Chương 2: Giảng đường lấp lánh và Kẻ đến muộn
Chương 2: Giảng đường lấp lánh và Kẻ đến muộn
Cả lớp cũng không ngạc nhiên lắm, vì sau hơn một học kỳ thì mọi người không chỉ biết hắn là một học bá mà còn biết luôn hắn là một kẻ khác người. Hạt Na bỗng nhiên trỗi dậy một cảm xúc khó tả. Cảm xúc ấy chỉ có từ sau khi biết hắn trong tốp 5 của lớp, Hạt Na mới bất giác để ý hắn hơn. Không phải ngưỡng mộ, không phải ghen tỵ mà có phần nhiều là bất mãn với hắn. Mỗi ngày, mỗi bài kiểm tra, mỗi lần thi, cảm giác ấy lại đậm hơn một chút. Cái cảm giác cứ tự nhiên len vào, thật khó tả và cũng thật khó xua đi.
Có lần bất giác Hạt Na thấy hắn vào lớp muộn 2 tiết, liền thì thầm với Thu gấu ngồi bên.
- Ê, mày, thằng Duy lại đến muộn kìa.
- Nó không cúp học là may rồi, hôm nào nó đi đúng giờ có mà bão.
Té ra, đến khi Hạt Na để ý tới hắn thì cả lớp đã xem tác phong của hắn là đương nhiên từ bao giờ rồi. Đúng vậy, hắn luôn nghỉ hết số buổi cho phép. Có đi học thì cũng phần nhiều là đi muộn. Nếu không muộn đến hai tiết thì đến giảng đường hắn cũng trực ngủ gục. Nhưng, hắn luôn ngồi hàng bàn thứ hai thứ ba chứ không mấy khi ngồi cuối. Đa số giảng viên cũng bơ đi cho qua vì dù sao tiết thứ ba trở đi hắn cũng học hành nghiêm chỉnh thôi. Đôi khi có thầy cô khó một chút, thấy hắn ngủ thì nhắc hoặc gọi hắn nên trả bài. Nhưng rồi cũng không ai làm khó hắn nữa vì có câu hỏi là hắn trả bài ngon lành.
Với một người chỉn chu như Hạt Na thì tác phong của hắn là không thể chấp nhận được. Giá như hắn cứ cá biệt như thế mà đội cái sổ lên đầu thì cũng thôi đi, Na khinh rẻ hắn như một con cá xấu xí cũng được. Đằng này hắn cứ thông tuệ như một cuốn giáo trình vậy. Có lần hắn bị một cô giáo khá trẻ, buổi đầu nhập môn thấy hắn như vậy gọi dậy chất vấn. Hắn thản nhiên trả lời:
- Dạ, em nghe giảng ạ
- Tôi để ý cậu từ đầu giờ, không có nhìn lên bảng, nếu cần ngủ cậu có thể về.
Lúc đó, Hạt Na hả dạ lắm. Cô thích những giảng viên tâm huyết, quan tâm tới lớp như vậy chứ không phải cứ vào lớp dạy cho xong. Trong giảng đường ai muốn làm gì thì làm. Mà có không thích học thì cũng biết ý ngồi xuống cuối cho người học đỡ phản cảm đằng này chọn chỗ ngồi ngang ngược. Vậy mà hắn ngang bướng trả lời:
- Em có hơi mệt, nhưng em rất tập trung nghe giảng ạ.Cô giáo hơi khó chịu nhưng vì là buổi đầu với lớp nên cô cũng nhu hòa và tỏ ra rất tự tin chất vấn:
- Vậy cậu nói xem nãy giờ tôi giảng phần nào, nói được từ nay cậu không đến lớp cũng được, tôi cho cậu qua môn.
Nói rồi cô, quay lại phía bảng cầm mút lau vài đường hết luôn tấm bảng. Cả lớp nín thở không ai nói câu gì. Đành là học bá, bình thường có chất vấn một hai câu, hắn thông minh lại có kiến thức gì đó thì trả lời được thì cũng xong đi. Nay vớ kèo này thì khoai rồi. Trong hơn một tiết học cô giáo giảng đủ thứ, chép còn chẳng kịp, bảng có chưa xóa thì cũng chỉ có đề mục thôi huống hồ cô cũng tỉnh táo lau đi luôn. Hạt Na nhủ thầm kèo này thì hắn “bẽ mặt” rồi.
Hạt Na chưa nghĩ ra một biệt hiệu xứng đáng cho hắn. Hắn như thể tổng hợp tất cả các điểm Na ghét ở một thằng con trai. Na hơi nhíu cặp lông mày thầm than, giá nghĩ được cái biệt hiệu gì thì nhất định khắc bia đá hình bóng hắn hôm nay cùng cái biệt danh riêng đó thật sâu và thật sắc trong lòng mình cho hả dạ.
Trong lúc cả lớp đang bối dối thì hắn bắt đầu chậm rãi, nói rành rọt mục tiêu bài giảng vừa rồi. Sau đó là các mục chính rồi lại đến nội dung cơ bản các mục. Xong hắn kết luận cái rẹt, không vấp câu nào. Cả lớp ngỡ ngàng ngơ ngác. Cô giáo khẽ gật, đưa tay vẫy hắn ngồi xuống và bắt đầu nói.
- Em tên Duy hả? Cả lớp thấy bạn ấy trả lời đúng chưa?
Thấy cả lớp im thít, cô giáo nói thêm:
- Cô dám chắc là Duy không nghe giảng nhé.
Cả lớp nhìn nhau thêm phần ngơ ngác. Hạt Na thì ngỡ ngàng. Từ lúc Duy bắt đầu trả lời cô, Na luôn theo dõi lại phần ghi chép của mình. Quả thật là Duy có nói ngắn gọn nhưng đã tóm lược hết ý cơ bản rồi, không có sai gì cả, thứ tự ý cũng đúng luôn. Thế nên, cô giáo kết luận như vậy là sao nhỉ? Sau một hơi thở, cô bắt đầu ôn tồn nói tiếp một cách hiền hòa:
- Cơ bản là Duy đã nói chi tiết nội dung phần bài vừa rồi, cô không nói phần tổng kết cô chưa giảng, nhưng có vài ý Duy nhắc đến mà cô chưa giảng. Không sao, miễn em học tốt, tôi tôn trọng cách học của em.
Hắn có vẻ hiểu ý cô giáo, rồi cũng quả quyết đáp lại cô giáo. Hạt Na ngồi cách hắn mấy hàng bàn phía sau cùng với cảm giác hơi choáng nên nghe lùng bùng không biết hắn đã nói gì nhưng sau đó nhìn cô khá vui vẻ.Buổi học hôm đó cũng cứ thế qua đi, trong lớp có vài bạn thêm phần ái mộ, vài bạn có vẻ ghét bỏ nhưng không thể hiện thái độ gì, riêng phần Hạt Na thì ngoài ác cảm đã bắt đầu thấy hắn thần bí khó hiểu gấp nhiều lần so với những gì cô nghĩ. Cô chắc nịch một điều là hắn chẳng giống ai, chỉ là cô chưa nghĩ ra cái biệt danh cho hắn mà thôi.
Đang mơ màng suy nghĩ về hắn, hắn không giống với kiến thức mọi môn học, Hạt Na vẫn chưa tổng kết được gì về hắn. Thầy giáo vào lớp cùng tập đề. Giờ cô mới để ý thấy không khí trong lớp có chút thay đổi. Từ lúc hắn đến, có một cơ số người sáng giờ không được tự nhiên lắm bỗng chốc tỏ ra như đã ôn trúng tủ vậy.
Đúng là có chút buồn cười. Ngày thường hắn học hành thất thường nhưng hôm nào kiểm tra hắn chắc sẽ đến lớp. Rồi nay đến tiết thứ ba chưa thấy hắn cũng vẫn có cơ số người không thân với hắn lắm đâu nhưng có vẻ chờ mong thế. Hạt Na lắc đầu thầm than, đúng là không có tiền đồ mà.
Vẫn là Thu gấu liếc sang thấy lạ hỏi lại Hạt Na vẻ quan tâm:
- Mày bảo hôm qua ôn bài rồi mà, ôn không trúng tủ à?
- Không có, ôn cả mấy chương rồi, không lệch được chỉ sợ không sâu thì không làm hết được bài thôi chứ không sợ không làm được.
- Ờ thế may chứ không để tao tính cách xuống ké chỗ thằng Duy, chứ môn này tao không chắc.
Hạt Na liếc con bạn tỏ vẻ khinh miệt:
- Học không lo học, ké cẩm gì, mà khu trên kia làm gì còn chỗ.
Cứ như vậy trong giảng đường vốn dĩ cũng bình thường như bao giảng đường. Một lớp học như bao nhiêu lớp học. Cũng đầy đủ những môn học, tiết học kéo theo những cảm xúc của một thời sinh viên. Cái bình thường ấy là góp mặt mấy chục con người với quê hương, xuất thân, tính cách và phong cách khác nhau. Từ bình thường này tới bất thường khác nhưng tựu chung lại thì vốn dĩ cũng sẽ bình thường như vốn nó phải thế. Nhưng cái sự chẳng giống ai của hắn bắt đầu khiến cho các bạn cảm thấy không chỉ hắn mà cả lớp cũng có gì đó bất thường lắm.Cô gái Hạt Na đơn sơ và thanh thuần trải qua 18 năm cuộc đời bình lặng vốn dĩ luôn đặt mình bên lề của mọi sự khác biệt. Cô như hòa tan mình vào cuộc sống bình dị trong khuôn khổ từ suy nghĩ đến cảm xúc, không biết từ bao giờ bén rễ một cuộc chiến không khói lửa. Cô bắt đầu sân si với hắn. Những cảm xúc suy nghĩ mà có khi cô còn giật mình khi thấy mình thật nhỏ nhen nhưng cô không dừng lại được. Đúng ra là cô bất mãn với hắn.
Cô so bì với hắn nhiều hơn thì cô lại thấy ấm ức nhiều hơn. Cô đi học chăm chỉ, chuyên tâm nghe giảng, ôn bài miệt mài. Còn hắn thì sao? Hắn thì thế nào? Không lý nào nhưng thực tế đã vả vào sự cố gắng của cô đôm đốp. Điểm của hắn luôn cao thậm chí còn vượt xa cô rất nhiều. Cô thầm than trời, không lý nào lại vậy. Hắn có học đâu, sau này đến giáo trình hắn còn chẳng mang theo nữa mà.
Thành tích thì cô cũng không quan trọng lắm nhưng cô nỗ lực như vậy mà luôn thua hắn. Thua một kẻ chẳng ra dáng sinh viên, là sinh viên thì cũng chẳng ra làm sao thì cô không chịu được. Có chăng thì hắn thông minh hơn.
Đúng rồi, để tâm đến hắn thì cô dần phát hiện ra hắn rất thông minh, trong những câu chuyện giao lưu hắn luôn rất hóm hỉnh pha trò và đối đáp hết sức khéo léo nhưng lại ngơ ngơ khó hiểu. Không chỉ cô mà mọi người rồi cũng có cảm giác kỳ lạ như vậy. Có lúc thì hắn rất bí ẩn khó hiểu, nhưng cũng có lúc lại có vẻ rất đơn giản trong trẻo như trẻ con.
Hết năm nhất Hạt Na vẫn chưa tổng kết được cái biệt danh nào cho hắn nhưng cô chắc chắn chỉ cần được điểm cao hơn hắn thì dù là điểm kiểm tra 15 phút thì đó cũng là niềm vui sướng tuyệt vời của cô. Mỗi khi Na mệt mỏi, buồn chán gì cô sẽ tự nhẩm thần chú “Hạt Na papa iso!”. Nhưng nếu cô được điểm cao hơn hắn thì cô sẽ gọi điện cho Pa Pa và nói chuyện đủ thứ để Pa Pa biết con gái Pa ở Hà Thành đi học cũng vui như thế nào. Hạt Na không biết, nhưng sớm muốn gì cô cũng làm rõ nghi vấn “rốt cuộc hắn có phải người của thế giới này không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com