Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#59. Unconscious

Tên truyện: Unconscious.
Tác giả: -purplegoat.
Độ dài: 1 chương.
Tình trạng: Đã hoàn thành.

Chào bạn, trước khi vào phần review, mình nên nói trước với bạn mình hoàn toàn không biết tí gì về BTS, nên có thể mình không nắm được tính cách nhân vật ngoài đời mà bạn đã đưa vào fanfic. Mình review chỉ dựa trên những gì mình nắm được về nhân vật trong oneshot này, có gì sai sót mong bạn bỏ qua cho.

I. Nội dung:

1. Cốt truyện: Theo mình, bạn mắc các lỗi sau đây:

- Lúc đầu nhân vật kể rằng mình đã bị cả cha lẫn mẹ "cùng nhau bỏ lại một mình vào một ngày mưa lớn" nhưng đoạn sau lại cho thấy người ba bỏ đi trước rồi mới đến người mẹ sau.

- Nhân vật kể rằng mình "sống một mình từ nhỏ", nhưng truyện cho thấy nhân vật vẫn sống với mẹ cho tới năm chín tuổi, sau đó một thời gian không rõ, vào trại mồ côi, vỏn vẹn một tháng sau, được nhận nuôi bởi người phụ nữ phúc hậu rồi sống cùng bà cho tới khi bà bỏ đi vào năm ngoái. Ngoài ra, còn có chi tiết cho thấy rằng họ hàng đã cãi nhau để xem ai sẽ phải nhận nuôi nhân vật chính. Nếu họ đã hoàn toàn không sợ chịu trách nhiệm pháp lý đối với nhân vật chính thì chắc chắn đã không buồn để tâm ngay từ đầu tới việc nhân vật chính đi đâu làm gì, nhưng điểm chính ở đây chính là: họ có sợ, vì vậy mới sinh ra cãi vả. Dựa trên suy đoán đó, mình cho rằng lúc nhân vật chính bị đưa vào trại mồ côi là một thời gian ngắn sau khi mẹ nhân vật chính bỏ đi, rồi được nhận nuôi. Vì thế, chi tiết nhân vật "sống một mình từ nhỏ" không thuyết phục được người đọc.

(Ý kiến cá nhân: chi tiết "tôi nghĩ mẹ sẽ hối lỗi mà bỏ tình nhân trẻ kia đi..." trong khi ông bố vừa ẵm về một đứa bé bốn tháng tuổi, với mình nó mang nặng tính định kiến lắm bạn ạ. Tình cảm rạn nứt là do CẢ HAI đều ngoại tình, ông kia còn dẫn cả con rơi về mà cuối cùng tóm lại nhân vật chính cho rằng chỉ có người mẹ có lỗi vì đã có nhân tình ở ngoài.)

- Nhân vật chính không giao tiếp với ai, không có người thân hay bạn bè, lại chỉ treo tranh trong nhà. Vậy thì tại sao "nhiều người" có thể tỏ ý định muốn mua tranh được ? "Người" nào có thể đi lại tự nhiên trong nhà nhân vật chính mà không phải là người thân hay bạn bè ?

- Nhân vật chính đã "chạy về nhà lấy ô rồi hẵng đi" nhưng cuối cùng kết thúc lại "tôi và em không ai có ô cả"?

2. Nhân vật:

- Tính cách nhân vật chưa rõ. Hứng chịu tuổi thơ bị ghẻ lạnh, cách biệt với con người, từng nghĩ rằng "con người ai cũng vô cảm", thế mà tất cả đều tan biến đi chỉ vì nhìn thấy một người đẹp? Không phải mình phủ định tình huống đó không thể xảy ra, nhưng ít nhất cũng phải có gì đó cho thấy rằng tại sao nhân vật chính không đề phòng trước người đó, không thể đơn thuần chỉ là "đẹp". Chấn thương tuổi thơ luôn là các chấn thương nặng nề nhất, không phải muốn quên là quên, nhất là khi đã từng khiếp sợ trước sự giả dối và tàn độc của con người, kể cả khi đó là cha mẹ ruột.

- Bạn à, lần sau, trước khi viết về một chứng bệnh tâm lý nào đó, mình mong bạn sẽ tìm hiểu kỹ hơn về các chúng để khỏi tránh mắc các lỗi logic hay áp dụng kiến thức thực tế không phù hợp.

Đầu tiên, mình sẽ nói về vấn đề "rối loạn đa nhân cách".

+ Kí ức về ngày mưa khi nhân vật có hẹn với Jungkook và cả việc vẽ con mèo đều do một người nhớ, bằng chứng là nhân vật biết rõ mình đang đi về nhà sau buổi hẹn đồng thời cũng biết rõ không còn mèo để trả => "Người" đó biết mình đã và đang làm gì với những bức vẽ, nhưng ngoài ra cũng biết tình cảm của bản thân đối với Jungkook. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là "người" mà yêu Jungkook sâu đậm đến nỗi muốn nâng niu anh ấy trên từng ngón tay VÀ người điên cuồng giết chóc lấy máu vẽ để phục vụ cho thú vui bệnh hoạn của mình là MỘT. Chưa kể việc Taehyung giết Jungkook ngay trong đêm anh ấy ở lại để lấy màu vẽ chỉ sau khi vừa dịu dàng thán phục vẻ đẹp của Jungkook càng cho thấy rằng Taehyung biết rất rõ mọi chuyện đang diễn ra xung quanh mình, và thực hiện nó với mục đích nhất định.

Vì vậy, mình rất bối rối khi nhân vật chính đột ngột không nhớ gì cả vào ngày hôm sau. Nếu là hai nhân cách khác nhau, thì các dấu hiệu quên lãng trong quá khứ thường phải hiện lên rõ rệt (chỉ có chi tiết mẹ nuôi của nhân vật chính bỏ đi không gây nhiều nghi ngờ là mấy), hay chí ít, phải khiến nhân cách "hiền hòa ôn nhu" nghi ngờ, hoang mang, vân vân, tương tự như thế khi không nhớ được những quãng kí ức bị mất dài dẵng trong quá khứ. Như mình đã nói ở đoạn trên, câu chuyện không giống như hai nhân cách đang làm việc, mà là một người, bình thường ôn hòa rồi giết người do bộc phát. Ngoại trừ Jungkook ra, thì nhân vật dường như không có chút hối hận nào đối với các nạn nhân mình đã giết hại. Hơn nữa, dù nhân vật có mắc bệnh đa nhân cách, thì theo mình biết, các nhân cách khác xuất hiện "chỉ với một mục đích là bảo vệ nhân cách chính khi nhân cách chính gặp áp lực tâm lý, bị đặt vào trong những tình huống khó xử, v..v". Vậy từ khi Taehyung có được "cuộc sống êm đềm", gặp Jungcook thì nhân cách kia xuất hiện với mục đích gì?

Từ những dẫn chứng trên (bạn có thể tham khảo lý thuyết ở "Tâm lý bất thường và tội phạm"), mình tin rằng để nhân vật chính mắc bệnh đa nhân cách là không hợp lý. Mong bạn khắc phục được lỗi này.

II. Nghệ thuật:

- Chính tả:
+ "mịn mãng" -> "mịn màng"
+"mua đông" -> "mùa đông"
+"ẩn lại" -> "ấn lại"
+ "bảy tỏ" -> "bày tỏ"
+"hãng" -> "hẵng"
+ "còn giở" (?) -> "đang uống dở"
+"thị phải" -> "thì phải"

- Diễn đạt:

+ Câu "Chúng ta nên tiếp tục thôi..." nên được đặt đằng sau đoạn "Các mối quan hệ của tôi thì sao..." vì nhân vật đang kể liên hoàn các sự kiện không may đối với mình, "các mối quan hệ khác" cũng nằm trong các sự việc không may đó, vì thế nên đợi sau khi kể xong thì mới viết câu kết luận như vậy.

+ Dùng rất nhiều từ "đã, sẽ, cũng,..." làm chùn và dài câu. Mạch truyện đang đi theo hướng diễn tả nhiều chi tiết cùng lúc thì theo mình nên miêu tả ngắn gọn, súc tích. Chưa chuyển biến câu nhiều. Chủ ngữ "tôi" lặp lại quá nhiều, đồng thời luôn chiếm thế chủ động, tạo cảm giác bị thừa từ trong câu, câu không linh hoạt. Nên thêm nhiều từ ngữ miêu tả tình trạng hay tính chất của sự việc hơn là chỉ liệt kê chúng ra.

Ví dụ: (mình mạn phép viết lại một đoạn trích)

"Các mối quan hệ khác thì sao? Không có. Tôi không có họ hàng, họ thường cãi vã nhau để xem ai phải là người chăm sóc tôi khi bố mẹ tôi bỏ đi. Thế nên, họ tống tôi tới một trại mồ côi ở vùng quê hẻo lánh. Được một tháng, một người phụ nữ nhận nuôi tôi. Bà ấy đối xử với tôi rất tốt bụng. Nhưng rồi vào mùa đông năm ngoái, bà đột ngột bỏ đi, để tôi lại một mình. Tôi đã rất buồn. Vậy còn bạn bè? Lại càng không. Tôi đã cố gắng làm quen, nhưng họ luôn chửi rủa tôi bằng thứ ngôn từ xấu xí nhất có thể. Thật may mắn, sau một thời gian, họ không còn xuất hiện nữa. Cuộc sống lúc này thật bình yên."

+ "Con ngốc". Trong trường hợp nhân vật chính là nam thì dùng "thằng ngốc" sát nghĩa hơn.

Tóm lại

- Cốt truyện tạm, còn mắc nhiều lỗi logic. Bạn có thể khắc phục bằng cách vẽ ra sơ đồ trình tự để xem nhân vật sẽ làm gì để đừng quên những chi tiết mình đã đặt ra trước đó, cũng như tăng cường tìm hiểu kiến thức thực tế để áp dụng cho phù hợp.

- Bạn cần cố gắng mài dũa vốn từ cũng như câu văn của mình để làm câu chuyện của mình trở nên mạch lạc, rõ ràng, tăng sức hấp dẫn.

Chúc bạn thành công!

#Reviewer|T.C

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com