Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Đâu dễ dụ như vậy (01)

Tiểu Ngụy Anh ngủ không an phận. Sau khi Lam Vong Cơ đi không bao lâu, hắn liền trở mình lăn thẳng xuống đất. Ngã đau đến tỉnh.

Mơ mơ màng màng phát hiện cả thân mình đang trần như nhộng, tiểu Ngụy Anh vội vàng đảo mắt nhìn đông nhìn tây tìm quần áo, nhưng tìm không thấy đâu. Hắn thực sự lạnh vô cùng, đành phải đem chăn mền quấn kín mít nửa thân trên.

Tiểu Ngụy Anh cẩn thận dò xét một phen, phát hiện cửa sổ đều đã bị khóa chặt chẽ, không cách nào thoát ra được, quần áo cũng không có, Lam Trạm cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Nhất thời trong lòng cảm thấy căng thẳng.

Lam Hi Thần đang đứng bên ngoài nghe được bên trong có động tĩnh, nhẹ giọng gọi: "Ngụy Anh? Ngươi tỉnh chưa?"

Nghe vậy, tiểu Ngụy Anh vừa đập cửa vừa gào khóc: "Mở cửa~ Mở cửa với ~ huhuhu ta muốn ra ngoài ~ "

Lam Hi Thần nghe thấy một chất giọng non mềm như thể vắt ra sữa như vậy, thoáng giật mình. Hóa ra... "tiểu Ngụy Anh" mà Vong Cơ nhặt về là một đứa trẻ ư? ?

Phải làm sao mới tốt đây? Vong Cơ có biết cha mẹ của đứa nhóc này không? Có lẽ phải thuyết phục Vong Cơ trả con người ta về nhà mới được nhỉ...

Hiện giờ mới sáng sớm, rất ít cửa hàng trên tiểu trấn mở cửa, Lam Vong Cơ đi loanh quanh tìm kiếm, mãi mới thấy một tiệm bán y phục mở cửa.

Tối hôm qua y sờ soạng khắp thân thể tiểu Ngụy Anh mấy lần, sớm đã nắm rõ vóc người của hắn. Vì thế, sau một hồi tỉ mỉ chọn lựa, y rất nhanh đã chọn được một bộ trang phục trẻ em phù hợp với thân hình người kia.

Lúc quay trở lại khách điếm, Lam Hi Thần vẫn đang cẩn trọng canh giữ ngoài cửa, tay cầm một ống tiêu bạch ngọc, uyển chuyển thổi một làn điệu du dương êm ái.

Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến một tiếng cười non nớt, hẳn là đang cực kỳ hài lòng mà lắng nghe tiếng tiêu.

Mắt thấy Lam Vong Cơ trở về, Lam Hi Thần buông tiêu ngọc xuống, cất giọng nói với người trong phòng: "Được rồi, Lam Trạm của ngươi về rồi này."

Gương mặt Lam Vong Cơ thoáng chốc liền nóng lên, trong lòng âm ỉ nổi lên một tia vui vẻ.

Ừm, của Ngụy Anh. Y chỉ là "của Ngụy Anh" thôi.

Chỉ mới hai ngày trước, y còn điên cuồng đào sâu ba thước đất trên Loạn Táng Cương, cũng không tìm thấy bất kỳ vật gì liên quan đến Ngụy Anh hay là một chút gì đó mà y cho rằng thuộc về hắn.

Tâm tình Lam Vong Cơ vui vẻ, bước chân lên lầu cũng đều nhẹ nhàng khoan thai hơn so với bình thường. Mà người bình thường ắt hẳn sẽ nhìn không ra tâm trạng của y, tuy nhiên không thể nào qua được mắt Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần thoáng thấy trong tay y đang bưng một hộp nhỏ đựng y phục trẻ con, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Nhịn một chút, mỉm cười nói: "Vong Cơ, đệ mau vào đi, nhóc con kia vừa mới khóc một trận, có vẻ ủy khuất lắm."

Lam Vong Cơ ngạc nhiên hỏi: "Hắn khóc?"

Lam Hi Thần cười: "Haha, đại khái là tưởng bị lừa bán đi, dọa hắn sợ rồi."

Lam Vong Cơ mở cửa phòng đi vào, liền bắt gặp tiểu Ngụy Anh đang bọc kín người trong tấm chăn dày, chỉ lộ ra hai bàn chân nhỏ xíu, rụt rè đứng ngay cửa.

Thấy Lam Vong Cơ tiến đến, tiểu Ngụy Anh không che giấu được vui sướng, ngoan ngoãn nhìn y rồi nở một nụ cười xán lạn, cổ họng nhỏ bật ra một âm thanh ngọt ngào, reo lên: "Lam Trạm ~ "

Vừa bước vào cửa liền gặp cảnh tượng tùy tùy tiện tiện như vậy đập vào mắt, Lam Vong Cơ thoáng sững người, sau đó ngay lập tức đóng cửa phòng lại. Một tay ôm hộp y phục, một tay nhanh chóng ôm cả đống chăn đang quấn quanh tiểu Ngụy Anh lên, bế hắn trên vai.

Suy cho cùng cả hai người bọn họ đều còn nhỏ, vóc người dù sao cũng không cao lớn lắm, Lam Vong Cơ bế hắn đặt trên vai, tấm chăn lếch thếch kéo lê trên mặt đất một đoạn thật dài.

Y nhẹ nhàng thả tiểu Ngụy Anh xuống giường, cố gắng áp chế ngữ khí, dịu giọng nói: "Đừng sợ, sẽ không bán ngươi."

May mà trước đó Lam Hi Thần đã dỗ dành hắn, bây giờ lại nhìn thấy Lam Trạm về, tiểu Ngụy Anh tất nhiên không sợ nữa. Hắn gật gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Ừm, không sợ. Lam Trạm, ta... ta tìm không thấy y phục đâu hết..."

Lam Vong Cơ đưa hộp y phục mới cho hắn, nhạt giọng nói: "Mặc vào."

Tiểu Ngụy Anh không biết ở bên trong là vật gì, nhưng có thể khẳng định không phải là quần áo bẩn thỉu rách rưới mà trước kia hắn thường hay mặc, cật lực lắc đầu nói: "Không cần không cần, đây không phải y phục của ta."

Lam Vong Cơ sững người một chút, y không dự liệu được việc tiểu Ngụy Anh sẽ không dám nhận, nhanh trí khẽ nói: "Ta... đổi với ngươi."

Lời này của y cũng không phải nói dối, y phục cũ kia của tiểu Ngụy Anh y đã cất giữ rồi, chỉ cần là đồ vật thuộc về hắn, cho dù có bẩn thỉu hay rách nát đến đâu, đối với y mà nói đều trân quý vô hạn, tuyệt nhiên không thể đánh đồng với mấy món quần áo mới này.

Ngẫm lại hai ngày trước, thậm chí y còn chẳng tìm được bất kỳ món gì của hắn cơ mà?

Nếu như dùng một bộ quần áo mới liền có thể đổi lấy y phục mà Ngụy Anh từng mặc qua, vậy thì có bao nhiêu y cũng nguyện ý đổi bấy nhiêu.

Tiểu Ngụy Anh suy nghĩ một lúc, vẫn nói: "Không cần nữa, Lam Trạm, cám ơn ngươi..."

Ăn đồ ăn của người ta, tắm ở phòng người ta, ngủ trên giường người ta, bây giờ lại còn nhận y phục mới của người ta nữa, thật sự quá tham lam rồi.

Lam Vong Cơ thấy mình lại bị cự tuyệt, chính là loại cảm giác cực kỳ quen thuộc kia, bởi ngày trước y cũng bị hắn cự tuyệt vô số lần.

Một hồi lâu, y nhàn nhạt hỏi: "Thật sự không cần?"

Tiểu Ngụy Anh đáp: "Không cần."

Lam Vong Cơ: "Ngươi muốn để bộ dạng như vậy ra ngoài?"

Y phục cũ của Tiểu Ngụy Anh đều đã sớm bị y cất giữ trong túi càn khôn, y không tin đứa trẻ này dám mang một thân trần như vậy đi ra ngoài.

Đừng nói là đi ra ngoài, Lam Vong Cơ vốn đã đứng ngay bên cạnh giường chặn sẵn. Y có thể khẳng định, tiểu Ngụy Anh muốn từ trên giường bước xuống cũng không thể nào.

Tiểu Ngụy Anh: "..."

Hắn rủ mắt xuống, bàn tay nhỏ xíu từ từ nắm chặt lấy một góc chăn. Nhìn dáng vẻ bị ức hiếp đến nỗi không dám lên tiếng kia, Lam Vong Cơ nhất thời tràn đầy cảm giác tội lỗi. Y thầm mắng bản thân quá nóng vội, đối phương dù sao cũng chỉ là đứa trẻ thôi mà. Tiểu Ngụy Anh của y còn bé như vậy, y bức ép hắn quả thật có chút quá đáng rồi, không phải là hành vi quân tử.

Nghĩ vậy, Lam Vong Cơ nhẹ giọng gọi: "Ngụy Anh."

Tiểu Ngụy Anh giương mắt lên nhìn y. Bên trong đôi mắt linh động sáng ngời như sao kia dường như dâng lên một tầng hơi nước, khóe mắt còn có chút phiếm hồng, thút thít "Ưm" một tiếng.

Nhìn một màn này, tim Lam Vong Cơ bỗng giật nảy lên rồi mềm ra như nước chảy, y nhu hòa nói: "Ngươi... về nhà với ta đi."
________

Dịch từng chữ mà muốn nhũn tim luôn huhu :''(( Theo các bạn thì tiểu Ngụy Anh có đồng ý về với Lam Trạm hông? :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com