Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

60. Cuộc sống hôn nhân (pt1)

Ami ngồi trên xe rồi nhưng vẫn không rời mắt khỏi chiếc nhẫn trên tay mình. gọi là lần đầu tiên trông thấy một chiếc nhẫn to như thế thì không đúng. Mà là cảm giác lần đầu có người đeo cho mình một chiếc nhẫn như thế này, cảm giác được cầu hôn cứ khó tả thế nào ấy.

Jungkook trông thấy cô cưới cười tíu tít, anh cũng không kiềm được mà cười theo. Đưa tay xoa đầu cô, anh hỏi

-"em vui đến thế sao ?"

-"cũng bình thường thôi"

-"lúc nảy em bảo có chuyện gì muốn nói với anh mà ? là chuyện gì ?"

Cô chợt nhớ ra câu chuyện nhân lỗi của mình với anh. Nhưng lúc này, nhìn anh có vẻ rất vui, nhắc đến chuyện đấy có khi lại phá hỏng bầu không khí, nên cô tìm cách lòng vòng dò hỏi anh.

-"nhưng mà em nghĩ...anh còn giận em cơ, đột ngột quá em có chút bất ngờ"

-" ừa anh có giận thật. Nhưng anh cũng lớn tiếng với em, anh cũng sai"

-" thế sao anh hay ra ngoài đến tối thế ? không phải không muốn nhìn mặt em hả ? "

-"đồ ngốc ! anh ra ngoài để chuẩn bị ngày hôm nay đấy. Sẳn tiện đang giận em thì làm vậy mới không bị phát hiện chứ"

-"àaaaa.....nhưng mà em vẫn muốn nói xin lỗi anh. Sau này em sẽ không cứng đầu như thế nữa"

-" hay thật ! vừa đeo cho em chiếc nhẫn thì lại ngoan ngoãn đến thế kia. Biết vậy anh đeo sớm hơn rồi"

-"em xin lỗi anh thật đấy ! Nhưng sau này anh mà ăn hiếp em thì em sẽ méc mẹ"


Hai người cười nói một lúc, Ami nhận ra anh đã đánh lái sang một con đường khác

-" đây đâu phải đường về nhà ? mình đi đâu à ?"

-"đi nhận quà của em"

-"...."

Chỉ một lúc sau đó, xe đã đổ trước một căn nhà lớn. Anh nắm tay cô vào bên trong. Căn nhà này vẫn còn thi công dở dang, nhưng cũng đã gần hoàn thiện 70%.

-"mình đến đây gặp ai sao ?"

-" Không có ! anh dẫn em đến xem nhà mới của chúng ta"

-"nhà mới của chúng ta sao ?"

Cô đưa mắt nhìn quanh một vòng. Căn nhà này thật sự rất rộng, cho cả hai thì có vẻ có chút phô trương. Nhưng anh bảo rằng, căn nhà này rộng một chút chỉ vì muốn cô có được không gian sống thoải mái hơn, đặc biệt nó còn nằm xa trung tâm, nơi này rất phù hợp cho cô có thời gian thư thái với căn bệnh của mình. Đến thăm phòng ngủ của cả hai, ngoài mấy vật dụng còn thô sơ được bài trí trước, trên tường còn có một bức tranh to.

-"em thích bức tranh này không. Đây là món quà cho em "

-"bức tranh này......."

-"thấy khung cảnh này quen không ? là tranh vẽ bãi biển Busan, ngày anh tỏ tình em"

-"vẽ chúng ta sao ? Nhưng tại sao lại ?"

-"là anh đã sang tận Ý mang nó về đây đấy"

Bức tranh này cũng đến từ một sự tình cờ, đêm đấy ở bãi biển, không để ý rằng có người ở đấy vẽ tranh, và đã vẽ khung cảnh của chính họ. Khi Jungkook và cô gây một trận to ở trước cửa nhà, anh đã về nhà trong tức tối. Đêm đấy khi đang giải toả cơn giận trong người bằng mấy lon bia thì vô tình xem được đoạn phỏng vấn của một hoạ sĩ người Ý người đã vẽ bức tranh này. Ban đầu còn hoài nghi do quá chén mà hoa mắt, nhưng sau khi nghe đoạn phỏng vấn của anh ta thì anh chắc chắn đó là bức tranh vẽ khung cảnh của hai người. Jungkook không suy nghĩ mà tìm cách liên lạc để có thể mua được bức tranh, anh nghĩ với cách này có thể khiến cô suy nghĩ về việc quay lại cùng anh. Và thế là anh đã hy sinh vài ngày phép để bay sang nước Ý xa xôi, và đem về bức tranh này. Quá trình đàm phán với anh hoạ sĩ cũng vô cùng gian nan, và cái giá bỏ ra cũng rất đắt. Nhưng có lẽ vì thành ý quá nhiệt tình của chàng trai si tình này mà ông trời đã khiến cô tự động tìm đến sân bay ngày hôm ấy. Vì thế, nên đến nay món quà quay lại này lại biến thành món quà cầu hôn cô.








Thoáng chốc đã 1 tháng trôi qua kể từ ngày nhận lời cầu hôn của anh. Cuộc sống cô hầu như không đảo lộn nhiều, mọi thứ đều đã có Jeon Jungkook lo liệu tất, cái cần phải thích nghi nhiều nhất là biệt danh mới :"cô Jeon". Ami vẫn còn chưa quen, dù mọi người xung quanh vẫn thường gọi cô với cái tên này.

Sau khi đăng kí kết hôn, và hoàn thành việc chuyển đến nơi ở mới. Anh và cô đã có một kì nghỉ dài ở Busan, dù chưa gọi là tiệc cưới chính thức, nhưng nghi thức ra mắt họ hàng thật sự cũng chẳng khác gì mời tiệc cưới cả. Gia đình anh vốn là doanh nhân nhiều đời liền

Sau khi quay về Seoul, Jungkook cùng cô đến gặp Min Yoongi, thật ra cuộc gặp này là kiểm tra lại lần nữa tình trạng bệnh của cô, và xem xét về phác đồ điều trị ở nước ngoài. Phảỉ đấy, sau tiệc cưới họ sẽ sang nước ngoài một thời gian dài để cô tiếp nhận điều trị, Jungkook khá nôn nóng lo lắng cho việc này còn hơn công việc chuẩn bị đám cưới, vì cô đã trì hoãn chuyện này khá lâu.

Anh ôm đống tài liệu gì đấy về các phương pháp điều trị về đến tận nhà, chưa chịu tắm rửa vẫn cứ một mực xem cho hết. Ami ngồi ở phòng khách, cô kiểm tra thiệp cưới đến gần hai tiếng sau mới thấy anh bước xuống nhà. Jungkook thấy cô cặm cuội, anh tò mò lại gần. Như vẫn thói quen ấy, hôn cô một cái, không vội hỏi

-"em lại xem thiệp cưới à"

-"đúng rồi, em nghĩ kiểm tra lại lần nữa sẽ chắc hơn"

-"Kim Seokjin, Namjoon, Jimin, Chunghee,..."

Lật xem từng tấm trên tay mình rồi đọc từng tên một kiểm dò với danh sách.Cô khựng lại khi đến tên của cô cảnh sát này. Dù không có gì thù hằn sâu đậm, nhưng ấn tượng thì chắc không dễ gì quên được.

Jungkook từ phía sau, anh chòm người lên giật tấm thiệp trên tay cô, điềm tĩnh nói

-"không cần đưa thiệp cho cô ta đâu, đưa cho Park Jimin thôi là được rồi"

-"như thế thì có quá đáng không ? em cũng không khó chịu với cô ta lắm đâu..."

Anh bật cười, nhìn gương mặt cô ngây ngơ ra đấy thì anh biết ý nghĩa câu nói vừa rồi đã được nghĩ sang một hướng khác

-"anh có bảo không mời cô ấy đâu. Em đưa thiệp cho Jimin được rồi, anh ấy tự giác cũng sẽ đưa cô ấy đi cùng"

-"hai người bọn họ thân lắm hả ?"

-"ừa thân lắm. Có con cũng được 4 tháng hơn rồi"

-"hả... ? "

Ami như xem đến đoạn lừa ngoạn mục trong phim hành động. Dù không tiếp xúc nhiều với họ nhưng cô cũng nhìn được hai người đâu có sự gắn kết tình cảm nào, vừa nghe anh báo tin cô liền ngơ hẳn người. Thì đúng là họ chẳng có gì với nhau trước đấy, nhưng sau buổi tiệc chia tay Jungkook hôm đấy, hai người ai cũng say đến không biết trời chăng gì, và chuyện gì đến cũng đã đến. Sau đêm đấy thì Chunghee phát hiện mình mang thai, Jimin cũng không ngờ mình một phát lại ăn ngay. Vì không ai muốn bỏ đứa nhỏ nên họ bị ràng buộc với nhau trong một mối quan hệ như thế, có lẽ thời gian trôi qua cũng có gì đó nảy mầm rồi chăng.








Đám cưới của cả hai diễn ra vào một ngày đẹp trời bên bờ biển. Khung cảnh chẳng khác gì trong câu chuyện cổ tích. Ngày hôm ấy trông thấy Ami trong bộ váy cưới xin đẹp bước trên lễ đường, Jungkook đã bật khóc. Dù đã tập cho thời khắc trao lời thề rất nhiều lần, nhưng đối diện với vị hôn phu của cuộc đời mình, anh không thể nào khiến bản thân ngừng run lên. Buổi tiệc diễn ra dưới sự chứng kiến và chúc phúc của rất nhiều người. Lúc yêu cầu trao nhau một nụ hôn, anh kề sát vào mặt cô rồi thì thầm

-"em chuẩn bị nhé, sẽ lâu lắm đấy"

Và tên lưu manh đấy chỉ có đợi đến giây phút này để thể hiện, hôn cô đến trôi cả son.








Sau đám cưới tầm một tuần thì cả hai sang Mỹ. Vừa để thực hiện tuần trăng mật vừa để cô trị bệnh. Những ngày vui chơi rất vui, họ đi không biết bao nhiêu địa điểm. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng tàn, khi bắt đầu tiếp nhận thuốc, cơ thể cô đã không còn đủ sức để cùng anh dạo chơi như trước nữa. Tác dụng phụ của thuốc là cô sẽ thường xuyên cáu gắt và ngủ rất nhiều. Jungkook vẫn luôn nhẫn nại với cô như thế, dù cô có lớn tiếng, hay bực bội vô cớ, anh cũng sẽ hạ hết cái tôi xuống để an ủi cô, khiến cho cô thấy vui vẻ.

Thấm thoát mà cô ở Mỹ gần 2 năm. Ami bắt đầu cảm thấy buồn chán, tinh thần cô mau chóng tuột dốc, thức ăn cũng không còn ngon miệng. Nhiều đêm cô cũng vì nhớ Hàn Quốc mà bật khóc. Jungkook không nỡ để cô buồn bã như thế, nên họ quyết định quay về Hàn một thời gian. Lần ấy quay về lại trùng với ngày họp mặt gia đình nhà họ Jeon. Có hai vợ chồng cùng về dùng bữa, ông bà Jeon vô cùng vui sướng, còn căn dặn nấu nhiều món ăn hơn bình thường. Ami ban đầu còn vô cùng hào hứng, nhưng khi ngồi cùng bàn với nhiều họ hàng lớn tuổi như thế cô lại cảm thấy mình bất an.

-"từ ngày hai đứa đám cưới, lâu lắm rồi ta mới được trông thấy hai cháu đấy. Hai đứa đi tuần trăng mật sâu quá nhỉ ? hẳn 2 năm rồi còn gì "

Bà Jeon cười đáp

-"vợ chồng son mà, cứ để chúng nó vui chơi, tận hưởng"

Cả nhà cưới người hỏi rồi người đáp, Ami không dám chen vào cuộc trò chuyện của người lớn, cô cứ chăm chỉ gắp thức ăn vào đỉa. Bỗng một câu hỏi của cô ba anh khiến cả nhà như giáng một nốt trầm.

-"mà hai đứa đám cưới đã 2 năm rồi vẫn chưa có tin mừng sao ?"

-"àaa chuyện này cháu.."

Bà Jeon giúp cô giải vây

-" cô này ! mấy chuyện con cái tụi nhỏ thích thì hẳn sinh, không thì không cần cũng được". Bà nhìn sang cô: " phải không Ami nhỉ ?"

-" chị hai, chị dễ dãi thế sao ? Jeon Jungkook là con trai trưởng đấy, không lẽ chị muốn nha mình không có cháu nối giỏi ?"

Bà ấy cũng nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắt như một cây dao nhọn, rồi bà cười khẩy một cái, ánh nhìn có vẻ không mấy tinh tưởng

-"không lẽ con không có khả năng sao Ami ? con gái bây giờ vô dụng thế sao ?"

-"...."

Jungkook vẫn không một câu từ đầu buổi tiệc. Anh vừa bóc xong con tôm cho vào đỉa của cô rồi nhàn hạ lau tay, như không hề bận tâm đến mấy lời nói của cô mình.

-"không phải cô ấy không thể. Mà vì con không muốn cô ấy sinh"

-"..."

-"nếu dì thích có cháu thì cứ về bảo con dâu dì đẻ cả đội bóng đi. Con không có nhu cầu"

-"...."


Sau bữa ăn, Ami ngồi dựa lưng vào vách giường, cô suy nghĩ đến nhức cả đầu những lời ban nãy mà cô anh đã nói và cả lời anh cũng đã nói. Dù lời lẽ của cô ấy có khó nghe thật, nhưng cũng đúng mà, đã 2 năm rồi sao vẫn chưa có tin tức gì thế này, có thật là cô có vấn đề không ? Hay lần sảy thai trước nên bây giờ mới khó đậu thia đến thế. Mãi đắm trong mớ suy nghĩ của mình, cô không biết anh đã tắm ra từ bao giờ.

-" Bà xã ! em suy nghĩ cái gì mà chân mài dính chặt vào nhau vậy "

-"không có gì..."

-"khai mau ! trước khi anh còng em"

Ami cười méo mặt, đã nghỉ làm cảnh sát đã lâu mà cứ đem cái trò này ra hù doạ thì chỉ có thể là Jeon Jungkook thôi.

-"ờ thì....em nghĩ khi quay về Seoul mình sẽ đi kiểm tra sức khoẻ một lần"

-"em thấy không khoẻ chỗ nào ? có phải lại đau đầu không ?"

-"không ! em muốn đi khám phụ sản kìa"

-"tự nhiên đi cái đấy làm gì ?"

-"thì kiểm tra thôi. Anh không muốn mình có con hả ?"

-"không !"

Ami bất ngờ trước thái độ nhất quyết của anh. Cô có không đồng tình mà phản kháng

-" tại sao ?"

-" vì anh không thích con nít, thế thôi"

-"anh đùa với em sao ?"

Jungkook mặc cho cô liên tục kéo tay anh, nhưng mọi câu hỏi anh đều né tránh trả lời. Anh tắt đèn, rồi kéo cô nằm ngay xuống. Trước khi rơi vào giấc ngủ, cô vẫn cố quấy thêm vài vòng. Nhưng anh chỉ ôm chặt cô trong vòng tay mình, đến khi bất lực thì Ami mới chịu bỏ cuộc đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com