Chương 4: Lưỡi Gươm Song Hành
Ánh sáng buổi sớm len lỏi qua từng tán cây trong rừng Okutama. Không khí nơi đây mang theo một cảm giác bất an, như thể thiên nhiên cũng cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực u ám đang trỗi dậy.
"Đây là nơi Kagemu từng hấp thụ sinh khí của hàng chục người," Ryuunosuke giải thích khi cả nhóm đến hiện trường mới. "Chúng để lại một hang động chứa năng lượng tà khí. Có thể còn phục kích bên trong."
"Chúng ta sẽ chia làm hai nhóm," Takeru ra lệnh, giọng nghiêm khắc. "Chiaki và Kotoha yểm trợ bên ngoài. Tôi và Mako vào trong."
Lại là cô và anh. Lần thứ hai liên tiếp.
Mako chỉ gật đầu, giấu đi tiếng đập mạnh trong lồng ngực.
⸻
Bên trong hang động, màn sương đặc quánh như nuốt lấy từng bước chân. Mako đi phía sau, tay sẵn sàng nắm chuôi kiếm. Cô để ý Takeru đi chậm hơn thường lệ – có lẽ vết thương hôm qua vẫn còn đau. Nhưng như mọi khi, anh không để lộ chút yếu đuối nào.
"Takeru," cô khẽ lên tiếng, "nếu thấy không ổn, cậu nên..."
"Chị đang nghi ngờ tôi?" – anh cắt lời, không quay lại.
Mako khựng lại một giây.
"Không. Tôi chỉ là...."
Lặng im.
Cuối cùng, anh nói, giọng thấp hơn: "Chúng ta không có thời gian suy nghĩ lung tung đâu. Chỉ có thể tin tưởng nhau."
Lời đó – dù sắc như gươm, nhưng Mako nghe ra một sự tin cậy hiếm hoi từ anh.
⸻
Ngay lúc đó, một luồng hắc khí ập đến. Từ bóng tối, hai con quái vật dạng mới xuất hiện – Shirogumo và Haze, cặp song sinh bóng tối của Gedoushu, sử dụng chiêu "song phản" khiến mọi đòn tấn công bị bẻ ngược về chính người dùng.
"Chúng dùng kỹ năng gương phản chiếu!" – Mako hét lên, né đòn đánh phản lại từ chính thanh kiếm của mình.
"Chém càng mạnh, phản lại càng đau," Takeru lẩm bẩm, "phải có cách phá."
Cả hai di chuyển nhịp nhàng, tránh đòn phản kích trong không gian hẹp. Mako nhận ra: chúng chỉ phản đòn từ một hướng.
"Nếu chúng ta cùng tấn công từ hai góc... cùng một lúc!" – cô nói nhanh.
Takeru nhìn cô, ánh mắt lóe lên.
"Hiểu rồi."
⸻
Không cần nói thêm, cả hai cùng vung kiếm, mỗi người lao vào từ một phía – trái tim họ đồng điệu đến mức thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc đó.
"Chikairi Ken: Lưỡi Gươm Song Hành!"
Hai đường kiếm hồng và đỏ cắt chéo trong không trung, phá vỡ vòng phản chiếu. Quái vật gào thét rồi nổ tung thành tro bụi.
⸻
Phía ngoài hang, Chiaki hét lớn:
"WOAAAA! Hai người đó đánh combo gì mà ngầu thế?!"
"Nhìn như thể... đang múa kiếm cho nhau ấy," Kotoha cười tít mắt.
"Cặp đôi hoàn hảo ghê," Ryuunosuke lẩm bẩm, "không khéo lại... thành thật."
⸻
Sau trận đấu, khi cả nhóm trở về căn cứ, không khí tràn ngập sự phấn khích. Mako ngồi riêng trong góc sân, nhìn thanh kiếm vừa dùng.
"'Cặp đôi hoàn hảo sao..." – cô mỉm cười nhẹ.
Cô nhìn về phía Takeru. Anh đang đứng dưới cây hoa mận, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ lên vai áo.
Trong khoảnh khắc, anh nhìn về phía cô. Ánh mắt họ giao nhau. Không lạnh lùng. Không xa cách. Mà là một chút... dịu dàng.
Mako cảm thấy tim mình rung lên – một nhịp không đến từ sợ hãi hay hưng phấn, mà là từ một điều... rất lạ.
Có thể... là tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com