Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHUONG VII

Khoảnh khắc ấy, chúng tôi đứng đối diện, ánh mắt chạm nhau như muốn nói hết những điều chưa kịp thốt ra. Không gian xung quanh bỗng chốc như lắng lại, chỉ còn tiếng thở nhẹ và nhịp tim đập rộn ràng trong lòng. Tôi cảm nhận được sự ấm áp, có chút ngại ngùng nhưng cũng đầy sâu sắc trong ánh nhìn của anh ấy. Thời gian dường như ngừng trôi, mỗi giây phút ấy như kéo dài mãi, làm cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại chúng tôi hai con người, hai tâm hồn đang hòa quyện trong im lặng đầy ý nghĩa.

Tôi đứng đối diện anh, ánh mắt nắm giữ cả bầu trời riêng mà chỉ chúng tôi hiểu. Nhưng trong lòng tôi lại đang hỗn loạn đến khó tin. Mấy ngụm bia lạnh trước đó tưởng chừng chỉ là thứ nước giải khát đơn giản, giờ hóa thành một cơn sóng ngầm kéo tôi xuống. Đầu tôi bỗng quay cuồng, chân tay lâng lâng như không còn thuộc về mình nữa.

Anh nhìn tôi, đôi mắt ngập tràn lo lắng nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Do Hwang:“Em ổn chứ?”

Giọng anh nhẹ nhàng như muốn kéo tôi trở lại. Tôi cố nở nụ cười, nhưng từng bước chân trở nên khó khăn hơn. Chẳng biết là bia hay cảm xúc dâng trào, tôi cảm thấy mình như đang mất dần trọng tâm, mọi thứ dần mờ đi.

Soo Ae:“Anh… giúp em một chút được không?”

Tôi thều thào, giọng nghẹn ngào. Anh bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, ánh mắt đầy trìu mến. Trong khoảnh khắc ấy, giữa cái choáng váng và sự lo âu, tôi nhận ra rằng mình không hề đơn độc, và chỉ cần có anh ở bên, mọi thứ đều có thể vượt qua.

Khi tôi tiến lại gần, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hơi thở hơi gấp nhưng vẫn cố giữ cho mình bình tĩnh. Mắt chúng tôi chạm nhau trong khoảnh khắc ngừng trôi, ánh nhìn anh dịu dàng, đầy ắp sự quan tâm khiến lòng tôi mềm nhũn. Tay tôi nhẹ nhàng đặt lên vai anh, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh qua lớp áo.

Chân tôi bước thêm một bước nữa, gần đến mức chỉ còn cách nhau vài centimet. Môi anh mở nhẹ, đón lấy môi tôi trong một nụ hôn chậm rãi, ngọt ngào và đầy trìu mến. Cảm giác đầu môi chạm nhẹ, mềm mại như cánh hoa mỏng manh, khiến tôi như tan chảy trong giây phút đó.

Đôi môi như hòa quyện, lưỡi anh khẽ chạm nhẹ, nhẹ nhàng khám phá, mang đến một cảm giác vừa mới lạ vừa quen thuộc. Tôi khép mắt, thả mình hoàn toàn vào nụ hôn, cảm nhận từng nhịp đập của tim anh qua hơi thở và sự gần gũi.

Tay anh vòng qua eo tôi, kéo tôi sát lại gần hơn, như muốn giữ chặt khoảnh khắc ấy không bao giờ phai nhạt. Cả thế giới dường như ngưng lại, chỉ còn tiếng thở hòa quyện và nhịp tim đập rộn ràng trong bóng tối ấm áp của buổi tối.

Sau một lúc lâu chìm đắm trong nụ hôn, cảm xúc như ngọn lửa ấm áp lan tỏa khắp người, tôi dần cảm thấy mình yếu đi vì cơn say. Anh nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, tay vững chãi nâng tôi lên như thể tôi là thứ quý giá nhất trên đời.

Bước chân anh vững vàng nhưng vẫn đầy dịu dàng, đưa tôi về đến nhà trong không gian yên tĩnh của đêm khuya. Anh đặt tôi lên chiếc giường êm ái, ánh đèn vàng nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt tôi vẫn còn nét mê say. Anh nhìn tôi một lần nữa, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm và dịu dàng, rồi khẽ mỉm cười.

Không nói gì thêm, anh quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại tôi trong vòng tay của sự ấm áp và những cảm xúc mới mẻ, lẫn lộn giữa mệt mỏi và an yên. Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, khép lại cả một đêm dài của những điều chưa nói hết.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, tôi từ từ mở mắt thì cảm nhận ngay cơn đau đầu như một luồng điện chạy qua từng mạch máu. Đầu óc quay cuồng, từng tiếng động nhỏ cũng khiến tôi nhức nhối hơn. Mùi bia còn vương vấn trong miệng, khiến tôi cảm thấy buồn nôn và khô cổ. Tôi cố ngồi dậy nhưng cơn đau như bóp nghẹt, khiến tôi chỉ muốn nằm im, nhắm mắt lại để đẩy lùi cơn khó chịu. Tất cả những dư vị đêm qua giờ hiện rõ trong cơ thể mệt mỏi này, là bài học nhớ đời của một buổi tối say sưa không trọn vẹn.

Tôi lững thững đứng dậy chuẩn bị đến công ty. Trước gương, khuôn mặt còn chút mệt mỏi và nhợt nhạt do ảnh hưởng của bia đêm qua, tôi vội rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo hơn. Ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng len lỏi qua khung cửa sổ, khiến không gian phòng trở nên yên bình, đối lập hoàn toàn với cảm giác rối bời trong lòng.

Bộ đồ công sở tôi chọn hôm nay là một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, vải mềm mại nhưng vẫn giữ được phom dáng thanh lịch. Cổ áo được là phẳng phiu, từng đường chỉ may tỉ mỉ tạo nên vẻ chỉn chu, gọn gàng. Tôi kết hợp cùng chiếc quần tây đen ôm nhẹ, dài đến mắt cá chân, vải có độ co giãn vừa phải giúp tôi thoải mái khi di chuyển. Giày cao gót màu đen bóng loáng, mũi nhọn thanh thoát, vừa tôn dáng vừa tạo cảm giác tự tin. Tổng thể bộ trang phục mang đến vẻ ngoài chuyên nghiệp, tinh tế, đủ để tôi tự tin bước vào công ty, dù trong lòng còn vương chút mệt mỏi của cơn say hôm trước.

Tôi bước vào công ty với bước chân hơi chậm rãi, cố gắng giữ thẳng lưng dù đầu vẫn còn hơi nhức sau đêm qua. Cánh cửa kính lùa nhẹ mở ra, ánh sáng từ bên trong tỏa ra ấm áp và thân quen. Tiếng bước chân vang nhẹ trên nền sàn sáng bóng, hòa cùng tiếng máy tính, tiếng trò chuyện lẫn tiếng điện thoại reo rộn rã của một ngày làm việc bắt đầu.

Mọi người trong công ty đã bắt đầu vào guồng, không khí vừa tất bật vừa tràn đầy năng lượng. Tôi hít một hơi sâu, cố gắng xua tan cảm giác mệt mỏi còn sót lại, rồi tiến về bàn làm việc của mình, chuẩn bị cho một ngày mới đầy thử thách.

Ánh đèn nhẹ nhàng trong căn phòng sáng bừng khi tôi bước vào công ty, ánh mắt tôi bất chợt dừng lại ở anh người đang đứng bên máy pha cà phê, tay thoăn thoắt lấy ly và rót từng giọt cà phê đen sánh vào cốc. Dáng vẻ điềm tĩnh, tập trung của anh khiến không khí xung quanh như dịu lại trong khoảnh khắc. Mùi cà phê thơm nồng lan tỏa, hòa quyện cùng hơi thở của buổi sáng, khiến tôi cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút. Tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn anh, trong lòng chợt tràn đầy những cảm xúc khó nói thành lời.

Tôi đứng đó, ánh mắt chưa rời khỏi anh khi anh vừa rót xong ly cà phê. Bất chợt, anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt chạm nhau trong giây lát. Một nụ cười nhẹ nở trên môi anh nụ cười ấm áp, chân thật mà tôi chưa từng quên được.

Cảm giác bối rối ùa về, tôi cũng mỉm cười đáp lại, như thể muốn gửi gắm tất cả những lời chưa nói qua ánh nhìn ấy. Khoảnh khắc nhỏ bé ấy giữa dòng người hối hả, như ngừng trôi, chỉ còn lại hai chúng tôi im lặng nhưng đầy ý nghĩa.

Anh cầm ly cà phê, bước về phía tôi, dáng vẻ tự nhiên nhưng không kém phần trìu mến. Tôi thấy tim mình lạc nhịp, trong lòng khẽ nghĩ rằng, có lẽ hôm nay, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.

Chúng tôi cùng nhau bước qua hành lang dài, tiếng bước chân hòa vào âm thanh nhẹ nhàng của công ty lúc sáng sớm. Anh đi sát bên tôi, thoải mái nhưng vẫn giữ được nét trang nghiêm của một người đồng nghiệp.

Cánh cửa phòng làm việc mở ra, không gian quen thuộc với ánh sáng dịu dàng và mùi thơm thoang thoảng của cà phê từ chiếc máy nhỏ trên bàn. Chúng tôi cùng nhau ngồi xuống, ánh mắt thoáng chạm nhau một lần nữa rồi tập trung vào công việc trước mặt.

Dù không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của anh khiến tôi cảm thấy dễ chịu, như có thêm một điểm tựa vững chắc giữa bộn bề công việc. Những phút giây giản đơn ấy, giữa nhịp sống hối hả, trở nên đặc biệt và đáng trân trọng hơn bao giờ hết.

Cô gái kia nhìn thấy tôi và anh đứng cạnh nhau, ánh mắt cô thoáng vẻ khó chịu pha lẫn ganh tỵ. Không để lâu, cô tiến lại gần bàn tôi với bước chân vội vàng và giọng nói pha chút mỉa mai:

Da Eun:“Đi lên sân thượng với tôi một chút đi.”

Tôi hơi bất ngờ nhưng vẫn đứng lên theo cô, cảm nhận được ánh nhìn đầy thăm dò từ anh phía sau. Cô ấy kéo tôi đi qua những hành lang quen thuộc, dẫn lên sân thượng nơi gió sáng thoảng mát và ánh nắng yếu ớt còn sót lại của buổi trưa.

Trên sân thượng, không gian rộng mở khiến không khí trở nên căng thẳng hơn khi cô ấy bắt đầu nói những lời đong đầy ý nghĩa ngấm ngầm, khiến tôi không khỏi cảm thấy áp lực và bối rối.

Anh bước theo sau tôi, im lặng nhưng ánh mắt luôn dõi theo từng cử động của Da Eun và tôi. Không cần lời nói, chỉ riêng sự hiện diện vững chắc ấy cũng đủ để cho tôi cảm thấy an toàn giữa không khí căng thẳng. Anh biết lúc này tôi cần hơn hết một chỗ dựa, và anh sẽ luôn ở đó, lặng lẽ bên cạnh tôi dù chuyện gì xảy ra.

Trên sân thượng, không khí bỗng trở nên ngột ngạt đến khó thở. Cô ta kéo tôi đến gần lan can, ánh mắt sắc lẹm như muốn nhìn thấu từng suy nghĩ trong tôi. Bất chợt, cô ta đẩy tôi nhẹ tới lan can, rồi không một lời cảnh báo, tát mạnh vào má tôi.

Da Eun:“Mày nghĩ mày là ai mà dám ve vãn anh ấy hả?!”

Giọng cô ta lạnh lùng, đầy mỉa mai và thách thức, khiến tim tôi như muốn ngừng đập. Tôi đứng đó, choáng váng không kịp phản kháng, từng giọt nước mắt nóng hổi chực trào ra, vừa đau vì cú tát, vừa đau vì những lời chất vấn đầy cay nghiệt.

Bên cạnh, anh im lặng bước tới, ánh mắt cháy bỏng quyết tâm, sẵn sàng bảo vệ tôi trước cô ta.

Cô ta siết chặt tay lên cổ tôi, hơi thở nóng bức và căng thẳng như bóp nghẹt từng nhịp thở. Tôi hoảng loạn, mắt mở to, cố gắng giãy giụa nhưng sức lực nhanh chóng cạn kiệt. Cảm giác nghẹn thở, đau đớn lan tỏa khắp cơ thể khiến tôi run rẩy.

Anh đứng ngay bên cạnh, nhìn cảnh tượng ấy mà không nói một lời, ánh mắt anh dần chuyển sang sự quyết tâm cháy bỏng. Đôi tay anh siết chặt lại, từng bước chậm rãi tiến tới, chuẩn bị can thiệp, sẵn sàng bảo vệ tôi khỏi những tổn thương đó.

Ánh mắt cô ta vẫn đầy thù hận khi cô ta đẩy tôi mạnh về phía lan can. Cảm giác rơi tự do trong giây lát khiến tim tôi như nghẹt thở, cơ thể bất ngờ mất thăng bằng và lao về phía khoảng không bên dưới.

Nhưng ngay lập tức, anh lao tới như một tia chớp, hai tay rộng mở đón lấy tôi kịp lúc trước khi tôi ngã xuống. Cảm giác mạnh mẽ từ vòng tay anh ôm chặt lấy tôi khiến tôi không còn hoảng loạn nữa, chỉ biết dựa vào anh như một điểm tựa vững chắc giữa cơn sóng gió ấy.

Tôi lơ lửng trong vòng tay anh, cảm giác như đang trôi giữa không trung, không trọng lượng và tạm rời xa mọi lo toan, sợ hãi vừa mới trải qua. Nhịp tim anh đập mạnh qua lớp áo, truyền sang tôi một hơi ấm an toàn và vững chãi.

Ánh mắt anh nhìn tôi đầy lo lắng và dịu dàng, như muốn nói rằng tôi không bao giờ phải đối mặt một mình nữa. Giữa cái khoảng không mênh mông ấy, chỉ có chúng tôi  hai con người, cùng nhau chống chọi với mọi sóng gió.

Anh nhẹ nhàng kéo tôi lên khỏi khoảng không lơ lửng, vòng tay vẫn ôm chặt giữ lấy tôi như không muốn buông. Cô gái kia đứng lặng người bên kia sân thượng, ánh mắt cô chuyển từ giận dữ sang hoảng sợ, không dám tin vào những gì vừa xảy ra.

Chúng tôi đứng đó, giữa khoảng không tĩnh lặng, sự khác biệt rõ ràng trong ánh nhìn của từng người. Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt cương quyết, như nói rằng không ai có thể làm tổn thương tôi được nữa. Còn tôi, trong vòng tay anh, cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, như vừa được cứu khỏi cơn bão giông dữ dội.

Tôi dụi mặt vào ngực anh, những giọt nước mắt lăn dài ướt đẫm áo anh mà tôi không thể kìm nén được nữa. Tiếng nấc nghẹn ngào trào ra cùng với những cảm xúc dồn nén bấy lâu, khiến lòng tôi như vỡ vụn.

Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm chặt tôi, dịu dàng vỗ về lưng tôi như muốn truyền cho tôi sự bình yên và an ủi vô tận. Trong vòng tay anh, tôi cảm nhận được một nơi chốn an toàn, nơi mà tôi có thể buông bỏ mọi sợ hãi, mệt mỏi để được là chính mình  yếu mềm, thật thà và đầy tổn thương.

Cơn khóc ấy không chỉ là nỗi đau của một phút chốc, mà còn là sự giải thoát cho những tâm tư dồn nén, và là dấu hiệu cho một khởi đầu mới, nơi anh và tôi có thể cùng nhau bước tiếp.

Cô ta đứng đó, ánh mắt dõi theo tôi và anh với vẻ vừa ngạc nhiên vừa bất lực. Khoảnh khắc nhìn thấy sự gắn kết và che chở giữa chúng tôi, cô ta như nhận ra mình không còn chỗ đứng trong câu chuyện này nữa. Không nói thêm một lời, cô quay người bước đi, để lại sau lưng một khoảng không lặng lẽ và đầy ngột ngạt.

Anh vẫn ôm chặt tôi trong vòng tay, hơi thở đều đều và ánh mắt tràn đầy sự an ủi, như muốn nói rằng từ giờ phút này, tôi không còn phải đối mặt một mình. Cả hai chúng tôi, giữa thành phố rộng lớn, tìm thấy nhau như một điểm tựa vững chắc trong thế giới hỗn loạn.

Anh ấy nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và yêu thương. Giữa khoảng không lặng lẽ trên sân thượng, anh ấy nghiêng người đến gần, môi chạm nhẹ vào môi tôi trong một nụ hôn sâu lắng và ngọt ngào.

Nụ hôn ấy như muốn truyền tải bao điều chưa nói, xoa dịu mọi tổn thương và khởi đầu cho một chương mới giữa chúng tôi. Tôi khép mắt, cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim anh hòa cùng nhịp tim mình, như thể chỉ có chúng tôi tồn tại trong khoảnh khắc ấy trọn vẹn và bất tận.

Anh nhẹ nhàng rời khỏi nụ hôn, ánh mắt vẫn đong đầy trìu mến và chân thành nhìn thẳng vào tôi. Giọng anh ấm áp, nhưng đầy quyết tâm:

Do Hwang:“Anh muốn chúng ta quay lại, em à. Anh không thể để mất em thêm một lần nữa.”

Từng lời nói như tiếng vọng thầm kín trong tim, đánh thức mọi cảm xúc đã ngủ yên. Tôi nhìn anh, lòng bỗng chốc dâng lên một niềm hy vọng mới về một khởi đầu, về những điều mà chúng tôi từng bỏ lỡ và giờ có thể cùng nhau viết tiếp.

Tôi gật đầu, những giọt nước mắt lăn dài trên má, vừa là niềm hạnh phúc, vừa là sự xúc động khó tả. Không nói gì thêm, tôi ôm chầm lấy anh, vòng tay siết chặt như muốn níu giữ lấy khoảnh khắc quý giá này mãi mãi.

Trong vòng tay anh, tôi cảm nhận được sự ấm áp và an toàn mà mình đã tìm kiếm bấy lâu. Mỗi hơi thở hòa quyện, mỗi nhịp tim đập chung, như một lời hứa không lời cho một hành trình mới nơi chúng tôi sẽ cùng nhau bước tiếp, không còn lạc lõng hay cô đơn.

Tối ấy, sau khi tan ca, anh đứng chờ tôi ngay trước cửa công ty. Ánh đèn đường dịu dàng soi sáng con phố vắng, tạo nên một không gian ấm áp giữa tiết trời se lạnh. Anh nhẹ nhàng gọi tôi, rồi khoác áo choàng lên vai tôi, nắm chặt tay dẫn tôi qua từng bước chân trên vỉa hè.

Chuyến đi về nhà không cần nói nhiều lời, chỉ có sự yên lặng đầy ấm áp và những ánh nhìn tràn ngập tình cảm. Bên cạnh anh, tôi cảm thấy an toàn và được che chở hơn bao giờ hết như thể dù ngoài kia có bao nhiêu sóng gió, thì nơi này, bên anh, luôn là nơi để trở về.

Về tới nhà, tôi mở cửa rồi quay lại mời anh vào trong, giọng nũng nịu:

Soo Ae:“Anh vào chơi đi, tủ lạnh còn vài lon bia, mình uống chút cho đỡ khát.”

Anh cười nhẹ, bước vào nhà, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên pha lẫn vui vẻ. Không khí trong phòng khách ấm cúng, ánh đèn vàng nhẹ nhàng tạo nên cảm giác thân thuộc. Tôi rút lon bia đầu tiên khỏi tủ lạnh, đưa cho anh, rồi tự tay mở lon của mình.

Chúng tôi ngồi bên nhau, tiếng mở nắp lon vang lên nhẹ nhàng, hòa cùng những câu chuyện nhỏ, những nụ cười và cái nhìn trìu mến khiến không gian trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.

Hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa êm ái, mỗi người cầm một lon bia lạnh trong tay. Tiếng nắp lon bật nhẹ vang lên giữa không gian yên tĩnh của căn phòng, hòa quyện cùng tiếng cười khẽ và những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng thân mật.

Hơi men từ từng ngụm bia lan tỏa, làm dịu bớt căng thẳng sau một ngày dài, khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhàng và ấm áp hơn. Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống, phản chiếu trong mắt nhau những cảm xúc chưa từng được thổ lộ, tạo nên một khoảnh khắc yên bình mà chỉ có riêng hai người.

Anh ngồi thoải mái trên ghế, ánh đèn vàng ấm áp phủ nhẹ lên gương mặt anh, khiến từng đường nét trở nên mềm mại hơn. Tôi nhẹ nhàng bước lên đùi anh, cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ cơ thể anh qua từng sợi vải áo. Chúng tôi đối diện nhau, ánh mắt chạm nhau đầy đắm say và trìu mến, như đang kể những câu chuyện chưa từng được nói ra.

Từng hơi thở hòa quyện, tôi cảm nhận được nhịp tim anh đập nhanh hơn, hòa cùng nhịp tim mình. Anh chầm chậm nghiêng người về phía tôi, môi anh chạm nhẹ vào môi tôi trước, cảm giác mềm mại, ấm áp và dịu dàng như một lời mời gọi. Nụ hôn dần sâu hơn, lưỡi anh nhẹ nhàng chạm vào tôi, khám phá và hòa quyện, mang đến một cảm giác vừa ngọt ngào vừa say đắm.

Tay anh vòng qua eo tôi, kéo tôi sát lại gần hơn, khiến cơ thể chúng tôi không còn khoảng cách. Tôi khép mắt, thả mình hoàn toàn vào nụ hôn, cảm nhận từng nhịp đập, từng hơi thở anh trao gửi, như thể thời gian ngừng trôi chỉ còn khoảnh khắc của chúng tôi ngọt ngào, say đắm và mãi mãi.

Anh nhẹ nhàng bế tôi lên, bước từng bước chậm rãi về phía giường. Cả căn phòng chìm trong ánh đèn vàng dịu, tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi lộp bộp như một bản nhạc nền. Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận hơi thở ấm nóng của anh phả bên tai.

Khi đặt tôi xuống giường, anh vẫn không buông ra, ánh mắt sâu thẳm của anh như đang hỏi:

Do Hwang:“Có thể không?”

Mà không cần thốt thành lời. Tôi khẽ gật đầu. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán tôi, rồi chậm rãi hôn xuống má, xuống cổ. Hơi ấm và mùi hương của anh bao trùm lấy tôi, khiến mọi thứ xung quanh mờ dần.

Bàn tay anh tìm lấy bàn tay tôi, siết chặt như một lời khẳng định, và chúng tôi để cho cảm xúc dẫn lối, hòa vào nhau trong một đêm vừa say vừa ngọt, vừa êm ái vừa cháy bỏng.

Sáng hôm sau, ánh nắng mỏng len qua tấm rèm cửa, chiếu xuống sàn nhà lốm đốm vàng. Tôi mở mắt, đầu hơi nặng vì men bia tối qua, nhưng cánh tay ấm áp đang ôm lấy eo khiến tôi chẳng muốn cử động.

Anh vẫn ngủ, hơi thở đều và gương mặt trông yên bình lạ thường. Một vài lọn tóc rơi xuống trán anh, tôi khẽ đưa tay vén lên. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mình đang nhìn anh rất lâu, như sợ chỉ cần chớp mắt, hình ảnh này sẽ biến mất.

Trên sàn, vài lon bia rỗng vẫn lăn lóc cạnh chiếc ghế sofa. Áo khoác của anh vắt hờ trên thành ghế, còn mùi hương quen thuộc thì vẫn quấn lấy tôi.

Anh khẽ cựa mình, mở mắt nhìn tôi, khóe môi cong lên nhẹ:

Do Hwang :"Chào buổi sáng…"

Tôi không đáp, chỉ mỉm cười. Trong khoảnh khắc đó, mọi khoảng cách, mọi giận hờn, dường như đều tan biến.

Vì hôm nay là ngày nghỉ, tôi và anh chẳng vội vã làm gì.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ và tiếng chim ngoài ban công. Anh kéo tôi lại gần hơn, vòng tay siết chặt như sợ tôi biến mất.

Do Hwang:"Ngủ thêm chút nữa đi."

Giọng anh trầm, còn hơi khàn sau khi vừa tỉnh.

Tôi gật đầu, nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm và mùi hương quen thuộc. Cả hai cứ thế nằm im, không ai muốn phá vỡ sự yên bình hiếm hoi này.

Trưa, anh lười biếng vào bếp cùng tôi, hai đứa vừa nấu vừa trêu nhau, thỉnh thoảng anh lại ôm tôi từ phía sau, cằm đặt lên vai, như một thói quen đã cũ nhưng lâu lắm mới được lặp lại.

Ngày nghỉ hôm nay bỗng trở thành khoảng thời gian mà tôi muốn giữ mãi, như thể nếu nắm chặt hơn một chút, sẽ giữ được cả anh.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #công