MHKN 40,41,42
Chương 40
Mông Khác biết không thể làm quá đáng, nhưng lại không nỡ tránh ra, vẫn nằm đè lên người không tha, thỉnh thoảng còn hôn hai cái gặm gặm, một đôi bàn tay gây tội ác không nhịn được sờ trên nắn dưới.
Chu Khang lần thứ hai sâu sắc hiểu được cái gì gọi là không muốn chết thì đừng có đi tìm chết. Nếu sớm biết thành ra như vậy, Tướng quân bảo cậu đi ngủ cậu liền thành thật đi ngủ được rồi, còn đòi áp chảo cái gì bánh nhân hẹ a, dù sao kẻ bị đói bụng cũng không phải cậu! Hiện tại hay rồi, phỏng chừng chính mình phải biến thành bánh nhân hẹ bị người lăn qua lăn lại...
Còn có Tướng quân, ngài có thể đứng dậy không? Anh đây sắp bị ngài đè bẹp rồi! Dù là áp chảo bánh nhân hẹ, cũng không có quy định phải đè chết một mặt không tha! Sẽ bị dính nồi!
Sau đó, càng muốn khóc. Anh zai Chu phát hiện, cậu cương, cương cứng luôn! Không phải cái loại cọ lên đùi người ta rồi cương trong giấc mộng kia, mà là bị người hết hôn rồi sờ không nhịn được mà cương lên.
Aaaaaa! Rốt cuộc thì anh đây đã hoàn toàn bị bẻ cong!
Nhưng Chu Khang không phát hiện, dưới sự phấn khích, toàn thân cậu đều đỏ. Người vốn trắng, giờ màu đỏ càng ngày càng lan tràn, hơn nữa làn da trơn nhẵn sờ không muốn dừng tay, thế nên kẻ lưu manh đè nghiến trên người cậu càng không bỏ qua nổi.
Mông tướng quân đương nhiên ngay lập tức phát hiện biến hóa trên thân thể của người đang nằm dưới thân, tiếp tục xoa nắn một lần nữa, thì càng rõ ràng. Vì thế, hơi chống lên cơ thể, đem người xoay lại rồi ngăn chặn một lần nữa, một tay đã lần tới.
Toàn bộ quá trình Chu Khang đều choáng váng. Thân là một xử nam thuần khiết, thân là một xử nam thân kiều thể yếu trong sáng chưa từng thể nghiệm một chút gì liên quan tới tình dục, cả ngày bị người hết ôm lại hôn lại sờ đã rất khiêu chiến hạn cuối rồi, mà người kia lại vốn ôm tâm tư không trong sáng cực kỳ tà ác đối với cậu, ấy vậy mà cậu còn đã quá quen nằm dưới thân người kia – đây là một chuyện khiến người phiền lòng tới mức đau 'bi' cỡ nào!
Run run rẩy rẩy phóng thích trong tay người, Chu Khang suýt nữa rớt nước mắt. Thở dốc hòa hoãn lại, quay đầu vừa nhìn lập tức thấy được quần tứ giác nho nhỏ đã bị xé thành trăm mảnh bên cạnh, liền thật sự khóc. Đậu má, quần tứ giác nho nhỏ của anh đây! Hỏng một cái là thiếu một cái a!
Mông Khác đỏ cả mắt, vẫn cứ ôm chặt người không tha, một tay ở trên địa phương nhiều thịt nhất của Chu Khang vò đến vò đi, tựa hồ đang suy nghĩ có muốn trực tiếp làm tới cùng hay không.
Chu Khang giãy giụa duỗi ra một cái móng xuốt, mạnh mẽ nhéo mặt Mông Khác. Chỉ tiếc toàn thân đều mềm nhũn không có sức lực gì, đừng nói lưu lại dấu vết trên mặt người ta, cái tay kia còn bị người ta xem là muốn sờ sờ cho nên một phát ngậm vào được, sau đó năm ngón tay lần lượt bị gặm cắn liếm mút.
Đậu má, chú ý vệ sinh nha Tướng quân! Lúc nãy anh đây vừa cầm đất trong kẽ móng tay còn dính bẩn đấy!
Ánh mắt Tướng quân quá hung ác, Chu Khang không dám làm ra một cử động nhỏ nào, chỉ lo có động tác gì lại trêu chọc người ta – đồ chơi kề sát giữa hai chân anh đây đừng quá hoạt bát như thế a khốn nạn!
Ôm người trong lòng xoa nắn một lát, đến cùng Mông tướng quân không đủ cầm thú, vẫn thả người ra. Nuôi lâu như vậy, vẫn quá gầy. Đặc biệt mấy ngày đi ra ngoài phơi muối đó càng gầy vô cùng, mấy ngày nay mới thoáng bù đắp trở về một chút, thế nhưng, còn xa xa không đủ. Eo nhỏ như thế, Mông Khác dám cá, chỉ cần hắn hơi hơi dùng sức thôi là có thể bẻ gãy người.
Bị đặt ở trên nệm, mãi đến khi Mông tướng quân đi ra hang đá có tiếng nước rào rào truyền vào Chu Khang mới thở phào nhẹ nhõm. Quá tốt, rốt cục lại sống qua một lần, không cần lo lắng đêm nay bị người làm chết!
Vừa thả lỏng ra, Chu Khang rất nhanh ngủ thiếp đi. Lúc Mông Khác giội nước xong trở về, cầm khăn lông ướt giúp Chu Khang lau người, rồi nằm xuống bên cạnh.
Mấy ngày kế tiếp, Mông Khác không lại tiếp tục trêu chọc Chu Khang, chỉ là thức dậy càng ngày càng sớm, đi ngủ cũng càng ngày càng muộn.
Ngẫm lại mùa mưa sắp đuổi tới nơi rồi, còn một vài thứ chưa chuẩn bị xong, Chu Khang sờ sờ cái mông, hơi yên lòng một chút. Tướng quân bận rộn như thế, ít nhất trước mùa mưa trinh tiết của anh zai Chu vẫn được đảm bảo đi, có lẽ thế!
Bận rộn mấy ngày liền, kệ bếp đã dựng xong, lều cũng đáp tốt, đồ gốm đã nung được một nhóm lớn, bột mì chứa được hai vại rồi. Suy nghĩ một chút, thật giống như không có thiếu cái gì, Chu Khang thả nửa tâm, nửa tâm kia lại bị kéo căng.
Cả ngày tiếng sấm không ngừng. Chu Khang nghĩ, sẽ không phải mùa mưa đến luôn rồi chứ, chỉ là mỗi ngày cứ đánh sấm sét như vậy mà không mưa thì cũng quá gian nan rồi. Đứng trên núi đá cậu đã thấy rất nhiều lần có ánh lửa và khói đặc, phải là một vài chỗ bị bén lửa cháy. Khắp mọi nơi đều có cỏ khô, trong mùa khô mà cháy thì không phải chuyện tốt đẹp gì. May mắn thỉnh thoảng sẽ có trận mưa rào, nếu không lửa cháy lan tới nơi đây thì thảm, mà kể cả lửa không lan tới núi đá, cậu cũng sẽ bị khói đặc hun cho mất mạng. Nghĩ như thế, Chu Khang lại nhanh chóng đi chăm sóc gốc nhân sâm nửa chết nửa sống trồng giữa sườn núi kia. Phải mau chóng thúc giục ra nhân sâm, không thì đến một ngày nào đó Tướng quân không nhịn được cậu còn có thứ cứu được cái mạng nhỏ này!
Sáng sớm tỉnh lại, Chu Khang theo Mông Khác leo xuống núi thừa dịp thời gian ngắn ngủi trước lúc mặt trời mọc không khí mát mẻ đi tản bộ xung quanh. Từ khi Chu Khang nói thầy thuốc dặn để cho cậu thích hợp hoạt động một chút, Mông tướng quân liền ghi tạc trong lòng. Đặc biệt là mấy ngày nghỉ ngơi sau khi đã bận rộn xong, tựa như chấp hành kỷ luật quân đội, mỗi ngày sáng sớm tối muộn hai lần nhất định sẽ dẫn Chu Khang đi tới đi lui xung quanh, đi tới lúc không được nữa thì cõng.
Chu Khang rất quý trọng cơ hội rèn luyện kiểu này. Cậu biết, thời gian có hạn, cậu nhất định phải trong thời gian ngắn đem mình nuôi mập – kể từ lần trước lúc nửa đêm buông tha cho cậu đi giội nước lạnh Tướng quân động một cái là chảy máu mũi, nhìn khỏi nói khiến người khác có bao nhiêu sốt ruột.
Nuôi mập chính mình cho người ta làm thịt, thật sự ưu thương cảm giác quá đau 'bi' mà!
Chu Khang u buồn ngồi xổm trên mặt đất cầm cành cây chọc chọc ổ con mối, vừa móc vừa tưới nước vào trong ổ nhà người ta, sau đó bắt được con mối lao ra cho vào trong bình đậy lại. Loại con mối này hai ngày trước Mông tướng quân bắt một lần, mang về cho cậu làm đồ ăn vặt. Con mối có giá trị dinh dưỡng cao, cậu trước đây ăn rất nhiều lần rồi ở chỗ ông thầy thuốc, làm thành một loại dược liệu chế biến sẵn để nấu ăn, đắt chết người. Có người bảo trứng mối càng tốt hơn, chẳng qua quá khó để lấy được. Chu Khang yên lặng nở nụ cười. Tiểu tướng quân nói, trên đại lục này có rất nhiều con mối, phỏng chừng về sau sẽ không thiếu mối ăn. Đào hang ổ của người ta bắt lấy con em người ta vân vân..., bác Đác-Uyn đã nói, cá lớn nuốt cá bé thôi...
Còn Mông tướng quân mỗi khi đối đầu với bọn mèo to xác lại mềm lòng, không thấy người ta đào mối còn vui sướng hơn cả cậu sao!
Chương 41
Đào một ổ mối, bắt được đầy một bình thủy tinh to con mối mập mạp, còn có nửa bình nước khoáng trứng mối nữa, Chu Khang lại vò đầu. Nguyên liệu có, làm sao ăn mới là vấn đề. Trước ông thầy thuốc hoặc là cho cậu ăn đồ ăn nấu từ nguyên liệu Đông y (dược thiện ó, mà không biết nói như nào), hoặc là ngâm rượu thuốc uống, hiện tại cậu một không có các vị thuốc Đông y cần thiết, hai không có rượu, kể cả có cũng không biết làm. Như vậy, đem đi hấp, luộc hay là xào ăn đây?
Đúng rồi, rượu, trước đó vài ngày có ngâm bình rượu nho! Chu Khang yên lặng che mặt. Mấy ngày vừa mới ngâm rượu nho cậu còn chăm chỉ kiểm tra, sau đó liền dứt khoát quên luôn, tính tính ngày, hẳn là sắp uống được rồi đi, có lẽ vậy!
Trở về núi đá, Chu Khang một mình bò lên hang, Mông Khác vác cung tên ra ngoài săn thú. Hắn còn nhớ người kia từng nói thích nhất ăn sủi cảo nhân tóp mỡ cải thảo, lần này đi xa hơn một chút là được rồi, lần trước lúc đi ngang qua lãnh địa của con báo săn màu đen kia có nhìn thấy một ổ heo, đáng tiếc gầy quá không chút mỡ nào.
Tiễn Mông tướng quân, Chu Khang nhanh chóng chạy đến góc tường trêu ghẹo mãi bình rượu nho bảo bối đã bị phủ một lớp bụi bặm của cậu. Cầm da thú lau đi bụi bẩn bên ngoài bình, phá vỡ lớp đất bùn, cẩn thận từng li từng tí mở cái nắp ra, một mùi hương xông vào mũi, Chu Khang nhất thời choáng váng.
Chua, chua, chua quá!
Anh đây ngâm rượu thành chua!
Tuy anh đây rất nhớ thương giấm Ông Trần Sơn Tây, nhưng anh đây tuyệt đối không biết ngâm giấm, mà giấm Ông Trần Sơn Tây cũng tuyệt đối không phải dùng quả nho ngâm ra!
Ôm bình, Chu Khang tuôn hai hàng lệ. Thứ này, có thể cho vào miệng sao? Nghe nói cách ngâm giấm cùng ngâm rượu gần giống nhau, không chừng thật có thể làm ra giấm cũng khó nói!
Nếu không, nếm thử xem?
Chu Khang vươn ngón tay chấm một chút mút mút, sau đó mặt nhăn lại, thật chua thật sự rất chua, còn chua hơn giấm Ông Trần! Lại chép chép miệng, ồ, hình như còn có chút mùi thơm ngọt, là công lao của cỏ pampas sao?
Chu Khang ngậm đầu ngón tay nhìn bình tràn đầy thứ không biết có nên gọi nó là giấm không mà phát sầu. Lẽ ra làm được thứ gì mới thì nên ăn thử mấy miếng xem có thể ăn không, có hay không có độc, nhưng dạ dày mảnh manh này của anh zai Chu chịu đựng được sao? Rất nhiều đồ ăn trong phạm trù an toàn đều có thể đem cậu dằn vặt đến nhập viện!
Còn nhớ cực kỳ lâu trước đây, buổi trưa cha đóng gói món ăn trên bàn tiệc về, bởi vì có một món cậu rất thích ăn, nên cả nhà không ai động đến, không ăn xong để vào tủ lạnh, lúc ăn cơm tối lấy ra trực tiếp cho vào lò vi sóng quay một hồi, kết quả cậu mới ăn mấy miếng liền miệng nôn trôn tháo nằm viện nửa tháng mới nhặt về cái mạng. Từ đó về sau cậu sẽ không bao giờ ăn món nào để qua bữa, mỗi lần anh họ giải quyết đồ ăn thừa của cậu phải nói là quá sung sướng rồi. Cùng là sinh non, anh họ còn ở trong bụng mẹ thiếu một tháng so với cậu, kết quả khỏi nói thân thể tăng trưởng vù vù, đắng cay mặn ngọt, hoàn toàn không kị đồ sống hay lạnh, uống miếng nước lọc cũng có thể lớn lên. Lại nhìn tiểu tướng quân, uống máu tươi, uống nước lã, ăn thịt nướng nửa sống nửa chín, lớn lên cao to uy mãnh! Ai, anh zai Chu như vậy, ngay cả làm nền cho người ta cũng không đủ tư cách!
Cầm tới một cái bình khác, cẩn thận chắt bỏ mấy lần giấm nho, thu được hơn nửa bình nước giấm. Chu Khang hít sâu mấy lần, quyết định gọi sản phẩm mới này là giấm nho. Còn về chuyện có thể cho vào miệng hay không, trước tiên làm mấy món ăn là được rồi, có điều, để bản thân thử ăn, hay vẫn nên chờ tiểu tướng quân trở về thử đây? Nhưng Tướng quân có thể ăn được không nhất định cậu có thể ăn được, mà cậu ăn không nhất định có thể sống sót! Quá khó xử nha.
Chu Khang lấy ra hai quả dưa chuột, cắt lát, ướp muối, lại thêm tỏi băm, rau thơm cắt nhỏ, cho một chút giấm nho, trộn đều lên, nếm một miếng, hình như thiếu hương vị nào đó. A, không có mì chính cùng dầu vừng.
Mì chính không làm ra, dầu vừng hình như độ khó cũng rất cao. Hạt vừng có thể trồng, cối xay nhỏ có thể xay hạt vừng, thế nhưng rang vừng cho chín, cái tay nghề nấu cơm miễn cưỡng đun chín này của anh đây nào có năng lực đi rang vừng a! Độ lửa ảnh hưởng trực tiếp tới hương vị, trước tận thế từ sớm đã là máy móc rang vừng, mùi vị so với kẻ lão luyện đều thơm hơn rất nhiều.
Nếu không, hay là thôi đi? Lúc cậu ở thôn nhỏ gặp một gia đình xay dầu vừng, tuy có lừa kéo cối bớt đi rất nhiều công sức cho con người, nhưng vẫn vất vả vô cùng, rang vừng lại một chút cũng không thoải mái.
Đang do dự, cửa động có tiếng vang, Mông Khác đi vào, sau đó kéo cậu lên mạnh mẽ hôn hai cái.
Động một chút bị hôn bị ôm bị sờ cái gì anh zai Chu đã quá quen, hơn nữa đều học xong cách hô hấp lấy oxi, tình trạng mất mặt ngất đi do thiếu oxi tựa như lần đầu tiên đã không còn xuất hiện nữa.
Hôn đi hôn đi, ngược lại chờ nuôi mập lên sớm muộn gì cũng là của người ta! Anh zai Chu đương ngựa chết làm ngựa sống.
Mông Khác thả ra Chu Khang, ánh mắt quét một vòng trong hang động, tầm mắt liền rơi vào hai cái bình này.
Chu Khang gãi gãi mặt, có chút ngượng ngùng: "Tôi ngâm rượu nho, ngâm thành chua, không biết có thể làm giấm ăn không..."
Tiếng nói càng ngày càng thấp, bởi vì tiểu tướng quân đã bê bát dưa chuột trộn kia lên ăn rồi.
Tướng quân, tại sao ngài có thể thiện nhân ý như thế!
"Làm thêm, đi xuống." Mông Khác ăn được thỏa mãn, trực tiếp dặn dò.
Chu Khang nhanh chóng đổ giấm nho ra một bình nhỏ theo người xuống núi, sau đó nhìn thấy mấy con lợn to to nhỏ nhỏ dưới gốc cây mà sững sờ. Một con lợn cái, sáu con lợn con. Mông tướng quân tuyệt đối bưng nguyên ổ nhà người ta về!
Trước đây Mông Khác đi săn rất ít động tới con non cùng thú mẹ đang mang thai, nhưng hiện tại lại hoàn toàn ngược lại. Dạ dày Chu Khang yếu, thịt con non mềm dễ tiêu hóa là lựa chọn săn thú hàng đầu. Thịt hai người ăn nhiều nhất là linh dương, có điều Chu Khang thích nhất thịt lợn. Nhưng loại con mồi này nếu trưởng thành, con đực thịt không thơm, con cái thịt lại bã, ít ra con cái còn có lớp mỡ dày cộm có thể dùng để rán lấy mỡ, con đực thì thôi gần như loại bỏ khỏi thực đơn.
Như lần này, sáu con lợn con là để thịt ăn, lợn cái chỉ dùng để rán lấy mỡ, rán mỡ xong, còn có tóp mỡ trộn với cải thảo dùng làm nhân bánh sủi cảo hấp, một bữa có thể ăn được bát tô to mỗi ngày ăn cũng không ngán.
Mông Khác ở trên eo nhỏ nhắn của Chu Khang sờ sờ, cầm lấy một chậu đất to kéo con lợn cái kia đi xa xa.
Chu Khang nhìn mấy con lợn con mà mê tít mắt. Lợn con không lớn, chừng 10, 15kg, rất muốn ăn heo sữa quay! Nhưng không biết làm! Ai, nếu như có chị râu ở đây thì tốt, chị râu nhà bọn cậu lên được phòng khách xuống được phòng bếp có thể đánh cho Tuesday hoa rơi nước chảy! Năm đó em gái Tuesday kia đầu tiên là coi trọng anh họ cậu sau đó lại quay ra coi trọng chị râu, bia đỡ đạn cũng quá thảm đi nha! Lại nói tiếp, quà tặng của em gái kia vẫn để chỗ của cậu, vẫn chưa dám đưa cho anh họ, bằng không lấy tính cách dễ bùng nổ của anh họ thì chị râu lại muốn ăn đau khổ rồi...
Trong sáu con lợn con thì bốn con còn sống, chỉ là bị đánh ngất xỉu đi thôi. Chu Khang ở bên cạnh hai con gà dùng dây leo sắt làm một cái chuồng lợn đơn giản mà rắn chắc, cho một cái chậu đất bị nung hỏng có vết nứt vào làm chậu đựng thức ăn, sau đó thả nước đến nửa chậu. Còn thức ăn cho lợn, có cám trấu gạo nát bã ngô vân vân, còn có hoa quả rau dưa ăn không hết cùng đồ ăn thừa nữa, tất cả đều tốt hơn so với trình độ sinh hoạt vốn có của bọn nó.
Kéo chân bốn con lợn con ném vào trong chuồng, Chu Khang mệt ra một thân mồ hôi. Đơn giản lau lau, tiếp đi trồng rau. Mông tướng quân nói còn muốn ăn dưa chuột trộn, mà rau trộn đâu chỉ có mỗi dưa chuột.
Chờ Mông Khác bê cái chậu lớn đựng đầy mỡ lợn cắt gọn trở lại, Chu Khang đã nấu xong nồi cơm tẻ, còn làm vài bát rau trộn nữa. Dưa chuột đập dập trộn, khoai tây sợi trộn, cà tím trộn, cần tây trộn, cải bó xôi trộn, lõi cải thảo trộn, khỏi nói nhiều màu xanh nhiều khỏe mạnh nha.
Một bên bếp đặt nồi hầm thịt, giờ đang sôi sùng sục tỏa mùi thơm nồng, là thịt heo con hầm củ cải. Trên kệ bếp nhỏ nhất kia đặt một cái nồi bên trong có thịt cắt thành sợi, con mối sau khi rửa sạch sẽ mang đi ngâm với siro cỏ pampas, đây là món mới mà Chu Khang phát kiến ra, con mối xào thịt thái sợi chua ngọt.
Mông Khác chợt khựng lại, kinh ngạc nhìn Chu Khang mặt dính đầy tro bếp những vẫn cười với hắn đến mặt mày cong cong, vuốt vuốt ngực, cũng nhếch lên khóe miệng.
Chương 42
Mông Khác đổ hết chậu thịt mỡ lợn vào trong cái nồi lớn nhất, nổi lửa lên rán mỡ.
Bên kia Chu Khang đã đun xong món mối xào thịt thái sợi chua ngọt, lại múc ra một bát tô to thịt heo con hầm củ cải, rút bớt củi để lửa nhỏ chậm rãi đun nồi mỡ rán, liền lôi kéo Mông Khác đi ăn cơm.
Chu Khang trước thử một miếng mối xào thịt thái sợi chua ngọt, đợi một lúc thấy bụng không có phản ứng gì, lại ăn liếp tiếp vài miếng, vẫn không thấy có phản ứng gì, lúc này mới yên tâm từng ngụm từng ngụm ăn. Xem ra giấm nho có thể dùng, thân thể của cậu quả thật cũng đang từng ngày từng ngày chuyển biến tốt, bởi vì tâm tình rất tốt, nên nhích lại gần Mông Khác hôn lên mặt một cái. Hôn xong nhanh chóng lau mặt hắn. Đi qua hôn người ta kết quả bôi thêm đầy mặt tro, này nói lên điều gì? Nói rõ mặt cậu cũng dính đầy tro! Mà Mông tướng quân thấy mặt cậu đầy tro cũng không nói cho cậu biết! Ai, quan niệm hợp vệ sinh của Mông tướng quân thật khiến người ta lo lắng.
Lau khô mặt, tiếp tục ăn cơm. Thịt heo con vừa mềm vừa thơm, Chu Khang thích không chịu được, ăn một miếng lại đến một miếng, ăn hơi ngấy thì gắp vài đũa rau trộn trừ vị. Mông Khác vươn tay xốc áo ba lỗ của Chu Khang lên, sờ cái bụng nhỏ phình vài cái, quyết định lúc nào rảnh lại đi xung quanh tìm xem chỗ nào có ổ heo.
Ăn uống no đủ, Mông Khác cọ rửa nồi bát, Chu Khang đã nghĩ đi xem rán mỡ, mới đứng bên cạnh kệ bếp, đã bị người ôm lấy để trên nệm cỏ pampas dưới gốc cây, dưới đầu còn nhét vào một cái gối nữa.
Chu Khang xoay người yên lặng nhắm hai mắt lại. Ai, cảm giác ăn no rồi ngủ mau chóng nuôi mập này thật khiến lòng người tan nát – Tướng quân, ngài không cần săn sóc như vậy, thật sự, anh đây có dị năng chữa trị, chậm rãi sẽ tốt lên thôi, một phát ăn thành cục mỡ di động quá khó khăn, sốt ruột ăn không được đậu hủ nóng của anh đâu...
Ngủ một giấc trưa thơm ngọt, khi tỉnh lại mới phát hiện gối cỏ pampas đã đổi thành đùi Mông tướng quân, Chu Khang hâm mộ sờ soạng một cái. Hiển nhiên Mông tướng quân không phải kiểu người lông lá đầy mình, tuy lớn lên rất cao to, nhưng lông trên cánh tay trên đùi sau gáy cũng không coi là nhiều, tối thiểu ít hơn nhiều so với chị râu nhà bọn cậu. Chị râu nhà bọn cậu đã nhiều lần bị anh họ đè xuống cạo lông, tình cảnh đó, khỏi nói có bao nhiêu tàn nhẫn. Nhưng mà, cho dù ít hơn, nếu so với anh zai Chu trắng nõn nà, thì đó cũng phải là trời cao và mặt đất. Sau khi ước ao ghen tị, Chu Khang duỗi hai ngón tay ra kéo một cọng lông, quyết định học anh họ của cậu, nhổ lông chân cho Mông tướng quân.
Vừa mới kéo một cái, cái tay kẻ trộm kia đã bị người bắt được nắm chặt trong lòng bàn tay. Ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt vừa đen vừa sáng. Chu Khang mạnh nuốt ngụm nước bọt. Đậu má, quá phạm quy, Tướng quân lại dám dùng mỹ nam kế với cậu! Anh họ nói rất đúng, những kẻ lớn lên đẹp trai đều nên bị kéo ra ngoài xử bắn, không thì quá náo loạn trật tự thị trường gây trở ngại cho những khuôn mặt bình thường, khiến việc chọn người yêu trở nên kén cá chọn canh!
Bò lên, anh zai Chu phát hiện bên cạnh cái nệm có thêm vài cái bình, đều có nắp đậy, giống như đúc cái bình ngâm giấm nho.
Vì thế, Chu Khang hiểu, Mông tướng quân đây là muốn hỏi cậu rượu đi!
Nhất thời đầu Chu Khang muốn lớn. Rượu nho cậu chỉ nhìn chị râu ngâm, chưa cẩn thận học được, bắt chước làm một lần, lại ngâm rượu biến thành ngâm giấm. Còn muốn thử tiếp sao?
Chu Khang lấy ra mấy hạt giống nho, chọn một chỗ bắt đầu thúc giục trồng xuống, sau khi mọc lên cành thì suy nghĩ chút, để Mông tướng quân hỗ trợ dựng cái giá. Nho là cây trồng lâu năm, vậy dứt khoát trồng luôn một cây nho đi, giống mấy ngày trước trồng táo trồng lê thôi, mỗi ngày dùng dị năng Mộc hệ bón một lần, cũng đỡ phiền toái ngày sau muốn ăn còn phải làm lại từ đầu.
Tám gốc cây nho rất nhanh quấn quanh giá đỡ, từng chuỗi chùm nho cũng treo đầy giá. Chu Khang rửa tay bóp nát nho, Mông Khác ngồi xổm bên cạnh cầm chùm nho ăn đồng thời nhìn người bóp nho.
Chu Khang rất không vừa lòng. Rõ ràng Tướng quân rất chịu khó, nhiều chuyện đều không nỡ để cậu động vào, nhưng sao hôm nay lại làm như không thấy? Không biết làm sao? Nhưng bóp nho là một việc không cần kỹ thuật a!
Chu Khang tức giận bóp nát quả nho. Mông Khác vẫn ngồi im quan sát, nhìn một chút, tầm mắt lại dịch chuyển từ đôi tay lên khuôn mặt chủ nhân của nó.
Bóp một nửa bình nho, Chu Khang giơ ngón tay lên cho người ta xem: "Sưng!"
Ánh mắt Mông Khác nghiêm nghị, ném đi chùm nho trong tay nắm mấy đầu ngón tay qua quan sát cẩn thận tỉ mỉ, há miệng ngậm vào, còn gặm mấy cái.
Chu Khang mặt không hề cảm xúc rụt tay lại bắt đầu cấp tốc điều trị, lại lau đi nước miếng lên váy da báo của Mông tướng quân, khỏi nói có nhiều ít phiền muộn. Tướng quân tận dụng mọi lúc mọi nơi chiếm tiện nghi cậu, phỏng chừng cũng không nhịn được bao lâu nữa. Bị ăn sạch là kết quả đã định, nhưng, không có bôi trơn làm sao bây giờ? Dị năng chữa trị không phải để dùng như vậy! Đậu má!
Chu Khang bãi công, Mông Khác bắt đầu tự mình bóp nho, đựng đầy bốn cái bình, ngừng tay.
Nhìn trên giá còn rất nhiều nho, Chu Khang không muốn lãng phí, nhớ tới nho khô trước kia ăn, đôi mắt liền sáng lên. Hái một chùm một chùm xuống, ngắt riêng từng quả ra, nhìn bốn phía, không nỡ dùng cái nệm ngủ, liền mang sang chỗ cối xay phơi nắng.
"Tướng quân, anh nói tôi phơi quả nho như vậy nó sẽ trước tiên nát toét hay là biến thành nho khô đây? Tôi nói với anh nè, nho khô Tân Cương ăn ngon lắm, chua chua ngọt ngọt, nếu như lần này có thể phơi khô thành công, lần sau tôi sẽ trồng nho sữa móng tay* thử xem." Chu Khang hưng phấn lôi kéo Mông Khác nói liên tục, nhớ tới nho khô mà anh họ đã từng mang về cho cậu từ Tân Cương, nước dãi đều nhanh chảy dài xuống đất.
(*Nho sữa móng tay = nho sữa + nho móng tay, nó kiểu kết hợp của hai loại đó, thực ra vì không tìm được tên tiếng việt lẫn tiếng anh của loại nho này nên mình đặt bừa là thế, nguyên gốc phải là: 马奶子葡萄, đi tìm gg thì ra khá giống kiểu nho móng tay)
Đôi mắt Mông Khác không thể dời đi khuôn mặt Chu Khang, cuối cùng giơ tay lên xoa xoa mặt cậu, cúi đầu hôn xuống.
Đang nói hết sức hưng phấn, kết quả bị người chặn miệng lại, Chu Khang suýt nữa nghẹn một hơi tắc thở, vất vả thuận khí xong, vươn tay ôm trở về, thuận tiện xoa hết nước nho dính trên tay lên lưng đối phương.
Nói đến hai người mặt đối mặt hôn môi cũng không dễ dàng, chiều cao không cân xứng, một thì khom lưng cúi đầu rất tình nguyện, một rướn người lên ngửa đầu có chút không tình nguyện rồi. Vì thế, không bao lâu, hai cái chân của người không muốn phối hợp kia dần dần rời xa mặt đất.
Trong chốc lát hòa hoãn tỉnh táo lại, Chu Khang duỗi chân đạp đạp, hoàn toàn không với tới mặt đất. Loại cảm giác tức giận khi bị người ôm lên hôn tới không thở được thực sự quá tệ – anh đây cũng là đàn ông! Thời đại này, cường cường mới là vương đạo, như couple hoàn toàn không ăn khớp giống bọn cậu sẽ bị độc giả vứt bỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com