Buổi Trưa ngon miệng
Càng gần đến hôn lễ thì càng có nhiều vấn đề cần phải phải giải quyết, đặc biệt chính là người có thân phận như anh.
Buổi sáng thì anh phải đến Nguyễn thị để xử lý tài liệu, họp hành rồi cùng với đối tác đi bàn hợp đồng. Đến buổi tối thì anh lại phải đến trụ sở để giám sát việc làm ăn của các quán bar và tổ chức, hiển nhiên không chỉ có một mình Mạnh Quỳnh là cực khổ, nếu nói anh cực một thì Lý Quang cực tới mười, vì cậu ấy bây giờ không chỉ phải chăm lo cho công ty mà còn phải sắp xếp lại lịch trình để sau khi hôn lễ diễn ra thì chủ nhân và phu nhân còn phải đi tuần trăng mật nữa.
Nghĩ đến việc một mình gồng gánh Nhậm thị và tổ chức suốt một tuần thì Lý Quang tự nhiên muốn từ chức quá đi, nhưng rồi sau khi nhìn thấy chủ nhân năng suất như vậy thì cậu ấy cũng thấy có chút hài lòng, ít nhất thì bây giờ anh cũng rất cố gắng hoàn thành xong công việc chứ không phải đùn đẩy trách nhiệm cho cậu ấy làm như trước kia.
Bất chợt đang trong lúc hăng say làm việc thì Mạnh Quỳnh lại thở dài một tiếng, anh nhìn đồng hồ rồi lại lầm bầm nói:
- Đã mười hai tiếng không gặp Nhung Nhung rồi.
Cho phép Lý Quang rút lại lời cảm xúc vừa rồi nha, bây giờ cậu ấy chỉ thấy rằng bản thân sắp rơi vào bế tắc rồi đây thôi. Nhưng còn chưa đợi cậu ấy nói gì thì ở bên ngoài lại vang lên tiếngồn ào, theo như giọng nói vang lên thì đó là giọng của cô thư ký, người mà trước kia Mạnh Quỳnh từng qua lại vài ngày, nhưng rồi sau đó thì đã đá cô ta, còn giọng nữ nhân còn lại chính
là... Trân Châu?Đúng rồi, cái giọng oanh vàng đó chỉ có thể Trân Châu mà thôi, nhưng tại sao Trân Châu lại ở đây chứ?
Lý Quang đưa mắt nhìn Mạnh Quỳnh, anh cũng gật đầu để cậu ta ngoài xem tình hình, nhưng Lý Quang chỉ vừa mới lú đầu nhìn ra ngoài đã thấy phu nhân đáng yêu đang nép phía sau Phỉ Thúy, còn Trân Châu thì lại sắn tay áo cãi tay đôi cùng nữ thư ký đanh đá kia, lúc này Lý Quang liền nhanh chóng đi vào, nói:
- Chủ nhân, phu nhân đến rồi!
- Nhung Nhung?
Không cần chờ Lý Quang xác nhận thì Mạnh Quỳnh đã nhanh chóng chạy ra, ngay khi cánh cửa vừa mở thì cả dãy tầng đó đều im thin thít, nữ thư kí Lang kia cũng có chút giật mình, riêng Trân Châu thì hơi hất mặt một chút. Nhưng lúc này thì Mạnh Quỳnh liền hắng giọng một chút, anh nhíu mày hỏi:
- Ồn ào gì vậy?
Phi Nhung nghe thấy giọng nói của anh liền ngước mắt lên nhìn, ngay sau đó liền nhanh chóng chạy đến muốn ôm anh nhưng lại bị nữ thư kí kia ngăn lại, còn đưa tay đẩy cô một cái, nhíu mày nói:
- Cái con ngốc này ở đâu ra vậy, bảo vệ đâu? Bảo vệ đâu rồi? Tại sao lại để đám người này vào tận đây quấy rầy Tổng Giám Đốc vậy?
Hành động của cô ta quá nhanh, khiến cho Mạnh Quỳnh không trở tay kịp, còn làm cho Lý Quang đứng hình, thôi rồi... Thôi vĩnh biệt cụ rồi...
Tuy rằng Phỉ Thúy và Trân Châu đã đỡ được Phi Nhung, nhưng cô vẫn cảm thấy rất ấm ức, ngay lập tức cô liền khóc nức lên một tiếng, ngay lúc này Mạnh Quỳnh liền hất thẳng cô thư kí ra một bên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhỏ giọng nói:
- Vợ à, em không sao chứ?
- Hức... Đi về, Phi Nhung muốn đi về... Hức... Không ở đây chơi nữa... Thúy Thúy... Đi về... Hức... Đi về mà...
Nhìn cô khóc như vậy đương nhiên Mạnh Quỳnh rất đau rồi, anh liền dỗ dành cô rồi lại nhìn Lý Quang, còn bảo cậu ta tự mình xử lý đi. Ngay sau đó liền cùng Phi Nhung đi vào bên trong.Lúc này nữ thư kí đó vẫn còn ngây ngốc không hiểu đang có chuyện gì xảy ra, ánh mắt còn có chút nghi hoặc nhìn Lý Quang, nói:
- Anh Lý, chuyện gì vậy? Cô gái đó là gì của Mạnh Quỳnh vậy?
- Mạnh Quỳnh là cái tên cho cô gọi sao? Nhan Quỳnh Tú, cô chính thức bị sa thải!
- Cái gì? Tại sao chứ? Tôi đã làm gì sai chứ?
Nghe đến đây thì Trân Châu liền cười phá lên, ôi trời ơi, hôm qua thì Phỉ Thúy kể rằng đã gặp một cô giấy nháp là Tào Giác Tố muốn so kè với giấy thi. Bây giờ ở công ty thì giấy note lại muốn so kè với hợp đồng nghìn tỉ hả? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà,cũng không biết tự cầm lấy gương mà soi nữa chứ.
Lúc này Trân Châu và Lý Quang còn định đi vào bên trong cùng phu nhân và chủ nhân nhưng đã bị Phỉ Thúy kéo đi, cô ấy liếc nhìn họ một cái, sau đó nói:
- Hai người muốn có trải nghiệm sinh tồn với Ash và Bear không?
Cả hai liền lắc đầu kịch liệt, hai con đó là hai con quỷ chứ hai con chó cái nổi gì, Ash và Bear chỉ nghe lời của anh mà thôi, còn lại thì không nghe lời của bất cứ người nào khác nữa, nên cực kỳ nguy hiểm khi ở riêng với nó.
Cho nên, bây giờ phu nhân đang ở bên cạnh mà họ lại còn xớ rớ tới đó thì chắc chủ nhân sẽ cho ba người ba vémiễn phí sinh tồn cùng Ash và Bear thôi.
Nghĩ đến đây thì Trân Châu và Lý Quang liền gật gù, may là có Phỉ Thúy chứ không là bọn họ tiêu rồi, chứ bọn họ mà phạm sai lầm ngu ngốc này là xem như "pay đầu"!Ở trong phòng Mạnh Quỳnh cũng để Phi Nhung ngồi ở trên ghế sofa, sau đó anh còn đưa nước cho cô uống, nhẹ nhàng trấn an cô, rồi lại hỏi han cô, lúc này anh mới nhỏ giọng nói:
- Cô ta làm em sợ sao?
Phi Nhung liền gật đầu, lúc này thì Mạnh Quỳnh cũng ôm lấy cô, sau đó liền xoa xoa lưng của cô để trấn an, rồi lại nói rằng không sao không sao.
Cả đời anh chắc hẳn chưa từng kiên trì dỗ dành một người nào nhiều như vậy, nhưng từ khi biết cô thì dường như ngày nào anh cũng phải dỗ dành cô cả. Nhưng biết làm sao bây giờ, vợ anh là để cưng chiều mà.
Bất chợt lúc này anh lại nhìn cô, lại hỏi:
- Nhưng sao giờ này em lại ở đây? Bình thường giờ em đã nghe trưa rồi mà?
Phi Nhung nghe đến đây liền nhìn anh, sau đó còn vòng tay ôm lấy hông của anh, tựa đầu vào lồng ngực của anh, nhỏ giọng, nói:
- Chồng không thích vợ nữa hả? Mấy ngày rồi chồng không ăn cơm với vợ á.
Nghe đến đây anh càng đau lòng hơn, anh dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó lại nói:
- Không bao giờ. Chồng thích vợ nhất, nhưng bây giờ anh phải làm việc để bù cho hôn lễ của chúng ta, vợ đừng nghĩ lung tung.
Dù Phi Nhung không hiểu lắm nhưng cô nghe được bốn chữ "chồng thích vợ nhất" nên tâm trạng cũng tốt hơn rồi.
Vốn dĩ cô chỉ muốn đến đây gặp anh một chút, chơi với anh một chút rồi về, nhưng mà cô đã đến đây rồi thì làm gì có chuyện anh buông tha cho cô đến rồi đi dễ dàng như vậy chứ! Ngay lúc này anh liền hôn lấy môi cô, từ một nụ hôn đơn thuần, sau đó lại trở thành một nụ hôn điên cuồng và bắt đầu chiếm hữu, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh cũng bắt đầu thăm dò khắp khoang miệng của cô, sau đó lại là trêu đùa với chiếc lưỡi nhỏ xinh của CÔ.Cuối cùng thì Phi Nhung cũng bị Mạnh Quỳnh đè trên ghế sofa, hiển nhiên thì hôm nay Phỉ Thúy đã chọn cho cô một chiếc váy nên rất dễ dàng để anh hành động, càng lúc anh càng thấy Phỉ Thúy được việc, kiểu này cuối năm chắc anh phải gửi hồng bao lớn cho cô ấy mới được.
Còn Phi Nhung sau khi bị hôn đến rã rời thì liền nhìn anh, bĩu môi nói:
- Chồng lại muốn làm chuyện đó nữa hả?
Mạnh Quỳnh cười đến gục ngã, hình như mỗi lần anh muốn làm thì cô đều hỏi câu này nhỉ? Anh để ý chắc cũng nhiều lần rồi đó, nhưng đương nhiên là "làm" rồi, vợ đã ở ngay trước mắt lẽ an nào lại không làm, anh cũng đâu phải
hòa thượng.Lúc này thì Mạnh Quỳnh đã đem quần lót của cô tháo ra, sau đó còn đem một ngón tay đưa vào, nhưng Phi Nhung liền kêu lên một tiếng "Ah", cô đưa mắt nhìn anh đầy kì quái, sau đó lại nói:
- Sau nhỏ quá vậy?
- Phụt... Haha...
Cuối cùng thì sự căng thẳng những ngày qua của Mạnh Quỳnh cũng đã được giải tỏa, thật sự mà nói thì cô vợ này của anh đúng thật là giải trí lắm luôn đó, tuy rằng biết cô nói những lời này đều là nghĩ gì nói đó, nhưng mà chẳng phải quá ngay thẳng hay sao?
Nhưng rồi đến đây thì Mạnh Quỳnh lại nhìn cô, nói:
- Vậy vợ giúp nó lớn hơn đi.
Hai mắt Phi Nhung liền mở to, cô kinh ngạc nhìn anh, nói:
- Nó có thể từ nhỏ thành to sao?
Phi Nhung liền gật đầu, sau đó anh liền để cho cô nhìn thấy hạ bộ của bản thân, tuy rằng nó không phải quá nhỏ nhưng cũng không phải nhỏ quá...Phi Nhung nhìn ngắm một lúc nhưng cũng chẳng thấy biến hóa gì, cô bĩu môi, sau đó liền muốn quay đi, nhưng lúc này Mạnh Quỳnh lại nói:
- Vợ chạm vào nó đi.
- Chạm... Vào nó... Á?
Nghe lời thì Phi Nhung liền chạm vào ngay thứ đó, đầu thì có cảm giác hơi ấm nóng, nhưng rồi sau đó thì cô lại nghe lời anh là giúp nó trở nên thoải mái hơn, lúc này thì cô lại ngạc nhiên khi thấy cái thứ này vừa rồi chỉ lớn hơn tay cô một chút mà bây giờ đã to hơn rất nhiều, hai mắt của Phi Nhung còn sáng hơn hẳn, đến đây thì Mạnh Quỳnh đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.
- Vợ à, em có biết nó có thể ngậm vào miệng nữa đó.
Phi Nhung liếc anh một cái, ý bảo anh đừng nghĩ cô ngốc, cô không dễ bị lừa đâu. Nhìn biểu hiện đó của cô thì Phi Nhung cũng chỉ cười trừ, ái chà, xem ra thì vẫn chưa dụ dỗ được thỏ nhỏ đi đến mức đó nhỉ? Nhưng không sao, cứ từ từ vậy.Đến đây anh liền đặt cô nằm xuống ghế sofa, một chân đặt ngang hông, một chân lại đặt ở trên thành ghế, sau đó là lại bắt đầu dùng hạ bộ trêu đùa nơi tư mật đang rỉ ra dịch thủy kia, gương mặt nhỏ của Phi Nhung đã đỏ lên không ít, lúc này cô liền nhìn anh, nói:
- Chồng ơi...
- Ơi, vợ muốn gì nào?
- Không biết... Không biết nữa... Vợ thấy lạ lắm...
Thấy vậy thì Mạnh Quỳnh cũng không muốn trêu đùa cô nữa, ngay lập tức anh liền đem hạ bộ đẩy sâu vào bên tư mật ẩm ướt kia, lúc này Phi Nhung liền ngửa mặt lên rồi kêu rên một tiếng, sau đó thì anh cũng hì hục thúc đẩy, còn cô thì lại luôn miệng rên ri.
- Ah...a...a...um... To... To quá... To quá... Ưm... A...ưm... Chồng ơi... Το quá...
- Vợ có thích không?
- Không biết... Um... Không biết nữa... Um... A... Um... Ah...ha... Um... Chậm thôi... Chồng ơi chậm ơi...
Dù rằng Phi Nhung lúc nào cũng bảo anh làm chậm thôi và nhẹ thôi, nhưng Mạnh Quỳnh một khi đã ở bên trong vách thịt gợi tình kia thì lại khó mà kiềm chế bản thân được, chính anh cũng không biết nên làm sao nữa, anh thật sự không tiết chế được khi ở bên cạnh cô, mỗi lần chạm vào cô thì anh chỉ muốn điên cuồng chạm vào cô nhiều hơn, ôm chặt lấy cô và chôn vùi bản thân ở bên trong cô.
Cứ như thế, buổi trưa của Mạnh Quỳnh có vẻ "rất" ngon miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com