Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40


Tết năm nay của Thẩm Mặc trôi qua rất giản đơn. Cậu cho Dương Nguyệt nghỉ, tự mình xào nấu ít đồ ăn, lại mở một bình rượu vang để uống. Bởi vì chỉ có một người cho nên món ăn có đẹp đến đâu cũng ăn không có hương vị gì, ngược lại không khác đồ ăn bán bên ngoài lắm, ăn vào đều có mùi vị cô đơn. Chưa đến mười hai giờ, cậu đã lên giường cuộn chăn bông thật dày vào, nghe tiếng pháo ngoài cửa rồi chìm vào giấc ngủ.

Qua năm mới chính là lập xuân.

Thẩm Mặc từng tới đảo S vài lần, cũng không cần tìm hiểu gì thêm, chỉ cần đổi tiền mặt và thu dọn hành lí, trước lúc đi cậu còn cố ý đi cắt lại tóc. Tướng mạo của cậu vẫn rất trẻ trung, sau khi cắt mái trước liền lộ ra đôi mắt, khiến cậu trông càng trẻ hơn tuổi hơn một chút.

Giống như..... giống như bốn năm trước.

Thời điểm này của bốn năm trước, cậu một lòng mong mỏi tới đảo S cùng Quý Minh Hiên, nhưng ai ngờ cảnh còn người mất, cuối cùng chỉ còn một mình cậu.

Sáng sớm mùng 4 tháng 2, Thẩm Mặc kéo hành lý đi ra cửa. Trên đường cậu còn phải chuyển máy bay một lần, hơn mười giờ mới đến được đích. Đảo S là chốn thiên đường cho kỳ trăng mật của các cặp đôi, trong đó nổi tiếng nhất là bãi biển, hạt cát trắng mịn, nước biển xanh như ngọc, phong cảnh đẹp đến nỗi không thể nào lột tả hết được.

Thẩm Mặc ở trong một khách sạn trên vách núi phía nam đảo S, phòng ở và biệt thự đều xây dựa trên địa thế, trong phòng có thể nghe thấy tiếng vang của sóng biển dội vào, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, biển lớn thu hết vào trong đáy mắt, cảnh vật thật tráng lệ. Thiết kế trong phòng cũng có phong cách riêng, vừa trộn lẫn đủ loại yếu tố hiện đại, lại vẫn giữ lại phong thái tự nhiên ban sơ. Khách sạn gia đình này mới khánh thành không lâu, nghe nói nhà đầu tư cũng là một người Hoa, tuy rằng giá cả một đêm đắt đỏ nhưng Thẩm Mặc đi ra ngoài thì cũng không để ý nhiều như vậy.

Lúc cậu đến khách sạn đã là buổi tối, trước tiên ngủ say một giấc để điều chỉnh lại vấn đề lệch múi giờ, tới sáng ngày hôm sau, cậu mới bắt đầu nhàn nhã thong dong thưởng thức cảnh biển.

Cậu chọn đến đảo S vào lúc này, mặc dù có chút tâm tư không thể nói, nhưng lý do bên ngoài vẫn là đến để hóng gió, cho nên sau khi ăn trưa xong, cậu liền vác giá tranh đi du lịch quanh đảo.

Cậu cưỡi xe đạp đi ngang qua một thôn nhỏ, nằm trên bãi cát trên biển ngắm mặt trời lặn, nhấm nháp món ngon tươi mới, vài ngày tiếp đó cậu rong chơi cực kỳ vui vẻ. Đương nhiên tranh vẽ cũng hoàn thành không ít, có mấy bức vẽ rất thú vị, khiến trước mắt người xem sáng lên.

Thẩm Mặc vốn còn nghĩ thuê ca nô ra biển, chỉ có điều cậu không thật sự làm thế, vài ngày sau cậu chỉ ngồi trong phòng ở khách sạn tập trung tô vẽ. Khách sạn có một mặt kề sát vách núi, một mặt còn lại xây bể bơi, có đôi lúc cậu vẽ mệt sẽ đi dạo quanh hồ bơi thư giãn.

Hôm nay ánh nắng mặt trời đẹp rực rỡ, buổi chiều Thẩm Mặc không có kế hoạch gì, ăn cơm xong liền đi tới bên hồ bơi, vừa phơi nắng vừa suy nghĩ phác họa bức vẽ mới. Buổi chiều người đi bơi dần dần đông hơn, Thẩm Mặc gọi một ly cà phê thì chợt nghe thấy có người dùng tiếng Trung kêu lên một tiếng: "Minh Hiên..."

Giọng nữ ngọt lịm, chữ nào chữ nấy đều là kiểu làm nũng.

Bên tai của Thẩm Mặc bất chợt im ắng, âm thanh gì cũng biến mất hết, chỉ còn hai chữ kia cực kỳ rõ ràng kia. Chóp mũi cậu hơi đổ ra chút mồ hôi, không tự chủ đứng dậy, nhìn qua phía phát ra giọng nói.

Đập vào mặt là một người đẹp mặc đồ bơi, hai chân vừa trắng vừa thẳng, dáng người quyến rũ khiêu gợi, một đầu tóc dài đen bóng cực kỳ dễ nhìn. Cô đang khoác tay một người đàn ông — người kia cũng là người Hoa, khoảng bốn mươi tuổi, tóc đã rụng một nửa, ông ta còn có cái bụng bia tròn như quả dưa hấu quá mùa.

À, không phải Quý Minh Hiên.

Cả người Thẩm Mặc thả lỏng ra, thầm chế giễu bản thân nghi thần nghi quỷ, tên Quý Minh Hiên cũng chỉ là cái tên phổ biến, cái tên không có mấy nghìn thì cũng có mấy trăm, sao lại nghe thấy tên này đã nghĩ đến anh chứ?

Cậu nhìn Minh Hiên kia và người đẹp áo bơi thân thiết đi ngang qua, trong lòng không nhịn được suy nghĩ, không biết Quý Minh Hiên bây giờ thế nào? Có phải cũng béo phì quái dị? Ngay lập tức cậu lắc lắc đầu, thầm nghĩ, bọn họ sẽ không gặp lại.

Thẩm Mặc cười gượng gạo, định ngồi lại chỗ ban đầu, vừa quay đầu, nụ cười kia đông cứng lại trên mặt.

Cậu nhìn thấy Quý Minh Hiên đứng cách đó mấy bước chân.

Quần áo anh chỉnh tề, dáng người cao ngất, so với trong ấn tượng của Thẩm Mặc còn xuất sắc hơn. Ánh mắt của anh nhìn thẳng qua đây, khuôn mặt vẫn tái nhợt nhưng lại rất anh tuấn, tựa như anh chẳng hề chịu chút ảnh hưởng nào của thứ gọi là thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #danmei