Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

MHKN 46,47,48

Chương 46

Chu Khang nằm nhoài trên võng, trong lòng như mèo cào ngứa lợi hại, nhớ tới Mông Khác nói thịt trên cổ hươu cao cổ ăn ngon nhất, muốn đi bắt một con thử xem. Nhưng hiện tại Mông Khác không ở, cậu lại không dám một mình ra tay.
Mười hai con hươu cao cổ, chín con trưởng thành, hai con choai choai, một con cuối cùng còn rất nhỏ, có lẽ mới sinh ra không lâu. Chu Khang nhìn chằm chằm cái cổ dài của con hươu nhỏ chảy nước dãi.
Thế nhưng, một con con đó cũng ít nhất có hơn trăm kg, cân nặng này vượt qua khỏi phạm vi năng lực của cậu. Cậu và Mông Khác chỉ có hai người, nhiều nhất ăn cái cổ con hươu thôi, số còn thừa đều sẽ ném đi, ra tay ở ngay nhà mình không thích hợp lắm. Nếu như chọc cho thú săn mồi đến, Mông tướng quân lại không ở, một mình cậu gánh không được.
Hươu cao cổ trưởng thành, có người nói cân nặng một con phải lên tới 1500kg, Mông tướng quân dù khỏe mạnh đến đâu đi chăng nữa, hắn có thể kéo được 1500kg thịt sao? Thịt cũng không phải tảng đá, sẽ không lăn!
Mười hai con hươu cao cổ đi thẳng tới địa bàn của Chu Khang. Cũng khó trách, chỗ Chu Khang tựa như một hòn ngọc xanh mơn mởn, có hoa có cỏ, có cây có quả, tại mùa khô trên thảo nguyên căn bản rất khác biệt.
Tường dây leo chỉ cao ba mét, nhưng hươu cao cổ vẫn không thể dễ dàng bước qua được. Chu Khang vuốt cằm suy nghĩ xem có nên cho tường dây leo mọc cao hơn nữa hay không. Các sinh linh trên thảo nguyên có lực bật nhảy rất tốt, ví dụ như linh cẩu có thể nhảy cao hai mét, báo săn có thể trèo cao bảy, tám mét, hươu cao cổ có chân dài như vậy, nếu tăng thêm tốc độ không biết có thể nhảy qua tường dây leo cao ba mét này không. Còn có, hươu cao cổ không ăn thịt đúng không? Việc lâm thời thay đổi thực đơn không thường thấy, tuy nhiên cũng không phải không có, như gấu trúc Tứ Xuyên chẳng hạn không phải cũng ăn chuột sao?
Hươu cao cổ không nhảy qua tường dây leo, cũng không biểu hiện hứng thú với khối thịt mềm Chu Khang, thế nhưng, chúng nó đem tất cả trái cây, cả lá cây nữa đồng thời ăn!
Cây táo cây lê cây táo đỏ cây vải cây nhãn của anh đây!
Chu Khang đau lòng nguy. Để trồng được mấy cây ăn quả không cùng điều kiện sinh trưởng không cùng vị trí địa lý gom lại trồng cùng nhau còn ra rất nhiều quả này cực kỳ khó khăn a, làm hươu cũng phải giữ đức hạnh cho cái miệng chứ! Anh đây còn chưa kịp làm hoa quả dầm cho Mông tướng quân đâu!
Quá sốt ruột, Chu Khang lập tức từ trên võng ngã xuống. May mà lúc mắc võng vì nghĩ tới an toàn nên xung quanh cây này trồng mấy gốc dây leo sắt liền, dây leo quấn lên cây từng ngọn từng ngọn rủ xuống, bình thường Chu Khang sẽ khiến chúng làm thành cái thang leo lên leo xuống. Để tránh không bị rơi mất hết mặt mũi, Chu Khang nhanh chóng túm chặt một dây leo đề cao nó lên quấn ba, năm vòng quanh người mình, sau đó treo lơ lửng giữa không trung đối diện với con hươu cao cổ nhỏ nhất kia.
Hươu nhỏ đang ngậm quả táo đỏ thẫm mẹ nó cắn xuống cho nó chuẩn bị ăn, lại bị thứ đồ gì từ trên cây không xa rớt xuống làm sợ hết hồn, quả táo cứ thế rơi xuống đất. Hươu nhỏ nghiêng cổ dài đánh giá Chu Khang một lát, tựa hồ xác định rằng cậu vô hại, liền đuổi theo quả táo đã lăn xa.
Nhất thời Chu Khang lệ rơi đầy mặt. Anh zai Chu đến tột cùng có bao nhiêu kém cỏi mới bị một con non nhỏ tí xíu như vậy không thèm nhìn a!
Mấy con hươu cao cổ trưởng thành cũng chỉ ngắm Chu Khang vài lần rồi lại tiếp tục hưởng thụ thức ăn ngon, quyết tâm gặm đến khi trụi sạch mấy cây ăn quả.
Quá đáng!
Một đám ăn cỏ lại dám không thèm nhìn động vật ăn thịt là anh đây!
Này không phải đánh mặt anh đây sao?
Dưới cơn giận dữ, lá gan Chu Khang mập lên, nhìn chung quanh cũng không phát hiện ra nguy hiểm tiềm tàng, trượt xuống thuận lợi đứng dưới cây, chạy tới đàn hươu cao cổ tụ lại bên kia. Sau đó, cướp hái trái cây!
Con hươu nhỏ cắn nửa quả táo đần độn nhìn Chu Khang.
Chu Khang giận nên lá gan phồng to, tay hướng xuống đất đập một cái, hai dây leo sắt phóng lên quấn lấy hai cái chân trước con hươu nhỏ, giật một cái, con hươu ngã chổng vó.
Mấy con hươu cao cổ trưởng thành lập tức rối loạn lên. Nhưng thiên địch của hươu cao cổ thực sự không nhiều, lúc là vị thành niên mới bị bầy sư tử mơ ước tới, mà cái cổ quá dài chiều cao quá cao của chúng lại không thể khiến chúng nhận ra dây leo sắt trên mặt đất, cho nên hung thủ chủ mưu là anh zai Chu cứ như vậy lần thứ hai bị bơ.
Chu Khang cũng không muốn giết chóc gì, chẳng qua nghĩ chọn quả hồng mềm mà bóp nên mới làm cho hươu nhỏ té ngã, tuy nói bắt nạt trẻ con là xấu, nhưng không phải do anh đây không bắt nạt được lớn sao? Không có chân dài giống hươu cái gì, thực sự tổn thương người a!
Đang muốn lui lại, chỉ nghe một tiếng xé gió, sau đó con hươu nhỏ kia không thấy đứng lên nổi nữa, một mũi tên gỗ xuyên qua cổ nó chặt chẽ đóng đinh nó xuống mặt đất.
Con hươu mẹ mất đi đứa con giận không chịu nổi, nhưng cuối cùng sát khí trên người Mông Khác vẫn khiến chúng phải rút lui.
Mông Khác đi tới bên tường dây leo, từ khe hở duỗi tay vào xoa nhẹ đầu Chu Khang một cái, sau đó kéo con hươu con đã không còn hô hấp đi mất.
Chu Khang trừng mắt nhìn, không hiểu sao có mấy phần chột dạ, ngẫm lại những chỗ có thể ăn trên người con hươu, nhanh chóng đuổi theo.
Mông Khác không quay đầu lại, chỉ là thả chậm bước chân.
"Cha tôi thích ăn thịt hươu, hàng năm đến mùa đông mẹ tôi sẽ mua một con hươu nhỏ về, là hươu sao được con người nuôi, nho nhỏ, có rất nhiều chỗ trên người nó ăn ngon!" Chu Khang một đường chạy chậm theo Mông Khác, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, "Thịt hươu nướng, uống rượu đế tự tay ngâm, anh tôi mỗi lần đều có thể ăn no. Thế nhưng bọn họ không cho phép tôi ăn. Mẹ tôi làm da hươu thịt đông ngon nhất, rất thơm ăn với cơm tuyệt cú mèo. Còn có gân hươu ninh nữa, hươu xào thập cẩm, móng hươu thui, đều ăn rất ngon. Còn có rượu máu hươu, nói là bồi bổ, bác cùng cha tôi đều uống, lại không cho tôi uống, cũng không cho anh họ uống."
Nói đến đây thanh âm liền hạ thấp, nhớ nhà. Tận thế tới không hề dự báo trước, ông nội cùng bác gái lập tức biến dị, bà nội và mẹ bị cắn thương sau cũng biến dị, cha lúc cứu bà nội và mẹ bị ông nội ăn sống tới chết. Còn bác trai, bác trai đưa cậu cùng một đống đồ ăn thức uống giấu xuống hầm, chờ mười ngày dưới tầng hầm tối tăm hắc ám, lúc cậu được anh họ cứu ra, bác trai đã biến thành tang thi còn đang bồi hồi trong phòng ngủ bị khóa trái.
Chỉ trong khoảng khắc cửa nát nhà tan, Chu gia còn lại mỗi hai anh em bọn cậu, thật vất vả đến được căn cứ cắm rễ, lại bởi vì dị năng chữa trị mà bị viện nghiên cứu nhìn chằm chằm, cuối cùng liên lụy tới anh họ và chị râu không nói, còn đem bản thân dằn vặt tới đại lục hoang vu này.
Mông Khác lẳng lặng nghe, nhìn thấy người kia mất mát liền tới gần hôn một cái, hôn xong một lúc sau không thấy vừa lòng, lại hôn thêm cái nữa.
Nhìn đối phương tựa hồ có ý tứ tiến thêm một bước, Chu Khang bụm mặt nhanh chóng lùi về sau. Tướng quân, ngài đang lột da hươu cao cổ đấy, loại động tác lưu manh này có phải nên xử lý xong mọi chuyện rửa sạch đôi tay đầy máu mới nên làm tiếp thì sẽ tốt hơn đúng không?
Cổ hươu, gân hươu, chân hươu, thịt hươu, da hươu, Chu Khang để tràn đầy vài cái chậu đất. Được, buổi trưa liền đun thịt cổ hươu ăn, buổi chiều đem số còn dư xử lý rồi cất đi ăn dần, ngược lại cậu và Tướng quân cũng không có việc gì đang rất chi là nhãn rỗi.
Thịt hươu cao cổ hẳn là không có công hiệu như thịt hươu sao đi, có lẽ vậy!

Chương 47

Thu thập xong con hươu cao cổ kia chuẩn bị quay về nhà, ném đi đầu thừa đuôi thẹo, rửa sạch sẽ vết máu dính trên người, Mông Khác lập tức kéo Chu Khang vào trong lòng đè gáy cậu hôn lên.
Chu Khang nhận ra hai cái chân của mình lần thứ hai rời xa mặt đất, nhịn không được vươn tay véo một cái trên lưng Mông tướng quân. Đậu má, cậu còn đang lo thịt hươu cao cổ có công hiệu đặc biệt gì, nhưng rõ ràng không cần thiết a, Tướng quân 24h luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu! Luôn luôn sẵn sàng, quả thực là bản sắc quân nhân!
Bị người ôm một đường trở về chân núi đá, Chu Khang ngay cả khí lực thổ tào cũng không có. Ban ngày ban mặt tuyên dâm trước hàng trăm con mắt đổ dồn lại, tiết tháo của Tướng quân ngài sao nát nhanh như vậy a? Dạy hư các cháu bé làm sao bây giờ?
Bị đẩy ngã xuống nệm cỏ, một cái tay trước sau đảo quanh quần tứ giác, Chu Khang đỡ trên đỡ dưới chặn trái chặn phải, không bao lâu liền mệt thở hồng hộc, cuối cùng nhịn không được gào lên: "Thịt, tôi muốn ăn thịt, không ăn sẽ hỏng hết thịt!"
Trên tay cũng không nhàn rỗi, một quả bóng nước khổng lồ trực tiếp hất lên mặt Mông Khác.
Mông Khác bị dính một mặt đầy nước, tâm tư kiều diễm gì cũng đều bị tạm thời giấu đi, cuối cùng đem người kéo lên mạnh hôn mấy cái mới thả ra.
Mông Khác bê chậu thịt cổ hươu đi cắt. Chu Khang ướp gân cùng chân hươu.
Một nửa thịt cổ hươu cắt khối nấu nồi lớn với khoai tây cà rốt, nửa kia cắt miếng phơi thành thịt khô. Chu Khang để lại một miếng nhỏ, chuẩn bị làm món thịt hươu xào hành.
Cho thịt hầm vào nồi, Mông Khác lại mang cái thớt ra băm một ít thịt làm nhân bánh, không nhiều, đủ làm hoành thánh cho Chu Khang ăn hai bữa thôi.
Mông Khác trông lửa hầm thịt phơi thịt, Chu Khang bao hoành thánh nhân thịt hươu rau hẹ.
Hoành thánh bao ít, chỉ có hơn bốn mươi cái, đem luộc trong nồi nhỏ nhất là vừa.
Chu Khang trước xào thịt hươu với hành, bỏ ra bát không cần rửa nồi cứ thế cho thêm nước vào luộc hoành thánh.
Đun xong hoành thánh thì thịt hươu hầm cũng được rồi, cho ra tràn đầy hai chậu đất. Như vậy cũng tốt, đủ dùng cơm tối nữa.
Chu Khang ăn mười cái hoành thánh, hai lần gắp thịt hươu xào hành, hai khối thịt hươu hầm, một bát nhỏ khoai tây cà rốt. Mông Khác chờ Chu Khang để đũa xuống mới bưng bát hoành thánh lên, trước gạt riêng mười lăm cái sang một bên, còn dư mới bỏ hết vào bát ăn cơm to của mình, sau đó gắp một cái đưa tới bên miệng Chu Khang.
Anh đây đã ăn no! Chu Khang không há miệng.
Mông Khác vẫn giơ hoành thánh không tha, nhìn thấy người thực sự không há miệng, thì thu lại cắn một cái rồi đưa trở về.
Anh đây không khiến ngài cắn một miếng nhá! Chu Khang lại càng không chịu há miệng. Há miệng ra sẽ bị bạo lực nhét vào, kẻ ngu si mới nhớ ăn không nhớ đánh!
Mông Khác chê người ăn quá ít, không sử dụng bạo lực lại bị người ta không hợp tác, vì thế dứt khoát dùng bao lực, duỗi tay một cái, bóp miệng cho há ra, nhét toàn bộ miếng hoành thánh bị cắn kia vào.
Đậu má, Tướng quân tại sao có thể hung ác như vậy! Còn có, ngài chưa chấm giấm cho anh đây!
Miệng Chu Khang nhồm nhoàm nhai hoành thánh, liều mạng trừng Mông Khác không tha, muốn động thủ, lại bị tóm chặt, muốn nhè ra, lại không nỡ, chỗ bột mì này là Mông tướng quân đội nắng nóng giúp cậu xay ra nha!
"Ô ô!" Muốn giấm!
Mông Khác ấy thế mà nghe hiểu, miếng hoành thánh tiếp theo thật sự có chấm giấm.
Bị người túm hai tay nửa ép buộc đút ăn, quá bực mình rồi!
Ăn liên tiếp năm cái hoành thánh, Chu Khang no căng bụng không chịu được, liền kéo tay Mông Khác xoa xoa lên bụng mình, tội nghiệp xin tha: "Sờ đi, ăn quá no rồi!"
Mông Khác sờ sờ cái bụng trắng nõn nà vô cùng mềm mại, lúc này mới buông tay chính mình ăn.
Chu Khang bò dậy đi vòng quanh chậm rãi tiêu cơm, vừa đi vừa dùng ánh mắt phóng dao nhỏ về phía Mông tướng quân. Ai, võ đấu không lại, văn không có cơ hội đấu, cho dù tài trí hơn người, anh zai Chu cũng không có không gian để thi triển a!
Đi bộ một lát, rốt cuộc cũng không khó chịu như vậy nữa, ngẫm lại sự uất ức khi bị người bóp miệng ép buộc ăn, Chu Khang giận tới phình lá gan, quyết tâm hại người. Vì thế, lập tức nhào tới sau lưng Mông tướng quân, bổ một cái trên lưng người ta, ôm chặt chết không chịu buông tay. Hừ, anh đây sẽ bịt lưng ngươi lại cho ngươi ra một thân rôm rồi không điều trị cho ngươi! Mặc kệ ngươi ngứa ngáy nhá! Anh đây mới không giúp ngươi gãi đâu!
Mông Khác chỉ khựng lại một cái lúc Chu Khang vừa mới nhào lên, sau đó cứ tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra mà ăn cơm. Bởi vì không có cơm tẻ, mà hoành thánh đã sớm ăn xong rồi, nên giờ Mông Khác cầm bát tô ăn món khoai tây cà rốt hầm thịt cổ hươu, một miếng khoai tây một miếng thịt, ăn được đến thơm ngọt, cà rốt lại không động đậy chút nào, tất cả đều bị gạt sang một bên của cái bát.
Mông tướng quân ấy thế mà kén ăn!
Quả thực là chuyện kinh thiên động địa a!
Cơ mà, cà rốt ăn rất ngon nha, cắt khối lớn, hầm cùng thịt đến lúc mềm ra, vừa ngọt vừa thơm, thứ ăn ngon như vậy mà Tướng quân lại không thích!
"Muốn ăn cà rốt!" Chu Khang thò đầu lên trên vai Mông Khác, lấy một cái dĩa, xiên cà rốt trong bát người ta ăn.
Mông Khác chuyển hướng cái bát, đưa chỗ chất đống cà rốt trong bát đến gần Chu Khang.
Chu Khang tự ăn một miếng, lại xiên một miếng đưa tới miệng Mông Khác.
Mông tướng quân phối hợp hơn nhiều, lập tức há mồm ăn, một không phản kháng hai không xoi mói.
Cứ như vậy Chu Khang ăn một miếng lại đút cho Mông Khác một miếng. Cà rốt là đồ bổ, rất có dinh dưỡng, Mông tướng quân kiêng ăn là không đúng, mẹ nói phải hấp thụ cân đối dinh dưỡng!
Ăn xong cà rốt, Chu Khang đem dĩa thả xuống bát Mông Khác, nằm úp sấp trên lưng giả chết vừa trốn tránh rửa bát lại thuận tiện bịt người ta cho nóng mọc rôm.
Mông Khác ăn cơm xong, hơi giật giật, người sau lưng kia quấn càng chặt hơn, vì thế cẩn thận đứng lên, cõng lấy cái bọc hơn 50kg dọn dẹp rửa bát đũa.
Thấy người đứng lên, Chu Khang sợ bị ngã xuống, hai chân lập tức quặp chặt.
Mông Khác cọ rửa xong nồi bát, cõng người đi tới bên cạnh cối xay đá: "Nho khô của em."
Chu Khang quan sát một chút, lại nhắm tịt hai mắt lại. Má, cái thứ đó mà gọi là nho khô à, rõ ràng là nho héo, lại còn nát nữa! Xem đám ruồi bu lại kìa! Thật đúng là, xấu hổ muốn chết!
"Nho khô Tân Cương là được hong khô, có người nói phải xây nhà chuyên biệt để làm, trên tường tràn đầy lỗ hổng, gió sẽ lùa vào, không biết có thể gặp nắng hay không." Chu Khang mất mát nói. Ai, phơi nho khô không thành công, thôi, vẫn là ăn quả nho tươi đi!
Mông Khác dọn dẹp đám nho nát đó, Chu Khang đành phải cọ rửa sạch cối xay, cọ xong còn phải đun nước sôi giội cối xay để tiêu độc, thật là tự tìm việc bắt tội bản thân mà.
Mông Khác đun nước, Chu Khang không chịu nổi nắng nóng, không thể làm gì khác hơn là hủy bỏ kế hoạch bịt người ta cho nóng phát rôm. Bê chậu đi cạo lông cho mấy cái chân hươu. Chân hươu có một đoạn cẳng chân không lột da ra, Chu Khang chuẩn bị đốt cháy lông, kiểu giống như thui móng giò vậy. Đáng tiếc có một khối da hươu sợ rằng sẽ bị lãng phí, nơi này trời quá nóng, không làm được món da hươu thịt đông.
Chân hươu còn chưa xử lý xong, Chu Khang cảm thấy có chút không thích hợp. Trên người, tựa hồ hơi nóng lên. Người anh em nhỏ, cũng có chút sinh động. Hoảng sợ ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt đen thăm thẳm.
Đậu má, Tướng quân ăn trọn một chậu thịt hươu!

Chương 48

Mắt thấy Mông tướng quân càng đi càng gần, Chu Khang hét thảm một tiếng, ném móng hươu nhanh chân bỏ chạy.
Mông Khác không nhanh không chậm xoay chuyển vài vòng theo sau người, lông mày nhíu chặt chậm rãi thả lỏng ra mấy phần. Người này, lượng cơm hiện tại ăn được nhiều gấp đôi so lúc mới tới, trên người cũng tìm thấy được chút thịt. Lúc trước đi vài bước là mệt ngã xuống bò không dậy nổi, hiện tại chạy lâu như vậy cũng không thấy thở dốc. Hơn nữa, mấy ngày trước cũng đã phóng thích trên tay hắn rồi.
Mông Khác cảm thấy, bây giờ hẳn là có thể ra tay.
Chu Khang sắp khóc tới nơi. Tướng quân không phải ngài chỉ có bản mặt không cảm xúc như người chết sao, cái vẻ mặt ngươi không chạy thoát mau chóng tới đây ngoan ngoãn nằm xuống là làm sao biểu lộ được a khốn nạn!
Cuối cùng nhận ra chạy không được, Chu Khang ngồi chồm hổm trên mặt đất vung ra một đám lớn hạt giống dây leo sắt, sau đó nhanh chóng thúc giục chúng nó lớn lên đan vào nhau thành một quả cầu dây leo đường kính không đến 3m bao bọc mình lại.
Mông Khác hiếm khi nhếch miệng cười, đi thẳng về phía quả cầu dây leo đứng vững, bắt đầu từng lớp từng lớp lột quả cầu dây leo ra.
Chu Khang run lẩy bẩy ngồi xổm tận trong cùng, nghe thanh âm dây leo sắt bị xé đứt đoạn từng cây từng cây một mà càng ngày càng nhát gan. Tèo rồi, Tướng quân đây là quyết tâm muốn làm cậu, nhưng, nhưng, nhưng anh đây còn chưa chế ra gel bôi trơn thì làm sao bây giờ?
Còn có, Tướng quân sao có thể nghịch thiên như vậy! Tốc độ kéo đứt dây leo sắt lại nhanh hơn cậu dùng dị năng thúc giục nó! Đây là còn chưa sử dụng kiếm!
Mắt thấy dây leo sắt còn lại đúng lớp cuối cùng, xuyên qua khe hở đã có thể thấy mặt Tướng quân không hề cảm xúc, Chu Khang tuyệt vọng lấy hai tay ôm đầu co mình thành một quả cầu.
Mãi đến tận khi bị người bế lên với cái dáng cuộn tròn vẫn y nguyên.
Tư thế này thật là mất mặt!
Chu Khang dịch chuyển tay từ đỉnh đầu xuống, im lặng che kín mặt.
Mông Khác ôm người trên tay, ánh mắt từng cm từng cm một nhìn từ trên xuống. Chu Khang lập tức cảm giác được vấn đề chất lượng của quần áo hãng ANTA, hình như nó quá mỏng rồi, nếu không tại sao anh đây lại có loại cảm giác bị người nhìn đến trống trơn không một mảnh vải!
Sau đó, Chu Khang phát hiện ra đích đến của Mông tướng quân, hang động trên núi đá, là địa phương mà mấy ngày nay hắn sẽ không đi vào ngoại trừ buổi tối lúc đi ngủ.
Thậm chí ngay cả trời tối cũng không thèm chờ! Đến tột cùng Tướng quân có bao nhiêu cầm thú a!
Cửa hang có một bồn tắm bằng gỗ, cây là do Chu Khang trồng nhờ Mông Khác hỗ trợ khoét trong lòng, hiện đang đựng nửa thùng nước để phơi nắng, là muốn giữ lại buổi tối tắm trước khi đi ngủ. Mặt trong bồn tắm được đánh bóng cho trơn nhẵn, bên trên còn được điêu khắc hoa văn đẹp đẽ mạnh mẽ.
Hiện tại nước hơi nóng chút, Mông Khác thả Chu Khang xuống khiến cậu xả nước mới thêm vào, còn mình thì hái bằng sạch hoa hồng của bụi hoa dưới chân gốc cây cửa hang.
Chu Khang đần thối mặt nhìn Mông Khác bóp vụn số hoa hồng mà cậu trồng chuẩn bị làm xà phòng thơm rồi thả tràn đầy một bồn tắm, hận không thể nắm cổ Mông tướng quân rít gào một phen. Anh đây là một thằng đàn ông tắm cánh hoa tắm hoa hồng cái gì a, anh đây thổ tào vài câu nghe một chút là được rồi, có nhất thiết phải hoàn toàn chấp hành như thế hay không a khốn nạn!
Xả nước lạnh xong, bị người lôi kéo xoay vòng, một lúc sau quần áo trên người đã không thấy tăm hơi. A, cái quần tứ giác nho nhỏ vắt trên nhánh cây kia thật quen thuộc...
Bị người ôm cho vào bồn tắm rửa ráy hoàn toàn sạch sẽ, đặc biệt là anh bạn nhỏ. Thậm chí Chu Khang còn bớt thì giờ ảo tưởng một chút, Tướng quân che chở như vậy với anh bạn nhỏ của cậu, chẳng lẽ là có ý đồ với anh bạn nhỏ sao? Nếu như Tướng quân biểu hiện khát vọng với anh bạn nhỏ của cậu như thế, cậu là nên nhào tới đè người xuống hay là trước trói chặt người rồi nhào tới đè người xuống đây?
Ảo tưởng tốt đẹp đến đâu cũng không ngăn nổi hiện thực hung tàn, lúc Chu Khang trần truồng bị ôm vào trong hang đặt lên nệm có cảm giác mình cực kỳ giống con chim cút đã bị lột sạch lông nằm chờ đợi lên nồi.
Chu Khang nỗ lực từ trên người Tướng quân tìm kiếm bóng dáng gel bôi trơn hoặc thứ thay thế, kết quả không có. Vừa định nhắc nhở Tướng quân không đủ đạo cụ, miệng đã bị ngăn chặn.
Bị hôn, bị ôm, bị xoa nắn, rất nhanh, Chu Khang liền ngây ngất đã không biết đây là đâu tôi là ai.
Mãi đến tận khi phía sau truyền đến một trận đau đớn.
Chu Khang suýt nữa một hơi không hoãn lại đây, đau đớn dữ dội, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Đậu má, cái tên xử nam chết tiệt kia một không gel bôi trơn hai không mở rộng liền chọc hai ngón tay vào, mà là kiểu chọc thẳng vào không chịu dừng lại kia!
Chu Khang cố gắng chịu đựng đau đớn, há miệng cắn một cái lên bả vai Mông Khác, cắn chảy máu thì trị liệu rồi lại cắn tiếp.
Mông Khác rất khổ não. Em ấy đã rất đau rồi, nhưng mà mới có hai ngón tay thôi, chặt như thế, thì làm sao có thể chứa đựng được nơi đó của hắn! Muốn rút ngón tay về, chỉ thấy mặt em ấy càng ngày càng trắng, lập tức không dám làm một cử động nhỏ nào, còn bả vai bị cắn một hồi, đúng ra lại không thấy có cảm giác gì.
Chu Khang cũng đã nhìn ra. Cắn vài ngụm, mặt tiểu tướng quân căn bản không biến sắc, tựa như anh zai Chu cắn chính là củ khoai tây không đáng để ý vậy. Gào, anh đây đều đau chết, tên khốn này còn dám động!
Nhả miệng ra, nước mắt Chu Khang liền rơi xuống, nhịn cũng không nhịn được. Người mang bệnh lâu năm, Chu Khang không phải không chịu nổi đắng, lúc năm tuổi đi chữa bệnh, mặc kệ thuốc Đông y có đắng đến mấy từ trước đến giờ đều một lần uống cạn chưa từng nhăn nhó lông mày. Thế nhưng, lại trời sinh sợ đau. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ phải chịu đau, toàn gia tất cả mọi người che chở cậu lớn lên như thế, ngay cả hai năm tận thế đều được bảo hộ kín kẽ không một lỗ hổng, lớn đến ngần này, một lần đau nhất hình như là học bắn súng bị thương do sức giật phản chấn.
Hai ngón tay kia còn đang ở bên trong, thế nhưng hiển nhiên Tướng quân đã mất hết hứng thú rồi, ngay cả đồ chơi kia cũng không cọ cậu nữa.
Tay Chu Khang run run sờ khuôn mặt ướt sũng mồ hôi của Mông Khác, khẽ cắn răng, nói: "Anh lập tức rút tay ra đi, để tôi sớm chết sớm siêu sinh, sớm điều trị."
Quả thực Mông Khác vẫn cứ giữ tác phong quyết đoán sát phạt của sát nhân nhà họ Mông, lúc này đột ngột giật tay ra ngoài.
Chu Khang thật sự đau ngất xỉu. Dị năng chữa trị cái gì, căn bản chưa kịp dùng.
Mông Khác nhìn Chu Khang đau ngất đi, lại nhìn ngón tay dính máu của mình, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
Thong thả tỉnh lại, lòng Chu Khang đau xót trị thương cho bản thân. Ai, viện nghiên cứu mà biết cậu đem dị năng chữa trị dùng như thế này, nhất định sẽ hối hận lúc trước không sớm một bước ra tay mang cậu về cắt miếng nghiên cứu!
Còn có Tướng quân, cái mặt đáy nồi này của ngài là xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Chu Khang trượt dần xuống, nhanh chóng bẻ mở ra nắm đấm nắm chặt của Mông Khác. Tướng quân lại tự hành hạ! Đều có vết thương đây này! Lẽ nào Tướng quân đang ảo não vì không biết nam với nam xx như thế nào? Lòng tự tôn thật mạnh!
Nhất thời vẻ mặt Chu Khang liền quỷ dị. Tuy nói anh zai Chu cũng là một tên gà mờ, thế nhưng tri thức lý luận lại rất phong phú a, còn xem qua hiện trường anh họ chị râu để lại đây, chớ nói chi thường thường nửa đêm bị chị râu nắm tới giúp anh họ trị liệu.
Còn có Tướng quân, coi như ngài không có kinh nghiệm cũng không cần căng thẳng, anh đây sẽ không chế nhạo đâu. Vì thế không cần thiết phải tự trách, anh đây sẽ không trách móc, anh đây ước gì ngài trong sáng cả đời đây này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com