Chương 6: Cô Tô Ngụy Vô Tiện (02)
Những vết thương này đều là do hung thi cắn, ngoại thương cực kỳ nghiêm trọng, Thanh Hành Quân để tiểu Ngụy Anh ở lại Hàn Thất trị liệu mấy ngày, lần lượt cho hắn uống một lượng lớn linh dược, cuối cùng cũng xem như là giữ lại được một hơi thở, nhưng rốt cuộc có thể sống sót hay không, còn phải xem Ngụy Anh có thể vượt qua được thi độc không cách nào thanh trừ hoàn toàn nên vẫn còn lưu lại trong cơ thể hay không.
Lần thiếp đi này, tiểu Ngụy Anh cũng không ngủ quá lâu, khoảng hai canh giờ sau liền bị cảm giác bụng cồn cào vì đói thúc giục tỉnh lại.
Lam Vong Cơ thấy hắn tỉnh, vội vàng ngồi dậy, nói khẽ: "Ngụy Anh?"
Tiểu Ngụy Anh muốn há miệng nói chuyện, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Lam Vong Cơ rót một chén nước ấm, dùng thìa nhỏ cẩn thận đút cho hắn một chút, nhìn yết hầu non mềm bé xíu kia hơi hơi cử động, xác định hắn đã nuốt xuống xong, y mới đút thêm ngụm tiếp theo.
Tiểu Ngụy Anh uống nước, thỉnh thoảng giương mắt lén nhìn biểu cảm trên gương mặt Lam Vong Cơ mặt, hồi sau có vẻ như nhịn không được, nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười.
Lam Vong Cơ không hiểu, mặc dù y thích nhất là được nhìn dáng vẻ Ngụy Anh tươi cười, nhưng lại sợ hắn cười quá mạnh sẽ tiêu hao, thế là nghiêm túc nhắc nhở: "Nghỉ ngơi."
Tiểu Ngụy Anh vừa cười, vừa có chút tốn sức mà nói: "Lam Trạm, là ngươi nên nghỉ ngơi mới đúng."
Lam Vong Cơ bỗng nhiên hiểu ra tại sao tiểu Ngụy Anh của y lại cười.
Liên tiếp mấy ngày y không dám chợp mắt, sắc mặt bây giờ e là không thể nhìn, nhưng có thể khiến Ngụy Anh vừa tỉnh lại lại vui vẻ như thế, cũng thật đáng giá.
Y nhạt giọng đáp: "Không sao."
Tiểu Ngụy Anh bày ra vẻ thành thật, nói: "Có sao!"
Dứt lời, hắn định đứng dậy kéo Lam Vong Cơ, người nọ gọn gàng dùng tay đè lại hắn, nghiêm túc nói: "Đừng nhúc nhích."
Tiểu Ngụy Anh quả nhiên nghe lời, ngồi yên, miệng nhỏ ngoan ngoãn mím chặt lại, một tiếng cũng không dám nói nữa, một đôi mắt ướt át như thể chịu rất nhiều tủi thân, vội vã gấp gáp nhìn Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ chống đỡ không được, ánh mắt dời sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng hắn, một bên tỉ mỉ kiểm tra thân thể tiểu Ngụy Anh, một bên cố dằn xuống cảm giác tràn đầy tội lỗi. Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, y nhẹ nhàng cầm lấy một chân nhỏ của tiểu Ngụy Anh nâng lên, lạnh lùng dò hỏi: "Vì sao lại gãy?"
Tiểu Ngụy Anh khẩn trương đáp: "Ngã.. bị ngã."
Lam Vong Cơ hỏi dồn: "Vì sao ngã?"
Tiểu Ngụy Anh ngập ngừng một chút, không dám né tránh ánh mắt nghiêm nghị của đối phương, thành thật trả lời: "Nhảy... nhảy cửa sổ..."
Lam Vong Cơ: "Còn gì nữa?"
Tiểu Ngụy Anh ngoan ngoãn khai báo: "Trèo cây."
Lam Vong Cơ thật vất vả mới kiềm chế được xung động muốn ôm tiểu Ngụy Anh ôm vào lòng, hít sâu một hơi, y yên lặng đem chân hắn nhét vào trong đệm chăn.
Tiếng nói non nớt của tiểu Ngụy Anh lại vang lên: "Lam Trạm, ngươi giận sao?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ thoáng chốc tối sầm, tiếng còi báo động trong lòng réo vang, thầm nghĩ: "Ngươi... ngươi lại trêu chọc ta... Đừng trách ta không khách khí!"
Tiểu Ngụy Anh không hề hay biết tâm tư này của y, vẫn tiếp tục dùng chất giọng mềm mại nói: "Ta... Ta biết sai rồi, Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ ý vị không rõ nhìn hắn chằm chằm, nhịp tim hỗn loạn, hắng giọng một cái, nói: "Ngươi..."
Tiểu Ngụy Anh bị cái liếc mắt này của y làm cho giật mình, thành thật ngậm miệng không dám nói thêm gì nữa, thận trọng rút vào trong chăn, một đôi mắt to tròn trong veo như nước len lén lộ ra ngoài, dáng vẻ cực kỳ vô tội nhìn Lam Vong Cơ.
Trông thấy một màn này của tiểu Ngụy Anh, Lam Vong Cơ lập tức đầu hàng, những lời giáo huấn hay trách cứ hoàn toàn nuốt hết vào trong bụng, Phải cố gắng lắm mới đè xuống được xung động muốn nhào đến ôm chặt thân ảnh nhỏ bé kia vào lòng. Ngữ khí chậm lại, Lam Vong Cơ mềm giọng trấn an: "Ta không có giận."
Tiểu Ngụy Anh trợn tròn mắt, một mặt đề phòng, không nói.
Bộ dạng vừa vô tội vừa bé bỏng yếu ớt này đặt lên trên người Ngụy Anh, so với thi triển yêu thuật, quả thật còn khiến người ta si mê đến chết. Lam Vong Cơ vội quay lưng lại, không dám nhìn hắn lâu hơn. Trên mặt y vẫn là nghiêm túc đường hoàng, nhưng đôi vành tai thì đã đỏ ửng, nhạt giọng nói: "Không trách ngươi. Nhưng... Không được phép bị thương nữa."
Tiểu Ngụy Anh yếu ớt đáp: "Ừm."
Lam Vong Cơ: "Không được dấn thân mạo hiểm."
Tiểu Ngụy Anh: "Ừm."
Lam Vong Cơ: "Không được hành động một mình."
Tiểu Ngụy Anh khẽ chớp mắt, ánh mắt dần mất đi thần thái, buồn buồn nói: "Ừm."
Lam Vong Cơ tiếp tục nói: "Muốn đi đâu, hay muốn làm gì, đều phải báo cho ta."
Tiểu Ngụy Anh buồn ngủ rồi, chậm chạp đáp: "... Ừm."
Lam Vong Cơ: "Muốn cái gì, hoặc cảm thấy khó chịu ở đâu, cũng phải nói với ta."
Tiểu Ngụy Anh mơ mơ màng màng, gà gật đáp: "Ừm."
Lam Vong Cơ bước nhẹ đến cạnh giường, ngắm nhìn hình hài nho nhỏ đã nhập mộng, dùng một chất giọng ôn nhu như nước, ghé vào bên tai hắn, vừa nhu hòa lại vừa kiên định nói: "Ngụy Anh, ngươi nhớ kỹ, ta là người của ngươi."
Thân nhân, bằng hữu, người yêu hay là bất cứ danh phận nào khác, ngươi cần thế nào, ta chính là thế đó.
Ngươi muốn cái gì, ta đều sẽ dốc hết sức lực giúp ngươi, sẽ đối xử tốt với ngươi, cẩn thận chăm sóc ngươi, tuyệt đối sẽ không lại để ngươi cô đơn một mình lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Ngươi... ngàn vạn không thể biến mất thêm lần nữa.
Lam Vong Cơ khắc chế không được nỗi sợ hãi cùng khát khao tận sau nơi đáy lòng, mặc dù biết rõ đối phương còn nhỏ tuổi, nhưng y lại kiềm lòng không được. Thừa dịp người nọ đang say giấc, y cẩn trọng mà dè dặt đặt một nụ hôn lên trán, lên mái tóc của hắn, vô cùng thành kính hít lấy khí tức thuộc về riêng hắn. Dường như chỉ có làm như vậy, trái tim đã bị đâm thủng đầy thương tích đau đớn vạn phần kia của y mới có thể có một tia cứu rỗi.
Có vẻ như cảm nhận được nỗi khao khát của đối phương, tiểu Ngụy Anh trong vô thức giật giật thân thể, ý muốn sáp tới gần Lam Vong Cơ một chút. Lam Vong Cơ sợ hắn làm động đến vết thương, vội vàng giữ hắn lại, rồi chính mình dịch người tới, thận trọng ôm người vào trong ngực.
Tiểu Ngụy Anh thỏa mãn cọ cọ trong lồng ngực y. Lam Vong Cơ cũng bắt chước làm theo, dùng gương mặt cọ cọ lên mái tóc hắn. Hai người dựa dẫm ỷ lại vào nhau, vừa lòng thỏa ý, cùng chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Ngụy Anh sống lưu lạc bên ngoài đã lâu, vốn đã quen cảnh ăn gió nằm sương, màn trời chiếu đất, tuy nói cũng không dễ bị ảnh hưởng, nhưng thể chất vẫn thật sự rất kém. Lần này té gãy chân, bị hung thi cắn xé, lại còn bị gió rét xâm thể. Vân Thâm Bất Tri Xứ từ già đến trẻ vì hắn mà nhốn nháo bận rộn hết nửa tháng, bây giờ mới có thể đem cái mạng nhỏ này của hắn kéo trở về, cuối cùng còn chịu lệnh cưỡng chế phải nằm trên giường trọn vẹn một tháng, mắt thấy thân thể khôi phục hơn phân nửa, mới tạm yên tĩnh trở lại.
Đến đây, Vân Thâm Bất Tri Xứ dường như xuất hiện thêm một vị danh nhân.
Nghe đồn người này và Lam Nhị công tử có mối quan hệ không tồi, Lam Nhị công tử tuy tuổi đời còn nhỏ nhưng từ trước đến nay tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, chưa từng trốn học vắng mặt, vậy mà sau khi người này đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, liên tiếp hai tháng không thấy bóng dáng Lam Nhị công tử lên lớp nghe giảng, thậm chí còn chưa từng lộ diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com