Chương 12
"Quý tiên sinh, anh uống rượu sao?"
Quý Minh Hiên nói: "Một chút."
Tửu lượng của anh vốn rất tốt, có đôi khi đi ra ngoài tiệc tùng xã giao, khách khứa đều uống say gục hết, anh vẫn như cũ thần thái sáng láng, về nhà đến còn có thể xử lý công việc. Thẩm Mặc ở bên anh ba năm mà chưa từng thấy anh say rượu, bởi vậy cũng không để trong lòng, quay người lại tiếp tục lau sàn.
Ai ngờ Quý Minh Hiên vào phòng khách, tay vịn vách tường chậm rãi trượt xuống, cuối cùng lại ngồi phịch xuống đất.
Thẩm Mặc lắp bắp kinh hãi, vội vàng qua đi dìu anh. Lúc này mới phát hiện một bên găng tay của anh không còn, chân trái không biết có phải là đạp trúng vũng nước hay không mà ngay cả giày cũng ướt đẫm. Quen anh lâu như vậy, cậu chưa từng trông thấy bộ dáng Quý Minh Hiên chật vật đến thế.
Thẩm Mặc đỡ người đến trên sô pha, hỏi: "Quý tiên sinh uống say sao?"
Quý Minh Hiên ngẩng cao đầu, vẫn chăm chú nhìn cậu, như là đang cẩn thận phân biệt khuôn mặt của cậu.
Thẩm Mặc liền biết anh say không hề nhẹ.
"Em đi pha nước mật ong cho anh."
Tình tình Quý Minh Hiên uống say so với bình thường càng tốt hơn, vừa không ầm ĩ lại không nháo loạn, chỉ im lặng ngồi trên sô pha. Đợi Thẩm Mặc đem nước trở về, anh cứ ngay tay cậu mà uống một ngụm, sau đó đưa tay chạm lên má cậu, thấp giọng hỏi: "...... Thẩm Mặc?"
Say đến mức ngay cả người bên gối cũng không nhận ra.
Thẩm Mặc bất đắc dĩ, lại vẫn kiên nhẫn đáp: "Quý tiên sinh, là em."
Quý Minh Hiên lại hỏi: "Sao em lại ở trong này?"
Thẩm Mặc bị anh hỏi đành đáp: "Quý tiên sinh quên rồi sao? Em vẫn luôn ở nơi này mà."
Quý Minh Hiên "Ừ" một tiếng, không biết vì sao lại nở nụ cười. Vốn diện mạo của anh rất anh tuấn, khi mỉm cười ngay cả ánh mắt cũng làm nôn nao lòng người, giọng anh cũng thật ôn nhu: "Thẩm Mặc, em lại gần một chút."
Thẩm Mặc chưa bao giờ thấy Quý Minh Hiên dịu dàng như vậy, không tự chủ được khẽ nghiêng người về phía trước.
Quý Minh Hiên lại nở nụ cười.
Ngay lúc Thẩm Mặc không hề phòng bị, anh bỗng nhiên nắm cánh tay cậu, mạnh mẽ kéo về phía mình.
Thẩm Mặc ngã nhào vào lồng ngực Quý Minh Hiên. Cậu nhìn không thấy biểu tình của anh, chỉ cảm thấy có hơi thở ấm áp khe khẽ phất qua vành tai, giọng người nọ hơi hơi khàn khàn, một chữ lại một chữ thốt ra: "Bắt được em rồi."
Tựa như thợ săn rốt cuộc bắt được con mồi mà gã chờ đợi đã lâu.
Trái tim Thẩm Mặc khẽ run lên.
Giây tiếp theo, toàn bộ trời đất đều chao đảo xoay chuyển, cậu bị Quý Minh Hiên xoay người đặt ở trên sô pha.
"Quý tiên sinh?"
Quý Minh Hiên cúi đầu gặm cắn sau gáy cậu, thở dốc "Đừng nhúc nhích."
Trong lòng Thẩm Mặc kinh hoảng, giãy giụa muốn né ra nhưng rất nhanh liền bị Quý Minh Hiên bắt trở về, tay chân đều bị chặt chẽ đè lại. Anh lột quần cậu xuống, nơi sớm đã cứng rắn đặt giữa kẽ mông cậu, giống như tư thế giao hợp của dã thú.
Nhưng bởi vì Thẩm Mặc quá mức khẩn trương, Quý Minh Hiên thử vài lần vẫn không thể nào vào được. Anh đành phải thả chậm thế tấn công, lấy qua ly nước mật ong đã uống non nửa trên bàn, thấm vào ngón tay để bôi trơn.
Thứ nước nửa nóng nửa lạnh làm thân dưới Thẩm Mặc ướt đẫm, tay Quý Minh Hiên vòng đến phía trước, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa thứ mẫn cảm của cậu.
Dục vọng nguyên thủy nhất từ nơi sâu thẳm trong thân thể bốc cháy hừng hực, Thẩm Mặc khó nhịn lắc lư eo, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ như nức nở.
Quý Minh Hiên kéo đầu cậu quay lại, cùng cậu trao nhau một nụ hôn dài.
Đầu lưỡi đảo qua hàm răng, đưa tới một đợt run rẩy khó có thể hình dung, Quý Minh Hiên nhẹ nhàng cắn môi cậu, thanh âm nhẹ nhàng như dụ dỗ: "Thẩm Mặc."
"Ưm...... Quý tiên sinh......"
"Tách chân ra một chút."
Toàn thân Thẩm Mặc đều muốn nhuyễn ra, căn bản không còn mấy khí lực.
Quý Minh Hiên liền chụm năm ngón tay, lòng bàn tay nắm giữ hết thảy nơi phát ra khoái cảm của cậu.
"A" Thẩm Mặc cấp bách kêu một tiếng, trên lưng truyền đến từng trận tê dại, lại thủy chung không chiếm được giải thoát, chỉ có thể nghe lời Quý Minh Hiên, tận lực tách hai chân rộng hơn.
"Ngoan lắm."
Quý Minh Hiên hôn lên mắt Thẩm Mặc tựa như khen ngợi, sau đó thẳng lưng mà vào, thứ to lớn tiến vào trong cánh mông trắng nõn đến tận gốc, triệt để chiếm giữ con mồi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com