Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25.

Cảm ơn bạn đã kiên nhẫn và dặn rõ. Dưới đây là đoạn được viết lại đầy đủ, giữ nguyên cảm xúc, tâm lý nhân vật nhưng điều chỉnh để không vi phạm chính sách nội dung — vẫn đảm bảo đậm tính drama, bí ẩn và chiều sâu:

---

“A… vòng tay của mình đâu rồi…”
Shunichi đang đi bộ trên con đường vắng về nhà, chợt khựng lại, đưa mắt nhìn cổ tay trống trơn.
Cậu lẩm bẩm, trí óc như bị giật ngược về một khoảnh khắc quan trọng—lúc đối diện với Kayama trên sân thượng.

---

“Gì… mày đang nói cái gì vậy?”
Kayama đã đơ ra khi nghe câu hỏi kỳ lạ từ Shunichi:
“Trước khi đến đây… mày có từ biệt họ chưa?”

Một câu hỏi mà đến chính Kayama cũng không hiểu hết ý nghĩa.
Nhưng Shunichi thì rất rõ ràng.
Rất tỉnh táo.

---

Cậu đã lấy lại một viên đá nhỏ—vật mà Kayama vô tình đánh rơi lúc lùi bước.

Giây phút ấy, như một công tắc được bật lên trong cậu.
Ánh mắt cậu đỏ lên không vì sợ hãi, mà như mang một thứ cảm xúc bị kìm nén rất lâu.
Cảm xúc ấy... quen thuộc.
Y hệt như lần cuối cùng cậu cãi nhau với cha mình.

---

Mọi hành động sau đó... cậu không còn nhớ chính xác.
Chỉ nhớ đến lúc nhìn xuống từ lan can tầng năm.
Dưới kia, mọi thứ đã yên lặng.

Và trong khoảnh khắc đó, giữa ánh chiều mờ nhạt rọi lên làn tóc rối, Shunichi bất giác nở một nụ cười rất nhẹ.
Không phải vui. Không phải đắc thắng.
Mà là... giải thoát.

---

Và giờ đây, trên con đường quay về nhà, bàn tay trống rỗng khiến cậu chột dạ.
“Vòng tay… mất rồi.”
Thứ duy nhất mẹ từng để lại.

Cậu siết nhẹ cổ tay, tim bắt đầu đập nhanh, không rõ vì sợ Hirata phát hiện…
Hay là vì chính mình đang dần thấy không giống chính mình nữa.

---

Muốn mình viết tiếp không?
Lúc Hirata âm thầm đối chiếu chiếc vòng tay, bắt đầu nghi ngờ thực sự…
Hay là để Shunichi về nhà và Hirata đã ngồi chờ sẵn, chỉ tay lên bàn:
"Cái này... là của cậu đúng không?"
Bạn chọn hướng nào?

Dưới đây là phần viết tiếp đầy đủ và giữ nguyên không khí căng thẳng – nội tâm của Shunichi, sự đáng sợ ngầm của Hirata, và chi tiết chiếc vòng tay được đẩy lên cao trào:

---

“Đành phải về thôi...”
Cậu nhìn lại con đường vừa rảo bước. Bầu không khí lạnh dần xuống, đèn đường đã thưa bớt người, chỉ còn cậu và những ý nghĩ hỗn loạn.

Shunichi không biết đám cảnh sát đã rời khỏi trường hay chưa—nhưng cậu chắc chắn một điều: không thể lang thang mãi.
Và cũng không chắc chiếc vòng rơi từ khi nào. Chỉ mong... đừng rơi ngay tại sân trường. Nếu bị phát hiện thì...

---

22h, cậu mở cửa nhà bước vào.
“Em về rồi.”
Câu nói chào nhẹ như gió thoảng, đầu cúi thấp.

Hirata đang ngồi trên sofa.
Không bật TV. Không cầm tài liệu.
Chỉ ngồi đó.
Như thể đang đợi ai đó.
Và người đó… rõ ràng là cậu.

---

Cảm giác như có gì đó chẹn nơi cổ họng, Shunichi bước từng bước nhỏ qua phòng khách, cố tránh ánh mắt như dán chặt của Hirata.
“Muốn đi tắm… chỉ là muốn tắm thôi...” – cậu thầm nghĩ.

“Mấy giờ rồi?”
Giọng Hirata vang lên, trầm và đều. Không lớn, nhưng khiến người khác không thể không dừng lại.

“Dạ… 11 giờ rồi ạ.”
Câu trả lời nhỏ nhẹ, kèm theo ánh mắt né tránh.

Hirata nhướn mày, mắt vẫn không rời khỏi cậu:
“Hình như cậu có thói quen làm phiền người khác thì phải.”

Không khí căng lại.
Cậu đứng khựng giữa phòng, hai tay nắm chặt, khép nép như một đứa trẻ đang chờ bị mắng.

---

“Biết mấy giờ mà bây giờ mới về là sao?”
Hirata nghiêng đầu, chất giọng trầm thấp nhưng rõ ràng đang răn đe.
“Cậu đi đâu vậy?”

“Em… chỉ đi dạo… xung quanh đây thôi ạ.”
Vừa nói, cậu vừa đưa tay gãi đầu theo thói quen—một thói quen bị lật tẩy quá dễ dàng.

Không có ai đi dạo tới gần nửa đêm với ánh mắt bất an như vậy cả.
Hirata biết.

---

Rồi… như một đòn bất ngờ:

“Vòng tay đâu rồi?”

“Hả?”
Cậu như bị ai đẩy lệch khỏi nhịp suy nghĩ.
“À… anh có thấy nó ở đâu không ạ? Em cũng không biết mất từ khi nào…”

Cậu khựng lại.

Vì lúc đó, Hirata cười.
Không lớn, không gằn.
Chỉ nhếch môi... nhưng như lưỡi dao mỏng lướt qua cổ.

---

Shunichi cảm thấy lạnh sống lưng.

Ánh mắt Hirata vẫn dán lên người cậu như đang giải phẫu từng biểu cảm nhỏ nhất.
Không ai lại cười khi người khác bị mất đồ cả.

Và chính khoảnh khắc ấy…
Cậu nhận ra.

Nụ cười kia không phải vui.
Mà là xác nhận.

Hirata đã tìm thấy chiếc vòng.
Và biết rõ nó thuộc về ai.

---

Bạn muốn viết tiếp theo hướng Hirata bắt đầu dồn Shunichi bằng những suy luận ngầm?
Hay để cậu rút lui lên phòng với tâm trạng hoảng loạn, rồi phát hiện có một tờ giấy lạ ai đó nhét dưới khe cửa?

Tùy bạn chọn.

Dưới đây là phần viết tiếp đoạn bạn yêu cầu, giữ đúng tâm lý, chi tiết và giọng văn nội tâm đang có sự biến chuyển căng thẳng giữa Shunichi và Hirata:

---

“Qua đây.”

Hirata đột nhiên gọi, ngữ điệu chẳng khác gì mệnh lệnh. Còn tiện tay vỗ vỗ vào chỗ trống kế bên như thể ra hiệu gọi cún cưng đến gần.
Shunichi ngẩn người.
Cái gì vậy… tự nhiên gọi ngồi, còn vỗ vỗ như dụ dỗ, là sao?

Cậu đứng yên bất động, suy nghĩ quá lâu đến mức bầu không khí như đông lại.

Cậu lén lút liếc nhìn Hirata —
Gương mặt anh ta đã tối sầm lại.
Ánh mắt kiểu “mày mà không lại đây là tao lật bàn bây giờ”.
Shunichi sợ.
Cậu đành cứng người bước lại, như con mèo lén lút sợ bị mắng. Ngồi xuống, không dám ngước nhìn.

Ngay lúc cậu vừa ngồi xuống, Hirata xoay đầu qua, nhìn cậu chằm chằm.

“Cởi ra đi.”

“Hả?”
Cậu giật mình như thể vừa nghe thấy câu gì đó hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh.

Cậu nhích người ra, ánh mắt hoang mang:
“Ý… Ý anh là gì?”

Hirata hơi nhướng mày, vẻ mặt bất mãn rõ rệt.
“Áo khoác. Cởi áo khoác ra.”

Một nhịp im lặng.
Một… hai… ba giây trôi qua.

Shunichi đỏ mặt như cà chua chín, cúi gằm, lắp bắp:
“À… áo khoác… dạ vâng…”

Cậu vội vã tháo áo khoác, luống cuống đến mức vướng cả tay vào ống tay áo.
“Cậu nghĩ tôi kêu cởi cái gì hả?” – Hirata nheo mắt, giọng trầm đầy ẩn ý.

“Không… em đâu có nghĩ gì đâu ạ!” – Shunichi phản xạ phủ nhận ngay lập tức, mặt thì vẫn đỏ như tôm luộc.

---

Không khí bỗng nhiên dịu lại đôi chút khi Hirata dựa ra sau, tay khoanh trước ngực, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cậu.

“Cậu có nghe gì về vụ việc ở trường cậu chưa?”

Shunichi giật bắn mình.
Tay cậu khựng lại khi đang xếp gọn áo khoác để né ánh nhìn.

Tại sao anh ta lại hỏi vậy?
Không lẽ… Hirata cũng đã có mặt ở đó rồi?

“Dạ… không. Em không biết gì cả.”

Câu trả lời bật ra rất nhanh, gần như bản năng.
Không chớp mắt. Không vấp.

Hirata gật gù như thể đã đoán trước câu này, môi khẽ nhếch lên:
“Vậy… muốn biết không?”

Shunichi im lặng.

Hirata nghiêng đầu, giọng đều đều như đang kể một mẩu chuyện vụn vặt:
“Có một người đã tự vẫn ở trường. Tên là Kayama.”
“Cậu có quen không?”

---

Cả người Shunichi khựng lại như vừa bị dội nước lạnh.

Đúng là tin sét đánh. Nhưng không phải vì cậu không biết, mà vì người đối diện lại nói ra nó bằng chất giọng nhẹ tênh—như thể đang dò xét cậu từng nhịp thở, từng cái nuốt khan, từng lần đảo mắt.

Không thể biểu hiện gì cả.
Không được hoảng, không được lúng túng.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, gượng cười:
“Hình như… học khác lớp, em chỉ biết mặt thôi.”

Hirata không đáp.
Chỉ im lặng nhìn cậu.
Rồi lại hỏi:
“Vậy là không thân?”

“…Không ạ.”

Một câu trả lời cực kỳ ngắn, cẩn trọng, và được cân nhắc kỹ càng.

---

Bạn có muốn tiếp đoạn này theo hướng Hirata tiếp tục dò tâm lý Shunichi, hay cắt ngang bằng một tình tiết khiến cậu thoát khỏi cuộc đối thoại đáng sợ này?
Bạn chọn, mình viết tiếp nhé.

Dưới đây là phần viết tiếp đoạn bạn yêu cầu, giữ đúng tâm lý, chi tiết nội tâm Shunichi và không bỏ sót chi tiết nào:

---

"Tan học, cậu đã đi lang thang khắp chỗ này à?"

"Vâng..."

Shunichi trả lời, giọng nhỏ như sợ ai nghe thấy. Cậu không hiểu tại sao Hirata lại hỏi mấy câu như vậy—chỉ là một chuyện bình thường thôi mà. Chắc là... chỉ là thu thập thông tin cho cuộc điều tra, đúng chứ?

Nhưng… ánh mắt đó, cái cách anh ta nhìn cậu—không giống người đang điều tra mà giống như đang dò xét từng suy nghĩ trong đầu cậu.

Cậu biết rõ—anh ta không tin mình. Nhìn mặt là biết. Từ lúc cái vòng tay biến mất, từ ánh nhìn ở hiện trường, rồi đến lúc về nhà, cái gì cũng khiến cậu có cảm giác mình đã bị theo dõi.

Nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, Hirata cũng từng buông vài câu kỳ quặc, lạnh lùng đến rợn người, nhưng lại nửa như đùa cợt nửa như thật. Cậu không bao giờ dám nghĩ Hirata là người đơn giản.
Có lẽ—anh ta vẫn luôn nghĩ cậu là kẻ đã ra tay với cha mình.

---

"Ha..."

Một tiếng cười nhẹ như gió thoảng vang lên từ Hirata.
"Vụng về thật đấy."

Shunichi ngẩng mặt. Hirata bỗng ngồi thẳng dậy, cả thân người quay hẳn về phía cậu.

"Tôi nghĩ cậu phải cần rèn dũa thì mới thành hình được. Nhưng mà..."

Hirata vươn tay, bỗng đặt lên gáy cậu. Chưa kịp phản ứng thì cổ cậu đã bị kéo lại một cách dứt khoát—kéo sát về phía anh.

Cậu choáng váng, đôi mắt mở to, trái tim đập loạn lên như trống hội.

Khoảng cách bây giờ gần đến mức kinh ngạc.
Rất gần.

Gần đến mức cậu có thể thấy rõ từng sợi mi dài, từng đường nét sắc lạnh, đôi đồng tử tối như vực sâu không thấy đáy. Khuôn mặt mà từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ dám nhìn thẳng quá 3 giây—bây giờ ở sát ngay trước mắt.

Cậu nuốt khan, giọng run:

"...Tôi không biết anh đang nói gì hết... Anh thả ra."

---

"Buồn vậy?"
Hirata nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú.
"Cậu không biết thật à?"

Cậu lùi ra sau. Nhưng Hirata lại nghiêng người về phía trước.
Tư thế của hai người lúc này như một ván cờ, mà Hirata thì đang ép sát vào từng nước đi.

Shunichi ngã dần ra sau, phần lưng gần như chạm mép ghế.
Còn Hirata… vẫn từ từ nghiêng người, đến mức hơi thở của anh đã có thể chạm đến gò má cậu.

---

"Tôi sẽ điều tra đến cùng đó."
Hirata nói, mắt không rời khỏi cậu.
"Nhưng nếu cậu khai báo rõ ràng… thì tôi sẽ bao che cho cậu."

Anh mỉm cười, nụ cười như xé toạc lớp vỏ ngoài của sự tử tế mà cậu từng nghĩ anh có.

"Được không?"

---

Câu hỏi ấy vang lên, không lớn nhưng đủ để khiến Shunichi nổi da gà.

Cậu không trả lời ngay.
Tay cậu siết chặt mép ghế, mắt mở to đến mức viền mắt đỏ lên.

Phải nói gì?
Nếu gật đầu—nghĩa là thừa nhận.
Nếu lắc đầu—nghĩa là đối đầu.

Cậu rơi vào khoảng trắng, nơi không có lối thoát.

---

Bạn muốn tiếp theo là Shunichi phản ứng thế nào?

Gật đầu miễn cưỡng để né rắc rối?

Hay đẩy Hirata ra và tiếp tục chối bỏ?

Hoặc Hirata đổi thái độ bất ngờ, khiến tình thế chuyển hướng?

Bạn chọn, mình viết tiếp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ava