Ngoại truyện 1
Đó là một tấm ảnh thẻ.
Người trong ảnh vẫn còn dáng vẻ sinh viên, môi hơi mím lại, vẻ mặt chăm chú trừng mắt nhìn ống kính, khi chụp ảnh còn mang dáng vẻ rất nghiêm túc. Gương mặt cậu còn chưa phát triển, chỉ có đôi mắt rất đen rất sáng giấu dưới phần mái dài, sáng đến nỗi phông nền đằng sau cũng trở nên ảm đạm hẳn đi.
Tấm ảnh này Quý Minh Hiên mới lấy được trong tư liệu điều tra không lâu trước đó. Anh xem sơ qua tư liệu, biết được người trong ảnh tên là Thẩm Mặc, là một sinh viên của trường đại học mỹ thuật T, cậu mới tốt nghiệp năm nay, bây giờ còn đang tìm việc làm.
Có lần anh nhận lời đi dự tọa đàm ở đại học T, chỉ thấy người tên Thẩm Mặc này ngồi ở dãy ghế đầu tiên, rõ ràng là dáng vẻ mờ mịt không hiểu gì cả thế nhưng lại cực kỳ chăm chú ghi chép vào vở.
Lúc ấy anh chỉ cảm thấy thú vị, không ngờ cậu chính là người đang quen với Chu Dương.
Mặt sau của tư liệu còn thêm vài bức ảnh, là ảnh cậu và Chu Dương ở chung một chỗ, tuy rằng cả hai đều là con trai, nhưng vừa nhìn thấy động tác và vẻ mặt kia, liền biết hai người là quan hệ thân mật.
Quý Minh Hiên đưa tay xoa mi tâm.
Em gái của anh Quý An An và Chu Dương là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã thích Chu Dương, làm đám cưới cho hai người cũng là chuyện muốn làm của hai nhà Chu Quý, bây giờ xem ra, ý định này chắc chắn sẽ thất bại.
Lúc này xe dừng lại, tài xế quay đầu lại báo: "Quý tiên sinh, đến nhà họ Chu rồi."
Quý Minh Hiên "ừ" một tiếng, thả phần tư liệu kia vào trong túi văn kiện. Anh ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng không mang ra ngoài, chỉ tiện tay ném ở trong xe, mở cửa bước xuống.
Ông Chu và bà Chu biết hôm nay anh muốn đến, đã đợi ở phòng khách. Người giúp việc nhẹ tay nhẹ chân bưng trà lên, lại im lặng không gây tiếng động đi xuống.
Quý Minh Hiên cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, là trà Thiết Quan Âm mà anh thích.
Nói chuyện một hồi, bà Chu vào thẳng vấn đề: "Minh Hiên, chuyện du học của An An và Chu Dương, không phải chúng ta đã bàn rồi sao? Sao bây giờ cháu lại nói muốn suy nghĩ thêm?"
Quý Minh Hiên lựa lời đáp: "Cháu cảm thấy không thích hợp lắm."
"Chuyện hai bên trước kia chúng ta đã bàn bạc xong, có gì không thích hợp chứ?"
"Cô chú cũng biết rồi đấy, bệnh của An An..."
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, vẫn là để bà Chu ra mặt: "Hai gia đình chúng ta cũng không phải người ngoài, tình trạng thân thể của An An, cô với chú đã sớm biết rõ. Chỉ có điều chuyện này không tính là chuyện lớn gì, mẹ cháu cũng thế nhưng năm đó ba mẹ cháu chẳng phải vẫn kết hôn đấy sao?"
Quý Minh Hiên hơi dao động.
Cha và mẹ anh năm đó rất ân ái, thật sự đã trở thành giai thoại trong thành phố. Tuy rằng hai người cũng là đám cưới thương nghiệp nhưng ba anh cả đời chỉ yêu thương mẹ anh ốm yếu nhiều bệnh, chăm sóc bà từng tí một. Thậm chí sau khi mẹ anh mất vì bệnh, ba cũng không tái hôn.
Bà Chu là kẻ lõi đời lăn lộn nhiều năm trên thương trường, rất biết nhìn mặt gửi lời, nhân cơ hội đó nói thêm: "Thật ra tình huống của An An như vậy, gả cho Chu Dương nhà cô mới là tốt nhất. Ít ra chúng ta đã hiểu rõ, cháu cũng có thể yên tâm, không phải sao?"
Huống hồ hai nhà có dính dáng lợi ích với nhau, se duyên như vậy so với tình yêu còn bền chắc hơn gấp bội.
Những lời này tuy bà Chu chưa nói ra, nhưng ba người ngồi đây đều hiểu rõ trong lòng.
Quý Minh Hiên hơi do dự, nhưng vẫn chưa bị thuyết phục hoàn toàn, chỉ nói: "Cho dù An An bên này không thành vấn đề, nhưng Chu Dương cũng chưa chắc đã bằng lòng."
"Minh Hiên, những lời này của cháu là có ý gì?"
"Theo cháu biết, bây giờ Chu Dương đã kết giao với một người."
Sắc mặt bà Chu khẽ thay đổi.
Nhưng ngược lại ông Chu lại cười ha hả, nói: "Đàn ông mà, trước khi kết hôn có mấy người bạn gái cũng là bình thường, chỉ là gặp dịp mà chơi thôi."
Sắc mặt bà Chu không dễ nhìn, nhưng vẫn phụ họa theo "Hồi trung học Chu Dương đã từng có hai cô bạn gái, nhưng đã sớm chia tay, bây giờ thì cô không nghe nói đến."
Bây giờ cậu ta đổi khẩu vị thích con trai, tất nhiên không dám để cha mẹ biết.
Quý Minh Hiên rất có chừng mực không nói ra.
Bà Chu nhìn anh nói tiếp: "Xem ra Minh Hiên đã cho người điều tra về Chu Dương rồi."
"Đương nhiên cháu nên suy nghĩ về hạnh phúc của em gái mình." Quý Minh Hiên khẽ cười: "Nói chung chuyện đi du học, cô chú hãy hỏi ý kiến của Chu Dương cho rõ đi rồi quyết định lại."
Sau đó anh thay đổi đề tài, tùy tiện hàn huyên vài câu, đủ cấp bậc lễ nghĩa rồi xin ra về.
Cuộc trò chuyện này, anh không nói cho Quý An An biết. Em gái bảo bối của anh chỉ cần ăn mặc xinh đẹp tỏa sáng, mãi mãi làm công chúa trong tòa thành là được rồi. Mưa gió bên ngoài, không cần cô bận lòng suy nghĩ.
Không nghĩ đến vài ngày sau, Quý An An chủ động nói đến chuyện du học.
Quý Minh Hiên đè nén kinh ngạc trong lòng, cười hỏi: "Ai nói với em chuyện này?"
"Chu Dương, anh ấy bảo ba mẹ anh ấy và anh hai đã bàn xong rồi mà, chẳng lẽ không phải?"
Ánh mắt Quý Minh Hiên trầm xuống, hỏi: "Chu Dương đồng ý đi du học?"
"Tất nhiên, không thì anh ấy nói với em làm gì?" Quý An An lắc lắc cánh tay anh làm nũng: "Anh, rốt cuộc anh có cho em đi không?"
Quý Minh Hiên không trả lời cô, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển nhanh chóng, trên mặt không để lộ chút gì, chỉ vỗ vỗ tay Quý An An hỏi: "An An, em rất thích Chu Dương sao?"
"Anh!" An An giậm chân, trên mặt hơi ửng hồng: "Từ bé em đã thích anh ấy, anh biết còn hỏi."
"Vì sao lại thích cậu ta?"
"Anh ấy.... là giấc mơ từ bé của em."
Giống như nàng công chúa bạch tuyết mong chờ gặp được bạch mã hoàng tử của mình, có lẽ mỗi cô gái đều có một ước mơ như thế.
Quý Minh Hiên dịu dàng nhìn em gái, hỏi: "Nếu Chu Dương không thích em thì sao?"
Quý An An cười ngọt ngào, không vì giả thiết này mà tức giận, chỉ nói: "Em vẫn thích anh ấy, rất thích."
Tuy cô di truyền căn bệnh của mẹ, tính tình lại giống cha hơn, trên phương diện tình cảm cực kỳ cố chấp. Năm đó sau khi mẹ của hai anh em mất, cha thương nhớ thành bệnh, không được bao lâu cũng qua đời.
Đây giống như là điểm chung của nhà họ Quý.
Đương nhiên Quý Minh Hiên cũng không làm theo cảm tính, anh cân nhắc lợi và hại một chút, cảm thấy Chu Dương nếu thật sự chỉ là chơi đùa, sau này chỉ cần đối xử tốt với An An, hơn nữa cũng có tài lực của nhà họ Quý làm chỗ dựa, sẽ không phải lo lắng gì.
"Anh!" Quý An An vẫn gặng hỏi, "Rốt cuộc anh có cho em đi không?"
"Yên tâm." Anh nhìn dáng vẻ ngập tràn hi vọng của cô, cười đáp: "Như mong muốn của em."
Anh chỉ có một người em gái, Quý An An muốn cái gì, anh sẽ mang thứ đó dâng đến trước mặt cô.
Thủ tục du học làm xong rất nhanh, sau nửa tháng, Quý Minh Hiên tiễn Quý An An lên máy bay. Đương nhiên Chu Dương cũng đi cùng, Quý Minh Hiên đối với anh ta không có cảm tình gì, chỉ gật gật đầu xem như chào hỏi.
Khi về, chỉ còn một mình Quý Minh Hiên, trong đài đang phát ra giọng ca khàn khàn hát lên bản tình ca cũ, khiến anh cảm thấy muộn phiền. Khi chờ đèn đỏ ở một ngã tư nào đó, đột nhiên anh nhớ đến một đôi mắt đen nhánh.
Ánh mắt ấy trong vắt, cho dù nhìn người thật hay là trên ảnh cũng đều lộ ra sức sống.
Tên cậu là gì nhỉ?
Đúng rồi, là Thẩm Mặc.
Quý Minh Hiên cảm thấy người có vẻ cũng như tên. Nếu Chu Dương đi du học với An An, chắc là chia tay với cậu ta rồi nhỉ? Nhân lúc đèn đỏ còn chưa chuyển sang xanh, anh lấy phần tài liệu kia từ ghế sau ra lật lật.
Nhìn thấy bức ảnh sinh viên, đột nhiên trong lòng anh khẽ động, lấy điện thoại ra gọi đi.
"Alo, là tôi. Ừ, tháng trước tôi cho cậu điều tra một người, theo dõi cậu ta cho tôi... Không có chuyện quan trọng gì, chỉ cần mấy ngày là được."
Sau khi tắt máy, Quý Minh Hiên lái xe về nhà.
Đợi đến khi bên kia gọi điện tới, anh đã ở trong phòng đọc sách ở nhà. Anh nhận được tin tức không ngờ tới — Thẩm Mặc mất tích.
"Chuyện từ khi nào, ừ, bây giờ làm gì ư? Đương nhiên là đi tìm cậu ta." Quý Minh Hiên quyết định nhanh chóng, nói "Phái người dốc sức tìm."
Anh tắt máy, đi qua đi lại hai vòng trong phòng, trong lòng mơ hồ đã đoán được.
Bên kia Chu Dương mới vừa đi du học với Quý An An, bên này Thẩm Mặc đã xảy ra chuyện, còn có thể là ai làm? Không thể tưởng tượng được bà Chu chẳng những sát phạt quyết đoán trên thương trường, ngay cả xử lí nợ phong lưu của con trai cũng là thủ đoạn độc ác như vậy.
Nhưng mà tất cả không liên quan đến anh. Anh chỉ nói một chút về người này ở nhà họ Chu, sau đó chia tay hay làm gì, đều là do Chu Dương quyết định.
Nhưng nếu anh chưa từng cho người điều tra về Thẩm Mặc...
Quý Minh Hiên chậm rãi ngồi xuống, cầm phần tài liệu kia lật đi lật lại vài lần, rốt cuộc đưa tay xé tấm ảnh kia xuống.
Đến tận hôm sau anh mới có tin tức của Thẩm Mặc.
Anh dành ra một chút thời gian, ngồi xe đến một nơi cực kỳ hẻo lánh. Xe xóc nảy lắc lư, dọc đường đều là cảnh tượng hoang vắng, qua lúc lâu mới thấy một kho hàng bị bỏ hoang.
Quý Minh Hiên xuống xe, không hiểu sao bước chân nhanh hơn những người khác một chút. Đang muốn đẩy cửa kho hàng ra, đã có người ngăn anh lại: "Quý tiên sinh, tình huống bên trong có thể không tốt lắm."
Huyệt Thái Dương của anh đột nhiên giật giật, anh bình tĩnh nói: "Đừng lo."
Sau đó đẩy cánh cửa kia ra.
Mùi ẩm mốc xông thẳng vào mũi. Kho hàng rất tối, dựa vào ánh sáng bên ngoài mới có thể nhìn thấy một người đang nằm co quắp trên mặt đất. Người kia toàn thân đều bị thương, hơn nữa vết thương trên tay phải còn nghiêm trọng hơn tất cả, cả bàn tay đều là máu thịt lẫn lộn, bàn tay còn lại cũng đỏ đến chói mắt.
Quý Minh tưởng chừng cậu đã chết rồi. Anh đi từng bước lại gần, người trên mặt đất hơi giật giật, giãy giụa mở to mắt nhìn về phía anh.
Quý Minh Hiên càng đi lại gần, đôi mắt kia đen sẫm, tròng mắt an tĩnh, từng chút từng chút hiện ra hình dáng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com