manh ghep tinh yeu
Lá thư trong tuần:
* Mảnh ghép mang tên… [ANH]
Cuộc sống là những mảnh ghép. Có những mảnh ghép khớp nhau tạo nên yêu thương, sự đồng cảm và vị tha. Nhưng đôi khi cũng có những mảnh ghép lệch nhau giống như những đố kị, ghen ghét và hận thù...
Tôi rất thích chơi ghép hình, nhất là lúc tâm trạng không tốt vì mỗi lần ghép được một tấm hình hoàn chỉnh, tôi thấy nhẹ lòng khi hiểu rằng cuộc - sống - của – mình - rồi – cũng - sẽ - hòa - hợp – như - vậy. Và bức tranh “Cuộc Sống” hiện tại tôi đang ghép, chỉ còn thiếu 1 mảnh ghép nữa thôi…
Có được mảnh ghép còn lại ấy… tôi sẽ đặt bên cạnh mảnh ghép [Tôi] để bắt đầu hành trình tạo nên bức tranh mới mang tên “Tình Yêu”.
Để hoàn thiện bức tranh “Tình Yêu” ấy,
Đầu tiên, cần nhất là mảnh ghép [yêu thương], mảnh ghép này tôi ghép với mảnh ghép [ghen]. Để nếu ghen tuông nhỏ nhen có xuất hiện, thì yêu thương bên cạnh sẽ giúp chúng lắng xuống, khép lại.
Mảnh ghép [nghi ngờ] tôi sẽ ghép với mảnh [tin tưởng]. Những mảnh này sẽ bổ sung cho nhau để tạo thành một góc hoàn chỉnh. Niềm tin sẽ dẹp bỏ mọi nghi ngờ, và khi đã tin tưởng nhau rồi, cùng nhau nhìn về một phía thì sẽ chẳng còn việc gì khó khăn với chúng tôi nữa.
Mảnh ghép mang tên [vị tha], tôi sẽ ghép chúng với những mảnh ghép có tên [lỗi lầm], [sai trái]. Nếu không có sự vị tha thì sớm muộn những trách móc, khó chịu được tích góp sẽ phá vỡ tình yêu mất thôi.
Còn mảnh [nóng giận]? Tôi sẽ lấy mảnh [điềm tĩnh] ghép chung với nó, bên cạnh sẽ đặt thêm mảnh [tỉnh táo]. Bởi chỉ có bình tĩnh và tỉnh táo mới giúp giải quyết mọi rắc rối một cách nhanh nhất.
Với mảnh ghép mang tên [hờn dỗi], tôi sẽ lấy mảnh [chia sẻ] & [lắng nghe] đặt bên. Để nuôi dưỡng tình yêu, lắng nghe và sẻ chia là những chất xúc tác thiết yếu, phải vậy không?
Những mảnh ghép [quan tâm] & [nhung nhớ] tôi sẽ ghép chung để tạo nên góc nhớ thương. Đây chắc chắn sẽ là mảng ngọt ngào nhất của bức tranh.
Với mảnh ghép [buông], tôi sẽ để bên mảnh ghép [cố gắng ]. Và tôi cũng lấy mảnh ghép [nhẫn nại] đặt bên cạnh, để nhắc nhở một điều - khi đã quyết định song hành cùng nhau, thì sẽ đi tới cùng, sẽ không nhụt chí, sẽ không bỏ cuộc.
Tôi sẽ dành riêng 2 góc phía dưới để đặt 2 mảnh ghép mang tên [riêng tư]. Và đặt [sự tôn trọng] nằm cạnh bên. Vì trong tình yêu ai cũng cần một khoảng trời riêng dù rất nhỏ.
Và như vậy, chúng tôi sẽ có một bức tranh khung cảnh tròn đầy mang tên tình yêu được ghép thành từ rất nhiều mảnh ghép khác nhau, giống những gia vị, cung bậc cảm xúc của tình yêu.
P/s: Anh yêu, những mảnh ghép tuy khác nhau nhưng chúng cần được ghép chung để có một bức tranh tình yêu hoàn chỉnh và em vẫn chờ…
Đến một ngày, mình sẽ ghép hoàn chỉnh bức tranh tình yêu bằng những mảnh ghép khác nhau của hai đứa.
Nhưng trước tiên em cần phải hoàn thiện bức tranh “cuộc sống” đã. Cuộc sống của em chỉ còn thiếu một mảnh ghép thôi…
..mảnh ghép [Anh]!
Quà tặng Valentine từ Blog Radio – Blog Việt
“Dường như em đã yêu” – là tuyển tập những truyện ngắn đặc sắc nhận được sự yêu thích của đông đảo bạn đọc trong năm 2010 – 2011 trên chuyên trang blogviet.com.vn. Cuốn sách chứa đựng cả những yêu thương trăn trở từ khi chúng ta bắt đầu biết tới thế giới kỳ diệu của tinh yêu, trải qua những hạnh phúc ấm êm và những sóng gió, cách trở trong tình yêu rồi bất chợt một ngày bạn lại đong đầy cảm xúc tự hỏi mình: Liệu đó có phải tình yêu?
“Dường như em đã yêu” – với thông điệp: Nếu có thể xin bạn hãy quên đi tất cả những gì đã mất vì thực ra cuộc sống còn có thể tươi đẹp hơn thế gấp nhiều lần! Hãy bắt đầu một hành trình yêu thương mới vì yêu thương chính là cội nguồn của hạnh phúc!
Một người sẽ gặp một nửa của mình trong hoàn cảnh nào?
Có người gặp trong những chuyến đi, trên con đường đến một vùng đất mới, một thế giới mới khác với cuộc sống thường nhật mệt mỏi. Người thì đơn giản là được ai đó giới thiệu, bắt đầu đi chơi, tìm hiểu nhau rồi gắn bó với nhau cả đời. Người thì là bạn học cũ lâu ngày gặp lại nhau rồi bắt đầu một trang mới...
Không biết có phải đã tìm thấy một nửa không, nhưng cả hai bạn thân hiện có đều bắt đầu từ một câu:"Dạo này rất là hay chat với ABC XYZ". Sau đó thì bắt đầu dính vào nhau luôn. Một đứa trong đó đang cân nhắc việc lên xe hoa sớm. Như thế hẳn là đã rất hài lòng với chuyện tình cảm. Như thế thật tốt.
Nghĩ về những chuyện đã qua, nghĩ về những người đã từng gọi là yêu, thấy thật hài hước.
Cảm giác muốn ôm 1 người, thế là bắt đầu một chuyện tình.
Cảm giác muốn hôn 1 người, thế là lại bắt đầu một câu chuyện khác.
Những cái ôm hôn, những cái động chạm, là chuyện tất nhiên khi yêu một người, nó thể hiện sự gần gũi thân thiết của hai kẻ đang yêu. Nhưng lẽ nào lại có thể ngược lại, tình yêu lại bắt đầu từ những ham muốn rất bản năng ấy?
Khi yêu có bao nhiêu chuyện cần phải cân nhắc, cần phải suy nghĩ, cần phải đắn đo. Đâu chỉ có cảm xúc, còn cảm giác cần được lắng nghe, cần được chia sẻ, cảm thông, cần được tôn trọng. Và đôi khi là cần được sự chấp nhận của người thân và bạn bè nữa. "Yêu nhau yêu cả đường đi lối về" là thế. Nhưng những cảm giác kia liệu có phải là tình yêu không?
"Một người sẽ gặp một nửa của mình trong hoàn cảnh nào?"
Đôi khi ta nằm lặng yên nhắm mắt lại thả trôi dòng suy nghĩ, thả trôi con tim đến một miền hoang vắng, có lẽ ta sẽ gặp lại anh nơi ấy. Nơi ấy chỉ có ta và anh, không ai khác, không gì khác, chỉ còn cảm xúc dẫn đường... Nhưng cuộc sống lại không như vậy, cuộc sống đôi khi không thuộc về bản thân mình, mà thuộc về những người khác, những cái khác ấy. Vì tất cả những lẽ đó, hãy để anh ấy đi. Vì người ta sống để yêu, chứ không thể yêu để sống. Có lẽ vậy.
Một ngày nào đó có khi nào ta gặp lại nhau trên con đường đời tấp nập, nếu thuộc về nhau hãy trở lại.
Nhưng biết thế nào là thuộc về nhau khi đã quyết định chia xa? Khi đã đi mất rồi liệu còn có thể trở lại?
Một buổi chiều xa vắng lơ đãng nhìn ra cửa sổ, ánh sáng dịu dàng yếu ớt cuối ngày hắt vào, từ xa mặt trời lặng lẽ lùi sau màn đêm, lại nhớ về một buổi hẹn hò nào đó từ rất lâu rồi...Rồi tự nhủ: Cảm xúc cũng chỉ là cảm xúc.
Tình yêu cuối cùng cũng chỉ là tình yêu mà thôi.
Blog Radio 218: Nụ hôn bất ngờ...
00:15, 28/1/2012 (GMT+7)
Bạn nghe Blog Radio thân mến! Như một món quà mở đầu mùa yêu năm nay, BlogRadio.vn tuần này gửi tới bạn nghe chương trình câu chuyện tình yêu đẹp chuyển thể từ truyện ngắn Một giây để biết ta thuộc về nhau - gửi từ thính giả Shally"s tear
Em
Em chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ lại yêu và được yêu…
Kể từ khi trong tim tồn tại một nỗi đau chẳng thể nào xóa hết….
Cho tới khi gặp được anh….
Em đã từng mất tất cả niềm tin trong cái thế giới luôn lắm điều dối trá này. Họ bảo em ngốc quá, em chấp nhận ma chẳng hề biện minh, họ bảo em ngây thơ, em gật đầu mà chẳng hè phản bác… Thực ra em đủ sức để chống cự nhưng được gì…
Châu Âu những ngày ấy lạnh lắm…
_ Tớ sẽ đi Pa-ri du học! – Người ấy nói với em như thê
Em gật đầu chấp nhận, nhưng không hề nghĩ tới chuyện kết thúc, bởi em tin mình sẽ đủ sức đợi chờ. “ Chỉ là 4 năm thôi mà” – em đã tự an ủi mình như thế.
Vậy mà….
_ Mình buông tay nhau nhé. Tớ muốn mình luôn là một người hoàn hảo trong mắt cậu nhưng lại sợ cái hào nhoáng của Pa-ri sẽ cuốn tớ đi xa. Tớ xin lỗi….
Đó có thể xem là một lí do để kết thúc không anh….
Thật mơ hồ và phi lí, nhưng em lại chấp nhận, đơn giản….bởi em là một con ngốc…
…..Người ta quay lưng đi, bỏ mặc em run rẩy dưới cơn mưa tuyết….
…..Người ta quay lưng đi, bỏ mặc em trong cơn sốt cao mà vẫn gắng nở nụ cười để yên lòng ai đó…
…..Người ta quay lưng đi, chẳng cần biết tuyết rơi mỗi lúc một nhiều hơn….
Quay lưng và đi thật xa, chỉ vậy thôi…
Cuối cùng em cũng có thể bước đi, nhưng đi đâu bây giờ? Em chẳng biết mình lang thang dưới cơn mưa tuyết ấy trong bao lâu, chỉ thấy người mình như dại hẳn đi….
Em không tin cái gi gọi là an bài hay số phận….
Không tin nhưng không có nghĩa là không tồn tại….
Bởi vì…
Nếu không có định mệnh thì sao hôm ấy em lại bước đi vô định vào con phố đó….
Nếu không có định mệnh thì sao em lại ngất đi trước nhà anh – Ngôi biệt thự xinh đẹp bên cạnh hồ….
Anh
Anh lại bắt đầu một buổi sáng nhàm chán của mình như mọi lần vẫn thế: thức dậy, ăn sáng, đến công sở, ngồi vào chiếc ghế mà bao người hằng mơ ước, đối mặt với những lời lẽ dối trá, những cái bắt tay giả tạo…
Lái xe ra khỏi nhà trong lúc vẫn còn ngái ngủ khiến chút nữa thôi là có điều không hay xảy ra….
Trên nền tuyết trắng xóa là mái tóc đen óng mượt…
Ôm thân hình lạnh giá của em trong vòng tay, lần đầu tiên trong đời anh biết thế nào là cảm giác sợ hãi…. Không phải là nỗi sợ khi có một người lạ chết trước nhà mình mà là một nỗi sợ hết sức mơ hồ, cảm giác như mất cả thế giới…
Thật kì lạ, nhưng anh đã yêu em từ lúc ấy, yêu một cô gái Á Đông, điều chưa bao giờ xuất hiện trong anh, dù chỉ là mơ.
“ Viêm phổi cấp tính, tính mạng rất mong manh”, đó là kết quả của một đêm giá băng đánh thẳng vào sức khỏe yếu đuối của em. Mọi thứ trong anh khi ấy thật sự bế tắc….
Chưa bao giờ cái chức viện trưởng với anh trở nên vô dụng đến thế. Anh chẳng thể giúp được gì, chỉ biết giành giật em trong tuyệt vọng với thần chết… Anh muốn thấy màu mắt em, muốn đón nhận cái nhìn của em, muốn thấy đôi môi đỏ của em chứ không phải run rẩy trong cơn sốt, muốn thấy em xinh đẹp rạng ngời sức sống chứ không phải như lúc này, với những ống truyền trên người….
Như một thằng điên anh mong điều đó đến khắc khoải….
Em
Có cảm giác như em đang bị nhấn chìm trong biển lửa…. nhưng rơi đến tận cùng thì lại là một tảng băng lớn…
Nóng rồi lạnh tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, và những lần như thế em chỉ muốn buông xuôi…
Nhưng có một điều gì đó đã giữ em ở lại, là.. một giọng nói lạ lẫm hằng đêm, có cảm giác như người ấy chưa từng rời em…
Rồi mọi thứ cũng dần vơi đi….
Em tỉnh lại như một điều tất yếu, khái niệm thời gian hết sức mơ hồ. Chỉ thấy bên ngoài khung của kính của căn phòng bệnh rộng lớn này tuyết rơi dày đặc hơn bao giờ hết. Một bóng người lọt vào tầm mắt em….
Bác sĩ? Có lẽ vậy bởi anh ta mặc blouse trắng, một mái tóc màu đồng, sống mũi cao và thanh, làn da trắng như bất cứ một người châu Âu nào. Nhưng đặc biệt là đôi mắt, một đôi mắt nâu chất chứa quá nhiều cảm xúc lẫn sự mệt mỏi không hề che dấu… Anh ta mỉm cười nhìn em rồi bất chợt hỏi:
_ Can you speak English?
Em đứng nhìn
….
Anh
Em nhìn anh như thể “Anh còn câu hỏi nào ngớ ngẩn hơn nữa không?”. Anh khi ấy thật sự điên mất rồi. Nếu chẳng biết English là gì thì làm sao em có thể tồn tại ở nơi đây chứ?
Anh như bị thôi miên bởi đôi mắt long lanh nước của em, dù khi ấy em chẳng khóc…. Thật kì lạ, mắt em không phải đen huyền như những người châu Á anh từng gặp mà đậm đặc một màu coffe sữa…
Dường như việc em tỉnh lại sau gần 10 ngày hôn mê với anh như một giọt nước làm tràn li
Chẳng cần chào hỏi, chẳng cần giới thiệu mình là ai,anh chìm sâu vào đôi mắt em:
_ I love you!! Love you so much! _ Anh đã đợi điều này từ rất lâu rồi
Em nhình một lần nữa, đôi mắt em mở to ngạc nhiên như bắt gặp người ngoài hành tinh, đôi mày khẽ nhăn lại khó hiểu…. Và anh cúi xuống hôn thật lâu, thật… thật lâu lên đôi môi vẫn còn mệt mỏi của em. Em thoáng chống cự… Mặc kệ, anh cứ hôn, cho dù sau đó có phải xuống địa ngục đi nữa.
Em
“Anh ta đang làm gì thế?”
Em không thể giải mã được những gì đang diễn ra lúc này! Đẩy anh ra? Lúc này? Chẳng khác nào lấy trứng chọi đá cả! Nhưng em chẳng hề quen anh…. dù chỉ là một lần gặp mặt. Vậy thì tại sao?
Cô y tá đẩy cửa bước vào. Anh vụt đứng dậy, gương mặt đỏ bừng như một đứa trẻ bị bắt quả tang vì làm điều xấu. Anh bước ra khỏi phòng trong khi bản thân em chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
_ Cô quen anh ấy à? – Cô y tá nhìn em với đôi mắt thoáng vẻ khó chịu
_ Không! – Em lắc đầu thành thật – Anh ấy là ai?
_ Thế thì?..... Àh! Anh ấy là viện trưởng ở đây! – Cô ấy lấy lại vẻ bình thản tự nhiên, vui vẻ trả lời trong khi thay ống truyền cho em – Nhưng cô thật sự không biết anh ấy?
_ Viện trưởng? Trẻ thế sao? Vâng tôi chưa một lần gặp mặt!
_ Nhưng anh ấy là người đưa cô vào đây, để cô ở phòng bệnh được chăm sóc đặc biệt này, nổi điên khi nghe bác sĩ chuyên khoa bảo răng cô khó có thể qua khỏi, và hầu như đêm nào cũng ở phòng cô!
Vậy giọng nói lạ lẫm hằng đêm chính là anh?
Em rùng mình… những kí ức của ngày hôm ấy quay trở về, em nhớ được lí do vì sao mình ở đây…
Em không dám tin, vào lời nói yêu vội vàng của anh, vào sự đột ngột nơi anh hay vào cả chính… bản thân anh…
Nó không thực vì nó quá rõ ràng, rõ ràng như chính anh và em vậy!
Anh
Em đi mất….
Ngay trong ngày em tỉnh lại.
“Cảm ơn anh, vì tất cả. Nhưng tôi không thể làm phiền anh thêm nữa. Tôi sẽ cố gắng trả lại anh tiền viện phí trong thời gian ngắn nhất!”. Trong phong thư còn một sợi dây chuyền có mặt là dòng chữ lạ lẫm, có lẽ đó là tên em….
Anh mất phương hướng. Trong một thời gian dài. Anh tìm đến với những cô gái khác nhưng không thể nào quên được em. Tất cả quá ư nhạt nhẽo….
Anh tìm em - cô gái thậm chí chưa một lần được nắm tay, chưa một lần được nghe giọng nói, chỉ có một nụ hôn mà làm anh nhớ đến quay quắt. Giống như một cuộc trốn tìm, anh cứ mãi tìm em.
Em là một cô gái Việt Nam. Em sang đây du học và trở về nước hơn nửa năm rồi. Và theo lời cô gái từng là bạn học của em thì sợi dây chuyền anh đang giữ là báu vật mẹ em để lại cho con gái trước khi mất.
Có cần phải làm thế không? Cô bé xấu xa! Nhưng ít ra anh vẫn có thể hi vọng, phải vậy không?
Và anh biết tên em…. Khánh Du
Có lẽ ông trời đã cảm động…
Em
Em đã có đủ số tiền để trả anh nhưng muốn gửi lại thì phải liên lạc với anh…
Nhưng em không đủ can đảm. Ngày ấy em đi mà không một lời giải thích. Nhờ sự che chở của anh mà em có thể thoát khỏi bàn tay tử thần nhưng nụ hôn ấy làm em lo sợ….
Một lời cảm ơn em chưa kịp nói. Em không tin vào tình yêu sét đánh, bởi em cùng người ấy cũng từ tình yêu sét đánh mà ra. Nhưng sao em lại xao xuyến trước nụ hôn của anh, lại nhớ đến giọng nói lạ lẫm mỗi đêm. Sao thế anh?
Em biết nơi ngực trái của mình lại chất chứa thêm một hình bóng và ngày càng khắc sâu hơn nữa. Em muốn gạt bỏ, muốn lãng quên nhưng thật sự bất lực. Một năm….. em dằn vặt trong nỗi nhớ….
_ Du này, có người muốn gặp em! – Giọng nói chị tiếp tân hiếu kì trong điện thoại
_ Ai thế ạ?
_ Một người handsome như hoàng tử William.
_ Dạ?
Em xuống tầng một. Ý nghĩ về anh thoáng qua thật nhanh nhưng em vội bỏ qua nó.
Nhưng đó chính là anh, thật như việc em đang ở đây, và hôm nay là valentine….
Vẫn mái tóc màu đồng, ánh mắt nâu lấp lánh, vẫn nụ cười e dè mà tỏa nắng.
Em nhìn anh, buồn, vui, lo lắng, hạnh phúc, giận hờn…. tất cả như vỡ òa. Hình như nước mắt em đang rơi thì phải, rơi vì một cảm xúc không tên đang dâng lên nơi trái tim loạn nhịp.
Anh bước về phía em, những bước dài và vững chãi…
_ Chào em! – Câu nói Tiếng Việt hơi cứng
_ Anh cao quá! – Em đáp lại một câu chẳng có gì là ăn nhập
Anh phì cười rồi cuối xuống hôn em giữa nơi đông người với những anh mắt hiếu kì không che dấu. Lại là sudden kiss.
Anh
Em đẩy anh ra với đôi má đỏ hồng, khẽ gắt:
_ Đây không phải như nước anh đâu!
_ Anh yêu em!
_ Sao anh lại đến đây? – Em vẫn đều giọng nhưng không thể che giấu đôi mắt lấp lánh
_ Anh yêu em!
_Anh đến đây khi nào?
_ Anh yêu em!
_ Này! Trả lời đi chứ!
_ Anh yêu em!
_ Yeah, I know! – Em lại đỏ mặt
_ Anh được yêu em chứ?
_ Không!
_ Why?
_ Chiếc hộp tình yêu chỉ còn chỗ cho một người duy nhất.
_ No problem
Em nhìn anh đầy nghi hoặc….
_ Anh sẽ bế em bước vào chiếc hộp ấy! Vừa đủ phải không!
_ Anh nói dối!
_ Em còn cả quãng thời gian sau này để kiểm chứng mà!
_ Em không đáng!
Anh lại cuối xuống hôn em…. Và lần này em chẳng chống cự…
Ba năm sau đó….
Anh nói với ba em bằng thứ tiếng Việt rõ ràng:
_ Bác cho phép cháu cưới Khánh Du làm vợ!
………
Rồi ngày cưới anh trả lại em sợi dây chuyền năm ấy nhưng bên cạnh lại có dòng chữ khắc tên anh cùng trái tim nạm đá lấp lánh. Và anh cũng có một sợi như thế. Thỏa thuận ngầm thay cho nhẫn cưới….
MỘT GIÂY- ĐỂ BIẾT TA THUỘC VỀ NHAU
Blog Radio
Khi ta biết đánh vần chữ mất
Khi một cái gì đó đã từng là của ta nhưng đến một lúc nào đó, nó không còn là của ta nữa, không phải do nó rời bỏ ta đi, không phải nó bị lấy đi, bị cuốn đi mà là do chính ta đã làm rơi nó, làm tuột mất nó một cách buồn cười, một cách quá dễ dàng đến mức còn không hiểu vì sao mình lại không còn nó nữa.
Khi đó gọi là MẤT.
Mất là trước khi nó rời bỏ ta, nó hiện hữu trong cuộc sống của ta như một thói quen, nó xuất hiện hàng ngày, nó bên ta hàng giờ... và đến bây giờ thì ta không còn nó nữa, nó không còn bên cạnh ta, nó đã rời xa ta, ta không muốn tìm và cũng không thể tìm để giữ nó. Một sự vụn vỡ vĩnh viễn.
Mất là sự thoảng bay trong gió, sụ tan biến, vụt bay đi, nhanh lắm, nhanh đến mức khi bạn nhận ra điều đó thì đã muộn, khi đó sẽ nhận ra và nhận lấy vết thương, có thể không quá đau nhưng hãy thừa nhận là có cảm giác nhói trong tim. Nếu bạn đang có 1 trái tim không vô cảm.
Mất là khi trong ta có 1 khoảng trống còn sót. Vị tri mà thứ trước khi mất nó ngự trị. Tồn tại ở đó, tồn tại trong ta. Ta nhìn vào ta, xuyên thấu, thấy khoảng trống đó, lại thấy đau. Đến bao giờ ? đến khi nào? và ai sẽ là người mang đến cho ta cảm giác khỏa lấp khoảng trống đó? Hay cái khoảng trống đó sẽ mãi mãi nằm im, không được lấp đầy, không được xóa bỏ, như một vết sẹo vô hình nhưng làm ta cảm thấy còn tệ hơn hàng trăm lần vết sẹo trên da... Vậy đã bao lần ta mất?
Làm mất.
Tuột mất
Biến mất.
Chỉ biết là đã mất, mất đi và không còn quay trở lại, không còn tồn tại bên ta như ngày nào? Nếu ta níu kéo, ta kiếm tìm, ta níu giữ..nó ở lại liệu nó còn đẹp còn ý nghĩa còn quan trọng với ta không? Hay giờ đây nó chỉ còn là một hình mẫu khôg hoàn mĩ, một bức tranh được ghép bởi những miếng ghép rời rạc, một bộ phim được diễn bởi những diễn viễn tồi, cực tồi?
Vậy hãy cứ trân trọng cái hoàn mỹ trong quá khứ còn hơn là mải miết kiếm tìm mảnh kép để tạo thành bức tranh không hoàn thiện ở hiện tại Lưu giữ nó trong tim thì tốt hơn là lồng nó vào khung kính bởi nó có thể bị lấy đi bởi bất cứ khi nào và bởi bất cứ ai.
Gìn giữ nó thì tốt hơn là phải kiếm tìm, phải mệt và đau.
Đừng để đến lúc phải tự hiểu ra:
" Đã đánh mất mới bắt đầu biết tiếc"
Nếu ta gặp nhau ở định mệnh
Người ta không thể về với nhau khi còn đầy những hờn ghen
Người ta không thể yêu nhau tiếp khi họ không còn niềm tin
Người ta không thể yêu lại khi chỉ sống bằng những kỷ niệm của quá khứ, còn nghĩa hết tình.
Và hơn hết, đấy là khi người ta không vượt qua được ranh giới bản thân
Anh!
Anh cứ làm em đau, hết lần này đến lần khác,
Từ sau khi anh nói lời chia tay, anh chỉ biết nhận lại chứ chưa từng biết cho đi...
* SMS : “Em là người anh yêu lâu nhất”
Nhói…
Vì em - không - phải – là - người –anh - yêu - nhiều - nhất.
Không là người đặc biệt nhất.
Không là người anh thương nhất.
Không là người anh lo nhất.
Không là người anh sợ mất nhất.
Không là lý tưởng, lẽ sống hay tương lai của anh…
* SMS : “Anh hết yêu em rồi”
Cảm giác đắng ngắt, mặn chát, đau đớn lắm, anh hết yêu em vì anh thích người con gái khác. Anh hết yêu em vì mệt mỏi với em, anh hết yêu em đơn giản vì anh chán em rồi.
Và…anh ra đi!
Anh ra đi với nỗi đau còn lại chỉ một mình em, Anh không hay biết, vì anh đang vui, vì anh hạnh phúc mỉm cười với niềm vui mới…
Chỉ còn em, lặng lẽ đứng nhìn…
Lặng lẽ khóc…
* SMS: “Anh không tin em”
Em tự bảo vệ mình, lại bằng những “Nếu – Thì”
Nhưng em khóc…vì em tổn thương quá!
Biết, yêu là cho người khác quyền năng làm cho mình đau, nhưng…hình như anh thấy chưa đủ, chưa thoả mãn, nên anh không muốn dừng việc làm cho em tổn thương anh nhỉ?
Hay giờ anh nghĩ em không là gì cả nên như thế nào cũng được? Có lẽ thế…
Em sẽ đau thêm bao nhiều lần nữa?
Anh!
Dù sao em chịu đựng rất giỏi, em làm rất tốt, và em không hối hận. Em đang tự làm cho bản thân mình bị tổn thương, nhưng em lại muốn em tổn thương vì anh, để em thoát khỏi cái bóng của anh, để anh không ám ảnh em nữa.
Em tin bản thân mình, làm sao em có thể gục ngã được chứ?
Em đủ tự tin để yêu anh, thì em cũng đủ mạnh mẽ để chấp nhận đau khổ và rời xa anh.
Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt cũng là tình yêu anh nhỉ?
Có những lúc chán nản, chỉ muốn chết đi, chết đi một lúc rồi sống lại để xem liệu có bao nhiêu người khóc mình, để xem liệu có bao nhiêu khoảng trống được tạo ra từ sự ra đi của mình.
Nhưng, nghĩ thế thôi, vì cái chết là ngu ngốc nhất!
Người ta bảo: “Ngày đầu tiên chia tay, người kia trở thành tất cả. Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và giảm dần theo cấp số nhân cho đến mãi mãi...Nhưng theo quy luật của Toán học thì dẫu có chia đến vô cùng lần vẫn không bao giờ bằng 0 được nên những người cũ không bao giờ là không gì cả...
Anh!
Khi xa mặt cách lòng, ta trở lại với nhau ư...?
Thế nào là kết thúc? Khi rời tay ra, hay khi không còn yêu nữa?
Ảnh minh họa
Em còn yêu thế là tức là chưa hết… nhưng anh đẩy em ra xa nhau hơn. Anh chọn một con đường không đi về phía em, vậy thì em phải bước về phía anh thôi. Cảm ơn anh vì đã ở bên em trong suốt thời gian qua, yêu em, cho em cảm giác được yêu, được quan tâm, được lo lắng cho ai đó bằng tất cả trái tim mình, cảm ơn bàn tay đã nắm thật chặt, bờ môi ngọt ngào, vòng tay ấm áp…và còn nhiều hơn thế nữa…
Có những sai lầm sẽ vẫn là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó ta biết: Điều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim ta thực sự cảm nhận…Và vì thế, em không phủ nhận nỗi nhớ về anh, tình cảm dành cho anh thì không thể vì lòng kiêu hãnh mà xẹp xuống, em muốn quan tâm và lo lắng cho anh như thế, vẫn muốn biết anh sống như thế nào…
Cuộc sống làm người ta thay đổi, đôi khi không thể sống đúng với chính mình, nhưng với người mình yêu thương ta nên sống thật! Giống như trái tim, khi hết yêu một ai đó thì mới biết để yêu một ai đó khác. Khi yêu một người cũng phải học cách để người đó ra đi, dù vậy, em vẫn không hết hi vọng vào những điều sắp tới, nên như thế đúng không anh? Vì em tin, cứ gõ, cửa sẽ mở, sau mỗi thất vọng, không thể giết chết được sự hi vọng. Tình yêu như một trò chơi, không quan trọng ai là người thắng cuộc, hay ai là kẻ thua cuộc, nếu cứ tranh nhau phần thắng thì người thua cuôc không phải anh, cũng không phải em, mà là tình yêu này - đến lúc chúng ta xa nhau em mới nhận ra điều này anh à!
Em không đợi anh, vì em nghĩ, ra đi rồi đến lúc sẽ trở về, dù là trở về để bên nhau như những người bạn, thì điều đó vẫn tốt đúng không anh? Còn bây giờ, em không níu kéo điều gì cả, những kỉ niệm đẹp hay tất cả những lưu nhớ về anh, chúng ta buông tay nhau để sống cho riêng mình, sống cuộc sống không có nhau.
Lần cuối cùng, chắc chắn đấy, vì em sẽ thay đổi, em sẽ làm tất cả điều đó với hi vọng của riêng em. Cho những khoảnh khắc cuối cùng, em không hối hận, vì với tình yêu, em cố gắng hết khả năng, đã cho em – anh và tình yêu những cơ hội.
Ảnh minh họa: Matricaria
Anh!
Đã lâu lắm rồi, Em không có được cảm giác khi anh ôm thật chặt em vào lòng và nói: Anh yêu em…Dù chỉ là, nói dối, sau khi chúng ta chia tay và gặp lại, hay là lúc còn yêu nhau.
Thật sự, em cảm thấy khó khăn khi phải quên anh. Và có lẽ em cũng sẽ rất cô đơn nữa, nhưng sẽ làm được thôi đúng không anh, em cũng phải cố gắng như thế nào đó để được giống như anh chứ, để được bằng anh, hay là hơn anh nhỉ?
Em đã không thể giữ nổi những gì em từng có, vì thế, em sẽ tập quên…Đôi khi người ta không là gì của nhau, người ta xa nhau là tất yếu…Nhưng cuối cùng, em vẫn muốn hỏi anh, rằng: Anh có tin vào định mệnh?
“Và nếu thuộc về nhau ta sẽ trở lại…”
Và nếu gặp nhau ở định mệnh, lúc đó, chúng ta sẽ mỉm cười nhìn nhau thật ấm áp!
Khoảng trống, đến bao giờ mới lại ấm áp như xưa? Đến bao giờ, anh nhỉ?
Một năm…hai năm…hay là hơn nữa?
Em không khóc, em cũng không buồn, em cũng không đau nhiều nữa. Vì sáng còn rất sớm, ngày chỉ mới bắt đầu…Dẫu có khó khăn đến mấy, thì mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu”
Tạm biệt anh!
• Gửi từ Blogger May!S: “Một sớm mai dậy, chợt thấy hư vô trong đời!”
Blog Radio 201: Duyên
00:15, 1/10/2011 (GMT+7)
Blog Radio - Khi yêu ai cũng muốn cất lên bản tình ca hy vọng, viên mãn và bất tận trong thế giới hạnh phúc, còn những khi không được sống trong bầu khí quyển ấy thì sao, khi bạn thấy cô đơn trong nỗi nhớ về một người thì sẽ ra sao? Liệu ngày mai trong một tương lai gần bạn còn có cơ hội làm lại?
Vẫn là những bước chân âm thầm lặng lẽ, cô rảo bước trên con phố có những dải lá thu vàng rơi đã gắn với cô hai năm, vẫn là riêng cô cô đơn lầm lũi đi về trên con đường dài không ai bên cạnh. Thu mình vào cảm giác đã chung sống với cô suốt quãng thời gian qua càng thấy thấm thía cái lạnh của buổi chiều nơi xa. Thế là ngày Nguyên của cô rời xa đã bẵng đi bốn năm, bốn năm cho một nỗi nhớ vẫn luôn cồn cào vẫn luôn cháy bỏng từng tế bào trong cô. Ngày nào cũng vậy như một thói quen cứ đi làm về cô lại ngồi bên chiếc máy tính của mình , vẫn là màn hình khô khốc và vô cảm, vẫn là khung chat vẫn là địa chỉ quen thuộc nhưng người thì không thấy đâu. Nhâm nhi tách cà phê nóng trong tay, đầu óc cô như bị hút về phía xa mờ dĩ vãng, thế giới của những hoài niệm vẫn âm thầm nhói lên nỗi đau như ngàn mũi kim và vẫn còn đây những cánh hoa loa kèn trắng muốt của hạnh phúc thuở nào. Miên man giữa hai dòng thực và ảo đó cô nhấn vào ních quen thuộc, vẫn chỉ là một khoảng trắng trước mặt cô, không ai trả lời. Nguyên của cô có ngồi trước máy tính như thuở nào, anh quên cô thật rồi sao? Và ngày nào câu hỏi đó cũng vang lên trong tâm trí cô.
Những trời kỷ niệm…
Ngày ấy cô và Nguyên tay trong tay hạnh phúc giữa những con đường đông đúc, nhộn nhịp của thành phố. Anh yêu thành phố và cũng yêu cô, hạnh phúc luôn bất tận trong anh, tưởng chừng thiếu cô một ngày thôi anh đã không chịu nổi rồi. Anh thích cùng cô ngắm thành phố vào lúc hoàng hôn trên tòa nhà cao nhất thành phố. Anh chỉ tay về phía xa và hét lớn:
- Tình yêu bé nhỏ của anh, yêu em rất nhiều.
Cô cười say sưa trong cảm giác hạnh phúc bên anh. Đôi mắt sâu thẳm của cô nhìn anh như muốn ghi nhớ tất cả những gì thuộc về anh kể cả chiếc nốt ruồi nhỏ xíu trên cánh mũi bên trái phải để ý kỹ lắm mới thấy được. Anh yêu nụ cười hồn nhiên, yêu ánh mắt xa xăm luôn lo nghĩ xa xôi điều gì đó đến chính anh cũng không thể đoán được. Cô nép vào cánh tay chắc nịch đầy yêu thương của anh để được bảo vệ, che chở trước giông bão cuộc đời. Những ngày anh chở cô trên chiếc xe máy vội vã đi dưới cơn mưa nặng hạt bất chợt, cô ôm chặt anh từ phía sau, người cô run lên vì lạnh:
- Em lạnh à?
- Không, em vẫn bình thường mà.
- Tay em lạnh quá, chịu khó nhé sắp về đến nhà rồi.
Anh choàng tấm áo mỏng của mình lên cô. Cô bùi ngùi ấm áp trong lạnh giá cơn mưa chiều. Cô thì thầm với anh:
- Cảm giác này liệu có bao giờ mất không anh? Em rất sợ.
- Không bao giờ đâu em, hãy ôm chặt lấy anh anh sẽ truyền hơi ấm cho em.
Cơn mưa lạnh làm cô lịm đi trong vòng tay và hơi ấm của anh. Cô co rúm người như chú mèo nhỏ trong chiếc chăn ấm. Anh xoa xoa bàn tay ấm của mình vào đôi tay bé nhỏ của cô và mỉm cười. Ôm cô vào lòng anh nghĩ mình sinh ra là để che chở cho một người bé nhỏ như cô.
Đêm ấy trời trở lạnh…
Cứ thế cô và anh quấn quýt bên nhau đi qua những vui buồn giận hờn và mưa nắng của cuộc đời. Cô thầm cảm ơn thượng để đã dành cho cô một món quà ý nghĩa và quý giá nhất – đó chính là anh. Nhiều khi cô tự cười một mình khi nghĩ đến cái mặt nhăn nhó làm trò của anh, nghĩ đến những câu chuyện cười anh kể khi cô ốm, nghĩ đến cái dáng cao cao tội nghiệp của anh khi đợi cô suốt đêm ngoài cổng, thương anh lắm muốn chạy xuống ôm anh nhưng tính trẻ con và lòng tự ái trong cô lại không cho cô làm vậy và cứ như thế cô nhìn anh từ cửa sổ suốt đêm… Hạnh phúc là ngay cả khi giận hờn người ta vẫn luôn nghĩ đến nhau, giận để yêu nhau hơn để hiểu nhau nhiều hơn.
Một ngày cuối thu, những cơn mưa chỉ đủ ướt áo thôi nhưng cũng làm tê dại trong tâm hồn. Anh hẹn cô nơi quán cà phê quen thuộc: “Chiều nay mình gặp nhau nhé! Anh đợi em ở quán cà phê HẸN”.
Tí tách những giọt cà phê đen sóng sánh trong hơi sữa cùng bản nhạc “ Everyday I love you” , không gian trầm lắng nhưng ấm áp đối lập với cơn mưa ngoài kia. Cô nhoẻn cười nhìn anh, nụ cười ngây thơ xua đi giá băng vẫn còn lẫn những giọt nước trên đôi môi đỏ mọng.
- Anh đến lâu chưa? Em bị kẹt xe.
- Anh vừa đến thôi.
Cô nhận ra nét khác thường trên khuôn mặt anh, ánh mắt không hồ hởi biết cười mỗi khi nhìn thấy cô mà buồn sâu lắng. Cô muốn hỏi nhưng dường như có dòng cảm xúc bất chợt nào đó ngăn cô lại…
- Anh sắp phải đi xa em ạ.
Giọng anh buồn trầm lặng.
- Anh đi đâu? Đừng đùa em nha. Cô vồn vã hỏi như sợ anh sẽ biến mất trong cô ngay lúc này.
- Gia đình muốn anh sang đó , nhà anh gặp chuyện.
- Bao giờ anh sẽ trở lại.
- Anh cũng không biết .
Không gian đặc quánh và cô thì chết lặng. Đôi môi cô mấp máy không thành lời. Cái lạnh của cơn mưa ngoài kia như ngấm vào bàn tay cô, trái tim cô này khi nghe anh nói vậy. Phải làm sao khi cô không có anh bên cạnh trong những chuỗi ngày tiếp theo. Cô làm sao quen được cảm giác khi thiếu bàn tay anh, hơi thở anh… Lặng ngắt! Tất cả như làm cô co lại trong nỗi buồn chia ly. Cô chết lặng . Anh buồn bã .
Ngày cô và Nguyên chia tay, cô muốn nói nhiều điều với anh lắm, những điều anh chưa được nghe bao giờ nhưng cổ họng cứ đắng ngắt không thành lời . Chiều mùa thu, thành phố xa vắng, cô ngậm ngùi nắm tay anh lần cuối trên con đường xao xác lá mùa thu bay vội vã.
Anh vuốt nhẹ tóc cô , vẫn tiếng nói quen thuộc:
- Những người có duyên sẽ trở về bên nhau dù có phải chia tay hay ra đi bao nhiêu lần , em hiểu không ?
- Em sẽ chờ anh trở về. Nhất định anh phải trở về!
Thế đấy anh rời xa cô mang theo lời hứa sẽ quay trở lại nhưng biết bao giờ, bao giờ mới được lần nữa nắm tay anh trên con đường có lá mùa thu rụng đầy và trong quán cà phê HẸN quen thuộc?
Chờ đợi, cô biết mình phải chờ đợi dù thời gian có vô tình dù cô có hóa đá nhưng trái tim cô vẫn ấm nóng tình yêu cô dành cho anh. Ngày ngày cô mong thời gian trôi thật nhanh để sau công việc cô lại về bên chiếc máy tính quen thuộc được nhìn thấy anh được nghe giọng anh dù khoảng cách là quá xa và cô không thể chạm tới anh. Những tin nhắn yêu thương và cả những giọt nước mắt vẫn từng đêm đi vào giấc ngủ của cô.
Khi đang chờ đợi ai đó trong niềm mong mỏi rồi bỗng xa, xa mãi xa dường như cả thế giới sụp đổ , đi tìm câu trả lời cho riêng mình chỉ mình cô hỏi rồi vẫn là dấu chấm lặng thầm không lời giải đáp. Cô chờ anh hàng tiếng đồng hồ, chờ cả đêm vẫn thấy ních anh im lìm .
“ Anh đang bận à? Em đang chờ anh, đợi anh gần hết đêm rồi”
“ Anh vẫn bận à? Dạo này anh khỏe không? Em vẫn đợi anh hàng đêm”.
“ Anh à, chậu hoa loa kèn anh tặng em giờ đã ra hoa, em sẽ gửi hình cho anh. Em vẫn đang chờ anh”
Liên tiếp là những tin nhắn gửi đi, không một lời đáp lại. Hòm mail vẫn im lìm không có tin gì mới. Cô lo lắng, gọi điện nhưng số điện thoại đã không liên lạc được. Không biết anh có chuyện gì, cô không thể đến bên anh , không thể có đôi cánh bay đến cạnh anh… Cô tuyệt vọng với những dòng nước mắt lăn dài giữa đêm lạnh khô khốc.
Thói quen chờ anh mỗi tối, gửi những dòng tin nhắn và những bức mail cô vẫn làm đều đặn. Cô nhận ra mình đã yêu anh quá nhiều. Cô vẫn âm thầm bước một mình trên con đường xưa mỗi độ thu sang, làm sao hiểu hết cảm giác nhìn người khác tay trong tay còn mình lại lẻ loi dù vẫn đang yêu đấy chứ. Mỗi lần sinh nhật anh cô lại ngồi một mình trong quán cà phê Hẹn gọi cho mình hai tách cà phê quen thuộc và bản nhạc anh thích. Cô như thấy anh đang ngồi đối diện với mình, đôi mắt trầm buồn nhìn những sợi tóc mai đang bay trên khuôn mặt trái xoan của cô. Cô cứ như vậy, một mình đi dạo với những kỷ niệm riêng mình biết riêng mình hay. Bạn bè đã có gia đình cả còn cô vẫn lẻ bóng vẫn đợi ngày anh trở về…
Từ ngày sang Mỹ, tôi gặp vô vàn khó khăn, công việc bộn bề vì ba tôi ốm nặng nhưng tôi vẫn dành thời gian bên nói chuyện với em . Tình yêu nơi em tôi vẫn cảm nhận mỗi ngày, tôi yêu và thương em nhiều hơn. Tôi cố gắng sắp xếp tất cả cho ổn thỏa để mau được trở về nhưng công ty ngày càng khó khan không như tôi tưởng tượng, một mình tôi phải gánh vác tất cả. Tôi đau đầu cho những dự án, phương án cứu công ty thoát khỏi phá sản. Thời gian tôi dành cho em không nhiều nữa, tôi biết mình có lỗi và đang rời xa em nhưng cuộc sống công việc cứ cuốn tôi đi. Ngày ba rời xa gia đình mãi mãi , tôi hiểu trách nhiệm của mình với công ty với biết bao con người đang cần tôi vực dậy những gì đã mất. Tôi bù đầu, lao vào công việc, lòng tôi vẫn nhớ đến em, vẫn gọi tên em trong mỗi giấc mơ. Sự ám ảnh đó khiến tôi bị dằn vặt, luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ, tôi không muốn em phải khổ vì tôi thêm nữa, chờ đợi một người không biết bao giờ mới trở lại … Tôi phải để em ra đi. Và như vậy quyết tâm không liên lạc với em dù lòng tôi rất đau…
Cô chuyển công tác đến Quảng Ninh. Nơi cô ở là vùng đất mỏ. Cô ra đi để muốn quên Nguyên và những kỷ niệm về anh. Cô muốn để tâm hồn mình thanh thản hơn nhưng cô hiểu hơn ai hết con tim cô luôn nghĩ về anh- mối tình đầu đầy hạnh phúc và nước mắt . Cô làm quản lý cho một công ty ở đây. Công việc bận rộn nhưng cô vẫn dành thời gian theo đuổi đam mê của mình là viết báo. Cô ở gần nơi có nhiều người dân ngụ cư, những cuộc đời phải lo kiếm ăn từng ngày để cảm thấy con tàu cuộc sống đang lăn bánh nhanh hơn. Có thể cô đang trốn chạy quá khứ nhưng thói quen ngồi trước màn hình hàng giờ thậm chí trắng đêm vẫn vậy không mất đi theo thời gian. Vẫn không một dòng hồi âm từ Nguyên …. Thời gian vẫn trôi…
Hôm nay lại thói quen cũ, cô bật máy tính và vô tình thấy dòng tin nhắn, cô không tin vào mắt mình nữa, chính là Nguyên rồi. Cô như rụng rời chân tay khi đọc những dòng anh gửi cho cô.
“ Trúc à, anh sẽ không trở về bên em nữa. Anh sắp tổ chức đám cưới. Anh đã không giữ lời hứa với em. Anh xin lỗi. Cầu chúc em hạnh phúc và quên anh đi.”
Nghẹt thở là cảm giác cô cảm thấy lúc này, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má đang lạnh đi của cô. Anh cầu chúc cô hạnh phúc khi hạnh phúc của cô chính là anh cơ mà. Anh nói anh sẽ cưới người con gái khác à, sao anh không nói sớm sao anh bắt cô giam trái tim mình trong nỗi chờ vô vọng. Sao suốt thời gian qua anh không liên lạc với cô để cô khóc đến đỏ mắt rồi không một lời anh nói anh có người khác. Hạnh phúc trước đây cô có với anh là gì, nó là ảo chăng … Bao câu hỏi, bao xúc cảm cứ ứa lên trong cô nó chan hòa thành những dòng lệ. Hụt hẫng cho một tình yêu mà cô đã hy vọng, đợi chờ mòn mỏi, giờ chỉ là một dòng tin nhắn như lưỡi dao cứa vào trái tim cô. Vùng chạy ra khỏi nhà cô cũng không biết mình đi đâu nữa , giữa dòng người xa lạ đang nhanh chân về với tổ ấm cô thấy mình lạc lõng đến vô cùng. Dừng chân bên quán nhỏ ven đường lảo đảo bước vào cô gọi cho mình một chai rượu, cô muốn quên đi thực tại phũ phàng và quá khứ ảo ảnh kia, cô muốn quên hết những gì thuộc về anh về cô, trong vô thức cô đã nghĩ đây là cách tốt nhất cô có thể…
“Vòng tay cố níu 1 người , chắc ra đi không quay lại
Vòng tay cố siết chặt anh, dẫu biết rằng chỉ là thế thôi
Tình anh đã hết thật rồi, đã không như em mong đợi
Đành chìm vào giấc ngủ sâu, để trôi về trong giấc mơ hôm nào
Anh ơi em còn gì, anh ơi em còn gì
Tình yêu trong em mệt nhoài, từ khi anh muốn ra đi
Hạnh phúc xưa đâu rồi? Nguyện ước xưa đâu rồi?
Chẳng lẽ anh nỡ đành lòng buông xuôi hết
Vậy trách em vô tình, làm dở dang duyên mình
Vậy trách em đây nhẹ lòng anh bước đi…”
Trời chiều tĩnh lặng . Phía xa chân trời là những quầng đỏ rực. Nắng cuối ngày đã tắt trở nên mong manh, yếu ớt như muốn thu mình vào vạn vật. Hoàng hôn xa xa đầy bụi bặm còn vướng trên áo và trong đôi mắt sâu thẳm như đại dương ngoài kia của Minh. Phố nhỏ đã lên đèn mà gọi là phố nhỏ thì cũng chẳng phải bởi đây chỉ là một bến nhỏ ven biển với toàn dân ngụ cư, ai đó đã đặt tên bến DO.
Không phải ngày hôm nay mà chiều nào cũng vậy cứ vào lúc này anh lại về qua đây. Hôm nào cũng thế mọi âm thanh quen thuộc lại vang lên bên đôi tai anh, tiếng trẻ con khóc, tiếng mẹ gọi con về ăn cơm, tiếng qua lại lấy hàng của mấy nhà đò, tiếng người bán hàng… cuộc sống cứ chảy trôi như vậy lâu lắm rồi mà hôm nay anh mới đứng sững người trong giây lát để lắng nghe để cảm nhận tiếng đời đang gõ cửa ngay bên mình. Kể cũng lạ sống ngay trong cái giản đơn mà người ta quên mất những thứ giản đơn đó để rồi chỉ là bất chợt bắt gặp thôi sẽ thấy nó mới lạ nhường nào. Kiếp những người ngụ cư như anh đã ăn đời ở kiếp nơi đây nên coi bến Do này là nhà rồi. Minh thở nhẹ rồi bước vào quán nước gọi cho mình một chén trà để sưởi ấm cái lạnh đang muốn đông cứng chân tay.
- Làm về rồi hở chú? Hôm nay thế nào?
- Như mọi khi thôi bác.
Xoa xoa bàn tay quanh chén nước nóng mắt hắn nhìn quanh mọi thứ , thả nhẹ cơ thể để cảm nhận dư âm của cái bến đã gắn bó với hắn gần hai chục năm nay , cũng toàn là dân mỏ đi làm thay ca ghé vào uống nước, ăn bún sùm sụp rồi lại đi. Xa xa là một cô gái đang ngồi một mình cô ta đang uống rượu có vẻ mơ màng và hình như đã say, “con gái thời nay là thế, buồn một tý là tìm đến rượu giải sầu”, anh lắc đầu lẩm bẩm.
Hơi men chuếnh choáng cô mơ hồ… Thoạt thấy bóng ai bước ngang qua, cô đưa tay níu lấy nhưng không được…
Tỉnh dậy cô thấy mình nằm trên một chiếc giường được trải chăn chiếu sạch sẽ mang mùi hương quế rất riêng. Đầu óc cô vẫn còn đau, miệng đắng ngắt cô với tay lấy cốc nước trên bàn chợt có một bàn tay khác đã cầm lấy rồi đưa ra trước mặt cô. Cô tròn mắt nhìn anh không thốt thành lời:
- Tại sao anh ở đây? Tại sao anh ở nhà tôi.
- Cô vẫn chưa tỉnh hẳn rượu à? Đây là nhà tôi không phải nhà cô. Minh lắc đầu mỉm cười vì đây là lần đầu anh gặp cô gái kỳ quặc như vậy.
- Vậy anh là ai?
- Câu này tôi hỏi cô mới đúng. Sao cô uống rượu say rồi cứ bám lấy tôi.
Cô nhìn anh không chớp mắt , cô vẫn còn ong đầu chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Minh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô kể cho cô nghe …
Cô uống say ở quán rượu rồi thấy anh đi qua, cô khóc lóc nói toàn điều nhảm nhí, cứ gọi tên Nguyên. Anh đã cố dứt tay cô ra nhưng cô không chịu cứ ôm chặt lấy anh từ đằng sau. Mọi người đứng chung quanh xúm lại bảo anh là đồ vô tâm để bạn gái buồn đến say xỉn mà lại cứ chối đẩy cô gái ra. Anh cố giải thích nhưng mọi người không để anh đi. Anh đành cõng cô về nhà tôi vì cô không mang theo điện thoại nên không biết gọi cho ai , cô còn nôn hết ra người anh.
- Nếu cô không tin thì vẫn còn áo chưa giặt trong kia kìa.
Nghe anh ta nói vậy cô chỉ biết ngồi im.
- Tôi nhớ tôi đâu đầu rồi cứ bám chặt lấy anh. Tôi được ai đó cõng trên lưng cái cảm giác đó lâu rồi tôi mới có. Xin lỗi vì đã làm liên lụy đến anh.
Lảo đảo đứng dậy, cô bước đi.
- Cô định đi đâu đấy?
- Tôi đi về.
- Nhà cô ở đâu. Đêm khuya rồi đi một mình nguy hiểm lắm.
- Kệ tôi.
- Cô thật khó hiểu và bướng bỉnh đấy. Minh hơi to tiếng.
Nước mắt cô tuôn trào không sao kìm được, đã bao lâu rồi cô mới tìm lại được những cảm giác này nhưng không phải từ Nguyên mà từ một người xa lạ. Có khi nào cô dùng rượu để giải sầu đâu thế mà hôm nay cô lại uống rượu, uống để say để quên đi hết nhưng càng uống càng tỉnh, càng cố quên lại càng nhớ. Đôi mắt buồn sâu thẳm của cô nhìn xoáy sâu vào đôi mắt Minh. Anh đứng đó với cảm giác lạ lùng vô cùng. Người con gái kia anh gặp thật tình cờ và cũng gây những bất ngờ đặc biệt với anh. Đôi mắt buồn mênh mang như biển về đêm cứ cuốn lấy suy nghĩ trong anh về những gì cô ấy đã trải qua suốt những năm tháng qua. Anh nhìn cô. Cô nhìn anh. Thời gian như dừng lại … Họ chết lặng trong nhau với những suy nghĩ riêng mình và lời lý giải về người kia…
Như cái duyên của số phận, anh gặp lại cô ngay tại cổng cơ quan mà họ vốn làm chung nhưng trước đó cả anh và cô đều không hề hay biết.
- Tôi vẫn còn chiếc áo cô nôn ra chưa giặt đâu. Anh tinh nghịch cười với cô.
Cô cúi đầu mỉm cười. Một nụ cười khe khẽ như làn nắng bình minh ngày mới.
- Cô phải trả ơn tôi đã cứu giúp cô đêm uống rượu say đấy. Ai đời con gái lại uống rượu một mình giữa nơi xa lạ như vậy.
- Tôi sẽ trả ơn anh bằng một ngày đi chơi cùng tôi, được không?
- Thế mới có lý chứ.
Ngày cuối tuần anh đợi cô ở bến Do. Cô đến lếch thếch trên tay những món quà.
- Hôm nay đi chơi mà, cô mang những thứ này đi đâu vậy?
- Chúng ta sẽ cùng đến thăm những em bé mồ côi sống lưu lạc ở đây. Tôi đã quen với các em đó từ ngày tôi chuyển đến đây. Chúng rất đáng yêu và cả đang thương nữa.
- Tôi…
Anh lặng im một hồi. Chạnh lòng anh nghĩ đến mình, anh cũng là đứa trẻ lưu lạc đến đây…
- Đi thôi. Giúp tôi nào !
Nhìn theo dáng người nhỏ bé đang đi trước anh, anh mỉm cười, một nụ cười trìu mến.
Thấy tiếng cô gọi từ cổng, lũ trẻ ào ra:
- Chị Trúc! Chị Trúc! Em chào chị!
- Uh. Chị chào mấy đứa , chị đem quà trung thu đến cho các em đây.
Lũ trẻ ríu rít chia nhau quà. Cô cười thật tươi nhìn tất cả bằng ánh mắt ấm áp. Minh nhìn cô anh thấy cô thật phúc hậu, đây là lần đầu tiên anh cùng một người khác làm công việc này. Anh nghĩ đến tuổi thơ đầy tủi cực của mình cũng như những đứa trẻ bến Do nhưng chưa bao giờ anh được nhận quà từ ai cả. Anh lớn lên giữa một tuổi thơ cô đơn và nhọc nhằn. Cô đưa mắt sang nhìn anh, anh vẫn đứng sững người ra nhìn cô say sưa và chưa bước ra khỏi dòng suy nghĩ . Cô bắt gặp ánh mắt của anh , ngại ngùng cô quay đi…
- Cô chẳng giống cô lúc say nhỉ?
- Sao anh nói vậy?
- Thì cô có một trái tim nhân hậu, một con người khác không giống lúc say, thế thôi.
- Tôi sẽ không để anh nhìn thấy con người tôi say một lần nữa đâu, thật mất mặt quá!
- Cô chắc chắn chứ?
- Chắc chắn!
Anh nhìn cô cả hai cùng cười vang. Dường như những chuyến đi thăm bọn trẻ những lần nói chuyện đã giúp anh không còn cô đơn nơi đất mỏ này nữa, cảm giác anh là kẻ không gia đình đã biến mất trong anh mỗi khi anh chia sẻ với cô về cuộc sống. Còn cô, cô để cho công việc, cho những đứa trẻ tội nghiệp và những buổi nói chuyện cùng anh cuốn cô khỏi quá khứ đang âm thầm như những đốm lửa đang nguội dần trong cô.
Dòng thời gian vẫn đi qua…
Cô vẫn là cô, vẫn lặng lẽ sống với những kỷ niệm của ngày xưa, vẫn thói quen bật máy tính nhưng không phải ngồi chờ một cái ních sáng. Minh vẫn đi bên cạnh cô hàng ngày, vẫn chờ cô cổng cơ quan cô làm, chở cô đi ngắm biển vào hoàng hôn hay cùng cô yêu thương giúp đỡ những đứa trẻ tội nghiệp nơi bến Do.
Từ khi nào em đã cho tôi thấy cuộc sống không phải chỉ là khép kín riêng bản thân mình. Tôi lớn lên ở một nơi nào đó đến chính tôi cũng không thể nhớ rồi trôi dạt đến bến Do, nơi đây không người quen, cuộc sống là ngày ngày đi làm mỏ tối về lang thang dạo biển một mình. Những lúc đó cảm giác cô đơn đã làm bạn với tôi đến nỗi tôi dầnchai lỳ với nó. Em đến khiến cho tôi biết xung quanh tôi còn rất nhiều tâm hồn đồng cảm và nhiều cảnh ngộ cũng như tôi cần tôi sẻ chia. Ngày tôi gặp em , tôi đọc được nỗi buồn trong mắt em, biết được người con trai đã làm trái tim em đau trong từng giọt nước mắt, tôi muốn đến bên em để lau khô những giọt nước mắt ấy. Hạnh phúc không dễ mà có, nó là những kỉ niệm, thử thách mà thời gian tạo ra. Hạnh phúc là hiểu là chờ đợi…
Một ngày thu, cô dạo bước bên anh. Họ cùng nhìn ra phía biển xa. Biển mùa thu trong xanh, sâu thẳm với những vạt nắng lung linh đang xô nhau trên đầu ngọn sóng. Từng cánh hải âu chao liệng hát khúc hát của biển. Anh nhìn cô, cô nhìn biển, những sợi tóc mai bay bay trong gió, thân hình mảnh dẻ cần được anh che chở bảo vệ biết bao. Từ lúc nào không hay Minh đã muốn che chở cho người con gái nhỏ bé tội nghiệp đó. Anh muốn cúi xuống thổi vào vết thương đang chảy máu âm ỉ trong cô, muốn vết thương kia mau lành. Anh muốn kéo cô ra khỏi kí ức đau thương ấy.
Cuộc sống được tạo lên bởi những thói quen, anh biết từ bỏ chúng thật khó nhưng anh muốn cô thay đổi những thói quen đã ám ảnh và làm cô đau. Ngày nào anh cũng đến với bông hồng trên tay. Anh biết cô thích hoa loa kèn nhưng nó chỉ chạm vào vết bỏng rát trong cô nên anh muốn thay bằng hoa hồng đỏ cũng như phải rớm máu rồi sẽ thấy hạnh phúc. Anh biết cô thích những cơn mưa lạnh nên anh thường cùng cô đi bộ dưới cái nắng vàng hanh. Thay đổi một thói quen thật khó nhưng nếu bằng cả tấm lòng thì mọi điều sẽ thay đổi được. Thay đổi một trái tim còn khó hơn tất cả nhưng lấy tình yêu lấp đầy khoảng trống lấp đầy nỗi đau thì hạnh phúc sẽ mỉm cười. Trước biển anh cầm tay cô:
- Hãy tựa vào vai anh và cất quá khứ phiền muộn kia đi nhé!
- Kí ức trong em là những thói quen , nếu chúng không thể xóa nhòa thì sao?
- Tình yêu cũng như một thói quen được lặp lại nhiều lần, nó sẽ tạo thành những kỷ niệm. Những thói quen tốt em nên giữ lại trong góc sâu trái tim , và hãy tạo thêm những thói quen mới để lấp đi những giờ phút buồn đau.
Cô nhìn biến rồi nhìn anh mỉm cười. Họ nhìn vào đáy sâu trong mắt nhau. Khi cuộc sống lấy đi của con người ta một tình yêu thì cũng có một tình yêu khác nở hoa… Thế đấy như một định mệnh của số phận, cuộc đời đã đem hai con người cô đơn đi cạnh nhau như lẽ thường tình mà nó vốn vậy. Có những cuộc chia ly không bao giờ gặp lại cũng bởi hết duyên, duyên cũ mất đi thì duyên mới lại đem đến một hạnh phúc mới với sự đồng cảm từ đáy sâu tâm hồn.
Bình minh rực nắng trên bến Do. Cuộc sống vẫn vậy, con người cũng vẫn vậy, vẫn chạy theo từng tích tắc của chiếc đồng hồ cuộc sống vì mưu sinh. Cô vẫn đi làm, cô không còn thói quen ngồi chết lặng nhìn màn hình nữa mà cô ngắm hoàng hôn trên biển. Hoàng hôn đỏ rực với những con sóng ngàn năm xô tới bờ rồi tan ra thành trăm bong bóng, nỗi đau trong một cuộc tình đã qua nhưng rồi sẽ lại được bù đắp bằng một tình yêu mới. Minh đến với đóa hoa hồng trên tay đặt một nụ hôn lên trán cô. Họ cùng ngắm hoàng hôn đang mỉm cười đi vào bóng tối của đêm…
( sao a chua bao gio mo trai tim minh cho e Radio Tình Yêu) – Người tốt à!
2 năm 3 tháng không phải là dài cho 1 sự đợi chờ, không phải là dài cho 1 nỗi nhớ… Đó là khoảng thời gian từ khi em và anh biết nhau. Nhìn lại thấy nó ngắn quá và nhanh quá nhỉ? Nhưng nỗi buồn trong em lại không bé chút nào. Đã có lúc nghĩ lại em thấy mình thật ngốc. Lẽ ra hơn 1 năm trước em không nên để anh biết rằng em có tình cảm với anh. Biết đâu ta vui hơn bây giờ?
Em đúng là con người khó hiểu, đến chính em cũng không hiểu mình
Anh đã làm em thay đổi thế nào anh biết không? Trước khi quen anh em đã sống thu mình như một con ốc trong cái vỏ không thèm ló đầu ra nhìn thế giới bên ngoài, không giao du nhiều, không bạn bè nhiều, nhất là con trai lại càng không bao giờ. Anh chính là người bạn, người anh đầu tiên mà em tíu tít kể chuyện nhiều như vậy, mặc dù đó chỉ là những cuộc trò chuyện online. Hằng ngày em đợi anh online để được nói chuyện với anh. Đó dần dần như 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống vô vị của em. Em kể anh nghe về mối tình đầu của em, mà đó cũng không phải là tình đầu vì chỉ có em yêu thôi. Anh cũng kể anh nghe về mối tình đâu của anh. Em để giành những câu chuyện cười để khi gặp anh sẽ kể anh nghe. Em vui mỗi khi được nói chuyện với anh. Rồi thời gian trôi, em quên mất nỗi đau của mối tình đầu tưởng rất khó quên đó mà người giúp em quên vô hình lại là anh. Em vẫn tiếp tục nói chuyện với anh mỗi ngày. Đợt anh đi công tác làm việc đến 12h đêm, trời mùa đông rét, em vẫn đợi để gõ lộc cộc từng chữ trên bàn phím nói chuyện với anh.
Em không nghĩ mình có tình cảm với anh. Cho đến 1 ngày em biết anh có người yêu em nhận thấy mình buồn, cảm thấy mình như mất đi 1 thứ gì đấy. Tuy vậy em vẫn hằng ngày nói chuyện với cả anh và chị, vẫn chứng kiến tình yêu của anh và chị. Mỗi khi anh kể anh và chị hôm nay đi chơi, em đã hùa vào theo để nói chuyện nhưng anh đâu biết rằng lúc đó cảm giác trong em như thế nào.
Cứ thế … Rồi 1 ngày anh nói với em: anh chia tay rồi, chị đã lừa dối anh. Vài tháng mối tình thứ 2 của anh cũng kết thúc. Anh buồn, rất buồn. Em không biết phải làm gì để anh vui.
Em cũng online và nói chuyện với chị, mong chị sẽ xin lỗi và quay lại với anh dù thật tâm em không muốn nhưng đó là cách duy nhất em có thể giúp anh lúc này. Và rồi chị kể em nghe về mối tình đầu của chị, nó rất đẹp em cũng nghĩ vậy. Và em không có lý do để khuyên chị quay về bên anh khi lý do chị chia tay anh là vì chị vẫn còn yêu người yêu cũ, chị không muốn lừa dối anh. Em đã khóc vì thương anh. Em ghét chị, hận chị. Nhưng rồi về sau em đã không còn ghét chị nữa vì em hiểu chị làm vậy cũng chỉ vì yêu, mà tình yêu thì làm sao có thể biết đúng hay sai mà trách móc.
Em lại tiếp tục nói chuyện với anh mỗi ngày, vẫn biết anh đang buồn. Và em cũng buồn, một nỗi buồn vì anh.
Và chuyện gì đến cũng đến, anh biết được em có tình cảm với anh, em cũng không phủ nhận nó. Em đã nói: Em thích anh! Em không dám nói là yêu vì em sợ, sợ nhiều thứ. Anh cũng đã từ chối, đã nói là anh không xứng với tình cảm của em, anh chưa sẵn sàng cho 1 tình yêu mới. Em hiểu, vì đó là khoảng thời gian anh mới chia tay chị vài tháng. Em đã khóc, nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ nói với anh: em biết chứ, em sẽ chỉ coi anh như anh trai em thôi. Nói chuyện qua yahoo mà nên anh cũng chẳng biết em lúc đó trông như thế nào, khóc hay cười, em nói gì mà chẳng được.
Thời gian cứ trôi, em vẫn đi bên anh như 1 người bạn, 1 đứa em, vẫn ngày ngày nói chuyện với anh đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi. Chỉ một ngày thấy nick anh không sáng em đã lo đứng ngồi không yên. Vì với em thấy nick anh sáng nghĩa là anh vẫn đang rất ổn rất tốt. Có khi em chỉ bật nick và ngồi nhìn nick anh sáng, như vậy thật là hâm phải không?
Em quan tâm đến anh, hỏi han anh, lo lắng cho anh nhưng đôi lúc em sợ anh thấy em quá phiền phức, em đi quá giới hạn… Đôi lúc em thấy mình như 1 kẻ làm phiền anh, khiến anh khó xử khi thi thoảng em lại nói: em nhớ anh! Đó vẫn là kiểu nói đùa mà anh và em thường nói mà. Đôi lúc em cảm thấy anh cũng có quan tâm em thì phải, đôi khi em cũng ngộ nhận anh có tình cảm với em, nhưng rất nhanh em gạt nó ra khỏi suy nghĩ để trở về thực tại đáng buồn của mình.
Em đã ghét bản thân mình mỗi khi làm anh khó xử, đã có lúc em thấy mình thật ích kỷ, ích kỷ anh à. Lẽ ra em chỉ nên im lặng, chỉ nên lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của anh. Lẽ ra em phải buông tay lâu rồi. Sao em cứ mãi nắm giữ để làm chính em bị tổn thương , làm anh buồn, anh khó xử. Yêu 1 người là phải buông tay mà, nhất là khi người đó không yêu mình, em biết chứ. Em đã làm, đã thử buông tay nhiều lần, nhưng em rất nhớ anh hay vì em chưa thật sự muốn dứt khoắt. Nhưng em nghe được đâu đó: cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đến được trái tim, em ngây thơ tin như vậy và níu vào 1 điều vô hình như thế. Em cứ nghĩ chỉ cần thật lòng, chân thành, cố gắng rồi anh sẽ hiểu sẽ cảm động thôi. Nhưng một lần nữa em sai, tình yêu không phải là sự cố gắng lòng biết ơn mà nó là cảm xúc. Em lại buông rồi lại nắm, lại buông rồi lại nắm…
Nhiều đêm em đã nằm suy nghĩ, em đã khóc nhiều, em trở nên yếu đuối. Em đã tự hỏi hàng nghìn câu: “ Vì sao?”, rồi lại hỏi nghìn câu: “Tại sao?”.Em đã muốn gào lên như thể 1 người điên nhưng tất cả nghẹn lại ở cổ họng. Màn đêm chỉ trả lời em bằng sự yên lặng đến đáng sợ ngột ngạt. Rồi em miên man chìm vào giấc ngủ, sáng mai dậy lại là 1 ngày mới. Cứ thế… cứ thế, em thấy mình chỉ là đang tồn tại, đang vật vờ chứ không phải là sống. Dường như em chưa thực sự vui bao giờ. Em đã cười trong hàng nước mắt, em thấy chua xót cho mình, thấy mình thật đáng thương.
Vì sao anh chưa bao giờ mở trái tim mình cho em vào thử một lần. Có lúc em đã tự trách mình: biết đâu em tốt với anh ít đi 1 chút, sự chân thành cũng ít đi 1 chút, anh sẽ thử 1 lần mở cửa với em.Vì sao anh lại nói giới hạn anh dành cho em chỉ là tình bạn, tình anh em. Làm gì có giới hạn nào chứ, chỉ là anh tự vẽ ra giới hạn đó, chỉ là anh muốn đứng lại, muốn nhìn lại, muốn quay lại. Sao em không biết rằng anh vẫn còn yêu chị chứ. Em biết, vì biết em càng thương anh hơn. Đã có lúc em muốn nói với anh: “nếu anh còn yêu chị nhiều như vậy hãy quay lại, hãy ở bên chị hãy cho chị một bờ vai, lẽ ra ngày đó anh không nên buông tay nhanh như vậy…..”. Nhưng em sợ chạm vào nỗi đau của anh, em sợ làm anh buồn.Khi anh nói: “ dường như tình yêu với anh không còn nữa, anh cũng dành tình cảm cho ai đó nhưng rồi không được và anh dừng lại”,anh có biết em rất đau lòng, tim em như thắt lại, vì sao lại trớ trêu như thế. Anh là người tốt mà vì sao ông trời không cho anh có được hạnh phúc. Đã có khi em tự hỏi mình: “có khi nào em sẽ buông tay dễ dàng hơn nếu anh hạnh phúc?”.
Em biết chúng ta giống nhau, vì em yêu anh, anh yêu 1 người khác và anh yêu chị , chị yêu 1 người khác. Có thể em hiểu anh nhiều hơn những người con gái xung quanh anh. Vì chúng ta giống nhau, vì em hiểu anh nên cứ phải nghĩ cho anh, nghĩ anh sẽ như thế nào nếu em làm thế này… nhiều khi em đã trách mình, giá như em hiểu anh ít đi một chút, nghĩ cho anh ít đi một chút.
Em biết anh cũng cô đơn, trống vắng, cũng cần lắm một bàn tay. Và em cũng vậy. Em là con gái, chỉ là con gái mà thôi, cũng mềm yếu, cũng cô đơn, cũng cần lắm một bàn tay, một bờ vai, cần quan tâm và được yêu thương. Nhưng rồi tất cả em đều không thể có, vì người mà em cần là anh. Dường như tình yêu với em cũng không có nữa, em sợ tình yêu, sợ mình lại yêu một ai đó đến cháy lòng, em không còn lòng tin vào tình yêu. Em rất muốn nếm thử mùi hạnh phúc xem nó như thế nào nhưng rồi em nghĩ có lẽ mình không bao giờ nên giơ tay ra hứng hạnh phúc nữa. Em không có duyên với nó…
Nhiều người nói em sống thờ ơ, lạnh lùng. Em ước gì mình thật sự được lạnh lùng như vậy. Em muốn trái tim mình trở nên chai lì, có gai. Em muốn mình sống buông thả hơn, biết đâu sẽ vui hơn bây giờ. Em muốn mình không là mình nữa, muốn lấy trái tim của mình ra, muốn sống như một con robot, muốn yêu và muốn làm người khác đau khổ, muốn sống giả dối với nhiều lớp mặt nạ, muốn…
Em đã muốn yêu anh 1 ngày, đó là khao khát, 1 ngày anh làm người yêu em, 1 ngày giả vờ yêu em cũng được. Em chỉ muốn lấy của anh 1 thôi. Có nhiều không anh? Nhưng dường như là không thể, anh luôn bân rộn, hay chỉ là anh không thể cho em 1 ngày như thế. Anh có thể dành cho mọi người thời gian nhưng với em thì không.Nhiều chủ nhật em muốn rủ anh đi chơi một ngày, nhưng rồi em nghĩ có lẽ anh đang buồn, có lẽ anh không muốn đi, có lẽ…, có lẽ… Em trách mình vì sao cứ phải nghĩ cho anh, mà em không biết rằng ngày mai có thể không bao giờ đến. Em đã cười mình rất nhiều, cưới cho 1 đứa con gái đi xin yêu 1 người con trai trong 1 ngày.
Có những ngày em nhìn dòng người lướt qua nhau trên đường, em nhìn mỏi mắt nhưng không thể bắt được cái bóng nào quen quen. Có lẽ dù gần như vậy nhưng một năm em và anh cũng không thể vô tình gặp nhau một lần.
Em muốn nói với anh rằng: “Nếu có kiếp sau, em sẽ tìm ra anh đầu tiên sẽ yêu anh thật lòng và sẽ không như những người con gái trước đã rời bỏ anh”.Và cuối cùng em chúc anh bình yên, hạnh phúc nhé! Anh cứ đi và tìm…nếu cảm giác yêu không quay lại với anh, nếu anh không tìm được 1 người con gái yêu anh thật lòng. Em có thể chờ anh ở cuối con đường được không người tốt à?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com