Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Hôm nay, Senju Tobirama lười biếng không ra khỏi giường, điều này làm cho Senju Butsuma vốn quen với việc con thứ luôn chăm chỉ có chút buồn bực. Từ đó tới giờ, không giống với con lớn người người bận tâm, Senju Tobirama rất nghe lời, cũng vì thế nên Butsuma mới hiểu lầm Tobirama nhất định là bị bệnh rồi nên mới không có lên.

Thế là ông cứ việc ở lại sân huấn luyện, cái gì cũng không có nói, thậm chí đến khi ngược đãi xong hai đứa con trai xong mới mở miệng ra dặn dò hai đứa trẻ chằng chịt vết thương một chút, ý nói việc con thứ hôm nay không có đến sân huấn luyện là chuyện lạ.

Mà Senju Tobirama bên này, từ khi sinh ra mãi đến lúc tử vong vẫn luôn là thật lòng nghiêm túc Hokage đệ nhị đại nhân, đương nhiên sẽ không thật sự ngủ quên, có điều cũng không phải là sinh bệnh, thật ra y chỉ là đang suy tư nhân sinh.

Đúng, là đang suy tư nhân sinh.

Senju Tobirama luôn luôn là một người lí trí đè nén tình cảm, vốn dĩ sáng ra sẽ không thể nào mà dựa vào cảm tính mà suy tư như vậy, nhưng bởi vì trước khi mở mắt ra y vẫn còn đang ở trên chiến trường, mà trước đó còn bị Uchiha Madara đánh cho một trận.

Tobirama đã thực sự sống lại, ở trên chiến trường sau khi được Lục Đạo Hiền Nhân giải trừ Uế thổ chuyển sinh, linh hồn y lại đột nhiên trở về lúc còn nhỏ.

Cũng bởi vì loại chuyện kì quái này nên mới dẫn đến chuyện Senju Tobirama ở yên trong phòng mà suy tư nhân sinh.

Thứ đầu tiên mà Tobirama nghĩ tới chính là Uchiha, một đám người nguy hiểm dẫn đến đại chiến Shinobi lần thứ tư. Bây giờ giết chết Uchiha Madara liệu có thể ngăn tương lai xẩy ra nhiều chuyện như vậy ? Có điều rất nhanh Tobirama liền phủ nhận ý tưởng này.

Trước tiên, Uchiha Madara thật ra là bị Hắc Zetsu lừa gạt, nếu hắn chết rồi không phải sẽ nhanh chóng xuất hiện thêm một hắn thứ hai hay sao, thế nên chi bằng thay vì giết hắn thì đem hắn để dưới tầm mắt mình có phải hơn không.

Lại nói thêm, lúc trước ở trên chiến trận nghe cha con Đệ tứ kia thao thao bất tuyệt một tràng dài, Senju Tobirama cũng không nhịn được mà tự hỏi, có phải y đối với Uchiha quá mức phiến diện rồi hay không ?

Người chết quá một lần hẳn sẽ luôn nghĩ thông suốt mọi chuyện, huống chi nếu tính thêm số lần bị Uế thổ chuyển sinh lên, y cũng đã chết ba lần rồi.

Sau khi tự vấn lòng, Tobirama cảm giác như chính mình không thừa nhận cũng như không được một Uchiha nào xác nhận rằng thật ra trong Uchiha cũng có nhiều người rất trượng nghĩa, ví dụ như đồ đệ của y - Uchiha Kagami.

Đối với Kagami, Tobirama cứ việc chán ghét Uchiha, nhưng với thằng bé y sẽ luôn lộ ra một chút ôn nhu không dễ gì thấy được, cũng bởi đó chính là đồ đệ đáng tự hào của y.

Hay như là anh trai của Sasuke tiểu quỷ.

Tobirama lặng lẽ nghĩ, rốt cuộc là tại sao mình lại căm ghét Uchiha ? Là bởi vì sự dạy dỗ của cha ? Vì đệ đệ hi sinh, hay là bởi vì tên huynh khống Uchiha Izuna kia ?

Y cứ như thế mà nghĩ ngợi, không chú ý thời gian cho đến khi mặt trời đã lên cao, Tobirama mới có ý định rời khỏi giường. Có điều Senju Tobirama vốn luôn là một người tâm tính kiên định, là một người lý trí bình tĩnh, y có thể sẽ rất công bằng thanh tâm mà suy ngẫm lại một chút về Uchiha nhưng đối với việc ngẫm lại Senju thì quả thật là không dễ, chúng ta cũng không thể hi vọng Senju Tobirama ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời long lanh mà bi thương được.

'Đại ca muốn hòa bình, ta sẽ giúp hắn thực hiện, Kawarama cũng đã chết rồi, vì lẽ đó ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Itama, Senju cùng Uchiha oán hận cũng sẽ do ta gánh chịu !'

Định ra rồi ! Đây trên căn bản sẽ là mục tiêu cả một đời của y, ánh mắt Tobirama vô cùng kiên định, đôi mắt hồng ngọc ấy không giống như Sharingan, đó là ánh mắt cực kì kiên định, tự tin, chỉ cần thấy được đôi mắt ấy thì nhất định sẽ nghĩ rằng chủ nhân của chúng cái gì cũng không thể không làm nổi.

Biết mình sẽ lên muộn, Tobirama quyết định thay áo rồi mới đi tới phòng của cha để chịu tội.

Kéo cửa ra, đặt vào mắt y là hình ảnh Hashirama cùng Itama một lớn một nhỏ ngồi xổm chớp chớp mấy con mắt vô tội ngay trước cửa phòng. Hai tên đó còn tỏ vẻ bất ngờ nhìn Tobirama đột nhiên xuất hiện.

"Hai người rốt cuộc là đang làm gì ở đây ?"

"Tobirama huynh, huynh không có sao chứ ? Sáng sớm hôm nay huynh không có tới sân tập luyện."

"Đúng vậy, đúng vậy, Tobirama. Đệ có phải là đang bị bệnh ? Mau lại đây, huynh kiểm tra cho." Nói đến đoạn, Hashirama liền đưa tay về phía y.

Không hổ là người một nhà, Senju Tobirama chăm chỉ dĩ nhiên động lòng người, trên sân huấn luyện không có bóng dáng y, nhất định những người còn lại sẽ cho rằng Tobirama nhất định là sinh bệnh mới không có tới.

Cái gì ? Lười biếng à ? Đừng đùa chứ, Senju Tobirama lười biếng còn có thể so sánh với việc Senju Hashirama đột nhiên trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, việc này trời có sập cũng không thể xảy ra !

Cố gắng nhịn xuống chút gân xanh đang dần nỗi lên, Tobirama rốt cuộc cũng không chịu nổi mà mắng Hashirama một cái:

"Gia huynh ngươi mau câm miệng !"

Nói xong y liền quay mặt qua nhìn đệ đệ, rốt cuộc y đã bao nhiêu năm rồi chưa nhìn thấy Itama ? Tobirama rốt cuộc cũng không thể nhớ rõ, thậm chí Itama trong ký ức của y cũng đã bắt đầu mơ hồ.

Mà hiện tại, Itama sống sờ sờ còn đang ở trước mặt y.

Tobirama đột nhiên lại tỏ ra cực kì ôn nhu hiếm thấy, duỗi ra bàn tay nhỏ bé trắng ngần xoa xoa đầu thằng bé.

"Huynh không có chuyện gì, Itama."

So với Hashirama luôn vô tư, hiển nhiên Tobirama nghiêm túc sẽ ra dáng anh trai lớn hơn, Senju Kawarama cùng Senju Itama có thể nói là do một tay y nuôi nấng, vì lẽ đó Tobirama trong lòng bọn chúng so với cha và gia huynh nhất định là còn quan trọng hơn, còn thiếu chút nữa là trở thành một tín ngưỡng, một thần tượng để noi theo cả đời.

Cho nên khi Kawarama chết, Tobirama không phải là không khổ sở, không phải không đau lòng, y thậm chí so với Hashirama còn muốn tan vỡ hơn nhưng y vốn dĩ không biết làm sao để biểu đạt tâm tình ra bên ngoài, huống hồ, có Hashirama cùng Itama khóc cũng đã đủ rồi.

Tobirama đem nước mắt nuốt vào trong bụng, đem bi thương lưu về đáy lòng, nước mắt y đã có huynh đệ thay mình chảy ra rồi không phải sao, vậy thì được rồi, Tobirama y rốt cuộc trước sau gì sẽ vẫn luôn là nghiêm túc thật lòng Senju Tobirama.

Từ điểm đó có thể thấy rằng Senju Tobirama bình thường có bao nhiêu nghiêm túc, còn không am hiểu biểu đạt tâm tình, vì lẽ đó đừng nói là đệ đệ Itama của y, đến chính Senju Butsuma cũng chưa bao giờ chiếm được một khuôn mặt ôn nhu tươi cười từ y.

Cũng chính vì vậy, khi Tobirama nở nụ cười, Itama cảm thấy trong đầu mình thực sự là như một buổi đêm ngày hạ nổ đầy sắc màu khói hoa.

Cảm nhận được tay của nhị ca ca trên đầu mình, Itama cảm thấy hoài nghi liệu mình có phải là đang nằm mơ hay không.

"Được rồi, ta không có sinh bệnh, các ngươi đừng có lo lắng. Ta phải đi tìm phụ thân một chút, hai người muốn làm gì thì làm đi !"

Nói xong, Senju Tobirama liền quay đầu hướng Butsuma gian phòng mà đi đến.

Ở bên này, Senju Itama vừa cẩn thận nhìn theo bóng lưng nhị ca dần dần đi khuất vừa đưa tay lên sờ đầu mình,  nhiệt độ mang mác của nhị ca tựa hồ còn chút vương vấn lại vài sợi tóc, khuôn mặt nho nhỏ đỏ chót của Itama đột nhiên nở ra một nụ cười, cái này dĩ nhiên không phải là mơ rồi.

Thế nhưng tại sao mình lại cảm thấy ghen tỵ với cái đầu được nhị ca sờ qua thế nhỉ ?

# Dừng tay Senju Itama, ngươi không thể như vậy được #

# Itama ngươi như vậy rất nguy hiểm đó biết hay không ? #

Một bên kia người không chỉ không được đệ đệ xoa đầu mà còn bị không chút lưu tình răn dạy, Hashirama mặt oán niệm ngồi xổm ở góc tường mắt cá chết nhìn Itama đang cười khúc khích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com