4.
Sáng hôm sau, Thanh Bình tỉnh dậy liền thấy hai con người kia ôm nhau, thế là nổi trận lôi đình. Phòng 218 bây giờ không khác gì cái chợ Đồng Xuân.
"Á à mày...cái đồ vô liêm sỉ không khác gì thằng Việt Anh!"
"Thế thì làm sao?"
"Thanh Bình này chưa bao giờ thấy chuyện nào hoang đường như vậy! Nhâm Mạnh Dũng là cái đồ vô liêm sỉ!!"
Dứt lời, Thanh Bình cuốn gói chạy về phòng than khóc ỉ ôi với Việt Anh. Còn tại hiện trường, em Tài vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Ơ thế là anh ấy dỗi ạ?"
"Ừm"
"Thế thôi xíu nữa anh xuống một mình nha, em VSCN xong rồi xuống ăn sáng với anh Bình.."
Thế là em biến thành chú mèo cong đuôi chạy vào phòng tắm, sau đó biến mất khỏi phòng. Bỏ lại một mình anh bơ vơ lạc lõng, Dũng thở dài. Anh chẳng hiểu nổi em người yêu là của mình hay của cái tên Loe Loe kia nữa, suốt ngày bám theo chẳng rời.
Cả đội tập trung dưới sảnh nhà hàng để ăn sáng, Tuấn Tài thì chẳng biết bằng cách nào đã dỗi cho Bình Loe hết dỗi rồi sau đó biến thành cái đuôi của ông anh luôn. Việt Anh và Mạnh Dũng thành công lập hội người bị bỏ rơi, cay lắm nhưng mà chả làm được gì...
"Hehe, mai mốt là đá tứ kết rồi đó! Tài Sáu sợ không em?" Thanh Bình giọng điệu lém lỉnh hỏi thằng em.
"Sợ chứ, cơ mà cứ đá thôi. Uzbekistan nóng thật anh ạ, em tưởng Đắk Lắk là nóng nhất rồi..." Em vừa ăn vừa nói.
"Ừ nhỉ? Có nghe nói khi nào mày về Viettel chưa?"
"Em chưa ạ"
"Ùi, chắc cũng nhanh thôi. Hot boy thủ khoa ngoan nhất Việt Nam cơ mà" Nói rồi Bình Loe cười phá lên như được mùa. Bưng đĩa rời đi trong sự bất lực của đứa em ngồi cạnh.
Nhanh thôi, ngày diễn ra trận tứ kết cũng tới. Trong phòng thay đồ, lần lượt là thầy Gong, đội trưởng Việt Anh và hai đội phó đứng lên phát biểu ý kiến khích lệ tinh thần mọi người. Đến giờ ra sân, đội hình xuất phát và dự bị chia hai lối bước ra ngoài. Quốc ca Việt Nam - Tiến quân ca hào hùng vang lên tại sân vận động thành công lên dây cót tinh thần toàn đội.
Thế rồi, chín mươi phút qua đi. Việt Nam chính thức dừng lại ở tứ kết, tạm khép lại câu chuyện về sự trưởng thành của toàn đội. Sau trận, em khóc rất nhiều trong phòng thay đồ. Có lẽ em uất ức lắm, toàn đội cũng vậy. Trọng tài đã có phần thiên vị nhưng đối thủ cũng đã chơi rất tốt, em không có gì hối hận. Chỉ là em tiếc vì không thể làm tốt hơn để rồi rời sân ở phút sáu mươi tám. Em buồn lắm, Dũng cũng không biết làm gì, vì có lẽ trong anh còn tệ hơn những gì bên ngoài mọi người thấy.
Sau những ngày hè oi ả của Trung Á, đoàn quân của thầy Gong chính thức lên sân bay về nước. Do phải chia thành hai nhóm về nên anh và em không đi chung được, em về Sài Gòn còn anh về Hà Nội. Trên máy bay, em suy nghĩ rất nhiều, cụ thể là những lời Bình đã nói với em hôm ấy.
__________Khoảng 3 ngày trước_________
"Này, tao nói thật. Mày với thằng Dũng không định công khai à?"
"Em không, anh Dũng sao thì em vậy thôi. Anh ấy thì bảo là quan trọng sự nghiệp..."
"Thôi, thôi đi. Mày thấy thằng Dũng đối với mày thế nào hả em? Chả có thằng nào mà nhìn người mình yêu dính scandal với người yêu cũ và im lặng đâu. Đấy, hồi trước anh với Việt Anh đấy. Cũng cãi nhau inh ỏi vụ này, giải quyết xong với ban huấn luyện tuyển và câu lạc bộ thế là bây giờ Việt Anh với anh thoải mái rồi đó? Em thấy không?"
"Vâng...nhưng anh Dũng nói là em đợi anh ấy vài năm nữa, khi anh ấy có sự nghiệp sẽ nói với mọi ngừoi chuyện chúng em..."
"Em năm nay hai mươi mốt rồi còn gì? Đến lúc đó chắc gì còn yêu? Anh chỉ nói vậy thôi, hai chúng mày tự nói chuyện đi. Thấy hai đứa hạnh phúc anh vui thật nhưng anh với mày chơi thân từ bé rồi nên anh không nỡ để mày thiệt thòi, em ạ"
__________________
Những câu nói đó cứ văng vẳng bên tai em, mà em thì không muốn dừng lại. Nói với anh thì sợ anh sẽ buồn, hơn nữa Bình cũng đúng. Vì sau chiến dịch này là U23 xả trại rồi, năm sau mới bắt đầu thi đấu tiếp. Em cũng chưa biết khi nào mới về Viettel. Giữa khoảng trời mông lung ấy, em chợt nảy ra suy nghĩ...hay là tạm chia tay nhé?
Gác lại âu lo trong chính mình, Tài vẫn phải xuống máy bay để còn di chuyển về khách sạn. Trong suốt quãng đường từ sân bay về khách sạn, fan hâm mộ vây quanh em làm em cảm thấy thật nhỏ bé. Cơ mà vậy cũng vui, ít nhất ngoài gia đình và Bình ra thì em còn có các bạn để nương tựa.
Về đến khách sạn, em đã khóc rất nhiều, em không biết nữa. Anh có thương em không? Hay chỉ đơn giản là coi em như món đồ chơi, thích thì nâng niu không thích liền vứt bỏ? Hàng vạn câu hỏi chạy quanh đầu Tuấn Tài làm chứng đau đầu của em tái phát, em đau lắm. Lần này không còn anh ở bên ôm em nữa, em đành phải gắng gượng lục vali lấy thuốc. Uống thuốc xong liền đau quá mà ngất lịm đi.
Lúc em thức giấc cũng là lúc Dũng vừa lên máy bay về Nội Bài. Trên đường về trụ sở Viettel để bàn về việc hợp đồng và những giải đấu tiếp theo, anh cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại thấy đội trưởng Việt Anh nói đúng đến vậy...
_______________
"Giờ mày hai mươi hai rồi, thằng Tài cũng hai mươi mốt. Định khi nào mới báo cho toàn đội?"
"Em không. Em còn sự nghiệp. Tài hiểu mà!"
"Thế tin bố đấm mày không? Tài nó không cần sự nghiệp à? Mày ích kỉ vậy? Nghĩ sao mà nói thế được?"
"..."
"Anh nói thật này! Tài ấy, nó còn nổi tiếng trước mày cơ, nó còn thủ khoa đại học. Thế mà vẫn yêu mày được đó thôi? Mày thì sao? Mày yêu nó, anh và Bình biết. Nhưng nếu mày chần chừ không có chính kiến thì nó xứng đáng với những điều hơn thế. Hiểu ý anh nói không?"
"Cho em thời gian..."
"Đi mà nói với Tài ấy. Tao chỉ vu vơ vậy thôi. Tuỳ hai bọn mày!"
_________________
Có lẽ trong giây phút bầu bạn cùng lon bia đó, Việt Anh đã nói thật. Yêu anh, Tài đã thiệt thòi quá nhiều. Mỗi lần xuất hiện trước ống kính, em đều phải né anh thật xa. Nếu có cũng chỉ núp dưới cái mác "anh em". Em có phải mệt mỏi lắm rồi không?
Về đến kí túc xá, dọn dẹp đồ xong. Dũng liền lấy máy gọi cho em, không biết em giờ này thế nào. Hẳn là tủi thân lắm!
Phía bên này đầu máy, Tài sau khi tắm rửa liền lên giường nghịch điện thoại. Em không biết mình nên làm gì nữa. Bỗng...dòng tên kia hiện lên. Cái biệt danh em đặt cho anh thật đáng yêu làm sao: "Thương anh Dũng".
"Dạ vâng ạ?"
"Em đang làm gì ấy?"
"Em không làm gì ạ..."
"Ừm..."
"..."
"Hôm nay im lặng vậy, không hỏi gì anh à?"
"Em biết anh vẫn ổn mà, anh Bình nói vậy."
"Khi nào về Viettel, có nghe nói chưa?"
"Em chưa, mai về Hà Nội mới họp với các thầy."
"Thế à? Chúc bé may mắn!"
"Em cảm ơn. Anh ơi..."
"Anh ở đây."
Chẳng biết thế nào, cả hai người cùng nói vào một lúc. Câu nói này thật sự chẳng ai muốn nghe...
"Mình chia tay nha, anh/em."
"Em chắc chứ?"
"Anh cũng thế mà. Anh còn sự nghiệp, em sợ khi báo đài biết sẽ ảnh hưởng đến anh. Tạm thời xa nhau nhé!"
"Được! Làm theo ý em. Hãy nhớ, không có anh, khi đau đầu phải uống thuốc nhé? Không được khóc, biết chưa?"
"V..vâng ạ.."
"Thương em"
Thế rồi anh cúp máy, ba năm của hai người cứ thế dừng lại. Chỉ tạm xa nhau thôi đúng không? Gặp lại nhau vẫn sẽ đối tốt đúng không? Em sẽ không khóc đúng không? Không! Em khóc rồi, Tài khóc to lắm. Khóc đến nỗi, mắt em chỉ lờ đờ, sưng húp và vô hồn lắm. Em không ăn không uống, tự hành hạ bản thân mình. Nếu anh biết được có xót em như bao lần không nhỉ? Chắc không đâu, vì anh cũng muốn chia tay mà...
Chuyển sang Mạnh Dũng, tâm trạng cũng chẳng tốt hơn là bao. Anh không khóc, không dày vò bản thân. Vì anh có gì đáng để dày vò? Chẳng qua trước đây thì là một thằng đầu gấu, bây giờ chẳng tốt hơn được bao nhiêu. Tháng ngày tăm tối ấy...trở lại rồi!
"Nàyyy. Uống ít rượu thôiii! Mày uống thế này các thầy mà biết nhớ, kiểu gì cũng bị kỉ luật cho xem"
"Này, em hỏi thật. Anh Đức với chị Hân có bao giờ chia tay chưa?"
"Rồi, tỷ lần í. Cơ mà anh chai mặt xin lỗi nên Hân cũng không giận nữa. Mày với người yêu sao à?"
"Không. Em hỏi giúp bạn em thôi. Nó với người yêu nó cãi nhau, vì nó không muốn công khai, nó kiểu lo cho sự nghiệp ấy. Hai đứa nó chia tay rồi!"
"Mày với Tài à?"
"Sao anh biết?"
"Mày với nó nhìn vậy thôi chứ anh em trong đội ai chả biết. Mai nó về Viettel bàn chuyện gì ấy nhỉ? À, đúng rồi. Nghe anh Tư Dũng nói là nó sắp về."
"Thế ạ?"
"Ừm"
"..."
"Chuyện bọn mày, anh không tham gia. Nhưng trước sau gì anh cũng phải nói, yêu nhau mà không công khai ấy, thiệt thòi lắm em ạ! Thôi anh về nhớ? Uống ít thôi"
"Vâng, anh về"
Làm bạn với men say có lẽ là cách tốt nhất để che giấu đi sự yếu đuối của bản thân lúc này. Anh thì sao chứ? Anh có phải đã quá tệ với Tài rồi không? Chắc chắn có rồi! Mai Tài về, anh phải làm gì đây?
_________________
Lời của tác giả:
- ngược nhau rồi, viết xong mình thấy xót quá huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com