Chương 52
Thẩm Mặc ôm lấy cổ anh, khẽ thúc giục: "Nhanh lên......"
Người nọ như cậu mong muốn, dùng bàn tay cầm lấy bộ phận nóng cháy của cậu, vừa nhanh chóng hoạt động vừa kịch liệt hôn cậu. Thẩm Mặc cảm giác từng trận choáng váng, bị kích thích như vậy rất nhanh đã bắn ra trong tay anh.
Cậu thất thần thở hổn hển.
Thái dương người nọ cũng ẩm ướt mồ hôi, ngón tay dính chất nhầy tiếp tục sờ soạng xuống dưới, không bao lâu liền tìm được lối vào đóng chặt kia, chậm rãi nhét vào một ngón tay.
Phía dưới của cậu rất chặt, chỉ là như vậy mà mặt mũi đã trắng bệch.
Ngón tay người nọ khó khăn chuyển động vài cái, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Không được, chặt quá."
Thẩm Mặc nức nở hai tiếng, chỉ để ý ôm anh không buông. Cậu biết đòn sát thủ đối phó người này, dùng giọng nói hơi khàn khàn: "Đừng đi, em thích anh....."
Vẻ mặt anh khẽ động, dùng răng cắn lên môi cậu, hung hăng nói: "Là do em tự tìm."
Nói xong liền hung ác hôn cậu, đem thanh âm kế tiếp cậu muốn nói đều nuốt trọn vào.
Thẩm Mặc nhắm mắt, cảm giác ngón tay kia ở trong cơ thể không ngừng khai thác, dần dần tiến vào đến độ sâu đáng sợ hơn, cậu đau đến mức run run.
Qua một hồi lâu, thân thể Thẩm Mặc mới dần thả lỏng, người nọ rút ngón tay ra, thay bằng một vật thể khác cứng rắn nóng rực hơn.
Hai chân Thẩm Mặc phát run, miệng không lên tiếng, chỉ mở to cặp mắt ướt sũng nhìn anh. Người nọ bỗng trở nên ôn nhu, trán tựa trán cậu, không ngừng hôn cậu, sau đó kéo hai chân cậu ra, từng tấc từng tấc một tiến vào.
Thẩm Mặc không biết hình dung cái loại đau đớn này như thế nào. Tựa như thân thể bị chém thành hai nửa, cả linh hồn cũng không còn hoàn chỉnh, bị một thứ không thuộc về cậu mạnh mẽ bức bách ghim vào.
Người nọ buông miệng cậu ra, nắm lấy tay phải của cậu đưa lên môi, hôn từng ngón tay một, dịu dàng thắm thiết hỏi cậu: "Có đau không?"
Không biết là hỏi tay cậu, hay là hỏi nơi hai người đang gắn kết.
Thẩm Mặc bị anh đẩy đưa không ngừng, trên lưng đều là mồ hôi, một câu cũng nói không nên lời, chỉ lắc lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ vô nghĩa.
Người nọ đè lại tay chân cậu, phần eo liên tục cử động, đẩy đưa được càng lúc càng nhanh. Một chân Thẩm Mặc bị ép gập lên, một chân khác rơi bên ngoài sô pha, theo động tác của anh mà rung động, tựa như cơn sóng dữ không ngừng ập tới.
Một lát sau, người nọ nằm sấp xuống, gắt gao đè lên người cậu. Thẩm Mặc cảm giác có thứ nóng cháy rót vào trong cơ thể, thân thể cậu bị kẹt trên sô pha chật hẹp không thể động, chỉ có mũi chân cứng ngắc giống như bị rút gân.
Tiếng tim đập qua hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Sô pha để hai người nằm là quá nhỏ, người nọ kéo cậu đi tắm rửa, sau khi đi ra liền cùng nhau về trên giường trong phòng ngủ. Thẩm Mặc đã được thỏa mãn nguyện vọng, cảm giác đây mới là theo lý đương nhiên. Thể lực cậu có chút cạn kiệt, nằm trong lòng người nọ ngủ một giấc ngon lành.
Khi tỉnh lại sắc trời âm u, phân không rõ là hoàng hôn hay bình minh. Người nọ tỉnh dậy sớm hơn cậu, đang dùng ngón tay quấn quấn lọn tóc cậu. Thẩm Mặc vừa nhấc đầu liền hôn đến cằm anh, nơi kia vừa mọc lún phún chút râu, cọ vào môi Thẩm Mặc thật ngứa.
Anh hỏi cậu: "Đói bụng chưa?"
Thẩm Mặc thật sự có hơi đói, nhưng cậu muốn nằm yên thế này mãi thôi, vì thế nói: "Ngủ tiếp một lát đi."
Người nọ liền nằm với cậu, vươn tay ôm chặt cậu.
Thẩm Mặc câu được câu không trò chuyện với anh. "Lúc anh trở về sao không dùng chìa khóa mở cửa?"
"Đi gấp quá, quên mang chìa khóa."
Việc này giống việc Thẩm Mặc sẽ làm hơn. Cậu nhịn cười, hỏi: "Anh về sớm, người trong nhà có ý kiến gì hay không?"
"Không sao, em gái......"
Thẩm Mặc kỳ quái nói: "Không phải anh là con trai độc nhất trong nhà sao?"
Người nọ không lên tiếng, chỉ xoa xoa tóc Thẩm Mặc, làm cho tóc cậu bù xù hết cả lên.
Thẩm Mặc cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng còn chưa nghĩ ra đã nghe anh hỏi: "Năm mới vì sao không về nhà?"
Hiển nhiên là không tin lời nói dối của cậu.
Thẩm Mặc vắt hết óc muốn nghĩ cớ khác, người nọ nắm lấy cánh tay cậu, nhìn cậu ra lệnh: "Nói thật."
Khóe môi Thẩm Mặc giật giật, hồi lâu mới nói: "Thực ra cũng không có gì, chính là... chính là em bị ba mẹ đuổi khỏi nhà mà thôi. Anh biết đấy, năm ấy nghỉ hè em về nhà......"
Cậu kể sơ lại mọi chuyện một lần, bao nhiêu nội dung kinh tâm động phách cũng bị cậu nhẹ nhàng bâng quơ lướt qua.
"Thực ra cách mấy tháng em sẽ gọi điện về, chỉ là không ai nhận mà thôi."
Người nọ im lặng lắng nghe, cuối cùng ôm chặt cậu: "Cho nên em chỉ còn lại một mình."
"Ai nói? Không phải còn có anh sao?" Thẩm Mặc nắm tay anh, "Chúng ta sẽ không tách rời, phải không?"
Anh mắt người nọ sâu không thấy đáy.
Thẩm Mặc hoảng hốt, lại hỏi anh một lần.
Người nọ rốt cuộc cười rộ lên, bàn tay phủ lên đôi mắt Thẩm Mặc. Trước mắt cậu tối sầm lại, toàn thế giới biến thành một mảnh tối đen, chỉ còn lại giọng nói của anh là vang vọng. Thẩm Mặc nghe anh chậm rãi nói: "...... Đương nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com