Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20


Thẩm Mặc nghe cậu ta nhắc đến, mới nhớ tới bản thân mình mấy ngày nay đều không gặp Quý Minh Hiên. Buổi tối cậu ngủ rất sâu, Quý Minh Hiên gần đây lại vội vàng chuyện đính hôn, cũng không biết có về nhà ngủ hay không.

Triệu Dịch nhìn bốn phía, hỏi: "Sao không thấy Quý tiên sinh?"

Thẩm Mặc nói: "Bạn bè Minh Hiên nhiều, đang bận đón tiếp khách."

"Quý tiên sinh thật sự là người bận rộn."

"Trước nay vẫn như thế."

Thẩm Mặc đáp lời Triệu Dịch, chung quy vẫn cảm giác có chút xấu hổ, vốn định qua loa vài câu rồi rời đi, không ngờ đèn đại sảnh lúc này lại tối dần.

Tiếp đó tiếng nhạc vang lên, Chu Dương cùng Quý An An dắt tay nhau đi ra. Hai người đều mặc lễ phục, đồ tây trang màu đen của Chu Dương rất xứng với lễ phục thuần trắng của Quý An An, thật sự là đẹp đôi. Toàn hội trường chỉ có một ánh đèn duy nhất chiếu lên hai người, sáng đến có chút hoa mắt.

Thẩm Mặc nhìn từ xa, cảm giác tất cả đều không quá rõ ràng. Ấn tượng của cậu đối với Chu Dương còn đang dừng tại ba năm trước, đối với người đàn ông trước mắt sắp trở thành chồng của Quý An An này, ngược lại cậu cảm thấy quá đỗi xa lạ.

Một lát sau Thẩm Mặc mới phát hiện, Quý Minh Hiên cũng đứng cách đó không xa.

Ánh mắt Quý Minh Hiên đảo qua, giống như dừng lại một chút trên người cậu, sau đó lại nhanh chóng lướt đi.

Thẩm Mặc không xác định được có phải do ảo giác của mình hay không.

Cậu nghe thấy bên cạnh có người khẽ nói nhỏ: "Quý gia toàn sinh ra tuấn nam mỹ nữ."

"Em gái cũng sắp kết hôn rồi, anh trai lại chưa thấy động tĩnh gì."

"Mấy tin scandal của Quý tiên sinh cũng không ít, mà nếu anh ta muốn kết hôn thì có cả đống thục nữ nhà danh giá cho anh ta chọn."

Triệu Dịch cũng nghe thấy những lời này, liếc mắt nhìn Thẩm Mặc, nhướn nhẹ đuôi lông mày.

Thẩm Mặc càng cảm thấy không được tự nhiên.

May mà tiệc đính hôn cũng theo quy trình thông thường, Chu Dương cùng Quý An An cắt xong bánh kem, đổ xong Champagne, tất cả liền kết thúc. Khi hai người ôm hôn nhau, mọi người rối rít vỗ tay chúc phúc, Thẩm Mặc ở trong đám người vỗ đến nỗi hai tay phát đau.

Sau đó đèn một lần nữa sáng lên. Quý An An coi Thẩm Mặc là người trong nhà, trực tiếp đi tới tìm cậu nói chuyện. Cô mới rồi ở trên đài uống chút rượu, hai bên má đỏ bừng càng tăng thêm một phần diễm sắc. Tay trái cô đã đeo nhẫn đính hôn, dưới đèn thủy tinh phản chiếu ra ánh sáng chói mắt.

Quý An An vỗ ngực nói: "Vừa rồi căng thẳng chết em."

"Ai cũng như vậy cả." Thẩm Mặc chân thành nói, "Chúc mừng em."

Quý An An cười nhấp một ngụm rượu, hỏi: "Em thấy tâm tình anh già hôm nay không tệ, hai anh làm lành rồi à?"

Thẩm Mặc không chút nghĩ ngợi, nói: "Đương nhiên."

Quý An An không khỏi có chút hâm mộ: "Em với Chu Dương..... được như anh và anh hai thì tuyệt biết mấy."

Thẩm Mặc cười đáp "So với bọn anh sẽ càng tốt hơn."

Hai người đang nói chuyện, xa xa thấy Triệu Dịch bưng ly rượu đi tìm Quý Minh Hiên.

Quý An An cũng nghe qua một chút tin đồn, có chút không vui, nhỏ giọng nói thầm: "Sao anh ta cũng đến chứ?"

Vừa nói vừa kéo tay Thẩm Mặc: "Chúng ta đi tìm anh hai."

Thẩm Mặc giãy không thoát, đành để cô kéo đi.

Đi nửa đường thì lướt qua một người đàn ông thân hình cao lớn. Diện mạo người nọ bình thường, chỉ là giữa lông mày có một vết sẹo rất sâu, thoạt nhìn khá gây chú ý.

Thẩm Mặc chỉ liếc mắt nhìn hắn, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái nhợt, hai chân tựa như nặng ngàn cân, cả người cứng lại tại chỗ, ngay cả một bước cũng không bước nổi.

Quý An An quay đầu hỏi thăm: "Anh Thẩm, anh sao vậy?"

Tay Thẩm Mặc bị cô nắm lấy cũng trở nên lạnh lẽo, khẽ nói "Người vừa rồi......"

"Ai?" Quý An An quay đầu nhìn trái phải một phen, mới nói, "À, anh nói người có sẹo trên mặt kia? Anh ta là vệ sĩ mà bác Chu tìm đến, phụ trách bảo vệ tiệc đính hôn, hình như còn là anh họ xa của Chu Dương."

"Bộ dáng hung thần ác sát của anh ta đúng thật là dọa người." Quý An An nói nhỏ "Nghe nói anh ta dính vào hắc đạo, trước kia còn đi tù, mới được ra tù cách đây không lâu."

Trên mặt Thẩm Mặc không có chút huyết sắc nào, một lúc lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình, thấp giọng nói: "...... Anh biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #danmei