Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45


Thẩm Mặc dầm mưa một ngày, đến đêm quả nhiên lên cơn sốt. Cậu nóng đến nỗi đầu óc mơ hồ, lờ mờ biết có bác sĩ đến nhà tiêm thuốc giảm sốt cho cậu. Trong mơ cậu không ngừng gọi tên Chu Dương, trong ấn tượng cũng có một ngày như vậy, cậu cũng từng gọi tên Chu Dương nhiều như thế, nhưng Chu Dương từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.

Mà lần này, có người ngồi bên giường, nắm chặt lấy tay cậu.

Cơ thể Thẩm Mặc suy yếu, bị bệnh vài ngày mới khôi phục lại, đến lúc cậu có thể đứng dậy xuống được giường thì trong phòng đã rực rỡ hẳn lên. Phòng khách vốn lộn xộn nay đã được quét dọn sạch sẽ, trong tủ lạnh cũng được nhét đầy hoa quả rau dưa tươi ngon, một ít đồ dùng cũ rích cũng được thay mới. Chu Dương đang ngồi trên ghế sô pha, chỉ đạo người giúp việc nấu cháo cho cậu.

Thẩm Mặc đi tới, gọi: "Chu Dương."

Người nọ qua loa đáp một tiếng, lấy vài lọ thuốc trên bàn đến: "Hai lọ này là uống sau bữa ăn, một ngày hai lần, mỗi lần hai viên. Còn lọ này uống trước khi đi ngủ, một viên là đủ rồi. Thêm bình này nữa..."

Anh mang mỗi loại thuốc dặn dò xong hết, sau đó lại bảo: "Mỗi ngày cậu phải uống thuốc đúng giờ, ba ngày sau tôi sẽ về đây dẫn cậu tới bệnh viện tái khám."

Thẩm Mặc chỉ nhớ kĩ câu nói cuối cùng kia, hỏi: "Bây giờ anh phải đi sao?"

"Ừ."

"Không thể ở lại sao?"

Người nọ yên lặng một lúc mới nói: "Tôi còn bận công việc."

"Nhưng mà trước kia...."

Thẩm Mặc còn chưa nói xong, điện thoại của người nọ đã reo lên, anh nghe được vài câu, thản nhiên đáp: "Hiểu rồi, tôi sẽ quay lại ngay."

Anh cúp máy xong lại quay đầu dặn dò Thẩm Mặc một câu: "Nhớ phải uống thuốc."

Thẩm Mặc giật giật môi, còn có rất nhiều điều mà cậu muốn nói nhưng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ nhìn theo bóng anh đi khỏi. Người giúp việc nấu cháo xong cũng rời đi, một mình cậu ăn cháo uống thuốc, sau đó không có gì cần làm nữa, đành phải tiếp tục ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu không hiểu vì sao Chu Dương muốn rời đi.

Thế nhưng không sao, anh nói ba ngày sau sẽ đến đây, không phải sao?

Mấy ngày sau đó, người giúp việc đúng giờ tới nấu cơm cho Thẩm Mặc, đến ngày thứ ba, người nọ quả nhiên trở về đúng hẹn. Thẩm Mặc quả thực không biết nét mặt mình trước kia là như thế nào, chỉ có gặp được anh nét mặt cậu mới có chút sức sống.

Người nọ vẫn lạnh lùng như thế, trước hỏi cậu có uống thuốc hay không, sau đó liền lái xe đưa cậu đi bệnh viện. Lần này Thẩm Mặc không phải làm một đống kiểm tra nữa, chỉ là cùng bác sĩ nói vài câu trò chuyện đơn thuần thì việc khám lại coi như hoàn thành. Trước khi đi, cậu nghe thấy bác sĩ nói với người nọ: "Là phản ứng sau khi bị tổn thương tâm lí, chỉ có thể chậm rãi điều trị."

Thẩm Mặc cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng cậu không có bị bệnh mà?

Trên đường về, cậu thử hàn huyên vài đề tài đều bị người nọ không nóng không lạnh trả lời qua loa, Thẩm Mặc không rõ vì sao Chu Dương thay đổi nhiều như thế, trước kia lúc hai người vừa mới ở cùng nhau....

Thẩm Mặc hơi hoảng hốt, gần đây trí nhớ của cậu trở nên tệ hơn, rất nhiều chuyện trước kia cậu không nhớ ra được.

Đêm qua cậu lại không ngủ, hiện tại ánh nắng vừa phải, xe đi vừa nhanh vừa an ổn, cậu không khỏi cảm thấy mệt rã rời. Nhưng cậu không dám ngủ, cố chống mí mắt nhìn người nọ, lại nhìn thêm chút, nhìn nhìn, bất tri bất giác thiếp đi.

Cậu mơ thấy một màn đen đặc quánh mênh mông.

Có vô vàn bàn tay vươn ra từ lòng đất, nắm chặt lấy cậu, đè cậu xuống đất, từng chút từng chút nghiền nát xương cốt cậu, khiến mỗi giọt máu, mỗi miếng thịt của cậu đều bị cắn nuốt.

"A!!"

Thẩm Mặc bừng tỉnh từ giấc mơ, nhận ra trời đã tối, xe đỗ ở một giao lộ không biết tên, mà mặt người nọ gần trong gang tấc, đang nghiêm túc nhìn cậu.

Cả người Thẩm Mặc đổ mồ hôi lạnh.

Tất cả trong mơ quá mức chân thật, giống như đã từng có lần như vậy, cậu rõ ràng đã bị xé rách từng mảnh.

Người nọ vươn tay ra, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu.

Người cậu run lên, nói: "Xin lỗi, em không cẩn thận ngủ quên."

Người nọ hỏi: "Cậu gặp ác mộng?"

"Vâng."

"Thường xuyên ư?"

"....Thi thoảng thôi."

Đại khái là Thẩm Mặc không giỏi nói dối, người nọ lập tức vạch trần lời nói dối của cậu: "Sắc mặt cậu kém như vậy, là vì buổi tối không dám ngủ?"

Thẩm Mặc uổng công phủ nhận: "Không phải..."

Người nọ không nhiều lời nữa, trực tiếp khởi động xe.

Cậu để ý đến đường đi của anh không đúng, cậu lại khẩn trương lên: "Chu Dương, anh đi sai đường rồi."

"Không sai."

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Về nhà tôi, cậu không thích hợp ở một mình trong căn phòng đó."

Thẩm Mặc vốn rất hiền lành, mọi người đều nói tính tình cậu tốt, nhưng lúc này cậu lại hoảng hốt la lên: "Không được!"

Người nọ hỏi: "Vì sao?"

Thẩm Mặc kiên định đáp: "Không được, tôi muốn ở nhà chờ..."

Chờ ai chứ? Chờ Chu Dương? Nhưng Chu Dương đang ở bên cạnh cậu mà.

Trong đầu cậu rối thành một búi, chỉ biết là nhất định phải tiếp tục chờ. Cậu quên mất xe đang chạy nguy hiểm như thế nào, suýt chút nữa nhào lên giành tay lái.

Người nọ đành phải dừng xe lại, quay sang nhìn Thẩm Mặc chăm chú.

Thẩm Mặc cũng nhìn lại anh, không nhún nhường chút nào.

Người nọ đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, chúng ta về nhà."

Ép buộc nửa ngày, cuối cùng hai người vẫn về căn phòng trọ nhỏ bé kia. Căn phòng này được thuê sau khi tốt nghiệp, Chu Dương và cậu cùng trang trí, Thẩm Mặc không hiểu sao anh đột nhiên lại không thích nó nữa? Bữa tối hai người gọi cơm bên ngoài, ăn xong người nọ không đi, mà ôm chăn ngủ trên ghế sô pha.

Thẩm Mặc càng thấy mơ hồ: "Sao anh không ngủ cùng em?"

Anh không đáp lời cậu, chỉ vẫy vẫy tay nói: "Lại đây uống thuốc."

Thẩm Mặc liền ngoan ngoãn uống thuốc.

Buổi tối lúc đi ngủ, Thẩm Mặc không đóng cửa phòng ngủ, cửa phòng đối diện với sô pha, như thế cậu chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy Chu Dương. Sau khi chúc ngủ ngon xong, cậu tắt đèn, trốn trong chăn lặng lẽ nhìn về hướng người nọ.

Sô pha quá nhỏ, dáng người anh cao ráo chân dài, ngủ trên sô pha mà giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống. Anh nằm trên sô pha lật qua lật lại, ánh mắt Thẩm Mặc cũng tới tới lui lui.

Người nọ nhận ra ánh mắt chăm chú của cậu, cũng nhìn về phía cửa phòng.

Thẩm Mặc vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ, cậu nghe anh lẩm nhẩm nói nhỏ: "Rốt cuộc trong mắt cậu tất cả mọi người đều giống Chu Dương sao? Hay là chỉ nhận nhầm tôi thành cậu ta?"

Thẩm Mặc cảm thấy buồn cười, sao Chu Dương mở miệng nói linh tinh thế? Cậu mở to mắt ra, bình tĩnh đáp: "Đương nhiên chỉ có anh là đặc biệt."

Người nọ cong khóe miệng lên, mơ hồ cười khẽ trong đêm tối, nhưng một chút cũng không nghe ra ý vui vẻ.

Không hiểu sao Thẩm Mặc thấy hoảng hốt, khẽ gọi: "Chu Dương?"

Người nọ rất lâu mới trả lời cậu, giọng nói ôn hòa hơn bất kỳ lúc nào: "Ngủ đi, tôi ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #danmei