Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Dụ trẻ con (03)

Tiểu Ngụy Anh từ trong ánh mắt của y nhìn ra được một cỗ kỳ vọng cực kỳ mãnh liệt, là kiểu kỳ vọng đến mức gần như là nguy hiểm, tựa như nếu hắn dám nói "Không", đối phương liền sẽ nổi giận, cũng rất đau lòng, rất khó chịu. Tiểu Ngụy Anh sững sờ đáp lời: "À, ờm..."

Lam Vong Cơ nói: "Chờ ta."

Dứt lời, y xoay người đi ra cửa.

Chân trước y vừa bước ra, đột ngột quay trở vào, đóng thật kỹ tất cả cửa sổ trong phòng, khóa lại, sau đó mới đi ra khỏi cửa.

Sau khi Lam Vong Cơ đi, tiểu Ngụy Anh từ trên ghế nhảy xuống, ý định đi mở cửa.

Quả nhiên, cửa ra vào đều bị khóa chặt rồi.

Tiểu Ngụy Anh bỗng nhiên có chút khẩn trương, chờ một lúc, Lam Trạm vẫn chưa trở về. Hắn thấy hơi buồn ngủ, trong phòng có một chiếc giường thoạt nhìn rất êm ái. Nhưng hắn không dám ngủ, dè dặt tiến đến một góc phòng, cuộn người lại thành một đoàn, tinh thần mệt mỏi.

Đến khi Lam Vong Cơ xách nước trở về, đảo mắt nhìn quanh không thấy bóng dáng tiểu Ngụy Anh, nhất thời cả người y cảm thấy căng cứng, thanh âm phát run, khẩn trương cất tiếng gọi: "Ngụy Anh? !"

Y đã không biết bao nhiêu lần mơ những giấc mơ tương tự thế này, cũng vô số lần bỗng nhiên bừng tỉnh mộng, thoáng giật mình phát hiện tất cả đã hóa hư vô.

Lam Vong Cơ đảo mắt nhìn thật kỹ khắp gian phòng, liền nhanh chóng nhìn thấy trong một góc nhỏ, tiểu Ngụy Anh nhỏ bé đang cuộn thành một đoàn. Hắn mông lung chầm chậm mở mắt ra, bộ dáng còn ngái ngủ, mơ mơ hồ hồ hỏi y: "Lam Trạm, ngươi về rồi?"

Lam Vong Cơ thở hắt ra một hơi, trên lưng đã phủ một tầng hơi lạnh, sâu trong đáy lòng y vẫn còn sợ hãi. Rùng mình một cái, y đặt thùng nước xuống, bước nhanh qua dịu giọng hỏi: "Buồn ngủ?"

Tiểu Ngụy Anh mơ màng đáp: "Ừm."

Trên gương mặt bé xíu kia vẫn còn dính vết bẩn lem luốt, còn có rất nhiều vết thương do phải chịu giá rét lâu ngày, nhìn rất giống một con mèo con nhếch nhác. Lam Vong Cơ nói khẽ:

"Tắm rửa, rồi ngủ tiếp, được không?"

Tiểu Ngụy Anh dần dần thanh tỉnh, ngoan ngoãn gật đầu.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, khóe miệng treo lên một nụ cười nhẹ nhàng như có như không. Y dìu hắn đến cạnh thùng tắm, đổ nước nóng vào rồi thử độ nóng, pha nước tắm cho hắn.

Lam Vong Cơ cất tiếng hỏi: "Ta giúp ngươi?"

Tiểu Ngụy Anh lúc này mới thanh tỉnh một chút, liền vội vàng lắc đầu khoát tay, nói: "Không cần không cần, tự ta tắm được."

Hắn luôn cảm thấy mình đã mang rất nhiều phiền toái cho người ta, thực sự rất ngại lại phiền người ta phải giúp hắn tắm rửa.

Lam Vong Cơ cũng không miễn cưỡng hắn. Y xoay người đi ra ngoài cửa đợi, kiên nhẫn nghe tiếng nước chảy róc rách bên trong, trong lòng thấp thỏm, sợ người lại đột ngột biến mất không còn tăm hơi.

Một lát sau, thấy trong phòng không có động tĩnh, Lam Trạm vội vã bước vào xem.

Tiểu Ngụy Anh ăn uống đã no, ban nãy lại cùng y đi một quãng đường khá lâu, lúc này lại là đêm hôm khuya khoắt, hắn vốn đã mệt mỏi không chịu nổi. Uể oải buồn ngủ, giờ phút này khi vừa ngâm mình trong nước nóng được một lúc, liền thoải mái ngủ thiếp đi.

Lam Vong Cơ dở khóc dở cười, khẽ gọi hắn vài tiếng, nhưng trả lời y chỉ có thanh âm tinh tế vụn vặt rất nhỏ.

Ôm hắn ra sao? Lam Vong Cơ nghĩ: Như vậy... liệu có phải là lợi dụng lúc người ta đang bất tiện hay không?

Mặc dù giờ đây y cũng chỉ là một đứa trẻ mới tám chín tuổi, nhưng tư duy và ký ức lại của năm hai mươi tuổi. Đồng thời lòng y đối với Ngụy Vô Tiện... chắc chắn có ẩn giấu loại tâm tư kia, nếu thừa dịp người ta đang trong dáng dấp tiểu hài nhi, cái gì cũng không hiểu, lại động chạm lung tung thân thể người ta như vậy, liệu có phải...

Lúc này là mùa đông khắc nghiệt, nước nóng chẳng bao lâu liền sắp trở lạnh, Lam Vong Cơ quyết định thật nhanh, trong lòng thầm niệm kinh Phật, động tác vô cùng cẩn thận ôm tiểu Ngụy Anh từ trong thùng tắm lên, nhanh chóng dùng khăn lau khô rồi bọc kín người hắn vào trong tấm chăn dày.

Xử lý xong xuôi, Lam Vong Cơ vội vàng quay lưng lại, dựa vào thành giường, tay ôm ấy ngực liều mạng thở gấp, một hồi lâu mới bình ổn trở lại.

Nhưng mà, một tiểu Ngụy Anh thân hình trần trùng trục đang nằm gọn ngay trong chăn của y... Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Lam Vong Cơ ngồi xuống bên giường, đưa mắt ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của thiếu niên, mặt mày tuấn tú tinh xảo, xinh đẹp vô cùng. Sống mũi, đôi mắt, mái tóc, khuôn mặt..., chỗ nào cũng vừa vặn là bộ dáng mà y yêu thích. Y chỉ thích thế này thôi, đời này kiếp này cũng chỉ yêu thích duy nhất dáng hình này mà thôi.

Chỉ có điều... trên mặt, trên thân thể hắn, khắp nơi đều chằng chịt vết thương, lớn có nhỏ có, thực sự khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy xót xa đến quặt thắt lòng.

Lam Vong Cơ lấy ra lọ linh dược y luôn mang theo bên người, thận trọng bôi lên mặt, lên tay tiểu Ngụy Anh. Giữa quá trình đó, tiểu Ngụy Anh cùng lắm cũng chỉ khẽ rên rỉ hai tiếng, ngoài ra không có phản ứng nào khác. Tim y chợt nhói, có lẽ tiểu Ngụy Anh bé nhỏ của y sớm đã quen chịu những nỗi đau này.

Trên mặt, trên tay đều đã thoa xong, kế tiếp là trên cơ thể... Lam Vong Cơ gắng lấy lại bình tĩnh, giữa lễ nghĩa liêm sỉ và sức khỏe của tiểu Ngụy Anh, y thẳng thắn lựa chọn vế sau. Lam Vong Cơ vén lên một góc chăn, từ vành tai đến cổ y đều nhiễm một tầng đỏ ửng, thần sắc nhìn qua giống như đang chuyên chú thoa thuốc cho toàn thân tiểu Ngụy Anh, nhưng cũng tiện thể động chạm vào toàn bộ cơ thể hắn một lần.

Lam Vong Cơ càng sờ càng đau lòng đến chết đi. Có vẻ như mấy đoạn xương sườn kia, sờ tới sờ lui còn có cảm thấy có chút cấn tay, xương cốt tựa hồ cũng không đủ cứng cáp. Y thật sự không cách nào tưởng tượng, mấy năm sau lớn lên hắn làm thế nào lại mang một dáng dấp thon dài tuấn dật đến thế.

Nhưng mặc kệ ra sao, cũng tốt hơn nhiều so với bị vây quét hay bị lệ quỷ phản phệ. Chí ít thì Ngụy Anh của y vẫn còn sống, còn có thể thấy được, sờ được, là thật sự tồn tại trước mắt y.

Nhưng tất cả điều này quá mức hư ảo, bỗng nhiên thời gian quay trở về mười ba năm trước, còn thật sự để y gặp gỡ Ngụy Anh thuở nhỏ.

Hết thảy mọi chuyện về sau cũng đều chưa xảy ra, Ngụy Anh vẫn chưa tu quỷ đạo, thậm chí còn chưa bước vào huyền môn. Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, hơn nữa còn là một sự khởi đầu hoàn toàn mới.

Giờ đây y có thể đường hoàng mà chăm sóc Ngụy Anh ngay từ nhỏ, ở bên cạnh hắn, cùng hắn lớn lên, giản đơn mà hoàn mỹ đến mức khiến y có chút sợ hãi mơ hồ.

Lam Vong Cơ suy nghĩ một đêm, mỗi lần cao hứng không chịu được, liền chạy đến bên thư án rót một chén nước lạnh uống cạn. Lại gấp gáp quay trở về mép giường, mắt không chớp nhìn chằm chằm tiểu Ngụy Anh đang ngủ say sưa.

Trông coi suốt một đêm, thấy gần đến giờ Mão, Lam Hi Thần cũng sắp đến phòng gọi y rồi. Lam Vong Cơ liền rửa mặt sửa sang lại một chút, sau đó rón rén ra khỏi phòng. Như lần trước, y lại cẩn thận khóa cửa lại.

Lam Hi Thần đã đứng trên hành lang lau lau bội kiếm, thấy Lam Vong Cơ đi ra, ôn tồn hỏi: "Chào buối sáng, Vong Cơ."

Lam Vong Cơ đường hoàng đáp: "Chào buổi sáng, huynh trưởng"

Lam Hi Thần mỉm cười nhìn y: "Vong Cơ, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

Đôi mắt Lam Vong Cơ sáng hơn mọi ngày, y tận lực giữ ngữ khí hết sức bình thường, ung dung đáp: "Đệ... tìm được Ngụy Anh rồi."

Lam Hi Thần ngạc nhiên hỏi: "Ở đâu?"

Lam Vong Cơ đưa mắt về phía gian phòng, mím môi không nói, nhưng ánh mắt đã rõ ràng đến cực điểm.

Lam Hi Thần cất tiếng: "Đang ở trong phòng của đệ sao?"

Lam Vong Cơ khe khẽ gật đầu: "Huynh trưởng, phiền huynh giúp đệ chăm sóc hắn một chút."

Lam Hi Thần không hiểu gì nhưng cũng đồng ý với y: "Được."

Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ một lúc, lại dặn dò thêm: "Đừng để hắn đi."

Lam Hi Thần mỉm cười: "Yên tâm, vi huynh sẽ cố gắng hết sức, coi chừng hắn giúp đệ."

Lam Vong Cơ lúc này mới hài lòng, nói: "Đa tạ huynh trưởng"

Đợi Lam Vong Cơ ra khỏi khách điếm, Lam Hi Thần mới từ từ phản ứng lại, thầm nghĩ: "Vong Cơ đây là... dụ người ta trở về?"

_______

Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu. Hãy vote cho fic để mình có động lực dịch tiếp nhaaaa :''((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com