cũng được"

Lam Vong Cơ: "... "

Cửa tiệm ở trấn nhỏ Di Lăng vốn không nhiều, lúc này lại là đêm khuya, Lam Vong Cơ dắt tay tiểu Ngụy Anh, thật vất vả mới tìm được một quán nhỏ có đèn còn sáng.

Đó là một hàng bánh chẻo, chủ quán là một người phụ nữ lớn tuổi. Bà vừa thấy khách đến là hai tiểu thiếu niên tuấn tú, lại là vào một ngày tuyết rơi nặng hạt thế này, không khỏi sinh lòng trìu mến, giọng nói nhân hậu hỏi bọn họ:

"Hai vị tiểu công tử, muộn thế này rồi vẫn chưa về nhà sao? Muốn ăn bánh chẻo nhân gì?"

Lam Vong Cơ nhìn về phía tiểu Ngụy Anh.

Tiểu Ngụy Anh nói:

"Hỏi ta sao?"

Lam Vong Cơ:

"Ừm"

Tiểu Ngụy Anh có chút ngượng ngùng cười cười, đáp:

"Gì cũng được"

Lam Vong Cơ đối với nụ cười của hắn không hề có sức chống cự nào, vội vàng quay mặt sang chỗ khác, hỏi bà chủ:

"Cái nào ngon?"

Bà chủ trả lời:

"Chúng ta ở đây có bánh chẻo nhân thịt dê là đắt hàng nhất, hai vị tiểu công tử có muốn nếm thử không?"

Lam Vong Cơ không vội mà trả lời, nhìn tiểu Ngụy Anh hỏi:

"Bánh chẻo nhân thịt dê , có thích không?"

Tiểu Ngụy Anh vui vẻ gật đầu, Lam Vong Cơ mới nói:

"Cho ta một phần, cảm ơn"

Bà chủ hơi do dự, nói:

"Một phần? Tiểu công tử, ngươi không ăn sao?"

Lam Vong Cơ vốn không định ăn, nhưng nghĩ lại nếu chỉ gọi một phần, Ngụy Anh liệu có phải sẽ không dám thoải mái mà ăn?

Nhưng y không ăn mặn, vì vậy nói:

"Còn loại gì khác không?"

Bà chủ nói:

"Có có có ~ còn có nhân thịt lợn, nhân thịt bò... à tất nhiên cũng có loại không nhân."

Lam Vong Cơ nói:

"Vậy lấy cái đó"

Bà chủ:

"Không nhân?"

Lam Vong Cơ quả quyết: "Ừm"

Bà chủ:

"Không nhân thì không ngon lắm, tiểu công tử thật sự muốn chọn loại này sao?"

Lam Vong Cơ gật đầu: "Ta thích."

Bà chủ cười cười, hiểu ra trẻ con ắt hẳn thích những thứ mới mẻ, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Chẳng bao lâu, bánh chẻo đã được bưng lên nóng hổi, Ngụy Vô Tiện chịu đói mấy ngày, liền hấp tấp cắn một miếng, bị bỏng đến nỗi hai mắt phiếm hồng.

Lam Vong Cơ nhờ bà chủ mang đến một bộ chén muỗng, đặt trước mặt tiểu Ngụy Anh, rồi múc đầy một chén lớn bánh chẻo đưa sang , lần lượt lấy một chiếc bánh bỏ vào trong chén nhỏ trước mặt hắn, rồi lại lấy cái tiếp theo, đợi tiểu Ngụy Anh ăn xong cái trong chén, mới đem cái tiếp theo không còn quá nóng nữa bỏ vào trong chén nhỏ.

Cứ như vậy, tiểu Ngụy Anh vừa có thể yên tâm mở to miệng ăn bánh chẻo, cũng sẽ không bị bánh nóng làm bỏng nữa, Lam Vong Cơ làm không nhanh không chậm, vô cùng kiên nhẫn.Tiểu Ngụy Anh chưa từng nhận loại đãi ngộ này, ngoài cảm động ra cũng không mảy may ảnh hưởng đến việc hắn vui vẻ hưởng thụ món ngon, được vài cái, phát hiện Lam Vong Cơ vẫn không động đũa, hắn nuốt xuống miếng bánh chẻo trong miệng, thận trọng hỏi:

"Tiểu ca ca... Ngươi không ăn sao?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Ăn không nói"

Tiểu Ngụy Anh: "Ờm"

Hắn "ờm" xong một tiếng, quả nhiên ngoan ngoãn không nói gì nữa.

Nhưng một Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn biết điều như vậy, ngược lại khiến y thấy không quen, không khỏi bắt đầu nghĩ lại liệu có phải vừa rồi ngữ khí của mình có hơi nặng hay không? Dọa hắn sợ rồi sao?

Đợi Tiểu Ngụy Anh ăn xong, buông muỗng nhỏ trong tay xuống, Lam Vong Cơ mới dùng chất giọng ôn hòa hết mức, hỏi:

"No rồi?"

Tiểu Ngụy Anh gật đầu cười, Lam Vong Cơ lấy ra một chiếc khăn tay, định giúp hắn lau lau vết thức ăn còn dính trên miệng, nhưng tiểu Ngụy Anh nào dám không biết xấu hổ mà gây thêm phiền phức cho y nữa, liền vội vã nhận lấy khăn, ngoan ngoãn tự lau cho mình.

Lúc này Lam Vong Cơ mới bắt đầu ăn phần bánh của mình, y ăn rất thong thả từ tốn, cực kỳ nho nhã.

Trong lúc đó, tiểu Ngụy Anh vẫn một mực im lặng không nói chuyện, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ xíu, cười híp cả mắt nhìn đăm đăm Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đối với nụ cười vô hại này của hắn hoàn toàn không có sức chống cự, tim y đập loạn, nhưng biểu tình trên mặt vẫn là một vẻ gió yên sóng lặng như trước, ôm lấy phần tâm tư cực kỳ nhỏ bé này, điềm đạm ăn xong phần bánh chẻo không nhân kia.

Buông bát muỗng xuống, Lam Vong Cơ lau miệng, mới hỏi:

"Vì sao ngươi... không nói chuyện?"

Tiểu Ngụy Anh cong cong đôi mắt, nhìn thẳng vào y, miệng nhỏ nhếch lên lộ ra một nụ cười ngọt ngào, dùng chất giọng mềm mại của trẻ con đáp lời y:

"Ăn không nói."

Lam Vong Cơ vốn muốn nói "Ngươi không ăn, có thể nói", nhưng lại bị gương mặt đẹp đến phạm quy cùng nụ cười đáng yêu vô cực kia khiến tinh thần thoáng chốc nháo loạn, bật thốt lên:

"Ngươi. . . có thể nói"

Suy cho cùng Lam Vong Cơ có toàn bộ ký ức của độ tuổi khoảng chừng đôi mươi, y nghĩ, chính mình thế mà lại bị một nụ cười tùy tùy tiện tiện của tiểu Ngụy Anh mới tám tuổi trêu chọc đến thất hồn lạc phách, không khỏi có chút xấu hổ, nhưng cũng không thể làm gì.

Tiểu Ngụy Anh nói:

"Ta nói chuyện với ngươi, ngươi sẽ phải trả lời ta, như vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến việc "ăn không nói" của ngươi sao?"

Nói có lý, Lam Vong Cơ gật đầu, lại nói:

"Không sao"

Y muốn nghe Ngụy Anh nói chuyện, muốn đến chết đi được!

Mới vài ngày trước thôi, y còn tưởng rằng cả đời này vĩnh viễn cũng không còn được nghe người này nói chuyện nữa.

Mà giờ này khắc này, Ngụy Anh đang sống sờ sờ ngồi ngay trước mặt y, thật may mắn biết bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com