Ẩn Hôn
Đến khi Viên Quyền rời đi khỏi Mạnh Quỳnh mới đưa Phi Nhung vào nhà, lúc này thì Phi Nhung ngây thơ vẫn còn nghĩ rằng "cha mẹ" và "Quyền Quyền" muốn gặp mình lúc nào cũng được, nhưng cô không biết rằng đó có thể là lần cuối cùng cô gặp họ.
Đi vào bên trong thì bất chợt Phi Nhung lại nhớ ra gì đó, cô liền ngoái đầu lại nhìn ra bên ngoài, anh nhìn thấy liền có chút khó hiểu, hỏi:
- Sao vậy?
- Vợ quên lấy gà và bánh cho Quyền Quyền rồi, Quyền Quyền thích ăn bánh quy lắm, lỡ Quyền Quyền giận thì sao đây? Lỡ Quyền Quyền không chơi với vợ nữa thì sao đây?
Mạnh Quỳnh nghe xong thì cũng có chút ghen tị, có vẻ như tuy Phi Nhung suy nghĩ có hơi đơn giản một chút nhưng vẫn rất lương thiện và quan tâm mọi người, đặc biệt là những người trong gia đình của mình. Cô quan tâm họ đến mức biết rõ Di Trạch thích ăn thịt bò áp chảo, không thích ăn gà và đồ chua, Linh Lan thì thích đồ ngọt và các loại trái cây, không thích ăn cá, còn Phi Nhung thì thích gà và bánh quy, ghét ăn rau. Từng người từng người của Viên gia cô đều biết món ăn họ thích là gì... Nói không ghen tị là anh nói dối, nhưng nếu như nói anh đố kị thì có hơi quá đáng, vì dù sao anh và cô cũng chỉ mới ở bên cạnh nhau có vài ngày, làm sao hiểu rõ được sở thích của nhau chứ.
Vào trong nhà thì Phỉ Thúy đã rót cho cô một ly nước lọc, nhưng lại rót cho anh một ly nước lạnh, khi này Phi Nhung đã chú ý, nhưng cô không nói gì cả. Sau khi chơi xong thì cô lại ngồi cùng anh ở trên sofa để xem tivi, hiển nhiên cũng không thể thiếu trái cây được, khi này thì nước của anh đã uống hết, còn chưa kịp để anh gọi người thì Phi Nhung đã nhanh nhảu bước xuống rồi cầm lấy ly nước của anh đi vào bên trong bếp.
Rót một ít nước, rồi lại thêm một ít đá, sau đó liền đưa cho anh, gương mặt của Mạnh Quỳnh có chút ngạc, còn Phi Nhung thì vẫn còn đang trái cây ở trên tay, ngay sau khi đưa nước cho anh thì cô lại quay về chỗ ngồi của mình và tiếp tục xem phim. Anh nhìn cô rồi liền bật cười,sau đó còn choàng tay ôm eo của cô, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn vợ.
- Hihi, không có gì.
Ngay sau đó thì cả hai người cũng chìm đắm vào không gian riêng của cả hai, vừa xem vừa đùa giỡn, sau đó là tiếng cười khúc khích của Phi Nhung rồi lại tiếng cười đùa của cô, cứ như vậy mà phòng bình thường im ắng bây giờ lại rộn ràng hơn bao giờ hết.
Bỗng nhiên lúc này Bạch Ngọc và Trân Châu liền bước vào, nói:
- Chủ nhân, nhị tiểu thư và tam tiểu thư đến, còn có Yên thiếu nữa ạ.
Nếu như là trước kia thì anh sẽ không có ý kiến gì, nhưng hiện tại anh muốn đóng cửa thả chó ghê đó. Mà nói ra cũng lạ, bình thường thì hai cô em gái của anh đâu có thường xuyên đến đây cơ chứ? Tụi nó hay chê chỗ này của anh lạnh lẽ u ám, mỗi lần đến đây đều lạnh hết người, vậy mà từ khi biết Phi Nhung ba ngày thì hết hai ngày là tụi nó mò đến đây rồi.
- Hề Hề và Cát Cát đến à? Cho vào đi, vợ muốn chơi với Hề Hề và Cát Cát.
Thật sự mà nói thì Mạnh Quỳnh và Mộ Cát cũng nắm bắt tin tức nhanh lắm, cũng biết được manh khóe để lấy được lòng tin của Phi Nhung là thức ăn, nên mỗi khi đến đây đều đem thức ăn đến cho cô, bảo sao cô lúc nào cũng nói muốn chơi với họ. Nhưng bây giờ không chỉ có hai đứa nó mà còn có Yên Gia Lẫm - Thiếu gia tập đoàn Yên thị, dù rằng cậu ta là hôn phu của Mộ Hề nhưng miệng lưỡi của cậu ta cũng rất đáng sợ, anh không muốn thỏ nhỏ nhà mình bị dạy hư đâu.
- Vợ ngoan, hôm nay vợ phải ở bên cạnh anh, không được ở riêng với hai đứa kia.
- Phải sao vậy? Hề Hề với Cát Cát tốt mà.
- Tốt hơn chồng sao?
- Không có, không có, không có, chồng là tốt nhất.
Mạnh Quỳnh hài lòng hôn nhẹ lên môi cô, dặn dò xong thì anh cũng để cho ba người họ vào nhà, vừa vào nhà đã nhìn thấy Phi Nhung hớn hở vẫy vẫy tay với mình, nhưng mà chỉ vẫy vẫy tay thôi chứ không hề chạy đến với họ như bình thường. Nhìn sang cái bàn tay đang gắt gao ôm chặt kia đi, thôi thì vẫy tay như vậy cũng được.
Lúc này thì Yên Gia Lẫm còn ngạc
nhiên, ban đầu khi cậu ta nghe hôn thê Mộ Hề nói rằng Mạnh Quỳnh đã mang về nhà cưng chiều một cô gái thì cậu ta còn không tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy rồi thì cậu ta nghi ngờ nhân sinh luôn.
Ánh mắt của Yên Gia Lẫm nhìn anh, sau đó lại nhìn Phi Nhung, nói:
- Người anh em, người ta lớn chưa vậy?
- Hai mươi tuổi, vừa đủ tuổi lớn rồi.
Mặc dù có Mạnh Quỳnh ở đây, còn có Mộ Hề và Mộ Cát nhưng đối diện với ánh mắt nhìn mình chăm chăm của Yên Gia Lẫm thì cô cũng sợ hãi mà nép vào người anh, hiển nhiên thì sau đó anh cũng nhíu mày nhìn về phía của Yên Gia Lẫm nói:
- Cậu đang làm vợ tôi sợ đấy.
Nghe đến đây thì Mộ Hề cũng liếc cho Yên Gia Lẫm một cái, thôi rồi, hai anh em nhà này được một cái là tính cách rất giống nhau đó là rất biết cách bảo vệ "người của mình", bây giờ Mộ Hề cực kỳ yêu thích Phi Nhung, cho nên cô ấy sẽ hết lòng bảo vệ Phi Nhung, cho dù Yên Gia Lẫm có là hôn phu thì cũng chẳng là cái thá gì cả.
Còn Mộ Cát thì đơn thuần thích cô ở chỗ thấy cô đơn thuần dễ thương thôi, chứ vẫn chưa thật sự xem cô là chị dâu hay người trong nhà, nhưng phải công nhận, từ khi có Phi Nhung ở ngôi nhà này thì nơi này bớt u ám hẳn, hơn nữa cô ấy còn thấy nơi này còn có sinh khí hơn ấy chứ.
Trong lúc này thì Phi Nhung giống
như nhớ ra gì đó, liền nói nhỏ vào tai anh, sau đó thì Mạnh Quỳnh cũng thu lại cánh tay của mình, ngay sau đó liền để cô đi vào bên trong bếp, gương mặt của Mộ Hề và Mộ Cát cũng hướng theo cô, nhưng còn Yên Gia Lẫm thì lại nhìn anh, nói:
- Người anh em, thật sự sẽ kết hôn với cô ấy sao? Trông cô ấy có vẻ như không bình thường lắm...
- Ý gì?
- Nhìn cứ bị ngốc ấy.
Ngay lúc này thì Yên Gia Lẫm liền nhận được ánh nhìn yêu thương từ Mạnh Quỳnh và cả Mộ Hề, ngay sau đó cậu ta liền bị Mộ Hề mắng một trận vì tội không biết nói chuyện.
Rồi sau đó thì Phi Nhung cũng đã từ trong bếp đi ra với hai ly nước trên tay, một ly là trà hoa cúc thanh mát dành cho Mộ Hề, còn một ly là nước trái cây giải dành cho Mộ Cát, cô còn cười nói:
- Hề Hề, Cát Cát, uống nước đi.
Ban đầu thì Mộ Hề và Mộ Cát có chút ngạc nhiên, vì bình thường thì người chuẩn bị nước đa số chỉ chuẩn bị nước lọc theo ý của Mạnh Quỳnh mà thôi, trừ khi họ yêu cầu, nhưng hôm nay họ còn chưa có yêu cầu gì mà.
Không chỉ có nước mà Phi Nhung còn lấy thêm một ít bánh ngọt đẩy về phía họ nữa, nhìn vào thì chỉ có hai loại bánh, và hai loại bánh đều là loại mà Mộ Hề và Mộ Cát thích, đến đây thì hai người đã tròn mắt. Mộ Hề nhìn cô, nói:
- Nhung Nhung... Sao chị lại biết em thích ăn cái này?
- Hỏi á, Nhung Nhung thấy Hề Hề không thích uống nước lọc nên có hỏi Thúy Thúy, thì Thúy Thúy nói Hề Hề thích uống trà và ăn bánh lát đào.
"Em cũng mún nữa chị Nhung ưi"
Nghe đến đây thì Mộ Hề liền mỉm cười, trong lòng cũng dâng lên sự ấm áp đến lạ kì, bình thường ở ngôi nhà lạnh lẽo này chỉ chăm chăm đi theo nguyên tắc mà Mạnh Quỳnh đặt ra, khách đến hay được mời đến thì chỉ có thể mời nước lọc, vì anh chỉ có thể uống nước lọc thôi, cho nên những người hầu cũng không dám tự ý thay đổi.
Nhưng bây giờ ở đây đã có nữ chủ nhân rồi, có vẻ như căn dinh thự này sắp sửa phải thay đổi rồi, nhưng mà sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt hơn... Chắc chắn là vậy. Đến đây thì Mạnh Quỳnh cũng rất hãnh diện về bé cưng nhà mình, anh lại đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô, sau đó mới nhìn ba vị khách không mời kia, nói:
- Trọng tâm, đến đây làm gì?
Yên Gia Lẫm lúc này đang ăn bánh cũng phải dừng lại, sau đó uống một miếng nước, nói:
- Nghe nói An Tư Trát sắp ly hôn rồi, hiện tại cô ta đang muốn tái xuất màn ảnh, nên đang muốn chọn công ty giải trí của Hề Hề để đầu quân. Với mối quan hệ của cô ta và bác gái thì e rằng bác ấy sẽ chấp nhận cho cô ta vào công ty, nên tôi muốn nói với cậu trước, hi vọng cậu nói gì đó.
Nói đến đây thì Mạnh Quỳnh cũng nhíu mày, trước kia thì An Tư Trát từng là một diễn viên khá có tiếng, nhưng sau khi kết hôn thì cô ta đã lui dần về hậu phương và không có ý định tái xuất, lần này e rằng Trương Vĩnh Kỳ đã kiên quyết ly hôn nên cô ta muốn nhờ làn sóng dư luận để đánh bóng tên tuổi, một lần nữa nổi tiếng đây mà.
- Vậy em tính sao? Hề Hề?
- Em không muốn nhận, nhưng nếu mẹ năn nỉ thì em cũng không thể từ chối được. Nói sao thì anh cũng biết đó... Em không thể nói lý với mẹ được mà.
Mạnh Quỳnh biết chứ, nhìn Mộ Hề mạnh mẽ như vậy thôi, nhưng thật chất thì con bé là đứa hiếu thảo nhất, chỉ cần Lôi Nhã Nhân nhờ vả
một chút là sẽ mềm lòng ngay. Đến đây, thì chỉ còn một cách thôi.
Lúc này Mạnh Quỳnh lại nhìn sang Phi Nhung anh phải đưa cô con dâu đáng yêu này về cho mẹ, để mẹ cách xa ả độc phụ An Tư Trát kia ra, chỉ như vậy thì may ra anh mới có thể thoát khỏi được ả ta.
- Anh hai, thật ra mà nói thì chỉ cần anh tuyên bố trước truyền thông là kết hôn với Nhung Nhung là được rồi.
- Không, anh không muốn cô ấy gặp nguy hiểm. Cũng đâu phải em không biết, Nhung Nhung quá ngây thơ để nhận ra ai là bạn ai là thù.
Hề không phủ nhận, nhưng nếu như cứ giấu cô mãi như vậy cũng không phải chuyện tốt, nhất là khi bây giờ An Tư Trát đã ly hôn rồi... Cô ta sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích đâu.
- Chẳng lẽ anh muốn ẩn hôn sao?
- Cũng chỉ có thể tạm thời như vậy, phải xử lý xong hậu họa thì anh mới an lòng.
Bỗng nhiên Mạnh Quỳnh lại nghĩ đến một chuyện khác, ví dụ như để cho Ash và Bear bảo vệ cô thì sao nhỉ?
Bé cưng của anh, đúng là khiến người ta không khỏi lo lắng mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com