Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Búp bê

Gã rảo bước trên con đường mòn chằng chịt rễ cây và phủ đầy cỏ dại.

Đó là một ngôi làng nhỏ, lẩn khuất sau những rặng tre dày um tùm lá rủ. Sương mù bảng lảng ban chiều như pha vào cảnh sắc một màu xám xịt kì quái khiến cho bầu không khí hiu quạnh càng thêm phần rùng rợn. Thi thoảng, vài tiếng ếch kêu ồm ộp vang lên như những cây kim đâm thẳng vào trái tim đăng căng cứng của gã đàn ông bặm trợn.

Gã dừng chân trước một cổng chào bằng đá. Cánh cổng kết dây leo chằng chịt, che phủ cả tấm bảng ghi tên ngôi làng. Hai con nghê gác cổng nứt toang hoác vì những rễ cây mọc chèn vào từng kẽ đá. Xốc lại chiếc balo nặng trịch trên vai, gã thận trọng bước qua cánh cổng, tiến vào ngôi làng ảm đạm hoang tàn.

Cả ngôi làng chìm trong sương mù. Những bức tường rêu phong của ngôi đình cổ trông như một con quái thú ẩn mình dưới làn sương mờ ảo. Cây đa đầu đình phát tướng, vươn những cái rễ khổng lồ to bằng cả con trâu siết chặt lấy con đường đất mỏng manh. Những nóc nhà ngói đỏ bị che phủ bởi màu xanh của rêu và dây leo, khi ẩn khi hiện trong màn sương quái gở. 

Gã lăm lăm một bình sơn phun cùng chiếc bật lửa trên tay, thận trọng bước từng bước trên con đường chằng chịt rễ cây. Đã nửa ngày nay, gã phải lang thang trong sương mù, không thể tìm ra một lối thoát. Dù chưa gặp phải "chúng", nhưng lúc nào gã cũng cảm thấy bất an trước cái thời tiết quái đản rùng rợn này.

Mở cổng ngôi nhà đầu tiên sau khi đã vượt qua con đường mòn, gã đàn ông thận trọng tiến vào sân nhà. Tường nhà bám đầy dây leo. Cửa chính và cửa sổ mở toang, không có lấy một ánh đèn. Bên trong nhà tối như hũ nút. Đứng ngoài này chẳng thể nào nhìn nổi trong buồng có gì.

Gã thả ba lô xuống, rút ra một que sáng, bẻ cái rắc rồi quăng vào nhà. Thứ ánh sáng nhờ nhờ ấy đủ cho gã nhìn thấy được bên trong gian phòng khách đơn sơ. Một cái bàn thờ đính trên cao. Một tủ thờ kê phía dưới đặt mấy hộp bánh kẹo, chẳng rõ còn ăn được không. Bộ bàn ghế gỗ sơ sài đúng kiểu miền quê hay gặp kê giữa phòng. Dưới chân bàn là một cái phích nước và một cái giỏ ủ ấm tích đã cũ. Gã cảnh giác quan sát một lúc rồi mới quyết định tiến vào.

Thình lình, một tiếng òng ọc từ đâu đó phát ra, nghe như tiếng người chết đuối. Gã đàn ông giật mình nhảy lùi ra khỏi cửa, đúng lúc một sinh vật dị dạng đổ ập xuống ngay chỗ gã vừa đứng. Chân tay nó rụng hết, thay vào đó là từng búi rễ cây đan vào nhau, chảy dịch nhơn nhớt. Tấm áo hồng rách tươm, để lộ ra khung xương sườn đâm tua tủa xung quanh một cái bọc trông như cây nắp ấm, phập phồng giữa ổ bụng. Cái đầu người gần như còn nguyên vẹn, lúc lắc trên cái cần cổ trông như một  nhánh cây dài. Trên đỉnh đầu lòa xòa toàn rễ khô. Trên khuôn mặt biến dạng, nơi đáng ra là hai con ngươi thì có hai bông hoa đỏ chót mọc trồi hẳn ra khỏi hốc mắt. Má nó teo tóp, làm cho khuôn miệng như đang hóp lại, thông với cuống họng đen ngòm, sâu hoắm. Đó là một con biến dị.

Sinh vật nửa người nửa cây đó có vẻ như đã phát giác ra gã đàn ông đang giơ bình sơn phun trước mặt. Tiếng òng ọc liên tục phát ra từ cuống họng dài ngoằng của nó. Ngay lập tức, gã xịt thẳng một luồng lửa vào cái cơ thể quái dị kia. Những búi rễ cây mọc thay cho tứ chi bắt lửa đầu tiên. Chất dịch nhờn chảy trên đó như khiến cho ngọn lửa bùng lên mạnh hơn, nhấn chìm con quái vật trong ánh đỏ bập bùng. Quái vật người cây vươn cần cổ dài ngoằng, cố rống lên một tiếng long sòng sọc nghe như lúc người ta rít thuốc lào rồi đổ kềnh ra giữa sân, phơi ngửa cái bọc giữa bụng. Thấy vậy, gã thở phào một tiếng, hạ bình sơn xuống, lặng lẽ nhìn đống xác mục bầy nhầy đang cháy trước mặt. Đột nhiên, cái bọc trên bụng con quái vật phát nổ, văng tứ tung một chất dịch màu vàng. Gã đàn ông không kịp tránh, bị thứ dịch vàng đó văng trúng khóe mắt trái, dây đầy lên cả quần áo. Gã hoảng hồn lau vội chất dịch trên mắt, cởi vội lớp áo khoác ngoài, nguyền rủa cái thứ mùi thum thủm dính trên người.

Từ phía xa xa, một cô bé với đôi mắt màu tím đang lặng lẽ dõi theo gã.

~~~  

Gã khó chịu nhìn con nhóc quái đản đang đứng nấp sau cột nhà kia từ nãy đến giờ. Không hiểu sao gã lại đinh ninh rằng con bé đã đi theo gã từ rất lâu rồi. Gã đoan chắc là mình đã nhìn thấy con bé ở đâu đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra. Cái mùi khó chịu từ chất dịch vàng ban nãy như vẫn còn đang xộc vào mũi gã, khiến gã không tài nào tập trung để mà nhớ ra được, cho dù gã đã ra giếng tắm rửa và thay quần áo được một lúc lâu. Gã lại nguyền rủa con quái vật dị hợm khốn nạn kia, trong lòng vừa bực vừa hoang mang vì không biết cái chất dịch tởm lợn này liệu có khiến gã nhiễm bệnh hay không. Đầu gã như mê đi, bên mắt trái giật giật, nhưng nhức như vừa bị táng cho một đấm. Thôi đúng rồi, khéo có khi là chất độc. Gã biết một vài loại cây có chứa mủ độc, chỉ cần chạm phải thôi là ăn đòn đủ. Gã cảm thấy mình bắt đầu chao đảo, đầu càng lúc càng nặng. Liệu chất này có gây chết người không? Thứ dịch quái quỷ kia là loại độc gì? Tâm trí gã bắt đầu rối loạn, không biết do hoảng hay do ảnh hưởng của chất độc nữa. Tự nhiên gã nhìn thấy mặt đất như dâng lên tận mặt, lúc nhận ra thì gã đã nằm gục trên nền đất chằng chịt rễ cây tự lúc nào. Trước khi chìm vào vô thức, gã còn kịp nhìn thấy đôi mắt của con bé kì lạ đang đứng đằng xa. Con bé khẽ chớp mắt. Như có một tấm màn tím chụp xuống cả thế gian, mắt gã tối sầm lại, chẳng còn biết gì nữa.

~~~

Con bé đó, nó đứng ngay góc phố kia. Gã tưởng mình nhìn lầm, nhưng nó thực sự đã ở đó, ngay lúc đó. Nó đã nhìn thấy mọi hành động của gã. Bất giác, gã nhìn xuống tay mình. Tay gã dính đầy máu. Máu từ cánh tay bị cắt cụt của người đàn ông khốn khổ gã gặp ở bệnh viện. Đó là một cặp vợ chồng. Trông họ có vẻ khổ sở. Cũng phải thôi. Họ vừa tự tay thiêu sống chính đứa con của mình, còn ông chồng cũng đã bị thương. Ông ta chắc chắn cũng chẳng sống được lâu với viết thương đã nhiễm trùng. Gã biết thế. 

Đôi vợ chồng tội nghiệp. Họ dường như chẳng thèm quan tâm khi gã cướp sạch mọi thứ từ họ. Họ còn gì nữa đâu, khi tương lai của họ đã trở thành một cái xác cháy khô trên giường bệnh. Trông họ cũng chẳng muốn sống nữa. Họ không muốn, nhưng gã thì vẫn muốn. Người chết thì đâu cần quần áo, thuốc men, thức ăn cơ chứ. Và thế là gã lột sạch mọi thứ của họ, nhưng sao gã cảm thấy khó chịu lạ lùng. Gã luôn phải tranh cướp để sống. Gã luôn gặp phải sự chống cự, luôn bị nguyền rủa, bị căm ghét. Cái thế giới đã chết này thật điên rồ. Gã thèm bị người ta căm ghét, nguyền rủa như thế. Gã không hiểu tại sao, chỉ biết rằng gã thấy mình còn sống khi nhìn thấy người khác đau khổ và phẫn hận trước lưỡi rựa của gã. Khi cả thế giới chỉ còn một màu xanh xám ảm đạm và chết chóc, con người ta như muốn tìm một thú vui bệnh hoạn chỉ để cảm thấy sự tồn tại của chính mình. Nếu thế giới này chỉ còn mình gã, sẽ chẳng còn ai có thể xác nhận, có thể nhìn thấy gã còn đang sống, đang hiện hữu. Cái cảm xúc căm ghét và uất hận của những người bị cướp kia, chính là sự phản hồi cho thấy gã thực sự vẫn còn hiện diện trong thế giới này.

Ấy thế mà, hai vợ chồng kia, hai kẻ đáng ra phải căm ghét, phải khiếp sợ gã, lại chỉ biết thẫn thờ ngồi đó, không một chút cảm xúc. Chúng không để ý đến gã. Chúng coi như gã chẳng là cái thá gì trên đời. Gã thực sự cảm thấy khó chịu. Gã muốn chúng phải thừa nhận, phải đáp lại sự tồn tại của gã. Vì vậy, gã đã ra tay. Gã điên cuồng vung lên cây rựa sắc lẻm, chặt vào cái xác khô quắt của đứa trẻ khốn khổ. Ồ, đúng vậy. Gã hả hê khi nhìn hai vợ chồng như bị kích động, lao tới gã. Cái xác này là con của chúng mà. Chúng sẽ phải nhìn gã, hận gã, đau khổ vì gã đã chà đạp lên tình yêu của chúng. Nhưng không. Chúng gạt gã ra, vồ tới cái xác đen đúa bẩn thỉu đó. Chúng vẫn không coi gã vào đâu. Thế rồi gã nổi điên. Gã chém tới tấp vào hai vợ chồng khốn khổ, tức giận nhìn chúng bỏ chạy một cách yếu ớt. Thế rồi gã chém lìa cánh tay đang mưng mủ của tên chồng. Máu đỏ nồng ấm văng đầy lên tay gã. Gã ngẩn người nhìn hai vợ chồng dìu nhau lê lết trên con phố tối tăm. Chúng chết chắc rồi. Gã không muốn đuổi theo, đơn giản vì gã chẳng còn hứng thú gì với chúng nữa. Trống rỗng. Đó cũng là lần đầu tiên gã nhìn thấy con bé.

~~~

Gã tỉnh dậy dưới hiên căn nhà lúc nãy. Trời đang lất phất mưa. Sương mù đã tan hết. Có ai đó đã đưa gã vào nhà. Gã nhìn quanh quất mới thấy con bé đang ngồi thu lu một xó, giương đôi mắt tím lên nhìn gã dưới ánh đèn dầu leo lắt.

Vậy ra con bé đó đã đi theo gã từ dạo ấy đến giờ.

Con bé ngồi đó, dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh. Tóc nó đen, dài, bù xù như chưa bao giờ được chải. Nó mặc một chiếc váy dài màu trắng, lấm lem đất cát, trông như một mớ giẻ rách. Điều khiến gã ấn tượng nhất khi nhìn nó là đôi mắt to tròn màu tím, nhưng vô hồn. Từ lúc đó đến giờ đã gần hai tháng.  Không hiểu sao con bé có thể bám theo gã lâu đến vậy.

Gã gượng ngồi dậy. Nửa mặt bên trái nóng bừng, nhưng đầu đã hết váng. Có vẻ như chất động đã rã dần. Gã hi vọng sẽ không có gì nghiêm trọng. Bụng gã đã bắt đầu sôi sùng sục. Gã mở ba lô ra, lấy ít thịt khô và bánh mì ngồi ăn. Chợt gã liếc sang con bé kia. Nó vẫn ngồi đấy, nhìn gã bằng đôi mắt vô hồn. Không biết làm sao nó sống được nhỉ? Gã xé ít thịt, đưa ra cho nó. Con bé nhổm dậy, cầm lấy miếng thịt rồi ngồi nhấm nháp, trên khuôn mặt vẫn chẳng hề biểu lộ một chút cảm xúc. Quả là một con bé quái đản. Trông như một con búp bê sống vậy. Gã nhủ thầm.

Xử lý xong bữa ăn nguội, gã lục lọi ba lô, lấy ra cái đèn bão đa năng. Tám giờ tối, trời vẫn mưa không ngớt. Cái xác ngoài sân đã cháy thành than, mục nát dưới cơn mưa rào. Gã bật đèn, ngồi dưới hiên nhà ngắm cơn mưa. Bỗng gã nghe thấy tiếng lục cục đằng sau. Hóa ra con bé kia đang tò mò lục ba lô của gã. Gã bực mình quát lớn, khiến con bé giật mình làm đổ cái ba lô, rơi rớt ra mấy thứ. Nó sợ hãi chạy biến ra xó nhà, ngồi ôm gối thu lu một góc, len lét nhìn gã bằng cặp mắt tím vô hồn.

Gã mệt mỏi thu dọn lại đồ đạc. Bỗng gã để ý thấy một cuốn số lạ hoắc giữa đống hành lý lỉnh kỉnh. Gã mở ra xem qua thì hóa ra đó là một quyển nhật ký. Đến lúc ấy gã mới nhớ ra. Cuốn nhật ký đó thuộc về một con bé mà gã đã gặp hôm qua.

Ngày hôm qua, trước khi đến ngôi làng quái gở này, gã đã gặp một thằng nhãi. Một tên nhóc ẻo lả, chỉ được cái mẽ. Nó đi cùng một con bé biết điều, đúng hơn là gã đã làm cho con bé phải biết điều. Thằng nhãi chết tiệt. Nó mang lại cho gã cái cảm giác y hệt đôi vợ chồng kia, nhưng theo một cách khác. Trông nó có vẻ cứng cỏi hơn vẻ bề ngoài. Đối mặt với gã, nó bình tĩnh lạ lùng. Gã không ngờ nó sử dụng bình sơn phun để đối phó với gã. Một thằng nhóc khó xơi, nếu không phải gã gặp may. Đúng thế thật. Gã không nhớ thằng nhóc đó đã làm thế nào mà khiến gã lần đầu tiên cảm thấy bất lực trước con mồi. Gã đã suýt ngã gục, nếu con quái vật đó không xuất hiện đúng lúc. Thằng nhóc đó bị phân tâm, và bị gã chém gục. Gã không định giết nó, nhưng con bé kia lại không biết vậy. Nó nộp hành lý của hai đứa để xin gã tha mạng cho thằng nhóc. Quả là một cô bé ngoan. Gã thích cái vẻ mặt giận dữa của con bé lúc đó. Nỗi căm hận của đám trẻ khiến hắn cảm thấy mình vẫn còn đang sống. 

Gã ngồi thừ người ra một lúc. Mứa vẫn cứ rơi. Tự dưng hắn thấy lòng trống rỗng. Cảm giác thật là kì lạ. Hắn như muốn tan biến vào cơn mưa rào mùa hạ Hắn cảm thấy khó hiểu cái tính khí thất thường của chính bản thân mình. Có lẽ sống trong một thế giới điên rồ cũng khiến hắn trở nên điên rồi. Hắn đột nhiên không thấy muốn sống nữa.

Con bé vẫn ngồi đó, nhìn gã trân trối. Gã cũng ngồi nhìn lại nó một lúc lâu. Dưới ánh đèn bão mập mờ, hai con người kì lạ ngồi nhìn nhau, không cảm xúc, không suy nghĩ toan tính. Con bé ngồi bất động, như một con búp bê lặng lẽ, vô tri vô giác. Gã cảm thấy cõi lòng nhẹ nhõm lạ thường. Ô kìa? Sao tự dưng gã nghe thấy tiếng cười của trẻ con. Tiếng cười khúc khích ma mị và mê hoặc. Ai cười thế? Là con bé đó ư? Đôi mắt tím vô hồn của nó vẫn chằm chằm nhìn gã, nhưng khóe miệng nó cong lên thành một nụ cười quái dị. Một con búp bê biết cười ư?

Gã lại bắt đầu cảm thấy choáng váng. Con bé kì lạ kia, tại sao nó lại đứng cùng đám người cây? Rồi gã lờ mờ nhận ra, chân tay gã đã bị trói chặt bởi dây leo và rễ khô. Một, hai, ba,... Nhiều người cây quá. Càng lúc càng nhiều. Bên mắt trái của gã như đang vướng cái gì đó. Tự nhiên gã thấy chân tay mình lạnh toát, tê rần, rồi mất hẳn cảm giác. Cả người gã như cứng lại, khô héo. Gã nhìn xuống dưới chân, thì ra người hắn đang hóa dần thành cây. Hắn biến thành người cây ư? Hắn nhiễm bệnh từ khi nào cơ chứ? Dù nhận thức được tình trạng của mình, nhưng gã không hề cảm thấy sợ. Tâm trí gã chìm trong nỗi đê mê khó tả, như đang ru gã vào giấc ngủ. Mắt gã trĩu xuống, rồi dần dần tối lại. Trước khi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, gã còn nghe tiếng trẻ con thì thầm bên tai:

"Búp bê, búp bê, cứ ngủ mê

Để con bé thức chẳng về được đâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com