Chương 57
Ngày sinh nhật Thẩm Mặc chỉ ăn một bát mì. Dùng nước lã nấu mì sợi, cái gì cũng không thêm vào, chỉ trộn chút gia vị với dầu vừng, lại thêm một ít hành thái nhỏ, một mình một người ăn trong phòng trọ.
Nếu hôm qua cậu không vạch trần thân phận người kia, hiện tại nhất định sẽ là một khung cảnh khác.
Thẩm Mặc vừa ăn mì, vừa nhìn chiếc hộp trên bàn.
Là loại hộp quà thông thường, đóng gói vô cùng tinh xảo, trên nắp hộp còn dán nơ bướm xinh đẹp. Cậu tưởng tượng một chút khuôn mặt tuấn tú của người nọ chăm chú chọn lựa kiểu dáng hộp quà, bỗng nhiên cảm giác hơi buồn cười.
Tối hôm qua cậu đã mở ra xem, bên trong là một chiếc chìa khóa cùng một tờ giấy. Chữ viết trên tờ giấy là xa lạ, có lẽ là bút tích của người nọ, chỉ đơn giản viết một địa chỉ. Địa chỉ kia là ở Cẩm Tú sơn trang nằm ở trung tâm thành phố, đường đi vô cùng thuận tiện, được xem là nơi có giá đắt cắt cổ, Thẩm Mặc sớm có nghe danh, nhưng chưa lần nào đi qua đó.
Cậu biết người nọ vì món quà này đã tốn bao nhiêu tâm tư, tấm lòng như vậy đáng lẽ không nên bị khinh mạn. Cho nên cậu một lần nữa khép lại nắp hộp, nhận lấy nó, định đợi sau khi làm rõ chuyện của cậu với Chu Dương rồi mới quyết định.
Hôm nay trời vẫn âm u như cũ, như thể lại sắp mưa. Thẩm Mặc nhìn ngoài cửa sổ, đoán rằng người nọ nhất định đang ở Cẩm Tú sơn trang chờ cậu.
Anh sẽ đợi bao lâu?
Một tuần? Một tháng? Hay có thể càng lâu hơn?
Thẩm Mặc lắc lắc đầu, không để chính mình nghĩ tiếp. Sau khi ăn xong mì, liền tìm ra số của Chu Dương trong di động, gọi qua.
Đối phương vẫn luôn tắt máy.
Cậu liên tục gọi rất nhiều lần, cảm giác cảnh này giống như đã từng quen biết, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi. Cậu đành phải thôi, ngược lại liên hệ vài bạn học trung học, từ bọn họ hỏi thăm tin tức của Chu Dương.
"Chu Dương? Sau khi tốt nghiệp đã lâu không liên hệ qua."
"Không biết."
"Không rõ nữa. Cậu không phải thân với cậu ta lắm sao? Lúc trước ngày nào cũng thấy hai người đi với nhau."
Chỉ có một người nói: "Nghe nói hình như cậu ta ra nước ngoài."
Người nọ cũng nói Chu Dương đang ở nước ngoài.
Nếu quả thật như thế, Thẩm Mặc quả thực hết cách. Cậu đến chỗ ở hiện tại của Chu Dương còn không biết, cũng không thể đuổi tới nước ngoài đâu nhỉ? Trong danh bạ tuy có địa chỉ nhà Chu Dương, nhưng càng không có khả năng trực tiếp tìm đến cửa, phỏng chừng là vừa đến cổng liền bị đánh đuổi.
Chẳng lẽ cậu và Chu Dương cứ kết thúc không rõ ràng như vậy?
Thẩm Mặc liếc mắt nhìn chiếc hộp trên bàn, chưa từ bỏ ý định lại gọi vài cuộc điện thoại nữa, đương nhiên vẫn là không bắt máy. Đã tốt nghiệp trung học nhiều năm như vậy, vài bạn học kia đa số có gia cảnh bình thường, so với Chu Dương thì căn bản là người của hai thế giới.
Thực ra cậu cùng Chu Dương càng là như thế.
Chính cậu cũng biết mối quan hệ này tràn ngập nguy cơ, mỗi ngày đều như đang đi trên dây, nếu không phải thực sự yêu nhau, cũng không kiên trì đến lúc này.
Thẩm Mặc nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhớ lại một người. Là khi cậu cùng Chu Dương thuê gian phòng này, người đó đã ra mặt giúp bọn cậu xử lý thủ tục, Chu Dương nói như vậy tiện hơn, sẽ không bị người khác tra được. Thẩm Mặc nhớ rõ người nọ họ Phương, đeo một cặp kính viền vàng, là người đàn ông trung niên tướng mạo nhã nhặn. Chu Dương gọi ông ta là chú Phương, nói ông hiện làm việc tại xí nghiệp Chu thị.
Người này có quan hệ không tồi với Chu Dương, nói vậy hẳn sẽ biết anh đi nơi nào.
Thẩm Mặc có mục tiêu, cuối cùng hạ quyết tâm, buổi tối sớm lên giường ngủ. Trước lúc ngủ cậu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hình như nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, nhưng sau một khắc thất thần, xe kia lại không thấy nữa.
Có lẽ chỉ là ảo giác.
Ngày hôm sau Thẩm Mặc thức dậy sớm, rửa mặt qua liền ra ngoài. Công ty Chu thị ở trung tâm thành phố, Thẩm Mặc ngồi xe bus tới đó, đi qua cánh cửa lớn bằng thủy tinh, nghênh đón cậu là nụ cười xinh đẹp trước quầy tiếp tân.
Thẩm Mặc trấn định đi qua, giả bộ như tới bàn công việc, nói bóng nói gió hỏi thăm chú Phương kia.
"Anh hẳn muốn nói đến thư kí Phương? Văn phòng anh ấy ở tầng sáu."
"Cám ơn chị."
Thẩm Mặc nói cảm ơn, xoay người đi qua ấn thang máy. Lúc đợi thang máy, lại có người từ ngoài cửa đi vào. Đó là một người phụ nữ dung mạo tú lệ, mặc một bộ váy sang trọng tinh tế, đeo bộ trang sức trân châu, tuy không tính là trẻ tuổi nhưng lại có một loại thành thục thanh tao khác.
Vài nhân viên tiếp tân thấy bà, đều lộ ra biểu tình cung kính.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, trong chớp mắt Thẩm Mặc bước vào thang máy kia, mới ý thức được bà là ai. Chính là bà Chu — mẹ của Chu Dương, người có xuất thân từ gia đình giàu có, thủ đoạn mạnh bạo, Thẩm Mặc từng nhìn thấy ảnh chụp bà trong di động của Chu Dương.
Bà Chu kia sau khi đi vào thang máy, thản nhiên liếc Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc cũng nhìn bà, tim không khỏi rung lên.
Trong cơn ác mộng lặp lại nhiều lần của cậu, có một người đàn ông cũng dùng loại ánh mắt này nhìn cậu, cười dữ tợn đạp nát tay cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói một câu. Trong mơ không nghe thấy thanh âm, đến lúc này cậu mới nhớ tới đó là câu gì.
"Lần này chỉ cho mày chút bài học, về sau đừng nghĩ gặp lại Chu Dương, mày không xứng."
Không, không phải ác mộng!
Nó từng chân thật xảy ra, cậu bị bắt cóc, bị đánh đập dã man, bị đạp gãy ngón tay..... Mà kẻ sau màn chủ mưu tất cả, chính là người nhà họ Chu
Thang máy dừng lại, Thẩm Mặc bất chấp là tầng mấy, cửa vừa mở ra liền xông ra ngoài. Đầu cậu đau vô cùng, rất nhiều hồi ức đột nhiên ùa đến khiến trong đầu cậu loạn thành một đống rối tinh rối mù.
Tựa như có vô số thanh âm văng vẳng bên tai cậu.
"Rời khỏi Chu Dương!"
"Lần sau gặp nạn chính là người nhà của mày."
"Chu Dương đã đi nước ngoài với cô Quý......"
Đúng, còn có Cô Quý.
Thẩm Mặc đỡ tường đi vài bước, nhìn thấy có cửa thoát hiểm liền đi xuống bằng thang bộ.
Cậu nhớ lại rất nhiều đoạn ngắn vụn vặt: một mình cậu trên đường về nhà, phía sau có một chiếc xe lao đến.... Kho hàng cũ bỏ hoang, tra tấn không ngừng nghỉ...... Trong phòng bệnh, cậu gọi điện cho Chu Dương nói chia tay......
Còn có......
Còn có người đàn ông đến phòng bệnh thăm cậu, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt lãnh lẽo giống đêm đen. Anh nói anh họ Quý, là anh trai của cô Quý.
Không không không, đó không phải lần đầu tiên bọn họ gặp mặt!
Trước khi gặp ở bệnh viện, cậu đã gặp qua khuôn mặt kia.
Cầu thang vẫn còn mấy bậc, Thẩm Mặc mất hồn mất vía, thế nhưng bước hụt, ngã quỵ xuống. Thời khắc ngã xuống đất kia, trước mắt cậu xẹt qua một hình ảnh —
Trong kho hàng cũ bỏ hoang, cậu cuộn mình nằm trên mặt đất, tay phải máu thịt hỗn độn mơ hồ. Cậu cho rằng mình sắp chết, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt đột nhiên mở ra, có một tia sáng xuyên vào. Ngoài cửa người nọ bước vào, vầng sáng sau lưng khiến gương mặt mơ hồ không rõ, Thẩm Mặc nhìn anh đến gần chính mình, khuôn mặt dần rõ ràng hơn.
Đó là người đã cứu cậu ra khỏi địa ngục.
Đầu Thẩm Mặc càng ngày càng đau, nhưng rốt cuộc cậu đã nghĩ ra tên người nọ.
Là Quý Minh Hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com