1
Dưới bầu trời đêm yên tĩnh của Ma Giới, Sullivan sải cánh trong không trung, từng đợt gió lạnh cắt ngang qua đôi cánh rộng lớn của ông.
Những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng lướt qua phía dưới, và khung cảnh u tịch chỉ làm tăng thêm sự trống trải trong lòng ông.
Đêm nay, bầu trời tuyết rơi nhẹ nhàng, nhưng tâm trạng của Sullivan lại nặng nề như thể có điều gì đó đang đè nén trái tim.
Cuộc họp hôm nay với Lady Levi và Belial không khác gì một buổi khoe cháu đầy ồn ào và khoe mẽ.
-Cháu trai của tôi ấy hả? Mới vài tháng tuổi mà đã biết cười lộ hai cái răng nhỏ. Thế này mà không dễ thương thì là gì?
-Cười thôi thì chưa đủ đâu! Cháu trai của tôi lúc mới sinh đã biết nắm tay tôi cực chặt, ánh mắt như thể muốn bảo:
-Ông nội, ông phải luôn ở bên con đấy!
-Đáng yêu vô đối luôn!
-Nắm tay thôi sao? Cháu tôi còn biết tự lăn qua lăn lại trên giường khi mới 3 tháng, động tác cực kỳ uyển chuyển.
-Đúng là thiên tài từ bé!
-Cháu tôi không chỉ lăn, mà còn biết đá nôi làm cái chuông bạc rơi xuống.
-Ai cũng bảo nó có tiềm năng trở thành chiến binh tương lai!
-Thế cháu ông có biết nhõng nhẽo đòi bế chưa?
-Cháu trai tôi ấy, mỗi lần tôi bước vào phòng là giơ tay đòi ôm, rồi cười khanh khách. Ai thấy mà không tan chảy?
-Nhõng nhẽo sao bằng cháu tôi biết tự bò đến ôm chân tôi, ánh mắt tròn xoe như bảo: -Ông nội là người con yêu nhất!
-Bà có cháu làm được thế không?
Trong khi đó, Sullivan lại ngồi giữa phòng, tay chống cằm, ánh mắt lơ đễnh.
-... Hai người này còn định tranh cãi bao lâu nữa? //thì thầm//
Nghe từng câu "Đáng yêu vô đối!", "Thiên tài từ bé!", "Ai cũng tan chảy!" vang vọng trong không khí,
Ông chỉ biết thở dài, lẩm bẩm.
-Mình đúng là kẻ cô độc nhất ở đây...
Thấy vậy ông vội đứng dậy, rời khỏi phòng hội thảo với đôi cánh nặng nề. Trong lòng, khoảng trống càng trở nên rõ rệt.
---
Sullivan, dù là một trong những nhân vật quyền lực nhất Ma Giới, cũng không tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Ông khát khao có một đứa cháu – một người để yêu thương và bảo bọc.
Khi đôi cánh của ông chạm đến một khu vực hoang vắng, tiếng khóc yếu ớt của trẻ sơ sinh đột ngột vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Sullivan khựng lại, đôi mắt sắc bén quét qua vùng đất bên dưới.
Tiếng khóc như một lời cầu cứu, vang vọng trong đêm.
Đáp xuống gốc cây hắc lăng hoa già cỗi, Sullivan nhìn thấy một cảnh tượng khiến trái tim ông như thắt lại.
Một đứa trẻ sơ sinh, nhỏ bé và đỏ hỏn, đang nằm trong một chiếc khăn trắng nhuốm máu.Đôi bàn tay bé xíu của cô bé khua khoắng trong không khí, như đang cố tìm kiếm sự an ủi.
Sullivan cúi xuống, đôi bàn tay to lớn của ông nhẹ nhàng nâng đứa trẻ lên.
Khi ôm lấy thân hình nhỏ nhắn ấy, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng – như thể một sợi dây vô hình đang kết nối hai người.
Khi ôm lấy thân hình nhỏ nhắn ấy, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng – như thể một sợi dây vô hình đang kết nối hai người.
Trong ánh mắt ấy, Sullivan không chỉ thấy sự yếu ớt mà còn một khát vọng sống mãnh liệt, như thể cô bé tin tưởng tuyệt đối rằng ông sẽ bảo vệ nó.
-Đứa trẻ này... vì sao lại bị bỏ rơi? //thì thầm//
Ông nhận ra một mảnh giấy nhỏ được nhét cẩn thận trong chiếc khăn.
"Làm ơn... xin hãy cứu đứa trẻ này. Con bé là Elysia."
Ban đầu, ý định của ông là đưa cô bé đến một trại trẻ mồ côi, nơi cô sẽ được chăm sóc an toàn, có các bạn cùng hoàn cảnh.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy, một mong muốn bảo vệ mãnh liệt dâng trào trong ông. Sullivan biết, đây không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Đứa trẻ này đã xuất hiện như để lấp đầy khoảng trống trong trái tim ông.
Trái tim ông, dù chưa hoàn toàn ấm áp, nhưng cảm nhận được hơi ấm dịu dàng lan tỏa từ trẻ nhỏ trong tay.
Mỗi lần trẻ nhỏ nhìn vào ông, Sullivan cảm thấy một sợi dây liên kết chặt chẽ hơn, một mối liên hệ không thể tách rời.
Ôi trẻ này không chỉ là người mà ông sẽ bảo vệ; cô bé còn trở thành thành viên quan trọng của cuộc sống ông, là một lý do để ông tiếp tục sống với niềm tin vào tình yêu và trách nhiệm.
-Không...// thì thầm//
-Ta sẽ không rời xa con. //thì thầm//
Ông siết nhẹ cô bé trong vòng tay, như để hứa rằng sẽ không bao giờ để điều gì tổn hại đến cô.
-Từ giờ, con sẽ là Elysia, cháu gái của Sullivan.
Từng bông tuyết vẫn rơi, nhẹ nhàng phủ trắng cảnh vật.
Nhưng giờ đây, trong lòng Sullivan không còn là sự cô đơn lạnh lẽo.
Ông cảm nhận được một hơi ấm dịu dàng lan tỏa, một ý nghĩa mới cho cuộc đời.
Đứa trẻ nhỏ bé trong tay ông đã thay đổi tất cả.
-Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ bảo vệ con.
Sullivan thầm nghĩ, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm và yêu thương vô hạn.
Đây là khởi đầu của một câu chuyện đầy tình yêu, trách nhiệm và những thay đổi lớn lao trong cuộc đời của ông.
Đêm Giáng Đông này, khi tuyết rơi nhẹ nhàng trên những đỉnh cao, Sullivan không còn đơn độc nữa.
Hôm nay là giáng đống, là ngày Sullivan có đứa cháu đầu tiên...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com