Dụ dỗ Tiểu Nhung thành công+đôi bên cam tâm tình nguyện
Mặt trời cũng bắt đầu lên cao, từng tia nắng chiếu rọi vào gương mặt xinh đẹp của Phi Nhung. Cô nhíu mày rồi lại đưa tay dụi mắt, nhưng rồi cô lại cảm nhận được hơi thở đều đều ở phía sau lưng, xoay người lại nhìn thì là Mạnh Quỳnh vẫn còn đang ngủ, Phi Nhung liền mỉm cười mãn nguyện, sau đó còn hôn nhẹ lên mũi của anh nữa chứ.
Vì mũi anh rất cao và rất đẹp, mắt của anh cũng rất đẹp, chân mày cũng rất đẹp, môi cũng rất đẹp, ơ kìa... Cả gương mặt của anh đều rất đẹp... Nghĩ đến đây thì Phi Nhung liền bĩu môi, nếu như anh là nữ thì có khi còn xinh đẹp hơn cả khối người ấy chứ. Trong khi cô còn đang cảm khái thì Mạnh Quỳnh lại siết chặt vòng tay, kéo Phi Nhung ôm vào trong lòng, từ từ hít lấy mùi hương trên cơ thểcủa cô, rồi lại nói:
- Em đang làm gì vậy?
- Mạnh Quỳnh xinh đẹp thật đó.
Mạnh Quỳnh liền nhăn mày, sau đó anh lại hôn lên môi cô, còn không quên cắn nhẹ lên cô như trừng phạt, lúc này vì đau nên Phi Nhung đã kêu "Ah" lên một tiếng, cũng bắt đầu mếu máo, nhưng rồi sau đó Mạnh Quỳnh lại đặt lên trán của cô một nụ hôn, nói:
- Anh là đàn ông, không thể khen xinh đẹp được.
- Không khen xinh đẹp được á? Vậy khen cái gì?
Dừng một chút, Phi Nhung liền lắc đầu rồi lại thật thà nói:
-Mạnh Quỳnh không có đáng yêu. Mạnh Quỳnh chỉ xinh đẹp thôi.
Mạnh Quỳnh cũng đành bất lực với cô, tuy nhiên thì thôi xinh đẹp cũng được, anh nhìn cô rồi cười đầy cưng chiều lúc này Phi Nhung còn đang đưa tay nghịch nghịch tóc của anh, còn cười đến ngọt ngào. Bất chợt lúc này Mạnh Quỳnh lại gọi một tiếng.
- Nhung Nhung
- Hả?
- Nhung Nhung, chúng ta kết hôn nha?
Phi Nhung nghiêng đầu, trên mặt cô tràn ngập dấu chấm hỏi với đầy sự khó hiểu, không cần cô nói thì anh cũng biết cô muốn hỏi gì. Thứ mà Phi Nhung muốn hỏi chỉ có thể là...
"Kết hôn là gì?"
"Có ăn được không?"
Đơn giản như thế thôi. Ngay lúc này Mạnh Quỳnh liền nhỏ giọng nói:
- Nghĩa là anh và em sẽ là một gia đình, đương nhiên sẽ có thức ăn cho em.
- Gia đình? Ý là giống như cha với mẹ, và cả Quyền Quyền đúng không? Là đại gia đình sống với nhau á.
- Ừ, nhưng chỉ có anh và em thôi.
Phi Nhung lúc này lại bắt đầu suy nghĩ rồi, cô thật sự không muốn rời xa cha mẹ và Quyền Quyền chút nào,nhưng rồi sau đó cô lại nhìn anh, có chút đáng thương nói:
- Cũng không có Thúy Thúy với Châu Châu luôn à?
- Hai người họ vẫn sẽ ở đây, nhưng họ không phải gia đình. Gia đình chỉ có anh và em thôi.
Phi Nhung lại không hiểu, nếu như sống dưới một mái nhà thì tại sao lại không phải là một gia đình chứ? Cô phồng má chu môi, sau đó lại nói:
- Nhưng cha có nói sống cùng một nhà là một gia đình mà. Với lại Nguyệt Nguyệt rất thích Thúy Thúy và Châu Châu.
- Thích hơn anh sao?
Gương mặt của Mạnh Quỳnh có chút nhíu lại, nhìn thấy anh sắp tức giận rồi thì Phi Nhung liền khẩn trương, cô không sợ anh nổi giận, cô sợ anh sẽ bỏ đói mình nên liền xua tay, gấp gáp nói:
- Không có không có, Nhung Nhung thích Mạnh Quỳnh, là thích Mạnh Quỳnh nhất mà.
Mạnh Quỳnh cũng chỉ bật cười, sau đó anh thì lại phải mất cả buổi sáng để giải thích cho cô hiểu về hai chữ "kết hôn", lúc này thì Phi Nhung đã hiểu rồi thì cô liền gật đầu, hơn nữa cô còn nhìn anh, nói:
- Vậy có nghĩa là Nhung Nhung là vợ, còn Mạnh Quỳnh là chồng đúng không? Giống như trò chơi gia đình mà Nhung Nhung với Quyền Quyền haychơi hồi bé vậy đó.
Mặc dù Mạnh Quỳnh biết bản thân không nên ghen với một đứa nhóc mười bảy tuổi như Viên Quyền - con trai của Di Trạch và Linh Lan, cũng chính là em trai của Phi Nhung... Nhưng tại sao mới tí tuổi đầu đã chơi trò vợ chồng chứ, đúng là tức chết anh rồi.
Nghĩ đến đây thì Nhậm Mộ Đình liền nhẹ nhàng dụ dỗ, anh nói:
- Từ nay về sau em phải gọi anh là "chồng" và xưng "vợ", chứ không được gọi là Mạnh Quỳnh và xưng Nhung Nhung nữa.
- Tại sao?
- Vì bây giờ em là vợ của anh, em phải gọi anh là chồng. Nếu không thì số kẹo kia em đừng hòng ăn nữa.
Nghe đến đây thì Phi Nhung liền gật đầu ngay lập tức, sau đó cô còn bước đến chỗ anh ôm lấy cánh tay của anh nũng nịu gọi anh ba tiếng:
- Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi!
Bây giờ cho dù anh có muốn cô gọi anh là ông nội thì cô cũng đồng ý chứ đừng nói là gọi chồng.
Còn Mạnh Quỳnh thì hài lòng gậy đầu, sau đó còn chạm nhẹ vào gương mặt của cô, nhỏ giọng nói:
- Ngoan, tối tay làm thêm gà rán cho em.
- Yeah! Mạnh... À không, chồng là nhất!
Vì hôm nay tâm trạng của Mạnh Quỳnh rất vui nên anh quyết định sẽ ở nhà chơi cùng Phi Nhung, đương nhiên cô cũng rất vui vì được chơi với anh, ngay khi ăn trưa xong thì họ liền ở ngoài sân vườn để chơi đùa, cô thì cứ chạy xung quanh cùng với Phỉ Thúy và Trân Châu, còn anh thì lại đứng nhìn cô.
Nhưng rồi sau đó thì lại có một nữ hầu tên là Bạch Ngọc bước đến, cô ấy liền nói:
- Chủ nhân, ở bên ngoài có người tự xưng là Viên Quyền, nói là em trai của phu nhân và muốn gặp cô ấy ạ.
Hai chân mày của Mạnh Quỳnh liền nhíu lại, anh từng nghe nói tình cảm chị em của Phi Nhung và Viên Quyền khá tốt, tuy nhiên thì tính cách của tên nhóc đó không quá tốt, thường xuyên gây ra gắt rối cho gia đình, cho nên cũng vì lẽ đó mà Viên gia cũng không làm ăn dư dả là mấy, bây giờ Phi Nhung bị ép đến mức phải đi làm rồi bị lừa, đã như thế rồi thì Viên Quyền còn đến đây làm gì nữa chứ?
Lúc này anh chỉ gật đầu, sau đó anh gọi Phi Nhung lại, đưa tay nhẹ nhàng xoa vào gương mặt của cô, nhỏ giọng nói:
- Vợ ngoan ở đây chơi, anh có việc cần phải nói với Lý Quang, chút nữa anh sẽ mang bánh cho vợ nhé?
- Chồng có việc gì thế? Vợ không đi theo được à? "Tiểu Nhung thích ứng thật mau gọi chồng ngọt lịm><"
Không được, vì đây là bí mật.
Phi Nhung nghe xong cũng đưa tay lên miệng rồi còn "suỵt" một tiếng, ngay sau đó liền cười khúc khích rồi gật đầu, vì cô từng nói rằng đã là chuyện bí mật thì không nên tò mò, cho nên cô sẽ ngoan ngoãn ở lại đây chơi.Mạnh Quỳnh lúc này liền nhìn Phỉ Thúy và Trân Châu, hai người họ liền gật đầu xác nhận sẽ bảo vệ phu nhân an toàn.
Sau đó Mạnh Quỳnh cũng rời đi, còn Phi Nhung không hay biết gì mà vẫn chơi rất vui vẻ.
[...]
Ở ngoài cổng dinh thự thì Lý Quang đang đứng ở ngoài đó cùng với Viên Quyền đang náo loạn, lúc Mạnh Quỳnh đi ra thì cậu nhóc đó mới thôi ầm ĩ, đưa ánh mắt không vui nhìn anh, nói:
- Nguyễn Mạnh Quỳnh, tôi không sợ gia thế của anh đâu, mau thả chị gái của tôi ra! Trả chị ấy cho tôi! Tôi sẽ trả tiền lại cho anh!
- Tiền? Cậu có tiền để trả sao?
- Dù tôi có phải bỏ học thì tôi cũng sẽ trả, tôi không bao giờ để chị gái tôi rơi vào tay của anh đâu! Loại người như anh cũng chẳng tốt lành gì.
Nhậm Mộ Đình cũng chỉ cười nhạt, nhưng rồi sau đó anh lại nói:
- Viên Quyền, tôi nể tình mối quan hệ giữa cậu và Phi Nhung khá tốt nên không so đo với đứa nhóc như cậu. Nhưng cậu nên nhớ, cha mẹ cậu đã nhận chi phiếu rồi, hơn nữa...
Dừng một chút thì Mạnh Quỳnh lại cười khẩy nói:
- Nhung Nhung cũng đã đồng ý kết hôn với tôi rồi. Hôn lễ sẽ tổ chức sớm thôi, nếu như cậu muốn thì tôi có thể gửi cho cậu thiệp mời.
Nghe đến đây thì Viên Quyền đã điên tiết, cậu nhóc còn muốn xông đến đánh anh một trận nhưng đã bị người của anh giữ lại, ngay lúc đó thì Phi Nhung ở trong cũng đã đi ra ngoài.
Vì cô nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài nên mới chạy ra xem, hơn nữa do cô chạy quá nhanh nên Phỉ Thúy và Trân Châu cũng không chạy theo kịp, lúc Phi Nhung nhìn thấy em trai liền vui vẻ chạy đến, còn cười vui vẻ nói:
- Quyền Quyền! Quyền Quyền!
Viên Quyền nghe thấy giọng chị gái liền thôi ầm ĩ, còn ngước mắt lên nhìn cô, ngay sau đó cậu nhóc còn vung tay thoát khỏi hai người đang nắm tay của mình, rồi sau đó liền bước đến giữa lấy hai vai của Phi Nhung xoay cô mấy vòng, vừa xoay lại còn vừa hỏi cô liên tục, dáng vẻ của cậu ta vô cùng lo lắng.
- Chị không sao chứ? Chị có bị thương không? Anh ta có ức hiếp không?
- Quyền Quyền, chị không sao mà, Quyền Quyền có đói không? Chị lấy bánh cho Quyền Quyền ăn nha? Ở đây thức ăn ngon lắm đó, còn có món gà mà Quyền Quyền thích ăn nữa đó nha. Phải rồi, ở đây còn có bánh quy mà Quyền Quyền thích nữa. Đi thôi,chị lấy cho Quyền Quyền ăn ha?
Nhưng Viên Quyền lại không đi, cậu ấy cứ nắm chặt lấy tay của Phi Nhung, sau đó nhìn cô, nhỏ giọng nói:
- Chị Nhung, chúng ta về nhà thôi, em đưa chị về nhà.
Lúc này Phi Nhung liền tròn mắt khó hiểu, đến đây thì Phỉ Thúy và Trân Châu còn định bước đến để ngăn cản nhưng Lý Quang đã ngăn lại, vì anh ta nhìn thấy được Mạnh Quỳnh không có ý định lên tiếng, có lẽ anh muốn Phi Nhung đưa ra quyết định của cô.
Phi Nhung đưa mắt nhìn Viên Quyền, nhưng rồi sau đó lại nhìn sang Mạnh Quỳnh, cô lại nhẹ nhàng xoa xoa tay của em trai rồi lại nói:
- Quyền Quyền, ở đây cũng là nhà của chị mà. Chồng đã nói rồi, khi nào cha mẹ và Quyền Quyền muốn thì cứ đến thăm chị.
Viên Quyền kinh ngạc, bây giờ Phi Nhung còn gọi Mạnh Quỳnh là "chồng" cơ á?
Còn Mạnh Quỳnh thì khỏi phải nói, anh hoàn toàn hài lòng với cô gái nhỏ của mình, lúc này anh liền nhỏ giọng nói:
- Nhung Nhung, đến đây.
Phi Nhung liền nắm lấy tay của Viên Quyền rồi cùng cậu ấy đến, nhưng rồi sau đó thì Mạnh Quỳnh đã giành lấy cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đưa ánh mắt đắc ý nhìn Viên Quyền, nói:
- Cậu nghe rõ rồi chứ? Đây là quyết định của cô ấy.
- Nguyễn Mạnh Quỳnh, anh lừa một người như chị ấy... Anh... Anh làm như vậy không thấy cắn rứt lương tâm hay sao!
- Đây là đôi bên cam tâm tình nguyện.
Đừng nói là Viên Quyền thấy tức giận đến những người "cùng phe" như Lý Quang hay Phỉ Thúy và Trân Châu cũng thấy mất mặt thay chủ nhân của mình, ôi trời... Sao trên đời lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ, còn nói là đôi bên cam tâm tình nguyện cơ chứ
*mất mặt thật nhmà vì vợ mất mặt cũng hỏng sao"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com