Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

Trong căn phòng 218, ánh nắng sớm chen chúc qua tấm rèm mỏng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuấn Tài. Mạnh Dũng thức dậy từ sớm, cũng đã ra khỏi phòng đi công việc. Trước khi đi anh Dũng còn tỉ mỉ dán lại tờ giấy note nhỏ trên góc giường của em Tài, trên đó ghi đầy lời yêu thương của anh với cậu: 'Anh về nhà có tiệc, đồ ăn anh để trong tủ, em dậy thì lấy ăn nhé! Có thể anh sẽ về trễ, anh mang chìa khoá rồi nên đừng đợi anh nhé. Mạnh Dũng yêu em Tài <3"

Tuấn Tài trong cơn say giấc nồng với anh người yêu thì bị cảm giác lạnh lẽo của điều hoà xâm chiếm cùng với ánh nắng gay gắt làm cho nhăn mặt tỉnh giấc. Khỏi nói cũng biết bảo bối nhỏ của ai đó nhăn nhó thế nào, sắc mặt em lại khó coi hơn nữa khi tay em động vào tờ giấy trên góc giường. Một ngày nghỉ cứ thế trôi qua thật vô vị khi không có anh.

Sau khi lười nhác xuống giường vệ sinh cá nhân, em lại trèo lên giường. Tuy phòng là phòng hai giường nhưng cả hai chỉ sử dụng một, đó là giường của anh Dũng. Cơ mà phải nói, hôm nay dù điều hoà chỉ có 25 độ nhưng lạnh lẽo lạ thường. Một ván game, hai ván game, rồi ba, bốn ván trôi qua...anh Dũng của Tài vẫn chưa về. Thoáng cái đã ba giờ chiều rồi, ngoài tờ giấy note màu hồng ra thì anh vẫn chưa gửi gì cho em Tài cả. Bụng kêu mãi nên thôi, dẹp buồn bực qua một bên, em đành lết xuống căn bếp nhỏ trong phòng để coi có gì ăn không. Mở tủ lạnh ra ngoài xúc xích, một ít rau cải và vài quả trứng, trên đầu tủ lạnh là vài gói mì ra thì không có gì hết. Bật ấm đun lên, xé toạc gói mì bỏ vào tô, khi có anh đều là anh làm, chưa bao giờ Nhâm Mạnh Dũng để bảo bối nhỏ động tay vào vì anh xót lắm.

Nói thì vậy chứ không phải em chưa từng làm nên cũng thành thạo. Chớp cái em đã ăn xong rồi, vứt tô chén trong bồn rửa bát, em lại leo lên giường nằm. Chán game lại chuyển sang lướt mạng xã hội, không có anh làm gì cũng chán nên Tài ngủ lúc nào không hay. Lúc em tỉnh dậy cũng không biết là mấy giờ, chỉ biết phòng lúc này tối thui. Duy nhất đèn ngủ còn sáng, em cảm nhận được hơi ấm cùng mùi hương nam tính quen thuộc, xoay người về phía sau, ánh đèn vàng bao phủ lấy dáng người điển trai, cao ráo đang lim dim vào giấc ngủ...Hồi đang ngủ, em có nghe tiếng đóng cửa nhưng chỉ nghĩ mình buồn ngủ sinh ra ảo giác chứ không nghĩ đến anh đã về. Có lẽ được anh Dũng ôm ngủ nên em ngủ một giấc rất ngon. Nghe thấy hơi thở của anh đều đặn từng nhịp, Tài đoán rằng anh đã ngủ nên không dám nhúc nhích cũng như thở mạnh vì sợ anh tỉnh giấc. Cũng được, nhìn kĩ khuôn mặt này một chút cũng tốt. Thường ngày bận rộn, thời gian yên tĩnh như thế này rất hiếm, vậy mà anh lại bận bịu nốt cả hôm nay làm em tiếc nuối thở dài thành tiếng. Chìm trong suy tư của bản thân, em không hay biết rằng người kế bên đã tỉnh giấc.

"Em thức rồi hả?"

Giọng Dũng ôn nhu như thể Phan Tuấn Tài chỉ là độc nhất một mình anh chiếm hữu, mà cũng đúng. Nếu Tuấn Tài không phải cầu thủ, anh chắc là sẽ đem em giấu vào tim mình, khắc ghi từng chút một về em không cho ai nhìn ngắm dù chỉ một phút.

"Anh ơi..."

Em lúc nào cũng vậy, trên sân có thể máu lửa, có thể tranh chấp nhưng bên ngoài sân luôn dùng giọng điệu nhỏ nhẹ, nỉ non này để gọi anh.

"Anh ở đây"

Mỗi lần em gọi, Dũng luôn đáp lại "Anh ở đây" dù là trước khi bắt đầu cho đến hiện tại. Nhiều người không biết về câu chuyện của hai bạn trẻ, chỉ nghe qua lời kể thì chắc hẳn là không tin. Bởi làm sao một Nhâm Mạnh Dũng nóng nảy có thể thay đổi chỉ vì một Phan Tuấn Tài tâm tư kín đáo, điềm đạm ngoan hiền. Nhưng thật sự là vậy, em bước vào cuộc sống của Dũng như mang tia nắng ấm sưởi cho tháng ngày lạnh nhạt của anh, Dũng của em như em, anh cũng bước đến cuộc đời Tài và mang theo ánh sáng soi rọi những ngày tăm tối cô đơn của em Tài.

"Sao anh về muộn thế, anh có mệt không, em lại phá giấc ngủ của anh Dũng rồi..."

Tài cuối gầm mặt xuống đầy vẻ có lỗi, em luôn được anh nuông chiều. Không sủng nịnh sao được khi em đơn thuần, đáng yêu như thế, ai nhìn cũng muốn bảo vệ huống chi là anh.

"Nhà anh có tiệc, anh là con trai tất phải về rồi. Xin lỗi em, hoang phí ngày nghỉ của em rồi. Ngày mai lại nghỉ, anh cho em cả ngày được không?"

Dũng đưa tay vén nhẹ sợi tóc rối của em, cứ như thể sợ làm mạnh em sẽ đau vậy.

"Dạ.."

"Sao vậy, anh về rồi mà?"

Nghe thấy giọng điệu buồn bã của em, Dũng sốt ruột không thôi. Hôm nay không phải ai lại trêu ghẹo bảo bối nhỏ của anh rồi chứ?

"Nhưng mà...hôm qua em còn nghĩ sáng nay sẽ cùng anh đi chơi. Anh cũng không nói là hôm nay sẽ bận, sáng dậy không thấy anh đâu, em đã rất sợ. Sợ anh bỏ em đi mất..!"

Mèo nhỏ lại ôm lấy anh như vồ được cá lớn, uỷ khuất thủ thỉ bên tai anh. Dũng luôn biết Tài do mình chiều chuộng mà ỷ lại vào anh nhưng anh mặc kệ, Tuấn Tài của anh trước kia rất đáng thương, có đền bù bao nhiêu cũng không đủ.

"Nhớ anh rồi sao?"

Nhìn Tài như vậy anh đau xót vô cùng, miệng cười tươi, tay dang rộng ôm lấy em thật chặt như thể sợ rằng chỉ cần buông ra em sẽ tan theo làn gió. Anh đưa tay vuốt má Tài, giật mình phát hiện rằng nơi gò má luôn ửng hồng ướt lấy một mảng. Cái gì, Phan Tuấn Tài khóc rồi? Tiểu bảo bối khóc rồi, anh đâu còn tâm trí nghĩ ngợi gì nữa, nhẹ nhàng vuốt ve, âu yếm, dỗ dành. Tất cả mỹ từ dành cho sự cưng sủng đều dành cho em.

"D..dạ"

Tuấn Tài không yếu đuối, chỉ mềm mại như vậy khi ở cạnh anh. Khóc đến sưng húp mắt rồi, hẳn là hôm nay em buồn lắm, tủi thân lắm. Không tủi thân sao được khi nhìn thấy Việt Anh và Thanh Bình đăng ảnh đi dạo phố chứ. Em cũng muốn mà..?

"Đừng khóc nữa, anh vẫn ở đây mà. Ngày mai cả ngày đều cho em nhé? Được không? Đừng khóc nữa, anh xót lắm..."

Mãi cho đến khi em chịu gật đầu, anh mới coi như yên tâm. Mèo nhỏ của anh ngoan lắm, đáng yêu lắm.

"Bé ơi.."

"Vâng ạ?"

"Anh có mua nước cho em đó, có cả một ít bánh mướt mẹ anh làm nữa, anh vừa về không lâu chắc bánh chưa nguội đâu."

Lúc Dũng về nhà là tầm bốn mươi phút trước, bánh vẫn được đặt trong hộp giữ nhiệt chắc là hơi nguội thôi. Em nghe tới bánh mướt là mắt sáng bừng, ngưng không thút thít nữa nhưng lâu lâu lại không nhịn được nấc lên một tiếng trông đáng yêu vô cùng. Ăn xong hộp bánh mướt, em lại rụt rè nhìn anh Dũng như muốn nói lại thôi. Anh đương nhiên nhìn được nhưng không nói để chờ xem em có nói hay không. Dọn dẹp xong rồi, anh đang xoay người qua tủ đồ thì đằng sau hơi ấm truyền đến, là em, em ôm anh Dũng từ đằng sau, cơ mà anh to lắm, em phải đan chắc hai tay mới không rớt ra.

"Anh oi.."

Em buồn ngủ lắm rồi nhưng mà vẫn bị anh bắt phải đi tắm nên có chút mè nheo. Bình thường làm nũng chưa đủ, hôm nay lại ngang nhiên chủ động như vậy thật khiến người ta yêu chết đi được.

"Anh ở đây."

Dũng vẫn tiếp tục soạn quần áo, cái ôm của Tuấn Tài như thằn lằn đu cột vậy. So với anh thì chả thấm vào đâu nhưng bảo bối chủ động thế này thật đáng yêu mà.

"Anh say ạ..? Em nghe mùi rượu."

"Ừm"

"Anh ừm với em ạa? Anh hết yêu Tài rồi!"

Tuấn Tài thấy anh uống rượu đều không vui nên anh đều giấu, hôm nay lại để em biết, xem ra tối nay rất mệt mỏi rồi. Em sau khi nghe được câu trả lời liền làm bộ giận dỗi chui vào chăn. Anh dù trước sau cũng không tin hôm nay em lại như vậy nhưng em dỗi rồi, điều này phải tin! Đặt quần áo lên bàn làm việc gần giường, anh ôn nhu tiến lại gần, tháo chăn ra ôm lấy em, còn véo má em một cái làm mặt em Tài thoáng chốc đỏ hồng vì ngại.

"Thế anh không ừ với em nữa, giờ em muốn gì anh đều cho."

Vẫn là giọng điệu cưng chiều vô độ này, mãi không thay đổi.

"Em muốn đi ngủ, em buồn ngủ lắm. Chỉ muốn ôm anh Dũng ngủ thôi.."

Nhìn thấy Tài nhõng nhẽo thế này liền nhăn mày một phát, cười nhẹ.

"Em không tắm thì không được ngủ, có tin không anh sẽ đánh vào mông em?"

Nghe tới đây Tài liền nhảy xuống, hậm hực theo anh vào nhà tắm.

Tắm xong, cả người em chỉ mặc pijama màu hồng nhạt có hình mèo con. Anh thì quần đùi áo thun đơn giản đến mức in luôn vào tường thì cũng tàng hình được. Cứ như thể sợ anh lại bắt mình làm gì đó, Tài nhanh chân chạy lên giường trùm chăn kín người, anh Dũng cũng nhanh chóng theo sau. Lần nữa gạt lớp chăn ra, trước mắt anh là một cục bông trắng nõn hồng hào. Cảnh tượng này khiến anh không nhịn được nuốt nước bọt làm yết hầu trượt lên trượt xuống.

"Nhìn em thế này lại muốn cưng chiều không bao giờ rời bỏ..."

Chưa để anh nói dứt lời, em ôm anh thật chặt. Lấy tay anh đặt lên bụng mình, Tuấn Tài thoả mãn nở nụ cười tươi.

"Anh Dũng ngủ ngon ạ, yêu anh"

Có những ngày chỉ cần một cái ôm thôi thì bao muộn phiền đều tan sạch. Cặp đôi trẻ cứ thế quấn lấy nhau ngủ thật ngon đến sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com