Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11. [H]

Dũng "ừm" một tiếng rồi cả hai lại chìm vào khoảng không gian im lặng.

Tài cũng chẳng biết nói gì, em rất muốn ra sân để thi đấu. Rõ ràng em cũng muốn được nắm tay anh mà..? Ý em là nắm tay để chào khán giả ấy. Giờ đến lúc được đăng ký thi đấu chắc còn 4-5 trận nữa, đến lúc đó liệu câu lạc bộ còn cần em nữa không? Và còn ai nhớ tới em nữa không?

Nghĩ đến đó thôi tâm trạng của em đã tuột dốc không phanh rồi. Hai hàng nước mắt chỉ chực chờ rơi xuống, em buồn lắm, em tủi thân nữa. Dũng thấy thế chỉ biết ôm lấy em người yêu dỗ dành như em bé, yêu thương em hết lòng.

"Thôi, anh thương mà. Thôi nhé, chiều ra xem anh thi đấu là lại hết nhớ sân cỏ ngay ấy mà. Thôi đừng khóc mà..Bé khóc anh lo lắm"

"Vâng ạ..hức.."

Em biết là anh thương em rồi nhưng mà em có trách anh đâu?

Chiều dần buông, đoàn xe của nhóm cầu thủ Viettel FC đã đỗ trước sân Thống Nhất. Hôm nay có mưa, cũng không lớn lắm. Dũng theo sau Đức Chiến bước xuống xe, nhìn quanh một vòng rồi ngẫm nghĩ nếu được bước xuống cùng em thì tốt biết mấy, không biết giờ này em đang ở khách sạn làm gì nhỉ?

"Này, mày có định đi vào không?" Thanh Bình vỗ vai Dũng đầy lí lắc hỏi.

"À..có" Dũng nhận ra mình đã bị toàn đội bỏ xa liền theo chân Thanh Bình di chuyển vào trong.

"Làm hoà với bồ rồi mà trông chẳng tốt tẹo nào. Sao rồi, nay ẻm có đến không?" Bình đi kế bên anh rồi hỏi đầy quan tâm, dù sao thì không có Bình thì làm gì hai người có cửa quay lại chứ? Thế mà không mời Loe đi ăn gì cả, không biết điều! Nén lại lửa giận trong lòng, dù gì Tài cũng là em anh, anh phải thương chứ.

"Có. Em ấy bảo là nhớ sân cỏ quá mà 4-5 trận nữa mới được đăng ký thi đấu. Tao cũng chẳng biết như nào..An ủi sao hả mày?"

"Hầy, tao cũng chẳng biết. Xíu ghi bàn tặng cho ẻm là ẻm vui rồi, còn chuyện kia mày thay đổi được chắc? Cứ làm ẻm vui thôi! Hiểu không?" Bình tận tình giải đáp, nhiều khi cũng tự hỏi là hai đứa này yêu nhau ngót nghét ba bốn năm rồi mà sao cái gì cũng không biết vậy? Bị đù à?

"Ừm."

Quay đi quay lại, mưa vẫn chưa dứt. Mưa này thì Dũng cũng mong em đừng có đến, lỡ bệnh rồi sao? Nhưng mà người tính không bằng Casio tính, em vẫn đến. Mà lại còn đội mưa đến nữa. Lựa một chỗ vắng vẻ góc khán đài, em ngồi đó nhìn ngắm sân vẫn chưa có ai bước ra vì mưa tầm tã.

Xốc lại tinh thần, em tự nhủ rằng nếu mình không thể ra sân thì làm hậu phương vững chắc cho anh cầu thủ kia cũng tốt mà, không sao cả.

Tầm chừng ba mươi phút sau, trời dừng mưa. Mây đen rủ nhau bỏ chạy sau trận tác oai tác quái để lại bầu trời trong veo.

Lúc này thì cả hai đội mới chính thức ra sân, Dũng còn đang ngồi ở ghế dự bị. Lâu lâu không có gì làm, anh lại quay ra phía sau tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Có vẻ là thấy rồi, cũng có vẻ là chưa thấy nhưng mà kệ đi, em thấy anh là đủ.

Phút 56 Dũng bắt đầu chạy trên thảm cỏ xanh, em ngồi trên sân lại nhớ những lúc mình tập cùng anh hồi còn ở đội trẻ. Lúc đó Tài và anh cũng thường hay chạy dưới mưa thế này lắm, giờ nghĩ lại cũng gần chục năm rồi...

Từ đằng xa, khán giả cả sân ồ ạt ăn mừng đã vô tình cắt đứt suy nghĩ trong em, em lúc này mới ngờ ngợ ra. Anh Dũng ghi bàn rồi! Còn đang chạy về phía em ăn mừng nữa! Vậy là lúc nãy đã nhìn thấy em rồi mà còn làm như không thấy.

Kết thúc trận đấu, Tài hoà vào đám đông ra khỏi sân vận động từ sớm. Dũng phải về cùng toàn đội nên không thể đưa em về được, chỉ có thể để em né camera mà về thôi.

Khoảng chừng một giờ sau khi em về, chắc vậy, em cũng chẳng rõ là mấy giờ rồi nữa, Dũng mới về nhà.

Căn phòng chìm vào không khí tĩnh lặng do em đã ngủ từ bao giờ, ánh sáng chỉ còn le lói do chiếc đèn ngủ ánh vàng toả ra. Mọi tiếng động bây giờ đều được nghe thấy, kể cả tiếng thở của người đang ngủ kia.

Dũng bước từng bước nhẹ nhàng tiến tới chiếc giường mà em đang nằm, chui vào chăn cùng em rồi thu em vào vòng tay rộng của Dũng. Mà em ngủ hơi say nên cũng chẳng cảm nhận được là anh người yêu đã về, chỉ tặng cho anh một tấm lưng nhỏ nhắn quay về phía anh thôi.

Mạnh Dũng cứ ngỡ khi về sẽ được em bồ "trọng thưởng" chứ? Sao em ngủ mất tiêu rồi? Bàn tay không an phận của anh từ từ chui vào áo của em để vuốt ve chiếc eo thon ấy, em đang ngủ liền cảm thấy nhột mà "ưm" một tiếng rồi xoay người ngủ tiếp.

Ơ? Còn anh thì sao?

Dũng bình thường cũng không phải người không biết khống chế, chỉ là em hôm nay trông rất quyến rũ, đáng yêu mà?

Mân mê một hồi từ eo đến chiếc ngực phẳng lì đang chứa hai nụ hoa anh đào làm nó trở nên khó chịu. Em thức rồi, đôi mày thanh không tự chủ được nhíu lại nhìn anh.

"Em mệt lắm. Ngủ đi!"

"Nhưng mà lâu lắm rồi em đã cho anh động vào đâu? Sao lúc nào em cũng mệt thế? Đi mà..Một lần thôi, anh hứa?"

"Không."

"Bàn thắng hôm nay tặng em, yêu em."

Ơ? Thế là em đã đồng ý đâu mà Dũng cứ nhào tới hôn em như được mùa ấy nhờ? Lưỡi Dũng cứ xâm nhập vào trong khoang miệng em như đang tìm thứ gì đó, à không, là đang hút mật ngọt của em đấy.

Chán môi rồi lại chuyển xuống cổ, cổ của em Tài thơm lắm, thơm mùi như sữa gạo ấy. Anh Dũng cứ phải hôn cho đỡ mê thôi. Chiếc cổ trắng trẻo cứ thế dính đầy dấu hôn tượng trưng cho sự ân ái của hai bạn trẻ. Tài bị hôn đến rên rỉ thành tiếng, mặc dù chỉ là vô thức nhưng trong mắt anh, em là đang câu dẫn mình.

Nuốt những tiếng rên như mèo kêu của em vào miệng, anh nhanh nhẹn thoát y cho cả hai. Ánh đèn mập mờ lúc này cũng chẳng che nổi gương mặt đang đỏ ửng vì tình của em, trông em xinh lắm.

...

"Ưm...chậm lại!" Tài cố rướn người do tấm thân bé nhỏ của em chẳng chịu nổi những cú ra vào mạnh bạo từ Dũng, anh điên rồi, điên vì em.

"Không nhẹ được." Dũng biết là mình đang ra vào rất mạnh nhưng biết sao giờ, anh đã nhịn lâu lắm rồi.

"Ưm..a! Em ra rồi..!" Nhưng Tài chẳng nói hết câu được do phía trước của em đã bắn rồi, có lẽ vì đã lên cao trào hai lần nên chất lỏng được bắn cũng loãng dần.

"..." Anh cũng bắn rồi, bắn vào trong em.

Cuộc chơi đâu dừng lại ở đó. Dư vị của lần cao trào thứ ba còn chưa chấm dứt, Tài đã bị Dũng lật người lại rồi đâm từ phía sau.

Trên chiếc giường đêm đó chỉ còn có tiếng rên rỉ của Tuấn Tài, tiếng thở dốc của Mạnh Dũng và tiếng va chạm của hai cá thể. Đêm qua, có lẽ Dũng đã bắn tới ba, bốn lần...Chẳng nhớ nữa, chỉ nhớ rằng em đã cùng anh người yêu chơi nhau đến gần ba giờ sáng.

Hiện giờ là chín giờ sáng, vẫn chưa ai dậy.

Tài cố xoay mình để tránh ánh nắng gay gắt của Sài Gòn lại vô tình đập mặt vào bờ ngực rắn chắc của Mạnh Dũng. Mắt ngọc mở lớn, đêm qua thế mà cả hai chưa ai mặt đồ hả? Em giờ muốn thét ra lửa luôn ấy, chỉ là anh Dũng còn ngủ nên thôi. Nhận thấy em người yêu đã thức, Dũng siết nhẹ eo em để trêu.

"Dậy rồi hả?" Anh nở nụ cười tươi tắn như bông hoa hướng dương vừa được tưới nước. Phải rồi, hôm qua chỉ có anh sướng thôi, chứ người nằm dưới như Tài thì sướng được bao nhiêu, đau là nhiều.

"Dạ." Em trả lời vẫn như mọi khi, cơ mà vẻ mặt hơi phụng phịu, chắc là dỗi rồi.

"Sao thế? Dỗi à?" Anh cười thành tiếng vì hình ảnh của em hôm qua với hôm nay sao khác thế?

"Cút đi!" Em vậy mà đá anh bay từ giường xuống đất, tức giận đến đỏ mặt bừng bừng trông đáng yêu lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com