Chương 69
Thẩm Mặc đỗ xe lại, kéo cửa ra: "Quý tiên sinh, xuống xe đi."
Quý Minh Hiên ngồi yên không động đậy, ánh mắt thâm trầm,nhìn về phía cậu: "Vì sao đến nơi này?"
"Quý tiên sinh quên rồi sao? Tuy rằng anh bảo luật sư Trần thu hồi lại căn phòng ở Cẩm Tú sơn trang, nhưng lúc đó em chưa đồng ý, cho nên chìa khóa vẫn ở trong tay em."
Ánh mắt Quý Minh Hiên khẽ động, nói: "Ừ, em còn giữ chiếc chìa khóa kia."
Lần này không đợi Thẩm Mặc thúc giục, anh đã mở cửa xe bước xuống.
Đã trôi qua nhiều năm như vậy, Cẩm Tú sơn trang cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ đổi một nhóm bảo vệ khác. Mấy ngày nay Thẩm Mặc thường xuyên ra vào, ngược lại quen mặt với các nhân viên bảo vệ, chỉ nhìn mặt là có thể vào được.
Căn phòng đứng tên Thẩm Mặc ở tầng bảy, lẽ ra phải đi thang máy, nhưng cậu lại nói với Quý Minh Hiên: "Quý tiên sinh, hay là chúng ta cùng đi thang bộ đi, em có vài lời muốn nói với anh."
Quý Minh Hiên dĩ nhiên không có ý kiến.
Hai người đi thang bộ lên, từng tầng từng tầng một.
Thang bộ vắng người, tự nhiên là vô cùng yên tĩnh. Thẩm Mặc vừa đi vừa nhẹ giọng nhắc đến chuyện năm đó.
"... Sau khi em ngã xuống cầu thang thì được người ta đưa vào bệnh viện, tuy không có thương tích gì lớn, nhưng không nhớ được chuyện đã xảy ra trong nửa năm đó."
Sau khi cậu nói xong, dừng chân lại nhìn Quý Minh Hiên: "Nếu không phải như thế, chắc chắn em đã sớm tới Cẩm Tú sơn trang."
Đã sớm... đi vào trái tim anh.
Quý Minh Hiên im lặng nghe, trên mặt không có biểu hiện gì, vẫn điềm nhiên như cũ, nhưng anh bình tĩnh như thế lại như là giông bão sắp kéo đến.
Trong lòng Thẩm Mặc lo sợ, qua một lúc lâu, mới nghe anh khẽ hỏi: "Đau không?"
"Cái gì?"
"Khi đó không phải em ngã từ trên cầu thang xuống sao?" Đáy mắt anh vô vàn cảm xúc, cuối cùng chỉ biến thành dòng nước ôn nhu dừng trên người cậu: "Đau lắm không?"
Khoảnh khắc đó, Thẩm Mặc cảm thấy toàn bộ thế giới tràn đầy tiếng tim đập của cậu.
Người này khi cậu thần chí mơ hồ nhận nhầm anh thành Chu Dương, rồi sau khi cậu tỉnh lại thì hoàn toàn quên mất anh, mà bây giờ khi anh biết tất cả, lại một chữ cũng không nhắc đến những chuyện trước kia, chỉ hỏi cậu, ngã xuống có đau không?
"Quý Minh Hiên..."
Thẩm Mặc hơi thất thố, liều mạng chớp mắt ép giọt lệ nơi đáy mắt kia quay lại.
Quý Minh Hiên vươn tay ra, ôm cậu vào lòng, cười xoa xoa mặt cậu: "Xem ra là thật sự rất đau."
Thẩm Mặc khẽ níu cổ áo anh, ngay cả Quý tiên sinh cũng không gọi, chỉ chú ý gọi tên anh.
Quý Minh Hiên đáp vài tiếng, nói: "Còn lại ba tầng nữa, hay là tôi cõng em lên nhé."
Lúc này Thẩm Mặc mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ, nói: "Em chỉ là hơi khó chịu, cũng không phải không đi được."
Quý Minh Hiên chăm chú nói: "Đợi đến khi em không đi đường được, tôi cũng sẽ cõng em như vậy."
Thẩm Mặc vừa nghe câu này, thì không có cách nào từ chối được nữa.
Quý Minh Hiên cúi người xuống, cõng Thẩm Mặc trên lưng, ước lượng cân nặng trước, sau đó cõng cậu đi lên tầng trên.
Thẩm Mặc nằm trên lưng anh, cuối cùng mới hơi bình tĩnh lại: "Quý tiên sinh, anh không biết em mất trí nhớ, nên mấy năm đó... nghĩ rằng em cố tình không để ý đến anh sao?"
Quý Minh Hiên tự châm chọc: "Tôi không phải đúng là người xa lạ sao?"
Thẩm Mặc ủ rũ đáp: "Không phải."
Cậu nghĩ một chút về anh khi ấy, trong lòng lại cực kỳ khó chịu, qua một lúc mới hỏi: "Quý tiên sinh trước đây thường tới Cẩm Tú sơn trang sao?"
Quý Minh Hiên đáp ngay: "Thỉnh thoảng mới đến một lần thôi." Thẩm Mặc biết đáp án nên được hiểu ngược lại, cậu hỏi tiếp: "Một mình anh ở trong này làm gì?"
Quý Minh Hiên dứt khoát không để ý đến cậu.
Thẩm Mặc truy hỏi thế nào anh cũng không trả lời, an ổn cõng người trên lưng, một mạch đi hết ba tầng. Đến tầng bảy, Thẩm Mặc xuống khỏi lưng anh mới nghe thấy anh nói khẽ một câu. Giọng nói của anh rất nhỏ, nếu không phải Thẩm Mặc đứng sát cạnh, gần như bỏ lỡ những lời này.
Anh nói: "Để nghĩ về em."
Thẩm Mặc như bị đóng đinh tại chỗ.
Quý Minh Hiên bước nhanh chân đến cửa, vẫy vẫy tay với cậu hỏi: "Chìa khóa đâu?"
Thẩm Mặc phục hồi tinh thần, vội vàng lôi chìa khóa ra. Tay cậu hơi run run, cầm chiếc chìa khóa kia, thử vài lần vẫn không đút vào được ổ khóa.
Vẫn là Quý Minh Hiên nắm lấy tay cậu, giúp cậu cắm chìa vào trong ổ.
Chỉ nghe "Cạch" một tiếng, cánh cửa kia cuối cùng cũng mở ra. Thẩm Mặc và Quý Minh Hiên liếc nhau, trong lòng đều có chung một cảm giác không cách nào tả nổi.
Căn phòng sớm đã được quét dọn, trang trí và đồ dùng đều nguyên hình dáng như trong trí nhớ của Quý Minh Hiên, chỉ có một số chi tiết thay đổi. Góc tường đặt giá treo áo, trên ổ điện cũng bỏ thêm lớp vỏ bọc, một ít đồ điện gia đình cũng đổi thành đồ trẻ con, đây là kết quả bận rộn một tháng qua của Thẩm Mặc.
Quý Minh Hiên mở phòng ngủ ra, phòng ngủ chính gần như không động đến, phòng cho khách thì đã sửa thành phòng trẻ con.
Thẩm Mặc giải thích: "Đồ đạc đều mới mua, em không quét sơn đâu, tiểu Ninh có thể vào ở luôn."
Quý Minh Hiên gật đầu, tiếp theo chỉ còn thư phòng, bước chân của anh hơi lưỡng lự. Anh đứng trước thư phòng đi lại hai lần mới chậm chạp đẩy cánh cửa đó ra. Thư phòng vẫn vẹn nguyên như khi anh tự tay trang trí năm đó, ánh sáng trong phòng rất tốt, dưới đất bày đầy dụng cụ vẽ, trên tường cũng treo đầy tranh.
Chẳng qua là có vài bức vẽ mới thay đổi.
Nhân vật chính trong tranh đều là một người. Quý Minh Hiên liếc nhìn đã nhận ra đó chính là anh — dáng vẻ anh mỉm cười, dáng vẻ anh nhíu mày, thậm chí là dáng vẻ mặt không chút thay đổi của anh, mỗi thần thái đều được vẽ giống y như đúc.
Nơi ký tên tác giả chính là hai chữ anh quen thuộc nhất.
Thẩm Mặc.
Quý Minh Hiên quay đầu tìm cậu.
Thẩm Mặc đang đứng sau lưng anh, hỏi: "Em vẽ thế nào?"
Cậu hơi khẩn trương, nói thêm: "Thời gian một tháng rất vội, em lại dùng tay phải để vẽ, không có cách nào khắc họa chi tiết tốt được."
Quý Minh Hiên đối diện với ánh mắt cậu, rất nhanh lại tránh đi chỗ khác, thản nhiên nói: "Cũng được."
Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Mặc nhận ra sau tai anh hơi ửng đỏ. Cậu nhịn xúc động muốn hôn lên đó, lôi thứ gì đó được chuẩn bị trước ở trong túi áo ra, sau đó cầm lấy tay trái của Quý Minh Hiên.
Quý Minh Hiên khẽ gọi: "Thẩm Mặc?"
Thẩm Mặc không đáp lời, chỉ xiết lấy ngón tay anh, đem chiếc nhẫn nắm trong lòng bàn tay chậm chạp đeo lên ngón áp út của anh. Cậu không dám dùng chút sức nào, tập trung như đang hoàn thành một bức tranh vô cùng kỳ diệu.
Chiếc nhẫn này được đặt chế tạo theo cái mà Thẩm Mặc vẽ, cực kỳ giống với cái nhẫn cậu vẽ lên tay anh.
Quý Minh Hiên cúi đầu nhìn, giật mình hỏi: "Đây là ý gì?"
"Cầu hôn" Thẩm Mặc nhanh chóng đeo cái nhẫn của mình lên, đan tay mình vào tay anh, hai chiếc nhẫn chính là một cặp, "Em muốn ở bên Quý tiên sinh cả đời."
Quý Minh Hiên đã làm quá nhiều, bây giờ đến lượt cậu chủ động một lần đi. Cậu vẫn không hiểu sao Quý Minh Hiên lại thích mình, nhưng nếu đã ở cùng một chỗ, cậu chỉ có thể cố gắng trở thành người càng hoàn hảo, vậy mới không phụ thâm tình của anh.
"Em sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình. Ý của Quý tiên sinh là...."
Quý Minh Hiên chậm chạp không đáp lời.
Anh giơ chiếc nhẫn trên tay lên ngắm nghía, lại nhìn Thẩm Mặc, bỗng nhiên dùng một tay áp cậu lên tường.
Vẻ mặt của Quý Minh Hiên còn động lòng người hơn bất kỳ bức tranh nào, tay đeo nhẫn nâng cằm Thẩm Mặc lên, nói: "Đây là câu trả lời của tôi."
Thẩm Mặc hơi hoảng hốt, chỉ cảm thấy cả căn phòng đều là gương mặt anh tuấn của anh, mà Quý Minh Hiên thật sự đang đứng trước mặt cậu, vô cùng vô cùng dịu dàng hôn xuống.
~~~~Hoàn~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com