Chương 38
Từ đầu ngón tay cho đến toàn bộ trái tim đều nhói đau.
Thẩm Mặc chịu đựng không nổi cái loại đau đớn này, bị bắt từ trong mê man tỉnh táo lại. Cậu lo sợ không yên mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt đều là sắc trắng rợn người: vách tường trắng xóa, nệm giường trắng xóa, cả bức rèm cũng trắng đến ghê người..... Cậu mờ mịt một lát mới ý thức được mình đang ở bệnh viện. Cậu nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, thân thể theo bản năng cuộn lại thành một nhúm.
Trên đường về nhà cậu bị bắt cóc. Trong kho hàng cũ bỏ hoang tràn ngập mùi vị ẩm mốc, đánh đập không ngừng nghỉ cùng tra tấn làm cho thời gian kéo dài thật lâu, đầu Thẩm Mặc bị đè xuống đất, xuyên qua cửa sổ bám đầy mạng nhện nhìn sắc trời từng chút một tối xuống, sau đó lại từ bóng đêm khôn cùng kia lộ ra một tia sáng nhỏ hẹp.
Ngay cả khi ý thức không rõ, cậu cũng một lần lại một lần gọi tên Chu Dương.
Song người nọ thủy chung không tới cứu cậu.
"Chu Dương......"
Thẩm Mặc co quắp nằm trong chăn, bất giác lại gọi một tiếng. Tay phải cậu quấn băng vải thật dày, đau đến cơ hồ muốn mất đi tri giác, cậu nhớ tới khi gã đàn ông trên mặt có sẹo kia đạp gãy từng ngón tay cậu, hắn còn cười nói Chu Dương tuyệt đối không có khả năng xuất hiện.
Anh đang cùng bạn gái thanh mai trúc mã ra nước ngoài, bởi vậy bất kể gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cũng không có ai nghe máy.
Thanh âm từng ngón tay bị bạo lực nghiền nát vẫn như còn vang vọng bên tai, Thẩm Mặc nhắm chặt mắt, tiếng vang kia lại biến thành thanh âm mở cửa.
Cửa phòng bệnh đẩy ra, một người đàn ông cao lớn tiến vào.
Thẩm Mặc tưởng là Chu Dương, vừa nhấc đầu nhìn thì thấy một gương mặt xa lạ. Trong lòng cậu hụt hẫng, nói không nên lời là tư vị gì, chỉ là đột nhiên cảm giác không còn kinh hoảng nữa.
Có cái gì đáng sợ hơn hết thảy những gì cậu vừa trải qua?
Người kia trông rất trẻ, gương mặt tái nhợt mà cực kỳ anh tuấn, ánh mắt lạnh lẽo tựa như đêm đông. Anh dùng một loại ánh mắt chăm chú đánh giá Thẩm Mặc, sau đó anh nói: "Tỉnh rồi?"
Thẩm Mặc không lên tiếng.
Người kia nói tiếp: "Bác sĩ nói cậu đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, chỉ còn tay phải bị thương nghiêm trọng nhất, về sau có khả năng sẽ lưu lại di chứng."
Thẩm Mặc rốt cuộc có đôi chút phản ứng, môi cậu khẽ giật giật, lại không phải quan tâm đến tay mình mà là thốt ra hai chữ: "Chu Dương......"
Ánh mắt người kia tựa hồ càng thêm lạnh lẽo "Chu Dương đang ở nước ngoài, cùng một chỗ với em gái tôi."
Anh dừng một lát, tiếp tục nói: "Em gái tôi là Quý An An."
Thẩm Mặc nhất thời hiểu được, là cô Quý, thanh mai trúc mã của Chu Dương. Như vậy người trước mắt này..... chính là anh trai của cô ấy? Cậu không khỏi nhìn thẳng vào người nọ.
Đối phương cũng đang lẳng lặng nhìn cậu.
"Quên tự giới thiệu." Người nọ nâng tay sửa sang lại cà-vạt "Tôi họ Quý, tên đầy đủ là Quý Minh Hiên."
Thẩm Mặc nhất thời tỉnh mộng.
Mặt trời đã sắp xuống núi, ánh tà dương ấm áp chiếu lên trên người. Cậu ngủ trưa trên thảm cỏ dày ở công viên, tóc cùng quần áo đều dính đầy vụn cỏ, bộ dáng hơi có chút đáng cười. Người đi ngang qua trông thấy đều lộ ra nụ cười thân thiện với cậu. Thẩm Mặc cũng không để ý, cùng cười đáp lại, đứng dậy nhặt lên bức tranh sớm đã bị ném xuống đất.
Từ vài năm trước cậu đã bắt đầu vẽ tranh lại, thử dùng tay trái để vẽ, chậm rãi luyện tập từng nét từng nét, tuy rằng chưa thể đuổi kịp trình độ trước kia nhưng cũng tạm khiến bản thân vừa lòng. Hôm nay vốn định ra ngoài vẽ cảnh vật, nhưng ánh nắng thật sự rất đẹp, nhịn không được liền ngủ một giấc, không nghĩ tới sẽ mơ thấy chuyện đã từ rất lâu trước kia.
Thẩm Mặc thu dọn dụng cụ vẽ tranh xong, đeo ba lô lên vai, bước nhanh ra khỏi công viên. Cậu có một cửa hàng mặt tiền trên đường Vĩnh Ninh, là năm đó khi chia tay với Quý Minh Hiên, người nọ đã chuyển sang tên cậu. Sau này cậu đơn giản trang hoàng lại một chút, mở một phòng vẽ tranh nho nhỏ, buôn bán cũng khá bình thường, miễn cưỡng có thể duy trì được ấm no.
Bởi vì là giờ tan tầm, trên đường dòng xe đông đúc cho nên khi Thẩm Mặc trở lại phòng tranh thì trời đã triệt để tối mịt. Cậu thuê một cô gái còn trẻ phụ dọn dẹp và trông coi phòng tranh, lúc này thấy cậu trở về, Dương Nguyệt liền có chút tức giận: "Ông chủ, anh lại chạy đi lười biếng nữa rồi!"
Tính tình Thẩm Mặc rất tốt, vừa sửa sang lại đồ vừa nói: "Xin lỗi, anh về trễ. Làm em trễ hẹn với bạn trai phải không? Em có thể tan tầm rồi đấy."
Dương Nguyệt tốt nghiệp đại học xong thì tìm được công việc này, vài năm làm chung cũng đã quen thuộc với Thẩm Mặc, vội vàng dặm thêm chút phấn lên mặt, hỏi: "Buổi tối ông chủ ăn cái gì đấy? Không phải lại gọi đồ bên ngoài đó chứ?"
"Đúng vậy."
"Lại là cơm cà ri?"
Thẩm Mặc đáp một tiếng "Ừ", rồi bổ sung "Anh thích cà ri."
"Thích đến mấy cũng không thể ngày nào cũng ăn được." Dương Nguyệt buông hộp phấn xuống, lấy giọng điệu người từng trải, "Ông chủ của tôi ơi, anh sắp ba mươi rồi, cũng nên quen bạn gái đi."
Thẩm Mặc ngốc một chút, nói: "Qua năm anh mới hai mươi chín thôi."
Nhưng đối với những cô gái trẻ thanh xuân xinh đẹp, hai mươi chín và ba mươi có cái gì khác biệt?
"Hai mươi chín cũng là ông già rồi." Dương Nguyệt cầm lấy chì, thản nhiên kẻ chân mày "Tuổi càng lớn, ở thị trường yêu đương càng khó kiếm người."
Thẩm Mặc nói: "Không gặp gỡ ai thích hợp."
"Muốn em giới thiệu bạn gái cho anh không? Em có cô bạn thời đại học......"
Thẩm Mặc vội ngắt lời cô "Không cần, không cần."
"Em tới đây làm cũng sắp ba năm rồi mà chưa từng thấy anh quen ai." Dương Nguyệt bỗng nhiên ghé đầu sát lại, nhìn chằm chằm Thẩm Mặc "Ông chủ, không phải là trong lòng anh đã có đối tượng rồi đó chứ?"
Cô vừa vẽ xong chân mày, hai hàng lông mày cong cong đậm như mực.
Thẩm Mặc đột nhiên hoảng hốt, nhất thời lại đáp không được.
Dương Nguyệt là cô nàng hoạt bát tò mò, nhất thời nảy sinh hứng thú, phỏng đoán "Là mối tình đầu của anh? Hay là người anh thầm mến? Hoặc là nữ thần mà anh khổ sở cưa cẩm nhiều năm?"
Thẩm Mặc nghĩ đến giấc mộng không lâu trước đó, trái tim đập bỗng nhiên trở nên gấp gáp. Nhưng cậu đã học được cách khống chế cảm xúc của chính mình, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh.
"Không có," Cậu như là sợ Dương Nguyệt không tin, càng như là sợ chính mình không tin, lặp lại một lần "Không có người này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com