Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[KouenJudal] - Không nhân từ.

(Cảnh báo : nội dung và ngôn từ bạo lực, ấu dâm, tự sát, song tính ... cân nhắc trước khi xem)

.

.

.


Trong phòng Kouen có một căn hầm bí mật.

Không như những hoàng tử hay ứng cử viên kế vị ngai vàng đã từng, hắn chưa bao giờ thể hiện cho cả thế giới thấy sở thích nào của mình ngoại trừ việc tò mò vô tận với tri thức và sách vở. Hầu hết mọi người tôn trọng hắn vì sự dũng mãnh, ham học hỏi và trên hết là không có những ham muốn kì dị như hầu hết những kẻ nắm quyền.

Nhưng họ hầu như đều sai, Kouen không những là có, mà nó còn khó có thể nghĩ đến, quá vô nhân đạo và không chút nhân từ.

Hắn yêu Judal đến mức cuồng si, và xem việc hành hạ và chiếm đoạt mặt trời đen đó là một việc hắn sẽ không ngừng làm, kể cả là có phát điên.

Khi Judal mới chỉ 16 tuổi, có lẽ trước thời điểm đó, Kouen vẫn chỉ là một kẻ chẳng ham muốn gì. Nhưng hắn chẳng thể phủ nhận vẻ đẹp tươi trẻ, non mềm tuôn trào như nhựa từ Judal non nớt khi ấy.

Thú thật, trong mắt Kouen, Judal ngay từ đầu không có ấn tượng gì khác ngoài việc Judal khá dễ nhìn, là một đứa trẻ ngông cuồng, tự kiêu và cố gắng che lấp nỗi bất hạnh bằng cách xem nó là bạn đồng hành và đôi khi phớt lờ sự đau đớn nhứt nhối trong trái tim mình.

Đó là tất cả,

Nhưng mọi thứ đã có sự nứt gãy lan tràn, nói chính xác hơn là trong sự nhìn nhận của Kouen đã có những vết nứt mà chính hắn chẳng thể nào phủ nhận,

Khi Judal lớn dần, sự xinh đẹp và phụ thuộc càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Mọi thứ chỉ thật sự vượt quá dự tính của Kouen và một ngày hè, cuối tháng năm khi trời đổ mưa. Sự ẩm ướt lan tràn không ngừng qua những dãy hành lang tĩnh lặng, mưa rả rít trút lên những tấm ngói chồng chéo như thở than hay kêu gào, cơn mưa đến có thể xua đi cái nóng nực nhưng đồng thời cũng làm dài thêm đêm của một kẻ cô độc. Tỉ như Kouen, mệt mỏi và bức bối sao một cuộc họp với kẻ nắm quyền hiện tại của Kou, Gyokuen Ren.

Vẫn như mọi khi, ả đàn bà ấy luyên thuyên về hàng hà sa số những mệnh lệnh, những lời dụ khị tởm lợm về một đức tin nào đó xa vời, về chuyện những cái chết xảy ra trong hoàng cung chỉ là những tai nạn ngẫu nhiên, không đáng nhắc tới.

Kouen không như Hakuryuu, hầu hết cảm xúc không phải là thù hận, mà nó giống như là...

"Kouen."

"Judal?"

Dáng vóc bé nhỏ của Judal ẩn sâu trong bóng tối mờ ảo của hành lang tối, mờ nhòe như địa ngục nông cạn, chỉ có giọng nói trong trẻo thầm thì. Kouen phải nheo mắt mới nhìn được nơi xuất phát của giọng nói. Judal, vẫn gương mặt đầy cao ngạo, vẫn mái tóc dài đẹp một cách kì dị, nụ cười mở rộng trên đôi môi mỏng màu đào.

"Ngươi muốn gì? Nhóc."

Judal vẫn nở nụ cười, giọng đứa nhóc chế giễu.

"Một gã đàn ông hoàng tộc như ngươi, cớ sao lại đáng thương đến vậy chứ?"

Kouen nheo mắt, sự ổn định trên gương mặt vẫn không hề thay đổi. - " Ý của ngươi là gì?"

Judal nhẹ nhàng bước đến gần hơn trong ảo giác mờ nhạt trước mắt gã đàn ông, dễ dàng nhìn thấy hai sự trống rỗng đang đối diện nhau, chỉ khác là Kouen chọn chấp nhận nó, một cái tôi hèn nhát bị bao bộc bởi lí tưởng bảo vệ kẻ khác, Judal, giống như đọc được điều ấy, thằng nhóc tiếp tục bằng giọng nói ngọt như thuốc độc.

"Ngươi đáng thương thật đấy. Ngươi biết, ả đàn bà ấy đã làm những gì mà? Ngươi cứ như một con thú cưng vây, chỉ để làm bức bình phong cho đế chế sắp tàn lụi này. Ngươi, sẽ không bao giờ cứu được nó đâu."

Kouen bỗng nhiên cảm thấy khó thở đến cùng cực, phẫn nộ dâng trào trong lồng ngực. Sự tức giận chỉ đơn giản là kéo đến như cơn mưa đang trút bên ngoài những mái nhà. Kouen muốn trút bỏ cảm giác nóng rát nơi trái tim mình, rất muốn, muốn giày xéo nó, muốn xé toạch nó, muốn nhấn chìm nó trong bóng tối vô tận.

Còn gì hoản hảo hơn tạo vật của chính ả phù thủy ấy?

Judal,

Xé xác nó,

Chắc chắn là như vậy, Judal

Cắn xé nó,

Chính là Judal, ngay lúc này, ngay bây giờ,

Bóp nát nó,

Kouen băng qua những cái bóng mờ ảo in từ trong tâm trí, bàn tay to lớn sớm chạm được tới Judal đang đứng đó, túm lấy, rồi kéo vào căn phòng đang bị bao phủ bởi ánh đèn vàng vọt. Kouen dường như chẳng quan tâm liệu đây là căn phòng nào, của ai, hay để làm gì, nó chỉ ở đó và cần cho những gì hắn sắp làm.

Cơ thể bé nhỏ của Judal bị ấn mạnh xuống nền gạch lạnh lẽo, hõm eo ló ra trong bộ quần áo thiếu vải va mạnh xuống, kèm theo một cơn đau râm ran. Đôi mắt màu ngọc đỏ, lặng lẽ mở to rồi nhắm lại, cố giấu đi sự khiếp sợ dưới đáy biển đỏ màu máu. Co thể bé nhỏ run rẩy, Kouen chỉ nhếch mép cười, gương mặt hắn trong mắt Judal bấy giờ đã vặn vẹo như một con quỷ, giọng hắn trầm, khô khốc.

"Tạo vật quỷ quyệt của ả đàn bà đó, ngươi có biết, ta khao khát được nghiền nát ả ta tới nhường nào? Ngươi có biết cuộc sống của ta đã từng rạng ngời đến nhường nào?"

Bàn tay to lớn của Kouen không ngần ngại tát mạnh vào gương mặt non mềm của đứa bé, khiến nó đỏ lên rồi bầm tím, lập đi lập lại hết lần này đến lần khác trong cái nhà tù của chính trái tim hắn, máu chảy dài trên mũi của Judal, xuống miệng rồi xuống cằm, đứa bé rúm ró như một mảnh vái rách, nhưng nó vẫn không sợ hãi Kouen như hắn muốn, trong ánh mắt nó vẫn là sự khinh thường dành cho gã đàn ông,

Ngươi đáng thương thật đấy,

Kouen lại giáng thêm một cái tát lên gương mặt xinh đẹp, non nớt của đứa bé, trước khi bóp chặt đôi gò má đỏ au rồi ép mở cái miệng nhỏ kiêu ngạo đó, chỉ trong khoảng khắc hắn đưa lưỡi vào cái miệng nhỏ tràn máu tanh của Judal, hắn biết, chỉ có làm thế này mới khiến cơn đau đớn phẫn nộ của hắn dừng lại, lưỡi hắn thô bạo chèn ép, rồi mút mát cái lưỡi nhỏ bé của Judal, ấn nó chặt lên vòm họng, cắt đi khả năng hít thở bình thường của đứa bé, nó sắp khóc, nó co giật rồi bấu chặt vào tay hắn, móng tay nhỏ nhắn run rẩy,

Tuyệt thật, râm ran làm sao,

Kouen nắm lấy tóc Judal, kéo da đầu đứa bé căng chặt, còn gì nhục nhã hơn một niềm tự hào bị phá hoại và coi thường, Kouen biết với Judal thì chính là mái tóc này, còn đối với hắn, lại chính là những gì hắn khao khát níu giữ và trân trọng.

"Ư... đồ khốn khiếp!"

Judal ấm ức thốt lên, nào biết đó là những điều Kouen muốn nghe, nó như tiêm vào tĩnh mạch gã đàn ông một liều thuốc kích thích. Kouen gầm gừ, bàn tay to lớn túm chặt hai tay đứa trẻ, quần Judal nhanh chóng bị xé toạc, lộ ra cái âm vật trắng mịn, non nớt, mới chỉ lưa thưa vài sợi lông, hai mép kép chặt, múp míp vẫn chưa được đàn ông khai phá.

"Đĩ điếm, có gì đáng tự hào khi dược nuôi như một ả đàn bà bởi một đám cuồng tín?"

Kouen hỏi, bàn tay thô bạo tách mở môi âm vật bóng nhẫy, như bản năng của một con cái, hay chỉ đơn giản là vì sợ hãi mà từ lỗ nhỏ nước dâm đã bắt đầu tiết ra. Kouen đã từng nghe ả đàn bà ấy luyên thuyên hàng trăm lần về việc Judal bắt đầu trở nên mạnh mẽ và xinh đẹp đến nhường nào mỗi ngày tháng qua, đứa bé đã trở nên ngoan ngoãn và nghe lời thế nào, miêu tả về Judal giống hệt một con thú nuôi, không hơn không kém.

"Có thể ta đã không hề sai khi nghĩ ngươi giống hệt một ả đàn bà ngay từ khi ngươi xuất hiện và nép mình trong vòng tay của đám cuồng tín đấy."

Ngón tay đầy vết chai của gã đàn ông vuốt một đường thẳng giữa hai mép khép chặt, cảm giác tuyệt diệu như khi chọc ngón tay vào một miếng đậu hũ nóng mềm, vừa ra khỏi lò hấp. Ngón tay của Kouen phấn khích đến mức các khớp tay cứng lại, thế nhưng vẫn không ngừng chơi đùa hai mép thịt khép kín, giống như muốn làm nó nhừ ra.

"Ngươi! Thả ta ra...ngươi muốn làm gì?!"

Judal vặn vẹo cơ thể trong khó chịu, vẫn không hiểu chuyện gì sắp xảy đến. Judal có thể quỷ quyệt và cao ngạo không ai bằng, nhưng sâu xa trong tâm hồn vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trải qua động chạm thân mật, như Kouen nghĩ, Judal đã từng được các vú nuôi dạy cho về những chuyện đàn bà sẽ làm và sẽ phải làm, nói họ sẽ phải nằm ra sao, dạng chân thế nào, càng đặc biệt hơn khi có thể người mà Judal phải dâng hiến là vị vua mà chính hắn lựa chọn, đó là điều duy nhất đọng lại trong kí ức non nớt của đứa bé. Judal luôn nhớ điều ấy, luôn thơ thẩn đi dọc hành lang trong những buổi thượng triều, để ló đầu vào, xem xem, ai sẽ là vị vua đủ mạnh để đứa bé lựa chọn và dâng hiến, ai sẽ coi trọng nó và sẽ yêu thương, hay ít nhất là đồng hành cùng nó,

Và rồi, thấy Kouen,

Dáng vẻ bình thản trước sóng gió và hàng trăm lời ánh mắt, lời bàn của gã đàn ông đã làm đứa bé yêu thích đến thế nào,

Yêu thích đến thế nào, như một món đồ chơi nhỏ, giữ mãi trong trái tim đơn thuần.

Nhưng dáng dấp hiên ngang của hắn, cứ dần bị khói đen bao phủ, ngày qua ngày, khiến lòng Judal bắt đầu nhức nhối và tức giận.

Cho đến tận lúc này,

Đứa trẻ cuối cùng cũng bật khóc khi hai ngón tay thô bạo đâm sâu vào lỗ nhỏ non mềm, đôi chân nhỏ co giật, nói chẳng nên lời nào.

"Ư!! Hức!!"

Máu Kouen bấy giờ tất cả đều dồn về nơi sâu nhất, hòa cùng ngọn lửa cứ cháy hừng hực. Ngón tay không chút nhân nhượng nào, miết, nhéo vách âm hộ ẩm ướt, nước dâm theo từng cái móc ngoáy trào ra không ngừng, chân Judal vì sợ hãi mà cứ cố khép lại, giống như từ chối gã đàn ông đang cố xâm hại mình.

"Mở rộng chân ra."

Kouen ngắt thật mạnh lên vách âm hộ như một sự trừng phạt, tận hưởng gương mặt sợ hãi, tái ngắt đi vì đau của đứa bé, trước khi tăng tốc độ móc ngoáy lên, ngón tay cái cũng không rảnh rang mà ấn chặt lên 'hạt đậu nhỏ' bấy giờ đã cứng lên, đỏ au.

"Nhanh thôi, ngoan ngoãn thì sẽ đau ít hơn đấy, đĩ nhỏ!"

Câu nói như một lời thông báo chớp nhoáng, Kouen giải phóng dương vật to lớn, nam tính sau sa số những lớp quần áo dày, thân cặc to lớn, gân guốc, lông đen bóng đầy uy lực. Thứ nam tính ấy căng tràn như sắp nổ tung, nó cần nơi giải phóng tất cả, cần một cái lồn ngoan ngoãn và phục tùng.

"Đồ khốn khiếp...hức...ta không muốn thứ dơ bẩn đó của ngươi! Đồ kh- ÁHHHHH"

Âm thanh đau đớn thoát ra khỏi mờ môi nhỏ rách rưới, rỉ máu, con cặc của Kouen chỉ trong một cái thở dài đầy khoái cảm của gã đàn ông, đã thành công xé toạc lỗ nhỏ đỏ nhừ rồi chui vào, mép non căng cứng đỏ thẫm như cánh hoa hồng, màng trinh bên trong bị xé rách, nhưng máu thậm chí còn chẳng thể trào ra vì cái lỗ nhỏ của Judal đã hoàn toàn bị dương của Kouen nhồi đầy. Mặt đứa bé trắng bệch, trán rịn đầy mồ hôi vì đau đớn, nó thổn thức khóc dưới thân thể của gã đàn ông,

Nhưng Kouen chỉ đơn giản là mỉm cười, vô cùng sung sướng, cảm giác con phần nam tính chôn sâu trong lỗ nhỏ quả là đưa con người lên thiên giới, hắn cảm nhận vô cùng rõ ràng thân dương vật đang bị các vách thịt gắt gao bó chặt, mút mát, phục vụ, thậm chí cảm nhận rõ ràng thế nào khoảnh khắc đầu dương vật xé rách màu trinh, rồi chạm vào miệng tử cung đang chờ được lấp đầy.

"Ah...ư...đau...hức..đau lắm, t-ta không muốn...mau lấy nó ra...lấy ra...ư..hưm"

Nước mắt , máu mũi của Judal lần nữa trào ra khi hông Kouen bắt đầu di chuyển, Kouen không hề cho đứa bé cơ hội thích nghi, từng cú thúc đều mang theo sự hung tàn và khao khát thống trị, mỗi lần kéo ra lại lôi ra máu cùng nước dâm bóng nhẫy, hai mép âm đạo bị cạ đến sưng đỏ, mỏng ra, cảm giác còn nhìn thấy dây thần kinh nhỏ ẩn hiện, cái cách Judal khó khăn hít thở, yếu ớt bấu vào tay hắn chỉ càng làm lớn hơn khao khát xé toạc, lấp đầy âm đạo của Judal.

Từng chút một,

Bóp nát từng thứ một,

Cả Judal, cả ả đàn bà, cả linh hồn yếu đuối, cam chịu trong hắn, cả cái lỗ chỉ xứng đáng phục vụ cho đàn ông này.

Tay Kouen giơ lên cao, rồi giáng một cú tát trời giáng lên hạt le cương cứng của Judal, làm cái lỗ dâm đang chứa dương vật siết chặt, như muốn nghiền nát thứ bên trong, Judal gần như mất ý thức, toàn thân đứa bé co giật, mắt trợn ngược, máu theo khóe miệng chảy dài xuống cổ, rách nát, chẳng có gì giống hơn một món đồ chơi.

Mưa vẫn trút bên ngoài, kéo đêm ấy dài thêm trong vô tận.

Kouen thậm chí chẳng còn nhớ bản thân mình đã xuất tinh bao nhiêu lần trong cái lồn của Judal, chẳng biết đã hành hạ đứa bé bao lâu, hình ảnh cuối cùng hắn còn nhớ là Judal nằm dưới sàn, đã ngất từ lâu, cái lồn sưng tấy, âm vật gần như biến dạng, mép vương máu khô, tinh dịch không ngừng rỉ ra, trên cơ thể là những dấu tay tím bầm, xước xát.

Nhưng tại sao sự khó chịu trong lòng gã đàn ông lại chẳng chút nào vơi đi, nó vẫn ở đấy và đang nóng ran trong con tim rỉ máu của hắn,

Ngươi,

Đáng thương thật đấy,

.

.

.

Ngày tháng trôi sau đó, với Kouen mà nói, vẫn chỉ là những ngày trống rỗng,

Judal vẫn đến với hắn như chưa có đêm mưa ấy xảy ra, ngoan ngoãn phục vụ hắn như một ả đàn bà, sẵn sàng làm nơi để hắn trút bỏ những đau khổ trong lòng, không bao giờ khóc nữa, cũng không bao giờ sợ hãi trước những gì hắn làm nữa.

Có những người hầu bàn tán rằng, bọn họ thấy Judal và hoàng tử Hakuryuu vui đùa trong vườn, thậm chí là nắm tay nhau, thấy Judal ngủ một cách bình yên trong vòng tay của vị hoàng tử trẻ ấy, mọi thứ chỉ đơn giản là bình yên như một giấc mộng,

Lại có những lính canh trò chuyện với nhau rằng , họ thấy tư tế tối cao luôn vui vẻ khi trở về từ đảo quốc Sindria xa xôi, luôn miệng tán thưởng gã đàn ông tên Sinbad, trong đáy mắt toàn là phấn khích.

Rồi cho đến khi những công chúa trong cung truyền tai nhau về việc bụng Judal cứ ngày càng to lên, họ thấy Judal lặng lẽ ngồi vỗ về bụng mình trong khu vườn đang dần chìm trong ánh chiều tà,

Tất nhiên, Kouen biết mình phải làm gì,

Đứa bé ấy, không cần biết là đến từ đâu, nhưng nó, chắc chắn sẽ phải nhận lấy số phận đáng thương,

.

.

.

"Đã đến lúc rồi."

Kouen thổi tắt ngọn nến ngọn nến cháy dở trên kệ sách, ngọn gió lặng lẽ luồng qua khe cửa rồi lặng lẽ lật mở trang sách, đã được đóng lại trên bàn, những trang sách lật mở, nói về một thứ phép thuật cổ xưa, khiến một cái xác sống dậy, dù bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Gã đàn ông lặng lẽ bước chậm trong căn hầm tối, hàng lang dài được bao phủ bởi bóng tối vô tận, như dẫn lối đến một địa ngục bất tận.

Judal ở đó, im lặng nằm trên giường, hai chân bị trói dang rộng, âm vật sưng tấy bị bịt kín bởi nút chặn, đôi đồng tử đỏ ngầu chỉ thật sự chuyển động khi gương mặt của Kouen in trên đó. Gã đàn ông làm mọi thứ chính xác đến đáng sợ như đã quen.

Kouen tiến tới cạnh giường, vỗ nhẹ lên cái bụng hơi nhô cao của Judal, trước khi giật mạnh cái nút bịt và đâm mạnh dương vật cương cứng vào cái lỗ dâm ướt át đó.

Hắn mỉm cười,

"Không cần lo, sớm thôi, ngươi sẽ lại được chết."

Rồi bàn tay chai sạn của gã đàn ông tuyệt vọng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của món đồ chơi dưới thân hắn. Judal chưa bao giờ mỉm cười lần nữa, cơ thể hắn lạnh dần trong vũng máu, cũng trong một đêm mưa hè. Lạ lùng thật, một magi mạnh mẽ lại có thể chết vì một vết cắt trên cổ tay, sâu hoắm, máu chảy tanh ngọt như nhựa chảy dài nếu vỏ cây bị rạch,

Dù bao nhiêu lần, Judal cũng chẳng bao giờ muốn ở lại với hắn thêm lần nào nữa, chẳng cho hắn thêm một ánh nhìn hay sự thương xót sâu thẳm nào nữa cả,

"Ngươi muốn trải nghiệm cái chết bao nhiêu lần nữa đây?"

Kouen đỉnh hông, dương vật dễ dàng ra vào trong cái hang mềm mại, ướt át, hắn gầm gừ thỏa mãn,

Thôi được rồi, dù bao nhiêu lần đi chăng nữa, dù bao nhiêu lâu đi chăng nữa, dù Judal có tự kết liễu mình bao nhiêu lần đi chăng nữa,

Thì ưu tiên của hắn chưa bao giờ thật sự là lòng thương hại, hay sự thấu hiểu,

Kouen chỉ muốn lấp đầy cái tử cung này bằng tinh dịch của hắn, và đảm bảo đứa bé đang thành hình bên trong không thể chào đời,

Thế là đủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com