Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trẻ con


Học viện Tân Binh Toàn Năng – nơi những tài năng dị biệt hội tụ, mỗi người mang trong mình một mảnh ghép độc đáo của tương lai. Ba mươi tân binh, ba mươi số phận, và trong số đó, Thế Vĩ nổi bật như một khối băng giữa sa mạc. Cậu ta là hiện thân của sự tách biệt: ít nói, khó gần, ánh mắt sắc lạnh như có thể xuyên thấu tâm can. Nơi nào có tiếng cười nói rộn ràng, nơi đó không có Thế Vĩ. Cậu ta là bí ẩn mà không ai muốn giải mã, một bức tường vô hình ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Thế nhưng, mọi bức tường đều có ngày sụp đổ, và đôi khi, nó sụp đổ một cách đầy bất ngờ và ồn ào.

Sáng sớm hôm đó, kim đồng hồ chỉ đúng năm giờ. Bình minh chưa kịp ló rạng, màn đêm vẫn còn bao trùm ký túc xá rộng lớn, thì một âm thanh chói tai xé toạc sự tĩnh lặng: “Aaaa!” Tiếng thét, ngắn gọn nhưng đầy hoảng loạn, vang vọng khắp hành lang tầng ba, xuyên qua những cánh cửa phòng ngủ, đánh thức toàn bộ tân binh đang say giấc.

Trong căn phòng số 301, Cường Bạch và Hữu Sơn, hai chàng trai với tính cách đối lập, bật dậy như lò xo. Cường Bạch, vốn là người điềm tĩnh, đôi mắt anh ngay lập tức quét khắp phòng. Hữu Sơn, nhanh nhẹn hơn, đã đứng phắt dậy, tai anh dỏng lên lắng nghe.

“Tiếng gì vậy?” Hữu Sơn thì thầm, giọng căng thẳng, lướt nhanh về phía cửa.

“Hình như… từ phòng bên cạnh,” Cường Bạch đáp, ánh mắt anh dừng lại ở cánh cửa phòng 302 – phòng của Thế Vĩ, nơi thường ngày yên tĩnh đến đáng sợ.

Một thoáng ngần ngại, nhưng rồi bản năng trỗi dậy. Cả hai lao ra khỏi phòng, sải bước trên hành lang vắng lặng. Cửa phòng 302 hơi hé mở, một khe sáng mờ ảo lọt ra ngoài, và tiếng nức nở nhỏ, yếu ớt vọng lại. Hữu Sơn không chút chần chừ, đẩy mạnh cánh cửa. Cảnh tượng bên trong khiến cả hai sững sờ, đứng chôn chân.

Phòng của Thế Vĩ, thường ngày ngăn nắp và lạnh lẽo như chính chủ nhân của nó, giờ đây hỗn loạn một cách kỳ lạ. Chiếc ghế xoay đổ nghiêng, vài cuốn sách nằm rải rác trên sàn. Và ở giữa căn phòng, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, một bóng dáng nhỏ bé đang nằm sõng soài. Đó là Thế Vĩ.

Không phải Thế Vĩ lạnh lùng, khó gần mà họ vẫn biết. Mà là một Thế Vĩ hoàn toàn khác. Cậu ta co ro trên nền nhà, đôi mắt to tròn ngấn nước, khuôn mặt non nớt hiện rõ vẻ hoảng sợ và bối rối. Bộ dáng hoàn toàn trẻ con, như thể vừa bị biến thành một đứa bé chỉ trong tích tắc. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình giờ đây trùm kín cả người, khiến cậu ta trông càng nhỏ bé và lạc lõng. Tiếng nức nở vẫn thoát ra từ đôi môi run rẩy của cậu ta. Ánh mắt non nớt đó, khi nhìn thấy Cường Bạch và Hữu Sơn, không còn là sự lạnh lùng xa cách, mà là một nỗi sợ hãi nguyên thủy, xen lẫn sự phụ thuộc và cầu cứu. Cậu bé giơ hai tay bé xíu về phía Cường Bạch và Hữu Sơn, thút thít: “Bế… bế!”

Cường Bạch, dù nổi tiếng là người điềm tĩnh, cũng không khỏi lúng túng trước cảnh tượng này. Anh liếc nhìn Hữu Sơn, nhưng Hữu Sơn chỉ nhún vai, mặt cũng tràn đầy bất lực . Cuối cùng, trước tiếng khóc ngày càng lớn của Thế Vĩ, Cường Bạch đành miễn cưỡng cúi xuống, bế cậu bé lên. Thân hình nhỏ bé của Thế Vĩ nhẹ bẫng trong vòng tay anh. Cậu bé ngay lập tức dụi đầu vào vai Cường Bạch, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, tiếng khóc dần nhỏ lại thành những tiếng nức nở đáng thương.

Ngay lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài hành lang. Tiếng thét ban nãy đã đánh thức cả tầng. Văn Tâm với mái tóc rối bời, Đông Quan ngái ngủ dụi mắt, và cả nhóm Phúc Nguyên, Minh Hiếu, Văn Khang đang rón rén thập thò trước cửa phòng 302, ánh mắt đầy tò mò.

“Chuyện gì vậy Cường? Tiếng gì mà ghê thế?” Đông Quan hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ, dụi dụi mắt.

Cường Bạch và Hữu Sơn đứng chôn chân, không biết phải giấu giếm bằng cách nào. Ánh mắt họ vô thức hướng về Thế Vĩ nhỏ đang dụi mặt vào vai Cường Bạch.

"A... không có gì... chỉ là..." Hữu Sơn ấp úng, cố gắng che chắn tầm nhìn của các bạn.

Đúng lúc đó, Thế Vĩ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào đám đông đang đứng trước cửa. Cậu bé bất chợt mỉm cười toe toét, một nụ cười hồn nhiên không chút vướng bận, rồi đưa bàn tay bé xíu vẫy vẫy.

"Hi... hi... mấy bạn!" Giọng nói líu lo, trong trẻo vang lên, hoàn toàn khác hẳn với chất giọng lạnh lùng, trầm khàn thường ngày của Thế Vĩ.

Cả hành lang im bặt. Mười lăm giây trôi qua như cả thế kỷ. Rồi sau đó là một chuỗi tiếng há hốc, tiếng ho sặc sụa, và cuối cùng là tiếng cười phá lên không thể kiềm chế.

"TRỜI ĐẤT ƠI! THẾ VĨ ĐẤY HẢ?" Văn Tâm thốt lên, mắt trợn tròn, không tin vào cảnh tượng trước mặt.

"Ối giời ơi, Thế Vĩ lạnh lùng của chúng ta biến thành... biến thành cục cưng rồi kìa!" Minh Hiếu ôm bụng cười ngặt nghẽo, gần như khuỵu xuống.

Phúc Nguyên và Văn Khang thì không ngừng xuýt xoa, "Đáng yêu quá đi mất! Cưng muốn xỉu!" Minh Tin, chàng trai chuyên về kỹ năng sinh tồn, đột nhiên lại gần, ánh mắt đầy tò mò và... thích thú. Thanh Hiển, chàng trai trầm tính nhất lớp, cũng nở một nụ cười hiếm hoi. Lâm Anh và Trung Anh, hai anh em song sinh với tài năng âm nhạc, bắt đầu khẽ huýt sáo một điệu nhạc vui tai.

Và thế là, bí mật của Thế Vĩ đã bị vỡ lở một cách ngoạn mục. Toàn bộ 28 tân binh còn lại của lớp đều biết chuyện. Thay vì hoảng sợ hay xa lánh, sự "teo nhỏ" của Thế Vĩ lại trở thành tâm điểm của sự chú ý và… cưng nựng. Cuộc sống của 30 con người trong Học viện Tân Binh Toàn Năng  bỗng chốc trở nên hỗn loạn, nhưng cũng đầy ắp tiếng cười và những khoảnh khắc ấm áp.

            Bình minh ngày thứ hai đến không phải với một tiếng thét, mà là với tiếng ngáp dài kiệt sức của Cường Bạch. Đêm qua, Thế Vĩ nhỏ hôm qua đã chứng tỏ mình là một chuyên gia trong việc trốn khỏi chăn và khám phá căn phòng trong bóng tối. Cường Bạch chỉ ngủ được chập chơn, một mắt nhắm một mắt mở để canh chừng "cục nợ" đáng yêu đang say ngủ bên cạnh, tay vẫn ôm chặt một góc áo của anh.

Khi cả lớp tập trung ở sảnh sinh hoạt chung trước giờ học, một "văn bản" trang trọng đã được dán lên bảng thông báo, nét chữ điệu đà của Văn Tâm:

LỊCH CHĂM SÓC EM BÉ THẾ VĨ NHỎ(Bắt buộc thi hành - Ai không theo sẽ bị cả lớp tẩy chay!)

Bên dưới là một danh sách chi tiết, phân công hai người một ca, mỗi ca hai tiếng, chịu trách nhiệm cho mọi hoạt động của Thế Vĩ: từ cho ăn, chơi cùng, cho đến việc... đảm bảo cậu bé không cho những thứ kỳ lạ vào miệng. "Tuyệt vời! Giờ thì chúng ta chính thức là một lớp mẫu giáo rồi," Phúc Nguyên cười phá lên, nhưng tay thì vẫn ký tên vào ca trực buổi chiều của mình. Sự thật là, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội được "chăm sóc" linh vật của lớp.

Tiết học "Luyện kim Thuật pháp Cao cấp" của giáo sư Hoàng, người nổi tiếng khó tính với bộ râu kẽm và cặp kính dày cộp, bỗng trở thành một màn trình diễn dở khóc dở cười. Lê Bin, là cái tên giờ được cả lớp gọi trìu mến, đang nằm gọn trong một chiếc địu vải tự chế mà Văn Tâm đã khéo léo biến hóa từ chiếc áo khoác của anh, được Cường Bạch đeo trước ngực. Cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn, thỉnh thoảng lại đưa tay bé xíu vò vò tóc Cường Bạch.

Giáo sư Hoàng bước vào lớp, ánh mắt ông lướt qua một lượt và dừng lại ở vị trí của Cường Bạch. Khuôn mặt ông cau lại, nhưng trước khi ông kịp cất lời, Lê Bin đã nhanh nhẹn giơ tay lên, bập bẹ: "Chào... chào thầy... ạ!" Cả lớp cố gắng nhịn cười đến đỏ bừng mặt. Giáo sư Hoàng ngây người trong giây lát, rồi bất đắc dĩ thở dài. "Được rồi, Thế Vĩ, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với em, nhưng hãy cố gắng không gây ảnh hưởng đến giờ học."

Và đó là lúc mọi chuyện trở nên thú vị. Lê Bin, dù mang thân hình trẻ con và tính cách ngây ngô, vẫn giữ lại bộ não thiên tài của mình. Khi giáo sư Hoàng đưa ra một câu hỏi hóc búa về việc cân bằng phản ứng hóa học của hợp kim Lục Bảo, cả lớp im lặng. Bỗng, một tiếng líu lo vang lên.

"Thầy... thầy ơi... sai... sai rồi... lửa... lửa phải... nhiều hơn..." Lê Bin chỉ vào hình ảnh trên máy chiếu, cố gắng diễn đạt ý mình.

Văn Tâm nhanh chóng hiểu ý. "Giáo sư, có lẽ Thế Vĩ muốn nói rằng lượng nhiệt cần thiết cho phản ứng này phải cao hơn mức chúng ta đang tính toán, nếu không sẽ không đủ năng lượng để kích hoạt liên kết, đúng không Thế Vĩ?" Lê Bin gật đầu lia lịa, cười toe toét. Cả lớp ồ lên ngạc nhiên, và giáo sư Hoàng cũng phải gật gù tán thành. Từ đó, Lê Bin nghiễm nhiên trở thành "cố vấn bất đắc dĩ" trong các tiết học. Bất cứ khi nào giáo sư đặt câu hỏi khó, ánh mắt ông lại vô thức liếc về phía Cường Bạch và chiếc địu, chờ đợi một lời giải đáp từ "thiên tài nhí" của lớp.

Giờ giải lao là lúc Lê Bin trở thành tâm điểm của vũ trụ. Các bạn nữ lớp khác vây quanh, tranh giành nhau để được bế, được cho cậu bé ăn. Văn Khang có biệt tài làm bánh, mang đến một hộp bánh quy hình thú và kiên nhẫn bón từng miếng nhỏ cho Lê Bin. "Thế Vĩ ăn ngoan nhé, anh thương!"

Văn Tâm và Minh Hiếu, hai "thanh niên nổi loạn" nhất lớp, lại phát hiện ra một trò tiêu khiển mới: chọc ghẹo Lê Bin. Họ thi nhau làm mặt xấu, kể chuyện ma, hoặc giả vờ giật đồ chơi để xem phản ứng của cậu bé. Lê Bin ban đầu có vẻ sợ sệt, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra đó chỉ là trò đùa, và thậm chí còn bật cười khúc khích khi Văn Tâm cố tình làm rơi đồ giả vờ. "Thế Vĩ ơi, anh hai Văn Tâm bế đi chơi nhé?" Văn Tâm giả giọng nũng nịu, đưa tay ra. Thế Vĩ, dù vẫn bám chặt Cường Bạch, lại nhìn Văn Tâm với vẻ tò mò. Cường Bạch đành phải miễn cưỡng đặt cậu bé xuống. Văn Tâm  lập tức bế Lê Bin lên, xoay vòng vòng khiến cậu bé cười khúc khích.

Tuy nhiên, đỉnh điểm của ngày là khi Lê Bin, trong giờ thực hành môn Luyện kim, lén trèo xuống khỏi chiếc ghế cao mà Đông Quan và Minh Tin đang trông chừng. Cậu bé lẫm chẫm bước đi, đôi mắt sáng rực nhìn những lọ dung dịch đủ màu sắc đang sủi bọt. Cậu bé dừng lại trước bàn thí nghiệm của nhóm Thanh Hiển và Lâm Anh. Họ đang gặp rắc rối với một phản ứng không xảy ra như mong đợi.

"Sai rồi... sai rồi..." Lê Bin bỗng bập bẹ, tay chỉ vào một lọ dung dịch màu xanh lục mà Lâm Anh đang định đổ vào. "Nóng... bùm!" Thanh Hiển và Lâm Anh nhìn nhau, rồi nhìn xuống công thức. "Trời đất! Thằng bé nói đúng! Nếu cho chất xúc tác Cr2O3 vào khi nhiệt độ chưa đủ nguội, nó sẽ phát nổ!" Thanh Hiển thốt lên, mồ hôi lạnh túa ra. Cậu vội vàng kéo tay Lâm Anh lại.

Đúng lúc đó, Cường Bạch, người vẫn luôn để một mắt tới Lê Bin, nhận ra cậu bé đã biến mất khỏi "khu vực an toàn". Anh hốt hoảng quay lại và tim như ngừng đập khi thấy Lê Bin đang đứng ngay cạnh bàn thí nghiệm của mình, bàn tay nhỏ xíu tò mò vươn ra, sắp chạm vào một bình chứa axit H2SO4 đặc.

"LÊ BIN, KHÔNG ĐƯỢC!" Tiếng hét của Cường Bạch làm cả phòng giật mình. Anh lao tới như một tia chớp, kịp thời bế thốc cậu bé lên ngay trước khi ngón tay non nớt kia chạm vào bình axit. Cả lớp chết lặng. Hữu Sơn và Đông Quan mặt cắt không còn một giọt máu.

Lê Bin, bị tiếng hét làm cho giật mình, oà lên khóc nức nở. Cậu bé dụi mặt vào ngực Cường Bạch, người đang thở hổn hển, trái tim vẫn còn đập loạn xạ trong lồng ngực.

Giáo sư Hoàng bước tới, khuôn mặt nghiêm nghị của ông lần này không có một chút đùa cợt. Ông nhìn Cường Bạch, rồi nhìn Lê Bin đang khóc nấc lên trong tay anh. "Từ giờ trở đi," ông nói, giọng trầm và dứt khoát. "Trong giờ của tôi, cậu bé này sẽ ngồi trên bàn của tôi. Tôi sẽ đích thân trông chừng."

Buổi học kết thúc trong im lặng. Sự việc vừa rồi như một gáo nước lạnh dội vào sự hân hoan của cả lớp. Họ nhận ra rằng việc chăm sóc Lê Bin không chỉ là những trò đùa vui vẻ. Nó còn là một trách nhiệm vô cùng lớn. Bữa trưa tại nhà ăn cũng trở thành một cảnh tượng hiếm có. Lê Bin từ chối ăn bất cứ thứ gì không được nghiền nhuyễn hoặc có màu sắc quá lạ. Cường Bạch và Hữu Sơn phải thay phiên nhau "thuyết phục" cậu bé ăn từng thìa cháo rau củ. Thậm chí có lúc, Lê Bin nhất quyết không chịu, lăn ra ăn vạ ngay giữa nhà ăn. Cả lớp phải dùng đủ mọi chiêu trò, từ hát ru, kể chuyện, đến việc Văn Tâm phải giả vờ khóc to hơn để "đánh lừa" Lê Bin nín khóc.

Kết thúc một ngày học, khi cả lớp trở về ký túc xá, ai nấy đều mệt nhoài nhưng lại cảm thấy một sự gắn kết lạ thường. Thế Vĩ, đứa trẻ tưởng chừng là gánh nặng, lại trở thành sợi dây vô hình gắn kết 30 con người xa lạ. Cậu bé, trong vòng tay Cường Bạch, đã ngủ thiếp đi, đôi môi chúm chím mỉm cười. "Chúng ta sẽ làm gì với thằng bé đây?" Hữu Sơn thì thầm, nhìn Thế Vĩ. Cường Bạch vuốt nhẹ mái tóc mềm của Lê Bin. "Chúng ta sẽ tìm cách. Bằng mọi giá."

         Sáng ngày thứ ba của Lê Bin bắt đầu trong một bầu không khí có phần căng thẳng hơn. Sau sự cố suýt chút nữa ở phòng thí nghiệm luyện kim, cả lớp đã hiểu ra rằng việc trông coi một thiên tài ba tuổi không chỉ đơn thuần là sự giải trí mà còn là một trách nhiệm sống còn. Cường Bạch trông rõ mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt anh đậm hơn, nhưng vòng tay ôm Lê Bin vẫn không hề lỏng lẻo. Lê Bin, dường như cảm nhận được sự lo lắng của "ba lớn", cũng ít quậy phá hơn một chút, chỉ thỉnh thoảng khẽ cựa quậy đòi xem sách.

Tiết học buổi sáng là môn "Lý thuyết Ma trận và Không gian Đa chiều", một môn học khô khan bậc nhất. Giáo sư Triệu Uyên, sau màn "tiếp nhận" Lê Bin ngày hôm trước, giờ đây nghiễm nhiên trở thành người giữ trẻ bất đắc dĩ của lớp trong giờ học của mình. Ông đặt Lê Bin ngồi trên bàn giáo viên, cạnh chồng sách dày cộp, và cậu bé có vẻ rất thích thú với việc lật dở các trang giấy, dù có vẻ không hiểu gì về những con số và ký hiệu phức tạp.

Tuy nhiên, "sự bình yên" đó không kéo dài. Khi giáo sư đang say sưa giảng về một khái niệm ma trận phức tạp, Lê Bin bất ngờ hắt hơi một cái thật to, rồi sau đó là một chuỗi tiếng ho khan. Văn Tâm lập tức kiểm tra trán cậu bé.

"Thế Vĩ hình như bị sốt rồi thầy ơi!" Văn Tâm lo lắng thốt lên.

Cả lớp nhốn nháo. Giáo sư Triệu Uyên vội vàng kiểm tra, rồi gật đầu vẻ mặt nghiêm trọng. "Đưa em ấy đến phòng y tế ngay lập tức!"

Phòng y tế của Học viện Tân Binh Toàn Năng không có nhiều thiết bị hiện đại, nhưng đủ để chẩn đoán. Y tá trưởng, một phụ nữ trung niên nghiêm nghị, nhìn Lê Bin với ánh mắt nghi ngờ. "Sao lại là trẻ con? Đây là Học viện dành cho thanh thiếu niên có năng lực đặc biệt mà."

Cường Bạch và Hữu Sơn cố gắng viện đủ lý do: "À... em ấy là em họ của Thế Vĩ, được đưa đến đây để thăm... thăm quan Học viện ạ! Bị sốt đột ngột..." Lý do nghe có vẻ yếu ớt, nhưng may mắn thay, y tá trưởng cũng không quá truy hỏi. Sau khi kiểm tra, bà kết luận Lê Bin chỉ bị sốt nhẹ do thay đổi môi trường và có lẽ là... lạnh khi nằm dưới đất sáng sớm hôm nọ. Cậu bé được cho uống thuốc hạ sốt và ngủ thiếp đi trên giường bệnh.

Buổi chiều, trong khi các bạn khác trở lại lớp học, Cường Bạch, Hữu Sơn, Văn Tâm, và Đông Quan được phân công túc trực ở phòng y tế để trông Lê Bin. Đó là một cơ hội để họ có thể thảo luận kỹ hơn về tình trạng của Thế Vĩ và kế hoạch tìm kiếm giải pháp.

"Chúng ta không thể giấu mãi chuyện này được," Hữu Sơn thở dài, nhìn Lê Bin đang ngủ say. "Kiến thức của Thế Vĩ thì vẫn còn, nhưng cơ thể và tâm trí của một đứa trẻ. Làm sao cậu ấy có thể tiếp tục học tập hay phát triển tài năng?"

"Quan trọng hơn là an toàn của cậu ấy," Cường Bạch trầm giọng. "Bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Văn Tâm mở cuốn sổ tay nhỏ của mình. "Tao đã ghi lại tất cả những gì chúng ta biết. Thời điểm biến đổi, những biểu hiện của Thế Vĩ... Chúng ta cần một hướng đi cụ thể hơn. Có lẽ những cuốn sách cổ trong thư viện sẽ có ích."

Đông Quan, dù vẫn còn vẻ ngái ngủ thường thấy, nhưng lần này lại tỏ ra khá nghiêm túc. "Khu vực sách cổ và cấm kỵ ở thư viện thường có những tài liệu về các hiện tượng dị thường, lời nguyền, hoặc những phép thuật bị thất truyền. Nhưng để vào được đó cần có sự cho phép đặc biệt của thủ thư, hoặc là phải lén lút."

Cường Bạch nhíu mày. Lén lút không phải là phong cách của anh, nhưng vì Thế Vĩ, anh sẵn sàng chấp nhận rủi ro. "Chúng ta sẽ thử cách xin phép trước. Nếu không được, chúng ta sẽ tính đến phương án khác."

Cả nhóm quyết định sẽ đến thư viện ngay sau khi Lê Bin tỉnh táo và ổn định hơn. Họ biết rằng thời gian đang cạn dần. Càng để lâu, mọi chuyện càng khó giải quyết, và bí mật về Lê Bin sẽ càng khó che giấu hơn. Gánh nặng không chỉ là trách nhiệm chăm sóc, mà còn là áp lực của một bí mật lớn đang đè nặng lên vai cả lớp.

Khi Lê Bin thức dậy, cậu bé đã đỡ sốt hơn nhiều. Cậu bé nhìn thấy Cường Bạch và Hữu Sơn đang ngồi cạnh giường, nở một nụ cười toe toét. "Ba... ba ơi... đói..." Nụ cười hồn nhiên đó khiến mọi lo lắng trong lòng họ tạm thời tan biến. Nhưng sau đó, họ vẫn phải đối mặt với thực tế: Thế Vĩ, người bạn lạnh lùng, khó gần của họ, giờ đang phụ thuộc hoàn toàn vào họ. Và họ phải tìm ra cách để đưa cậu ấy trở lại.

             Ngày thứ tư của Lê Bin mở ra với một mục tiêu rõ ràng: đột nhập vào khu vực sách cổ của thư viện Học viện Tân Binh Toàn Năng . Sau buổi sáng tương đối "bình yên" ở phòng y tế và những thảo luận căng thẳng, Cường Bạch, Hữu Sơn, Văn Tâm, và Đông Quan đã vạch ra một kế hoạch.

Đông Quan, với trí nhớ siêu phàm về mọi ngóc ngách của học viện, đã phác thảo một bản đồ chi tiết của thư viện. "Cửa vào khu vực tài liệu cấm kỵ được khóa bằng khóa phép thuật cấp độ ba," Đông Quan thì thầm, vẽ nguệch ngoạc trên mảnh giấy. "Chìa khóa nằm trong tay thủ thư, bà Liễu. Bà ta cực kỳ khó tính và cảnh giác."

"Vậy là không thể xin xỏ được rồi," Hữu Sơn thở dài. "Chúng ta cần một kế hoạch thật tỉ mỉ."

Lúc này, Lê Bin, sau một giấc ngủ ngon và được chăm sóc chu đáo, đã khỏe mạnh trở lại. Cậu bé đang ngồi trên vai Hữu Sơn, tò mò nhìn tấm bản đồ. Ánh mắt non nớt nhưng đầy tinh anh của cậu bé dừng lại ở một chấm nhỏ trên bản đồ. "Mèo... mèo con..." Cả nhóm nhìn theo. Đó là vị trí của phòng thủ thư, nơi bà Liễu nuôi một con mèo Xiêm già, nổi tiếng là khó gần như chính chủ của nó.

"Đúng rồi! Mèo con!" Văn Tâm chợt reo lên. "Bà Liễu rất yêu con mèo đó. Chúng ta có thể dùng nó làm mồi nhử!"

Kế hoạch được vạch ra chi tiết. Chiều đó, dưới cái cớ "tìm tài liệu tham khảo cho bài tập nhóm", cả nhóm chia nhau hành động. Văn Tâm và Văn Khang (người vốn rất khéo léo và biết cách giao tiếp) sẽ đóng vai trò đánh lạc hướng bà Liễu ở quầy chính. Hữu Sơn và Minh Hiếu, với sự nhanh nhẹn và khả năng tàng hình (của Hữu Sơn), sẽ thâm nhập vào phòng thủ thư. Cường Bạch và Đông Quan sẽ ở bên ngoài khu vực tài liệu cấm kỵ, sẵn sàng hành động khi chìa khóa được lấy ra. Và Thế Vĩ, hay Lê Bin, sẽ là "mồi nhử" bất đắc dĩ.

Khi đồng hồ điểm ba giờ chiều, kế hoạch bắt đầu. Văn Tâm và Văn Khang tiếp cận quầy thủ thư. "Chào bà Liễu ạ," Văn Tâm ngọt ngào nói. "Chúng cháu muốn tìm một số tài liệu cũ về lịch sử phép thuật, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu." Bà Liễu, một người phụ nữ gầy gò với cặp kính trễ xuống mũi, khẽ ngẩng đầu lên. "Tất cả đều có trong mục lục. Tự tìm đi." "Nhưng... chúng cháu nghe nói bà là người hiểu rõ thư viện nhất mà," Văn Khang nũng nịu, cố gắng kéo dài thời gian.

Trong lúc đó, Hữu Sơn nhẹ nhàng mở cửa phòng thủ thư. Căn phòng nhỏ, bừa bộn với sách và giấy tờ. Con mèo Xiêm già đang cuộn tròn trên chiếc gối êm ái. Hữu Sơn liếc nhìn về phía Lê Bin đang được Cường Bạch giữ ở một góc khuất gần đó. Cậu bé đang cầm một món đồ chơi nhỏ hình chú chuột bông.

"Lê Bin, con chuột nhỏ của con này! Chơi với mèo con đi!" Hữu Sơn thì thầm. Lê Bin, với bản năng của một đứa trẻ hiếu động, lập tức hiểu ý. Cậu bé, sau khi được Cường Bạch nhẹ nhàng đặt xuống, lẫm chẫm bò qua khe cửa phòng thủ thư. Cậu bé nhẹ nhàng tiếp cận chú mèo Xiêm, giơ con chuột bông ra.

Chú mèo Xiêm già mở hé mắt, nhìn thấy vật lạ. Thay vì cáu kỉnh như thường lệ, nó lại bị thu hút bởi sự ngây thơ và món đồ chơi của Lê Bin. Chú mèo khẽ kêu "meo" một tiếng, rồi chậm rãi vươn móng vuốt vuốt ve con chuột bông trong tay Lê Bin.

Thấy tình hình thuận lợi, Hữu Sơn nhanh chóng hành động. Anh lẻn vào phòng, đôi mắt tinh anh quét khắp nơi, tìm kiếm chiếc chìa khóa. Anh thấy một chiếc chìa khóa cổ kính, có khắc biểu tượng ma trận phức tạp, treo trên một móc nhỏ phía sau chiếc rèm cửa sổ. Trong khi Hữu Sơn đang tháo chìa khóa, Minh Hiếu ở bên ngoài tạo một tiếng động nhỏ để đánh lạc hướng. Bà Liễu, nghe thấy tiếng động, định quay đầu lại.

"Ôi, bà Liễu ơi, bà có thấy cuốn sách này ở đâu không ạ?" Văn Tâm lập tức hỏi to, tay chỉ vào một cuốn sách dày cộp trên kệ cao nhất, khiến bà Liễu phải ngẩng đầu lên tìm kiếm.

Hữu Sơn nhanh chóng lấy được chìa khóa, ra hiệu cho Đông Quan và Cường Bạch. Anh và Minh Hiếu rút lui khỏi phòng thủ thư một cách lặng lẽ như bóng đêm. "Được rồi, rút thôi!" Cường Bạch thì thầm, nhẹ nhàng bế Lê Bin đang mải mê chơi với mèo ra ngoài.

Thế nhưng, mọi chuyện không hề suôn sẻ như họ nghĩ. Khi Cường Bạch vừa bế Lê Bin ra khỏi phòng thủ thư, chú mèo Xiêm già, dường như không muốn xa "bạn chơi" mới, bất ngờ nhảy vồ lên người Lê Bin, móng vuốt sắc nhọn vô tình cào nhẹ vào tay cậu bé. Lê Bin, giật mình và đau đớn, oà lên khóc ré. Tiếng khóc trẻ con vang vọng khắp thư viện yên tĩnh. "Aaaaa! Đau... đau... mẹ ơi!"

Tiếng khóc của Lê Bin như một tiếng sét đánh ngang tai bà Liễu. Bà ta quay phắt lại, khuôn mặt biến sắc khi thấy Cường Bạch đang bế một đứa trẻ đang khóc, và con mèo cưng của bà đang cào vào tay cậu bé. Ánh mắt bà Liễu ngay lập tức dừng lại ở chiếc chìa khóa ma trận đang lấp ló trong tay Hữu Sơn. "CÁC NGƯƠI LÀM GÌ Ở ĐÂY?!" Giọng bà Liễu vang lên đầy giận dữ, sức mạnh của một thủ thư quyền năng bắt đầu bộc lộ. Không khí trong thư viện bỗng trở nên nặng nề, những cuốn sách trên kệ như rung rinh theo sự tức giận của bà.

Cả nhóm đứng chết lặng. Không ai dám lên tiếng. Họ biết mình đã bị bắt quả tang, và dường như không có lời bào chữa nào có thể xoa dịu được sự giận dữ của bà thủ thư quyền lực này.

Trong khoảnh khắc căng thẳng tột độ đó, Lê Bin, dù đang khóc nấc, bỗng ngừng lại. Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước nhưng vẫn to tròn, nhìn thẳng vào bà Liễu. Cậu bé đưa bàn tay bị cào nhẹ ra, rồi líu lo nói một câu mà không ai trong lớp hiểu được, chỉ có vẻ là những âm thanh ngây thơ, vô nghĩa.

Thế nhưng, điều kỳ diệu đã xảy ra. Bà Liễu, người vẫn đang bừng bừng tức giận, bỗng khựng lại. Ánh mắt bà từ sắc lạnh chuyển dần sang kinh ngạc, rồi từ từ dịu lại, pha lẫn một chút bối rối và cả sự... thương cảm. Bà cúi xuống nhìn Lê Bin, rồi nhìn vết cào nhỏ trên tay cậu bé.

"Ngươi... ngươi là ai?" Bà Liễu thì thầm, giọng nói không còn sự cứng rắn như ban nãy.

Văn Tâm, nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của bà, lấy hết can đảm bước tới. "Thưa bà Liễu, cháu xin lỗi vì sự mạo phạm của chúng cháu. Nhưng... cậu bé này chính là Thế Vĩ, bạn học của chúng cháu. Cậu ấy đã bị biến thành thế này vào sáng sớm hôm qua. Chúng cháu đến đây để tìm cách giúp cậu ấy trở lại bình thường ạ."

Lời thú nhận của Văn Tâm khiến cả nhóm nín thở. Bà Liễu nhìn chăm chú vào Lê Bin, rồi lại nhìn từng khuôn mặt đầy lo lắng của Cường Bạch, Hữu Sơn, Đông Quan và những người khác. Lê Bin vẫn đang chớp chớp mắt nhìn bà, đôi khi lại đưa tay bé xíu chạm vào không khí như đang cố gắng vẽ lên điều gì đó.

Một lúc im lặng trôi qua, dài như vô tận. Bà Liễu nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật sâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó vô cùng quan trọng. Cuối cùng, bà mở mắt ra. Vẻ giận dữ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một ánh mắt trầm tư, đầy thấu hiểu.

"Ta hiểu rồi," bà nói, giọng đã mềm mỏng hơn rất nhiều. "Ta đã nghe câu chuyện này từ lâu... một lời nguyền cổ xưa, tưởng chừng đã bị lãng quên." Cả nhóm ngạc nhiên tột độ. Vậy ra, bà Liễu biết về tình trạng của Thế Vĩ!

"Thế Vĩ... hay Lê Bin," bà Liễu khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi. "Nó đã nói cho ta biết. Rằng nó bị 'chú mèo' biến thành thế này, và cần 'những người bạn lớn' giúp đỡ." Bà lắc đầu khẽ màng, ánh mắt hướng về con mèo Xiêm già đang dụi đầu vào chân bàn. "Mèo con của ta chỉ vô tình thôi, không phải chú mèo trong lời nguyền đâu."

Bà Liễu tiến đến bên Cường Bạch, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lê Bin. "Đừng lo lắng, lũ trẻ. Ta hiểu tình cảnh của các ngươi. Và ta sẽ giúp." Bà quay sang chiếc chìa khóa trong tay Hữu Sơn. "Chiếc chìa khóa này chỉ là một phần. Để mở được cánh cửa đó, các ngươi cần cả kiến thức. Ta sẽ cho phép các ngươi vào khu vực sách cổ, nhưng phải hứa rằng sẽ không làm hư hại bất cứ thứ gì, và quan trọng nhất là phải bảo vệ Thế Vĩ an toàn."

Cường Bạch và Hữu Sơn gật đầu lia lịa, lòng biết ơn vô hạn. "Vâng, chúng cháu xin hứa!"

Bà Liễu khẽ thở dài. "Việc này không đơn giản đâu. Lời nguyền này rất phức tạp. Ta sẽ chỉ đường cho các ngươi đến những cuốn sách có thể chứa thông tin. Nhưng phần còn lại, các ngươi phải tự tìm ra." Bà chỉ vào một kệ sách phủ đầy bụi, nơi có những cuốn sách bìa da cũ kỹ. "Bắt đầu với bộ 'Biến hình Dị dạng học cổ đại' và 'Nghiên cứu về Tái sinh và Chuyển hóa Linh hồn' ở kệ số 7B."

Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm. Từ một cuộc đột nhập đầy rủi ro, họ lại nhận được sự giúp đỡ không ngờ. Họ cúi đầu cảm ơn bà Liễu. Khi họ bắt đầu tiến vào khu vực sách cổ, bà Liễu nhìn theo bóng lưng của những học trò trẻ tuổi, ánh mắt bà xa xăm. Bà biết rằng, hành trình phía trước sẽ không hề dễ dàng. Nhưng cũng chính từ những thử thách này, những con người tài năng này mới thực sự trưởng thành, không chỉ về năng lực, mà còn về tình bạn và lòng dũng cảm.

Lê Bin, trong vòng tay Cường Bạch, quay đầu lại, vẫy vẫy tay về phía bà Liễu. "Tạm biệt... bà... bà ơi!" Bà Liễu khẽ mỉm cười. "Tạm biệt, đứa trẻ đặc biệt. Mong ngươi sớm trở lại là chính mình."

            Ngày thứ năm của Lê Bin trôi qua trong bầu không khí ngột ngạt và đầy bụi bặm của khu vực sách cổ trong thư viện. Sau khi được bà Liễu "chính thức" cho phép vào, cả nhóm – bao gồm Cường Bạch, Hữu Sơn, Văn Tâm, Đông Quan, và cả Minh Hiếu (người nằng nặc đòi tham gia vì "Lê Bin cần anh hai Minh Hiếu mà!") – đã vùi đầu vào những chồng sách cũ kỹ, ố vàng. Thậm chí, Thanh Hiển và Lâm Anh cũng dành phần lớn thời gian ở đây để hỗ trợ.

Mùi giấy mục, mực khô và hương liệu bảo quản bay lởn vởn trong không khí. Những giá sách cao ngất, chạm tới trần nhà, chứa đựng hàng ngàn cuốn sách với bìa da sờn rách, tiêu đề viết bằng những ngôn ngữ cổ đại hoặc những ký hiệu bí ẩn. Đây không phải là nơi dành cho những trái tim yếu đuối hay những bộ não kém kiên nhẫn.

Cường Bạch vẫn kiên định bế Lê Bin, cậu bé tò mò chớp chớp mắt nhìn những dòng chữ lạ lẫm. Thỉnh thoảng, Lê Bin lại chỉ vào một hình vẽ nào đó trong sách và líu lo điều gì đó, nhưng không ai hiểu cậu bé muốn nói gì. Dù vậy, sự hiện diện của Lê Bin lại trở thành một nguồn động viên lạ lùng. Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt hồn nhiên của cậu bé, cả nhóm lại có thêm động lực để tiếp tục tìm kiếm.

Họ bắt đầu với bộ sách "Biến hình Dị dạng học cổ đại" và "Nghiên cứu về Tái sinh và Chuyển hóa Linh hồn" theo lời gợi ý của bà Liễu. Tuy nhiên, nội dung của chúng cực kỳ phức tạp và trừu tượng. Những trang giấy dày đặc các công thức, biểu tượng ma thuật và những lời nguyền đã thất truyền.

"Cái quái gì thế này? Toàn là tiếng cổ không à!" Phúc Nguyên than vãn, cố gắng đọc một trang sách với những ký tự ngoằn ngoèo như giun. "Có khi nào Thế Vĩ tự nguyền rủa mình không nhỉ?"

Hữu Sơn bật cười. "Thế Vĩ còn chả buồn nói chuyện với ai, làm sao mà biết mấy cái lời nguyền cổ xưa này."

Văn Tâm, với sự tỉ mỉ của mình, cẩn thận lật từng trang, so sánh các biểu tượng và đối chiếu với những gì anh từng học về các nền văn minh phép thuật. Đông Quan thì sử dụng khả năng ghi nhớ siêu việt của mình để quét qua hàng trăm trang sách, tìm kiếm các từ khóa liên quan đến "thu nhỏ", "chuyển hóa", hay "trở về hình dạng ban đầu". Minh Tin và Trung Anh cũng cố gắng phân loại các cuốn sách theo niên đại, mong tìm thấy một trật tự nào đó.

Thời gian trôi qua, kim đồng hồ đã chỉ sang buổi chiều. Sự mệt mỏi bắt đầu ập đến. Khuôn mặt ai nấy đều lấm lem bụi, và đôi mắt đỏ hoe vì đọc quá nhiều. Lê Bin cũng bắt đầu tỏ vẻ chán nản, cậu bé khẽ cựa quậy, đòi được xuống chơi.

"Suỵt nào Lê Bin, sắp tìm ra rồi," Cường Bạch khẽ dỗ dành, nhưng giọng anh cũng đã khàn đi vì thức khuya.

Đúng lúc đó, Lê Bin bỗng reo lên một tiếng đầy phấn khích, tay chỉ vào một trang sách cũ kỹ đang nằm trên đùi Đông Quan. "A! Cái này! Cái này!"

Cả nhóm lập tức đổ dồn sự chú ý vào trang sách đó. Đó là một hình vẽ minh họa nhỏ, phác họa một nghi thức cổ xưa. Đông Quan, với khả năng ghi nhớ hình ảnh phi thường, chợt nhận ra điều gì đó.

"Chờ đã!" Đông Quan lẩm bầm, mắt dán chặt vào hình vẽ. "Cái biểu tượng này... nó giống với cái bùa hộ mệnh mà Thế Vĩ luôn đeo trên người!"

Cả nhóm sững sờ. Thế Vĩ luôn đeo một chiếc bùa hộ mệnh nhỏ bằng bạc, có khắc một biểu tượng phức tạp mà cậu ta chưa bao giờ để ai chạm vào. Biểu tượng đó chính là hình ảnh ở trung tâm của nghi thức được vẽ trong sách.

Văn Tâm lập tức lật sang trang kế bên. Đó là một đoạn văn bản được viết bằng ngôn ngữ cổ. Anh cố gắng giải mã từng từ một. "Đây là... 'Lời nguyền của Kẻ Báo Thù'... Một lời nguyền cổ đại... dành cho những kẻ dám... cô lập bản thân, tránh xa thế giới... và từ chối tình yêu thương... của đồng loại..."

Giọng Văn Tâm hơi run . Lời nguyền này không phải biến đổi vật lý, mà là một sự chuyển hóa về tâm hồn, thể hiện ra bên ngoài bằng việc thu nhỏ cơ thể, đồng thời biến đổi tính cách trở lại trạng thái nguyên thủy nhất – một đứa trẻ cần được yêu thương và bao bọc. Mục đích của lời nguyền không phải là trừng phạt, mà là "chữa lành" sự lạnh lùng, cô lập của người bị nguyền.

"Vậy là... Thế Vĩ bị nguyền bởi vì cậu ấy quá... cô lập sao?" Hữu Sơn ngạc nhiên thốt lên.

Cường Bạch nhìn Lê Bin đang dụi mắt ngủ gật trong vòng tay mình, lòng anh bỗng trĩu nặng. Thế Vĩ lạnh lùng, ít nói, khó gần… nhưng sâu thẳm bên trong, có lẽ cậu ấy cũng rất cô đơn. Lời nguyền này, có lẽ là một cách để ép buộc cậu ấy phải mở lòng, phải đón nhận sự quan tâm từ người khác.

"Vậy làm thế nào để giải lời nguyền?" Minh Hiếu hỏi, gương mặt hiếm hoi lộ rõ vẻ nghiêm túc.

Văn Tâm tiếp tục đọc. "Để giải lời nguyền... người bị nguyền phải... trải nghiệm trọn vẹn tình yêu thương... sự quan tâm... và sự kết nối... từ những người xung quanh... trong vòng bảy ngày. Nếu không... sự biến đổi sẽ là vĩnh viễn..."

Một tuần! Hôm nay đã là ngày thứ năm! Chỉ còn hai ngày nữa. Cả nhóm nhìn nhau, ánh mắt đầy quyết tâm. Họ không còn thời gian để lãng phí. Họ phải làm cho Lê Bin cảm nhận được tất cả tình yêu thương mà cậu bé đã từ chối bấy lâu nay.

Lúc này, họ không chỉ tìm kiếm một phương pháp hóa giải, mà còn là một cuộc chạy đua với thời gian để cứu lấy người bạn của mình. Thế Vĩ, người luôn cô độc, giờ đây lại được cả lớp bao bọc bởi một vòng tròn yêu thương mà có lẽ cậu chưa từng trải nghiệm.

            Ngày thứ sáu ập đến như một lời nhắc nhở phũ phàng về thời gian còn lại. Chỉ còn hai ngày nữa để Lê Bin – hay Thế Vĩ – cảm nhận được "tình yêu thương, sự quan tâm và kết nối" mà lời nguyền đòi hỏi. Sau khám phá chấn động trong thư viện, cả lớp đã họp khẩn cấp vào đêm qua. Sự trêu chọc và cưng nựng ban đầu giờ đây đã nhường chỗ cho một sự quyết tâm mãnh liệt.

Mục tiêu duy nhất của ngày hôm nay: Bao phủ Lê Bin trong sự quan tâm và kết nối, nhiều nhất có thể, từ tất cả 30 thành viên của lớp.

Sáng sớm, thay vì tiếng chuông báo thức quen thuộc, Lê Bin thức giấc bởi những tiếng líu lo và tiếng cười khúc khích. Khi cậu bé mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy không phải là trần nhà trắng toát của ký túc xá, mà là một vòng tròn những khuôn mặt tươi cười đang vây quanh giường. Cường Bạch và Hữu Sơn đứng gần nhất, nhưng Văn Tâm, Phúc Nguyên, Minh Hiếu, Văn Khang, Đông Quan, Minh Tin, Thanh Hiển, Lâm Anh, Trung Anh và những người khác đều có mặt.

"Chào buổi sáng, Lê Bin cưng!" Văn Khang cất tiếng, chìa ra một chiếc bánh hình chú gấu nhỏ. "Anh đặc biệt làm riêng cho em đó." Lê Bin chớp mắt, dường như hơi bối rối trước sự chào đón nồng nhiệt này, nhưng rồi cậu bé cũng đưa tay đón lấy chiếc bánh và nhấm nháp.

Tiết học đầu tiên trong ngày là "Thiên văn học và các Chòm sao". Giáo sư Quang, một người thầy hiền lành và yêu trẻ con, đã hoàn toàn được Văn Tâm "thông báo sơ bộ" về tình hình của Lê Bin. Khi Lê Bin được Cường Bạch bế vào lớp, thầy Quang đã chuẩn bị sẵn một tấm bản đồ sao cỡ lớn và vài món đồ chơi mềm mại hình các hành tinh.

Trong suốt buổi học, không khí không hề khô khan như mọi ngày. Thầy Quang giảng bài một cách sinh động, và cả lớp, thay vì chỉ ghi chép, lại tích cực tương tác với Lê Bin. Khi thầy nói về chòm sao Thiên Mã, Minh Hiếu  lập tức giơ tay. "Thế Vĩ ơi, anh Minh Hiếu  sẽ biến thành ngựa, cho em cưỡi nhé!" Lê Bin bật cười khúc khích, vỗ tay. Phúc Nguyên còn cố gắng mô phỏng tiếng kêu của ngựa, khiến Lê Bin càng thích thú.

Buổi trưa, nhà ăn trở thành một bữa tiệc nhỏ. Thay vì mỗi người ngồi một bàn, cả lớp dồn hết bàn lại thành một chiếc bàn dài. Mỗi người mang đến một món ăn yêu thích, và tất cả đều cố gắng chia sẻ với Lê Bin. Từ món súp bí đỏ nghiền của Văn Tâm, salad trái cây của Đông Quan, đến cả món gà rán tẩm mật ong mà Minh Hiếu "lén" mang vào. Lê Bin, được bao quanh bởi tiếng cười nói và những lời mời gọi "Ăn cái này đi, Lê Bin!", "Thử món này xem, ngon lắm!", đã ăn ngon lành hơn bao giờ hết. Cậu bé thậm chí còn tự tay dùng thìa xúc súp, dù có hơi lem luốc một chút.

"Nhìn thằng bé ăn ngon chưa kìa," Hữu Sơn thì thầm với Cường Bạch, ánh mắt ấm áp. "Có khi nào Thế Vĩ lớn chưa bao giờ được ăn uống thoải mái thế này không?" Cường Bạch khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Cậu ấy lạnh lùng, nhưng có lẽ cũng chỉ vì chưa từng được trải nghiệm những khoảnh khắc đơn giản và ấm áp như thế này.

Buổi chiều, cả lớp tập trung ở sân ký túc xá. Thông thường, đây là lúc mỗi người tự do luyện tập kỹ năng hoặc thư giãn. Nhưng hôm nay, sân trở thành một sân chơi khổng lồ dành cho Lê Bin.

Văn Tâm và Minh Hiếu tổ chức trò "đuổi bắt khổng lồ", với họ là những người khổng lồ và Lê Bin là "người tí hon" phải trốn tìm. Tiếng cười trong trẻo của Lê Bin vang vọng khắp sân. Phúc Nguyên  và Văn Khang thì bày trò tô màu, vẽ tranh, hướng dẫn Lê Bin vẽ những hình đơn giản. Đông Quan, người thường ngồi một góc đọc sách, hôm nay cũng tham gia, tỉ mẩn dạy Lê Bin cách xếp một chiếc máy bay giấy nhỏ. Thanh Hiển, người có tài năng về công nghệ, thậm chí còn lập trình một ứng dụng nhỏ trên điện thoại để chiếu những hình ảnh ngộ nghĩnh cho Lê Bin xem. Lâm Anh và Trung Anh thì thay phiên nhau hát những bài đồng dao vui nhộn, hoặc đánh đàn guitar cho cậu bé nghe.

Ngay cả những người ít nói nhất trong lớp, như Văn Phong chàng trai chuyên gia về dinh dưỡng , cũng chủ động lại gần, đưa đồ chơi cho Lê Bin, hoặc đơn giản chỉ ngồi cạnh và mỉm cười khi cậu bé chơi đùa.

Khi mặt trời lặn, bầu không khí trở nên tĩnh lặng hơn. Lê Bin, sau một ngày dài chơi đùa, đã mệt lử. Cả lớp tập trung lại trong phòng sinh hoạt chung, mỗi người một góc. Khi Cường Bạch chuẩn bị bế Lê Bin về phòng, Hữu Sơn khẽ lên tiếng.

"Để tao ru Lê Bin ngủ tối nay nhé?" Anh nhẹ nhàng bế Lê Bin từ tay Cường Bạch, đưa cậu bé lên võng mắc tạm trong phòng. Hữu Sơn khẽ hát một bài hát ru cổ xưa, giọng hát nhẹ nhàng, êm ái như dòng suối. Cả lớp im lặng lắng nghe. Lê Bin dụi mặt vào vai Hữu Sơn , đôi mắt nhắm nghiền. Trung Anh và Lâm Anh khẽ hòa theo giọng hát của Hữu Sơn  bằng những nốt nhạc du dương từ cây sáo và đàn ukulele.

Trong không khí ấm cúng đó, Thế Vĩ – người mà trước đây luôn tự cô lập mình – dường như đang chìm đắm trong sự bình yên và an toàn tuyệt đối. Cậu bé khẽ mỉm cười trong giấc ngủ, một nụ cười mãn nguyện, khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng, xa cách thường ngày của Thế Vĩ.

Cả lớp nhìn nhau, ánh mắt đầy hy vọng. Họ đã làm được rất nhiều trong ngày hôm nay. Nhưng liệu chừng đó có đủ không? Chỉ còn một ngày nữa, và áp lực vẫn đè nặng lên vai họ. Liệu tình yêu thương của họ có đủ sức mạnh để phá vỡ lời nguyền cổ xưa, đưa người bạn Thế Vĩ của họ trở lại?

          Ngày thứ bảy, ngày cuối cùng của lời nguyền, bắt đầu với một sự căng thẳng tột độ. Dù đêm qua Lê Bin đã ngủ rất ngon, những quầng thâm dưới mắt Cường Bạch, Hữu Sơn và Văn Tâm vẫn tố cáo những đêm không ngủ của họ. Cả lớp thức dậy sớm hơn bình thường, không khí nặng trĩu một nỗi lo lắng vô hình. Hôm nay, họ không còn thời gian để thử nghiệm hay phạm sai lầm.

"Chúng ta đã làm mọi thứ có thể," Văn Tâm nói, giọng anh đầy mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn kiên định. "Giờ chỉ còn chờ đợi."

Lê Bin, như thể cảm nhận được điều gì đó đặc biệt đang diễn ra, cũng tỏ ra ngoan ngoãn lạ thường. Cậu bé không quấy phá, chỉ bám chặt lấy Cường Bạch hoặc Hữu Sơn, đôi mắt to tròn liên tục nhìn ngắm các bạn trong lớp với vẻ yêu mến lạ thường.

Buổi sáng, không có tiết học nào được tổ chức. Thay vào đó, cả lớp quyết định dành trọn thời gian bên Lê Bin. Họ kể chuyện, hát hò, và cùng cậu bé chơi những trò chơi đơn giản nhưng đầy ắp tình yêu thương. Phúc Nguyên và Minh Hiếu dựng một pháo đài bằng chăn gối trong phòng sinh hoạt chung, và cả lớp cùng chui vào đó với Lê Bin, kể cho cậu bé nghe những câu chuyện phiêu lưu kỳ thú về các hiệp sĩ và rồng. Văn Khang thì mang đến một chiếc bánh kem khổng lồ, trang trí hình các nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh, và cùng Lê Bin thổi nến, tạo ra một "bữa tiệc chia tay" nhỏ ấm áp. Mọi người hát vang bài "Chúc mừng sinh nhật", mặc dù không phải sinh nhật của ai cả, chỉ để Lê Bin được vui.

Mỗi người trong lớp đều dành thời gian riêng với Lê Bin, bế cậu bé, nói những lời yêu thương, hoặc đơn giản chỉ là ôm cậu thật chặt. Từ Đông Quan trầm tính đến chàng trai sôi nổi Minh Tin, ai cũng muốn chắc chắn rằng Lê Bin cảm nhận được tình cảm chân thành từ họ. Thanh Hiển cho cậu bé xem một đoạn phim hoạt hình tự làm trên máy tính bảng. Lâm Anh và Trung Anh thì đàn hát một bản nhạc vui tươi do chính họ sáng tác. Những khoảnh khắc này, dù ngắn ngủi, lại chất chứa tất cả sự quan tâm, lo lắng và hy vọng mà 30 con người này dành cho người bạn đặc biệt của mình.

Lê Bin, được bao bọc trong vòng tay của bạn bè, liên tục cười khúc khích. Đôi khi, cậu bé lại đưa tay lên vỗ nhẹ vào má họ, như một lời đáp lại đầy yêu thương. Cậu bé hoàn toàn không còn vẻ sợ sệt, khó gần hay lạnh lùng của Thế Vĩ ban đầu, thay vào đó là một sự tin tưởng và gắn bó tuyệt đối.

Khi kim đồng hồ dần dịch chuyển về năm giờ chiều, trái tim của mọi người đập loạn xạ. Đây là thời khắc mà lời nguyền được cho là sẽ trở nên vĩnh viễn nếu không được hóa giải. Cả lớp tập trung trong phòng của Thế Vĩ, nơi mọi chuyện đã bắt đầu. Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu qua khung cửa sổ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và trang nghiêm.

Lê Bin đang nằm gọn trong lòng Cường Bạch, cậu bé lim dim mắt, dường như đã ngủ thiếp đi sau một ngày đầy ắp niềm vui và tình cảm. Hữu Sơn, Văn Tâm, Phúc Nguyên, Minh Hiếu, Văn Khang, Đông Quan, Minh Tin, Thanh Hiển, Lâm Anh, Trung Anh và những người khác quây quần xung quanh, không ai nói một lời, chỉ im lặng chờ đợi. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dồn dập của từng người.

Đúng năm giờ chiều.

Kim đồng hồ nhích qua vạch.

Không có gì xảy ra.

Cả lớp nín thở, rồi một tiếng thở dài thất vọng khẽ vang lên. Chẳng lẽ, mọi nỗ lực của họ đều vô ích? Chẳng lẽ, Thế Vĩ sẽ mãi mãi là Lê Bin? Cường Bạch ôm chặt Lê Bin hơn, lòng anh trĩu nặng một nỗi buồn khó tả. Anh nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bé đang say ngủ, không khỏi cảm thấy xót xa.

Đúng lúc đó, một ánh sáng xanh nhạt yếu ớt bắt đầu phát ra từ chiếc bùa hộ mệnh trên cổ Lê Bin – cùng biểu tượng mà họ đã tìm thấy trong sách cổ. Ánh sáng nhẹ nhàng bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu bé. Lê Bin khẽ cựa quậy, đôi mắt nhắm nghiền. Rồi, một điều không thể tin nổi đã xảy ra. Cơ thể Lê Bin bắt đầu lớn dần, lớn dần. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình trở nên vừa vặn hơn, rồi bắt đầu chật chội. Khuôn mặt non nớt dần biến đổi, đường nét trở nên sắc sảo hơn. Mái tóc mềm mại trở nên cứng cáp.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ánh sáng tắt dần. Và trong vòng tay Cường Bạch, không còn là Lê Bin bé nhỏ nữa. Đó là Thế Vĩ, trưởng thành và nguyên vẹn như trước khi bị biến đổi.

Thế Vĩ mở mắt. Đôi mắt sắc lạnh thường ngày giờ đây lại ánh lên vẻ bối rối, ngơ ngác. Anh nhìn xung quanh, nhìn thấy khuôn mặt của Cường Bạch đang ngạc nhiên tột độ, rồi đến Hữu Sơn, Văn Tâm và cả lớp đang vây quanh.

"Chuyện gì... đang xảy ra vậy?" Giọng nói của Thế Vĩ, trầm khàn và lạnh lùng như trước, nhưng lại mang một chút gì đó khác lạ, một chút gì đó mềm mại hơn, như thể vừa trải qua một giấc mơ rất dài và ấm áp.

Cả lớp vỡ òa trong tiếng reo hò vui sướng, tiếng vỗ tay rộn ràng, chen lẫn những giọt nước mắt hạnh phúc. Văn Tâm là người đầu tiên lao tới ôm chầm lấy Thế Vĩ, đấm nhẹ vào vai anh. "Thằng ranh! Cuối cùng cũng chịu lớn rồi hả? Mày làm tụi này lo chết khiếp!"

Thế Vĩ hoàn toàn bối rối trước những hành động này. Anh nhớ mình đã thức dậy và thấy mình thu nhỏ lại, nhưng sau đó, mọi ký ức về một tuần lễ làm "Lê Bin" đều mơ hồ như một giấc mơ xa xăm, chỉ còn đọng lại một cảm giác an toàn và được yêu thương lạ kỳ. Anh chỉ cảm thấy một cảm giác lạ lùng, ấm áp lan tỏa trong lòng, một cảm giác mà anh chưa từng biết đến trước đây.

"Cậu... cậu không nhớ gì sao?" Hữu Sơn hỏi, giọng đầy tiếc nuối. "Cậu đã là 'Lê Bin' của chúng ta đó! Cậu đáng yêu lắm!"

Dù Thế Vĩ không nhớ gì về một tuần đầy ắp tình cảm đó, nhưng lời nguyền đã được hóa giải. Điều quan trọng hơn, một điều gì đó bên trong Thế Vĩ đã thay đổi. Bức tường băng giá bao quanh anh dường như đã nứt ra, lộ ra một khoảng trống cho sự kết nối. Anh vẫn là Thế Vĩ lạnh lùng, ít nói, nhưng ánh mắt anh đã bớt đi phần xa cách, và đôi khi, một nụ cười khó nhận ra sẽ thoáng qua trên môi khi anh nhìn thấy những người bạn cùng lớp. Anh không còn tránh né những cái chạm vai, những lời trêu chọc thân mật.

Từ ngày hôm đó, lớp học tân binh toàn năng không chỉ là nơi hội tụ tài năng, mà còn là một gia đình lớn. Câu chuyện về "Lê Bin" trở thành huyền thoại của khóa, một bằng chứng cho thấy tình bạn và sự quan tâm có thể hóa giải những lời nguyền cổ xưa nhất, và đưa những trái tim cô độc lại gần nhau.

Thế Vĩ, dù không còn là một đứa trẻ, đôi khi vẫn bắt gặp ánh mắt trìu mến của Văn Tâm, sự quan tâm âm thầm của Cường Bạch, sự nghịch ngợm đáng yêu của Phúc Nguyên và Minh Hiếu, hay những nụ cười ấm áp từ những người bạn khác. Anh có thể không nhớ, nhưng cơ thể anh đã trải nghiệm, và linh hồn anh đã được sưởi ấm.

Bình minh mới đã lên, không chỉ cho Học viện Tân Binh Toàn Năng , mà còn cho chính Thế Vĩ, người đã tìm thấy một gia đình trong những người mà anh từng xa lánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com