Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ở bẩn sống lâu

Cách đây x năm, tôi đặt chân vào Sài Gòn lần đầu tiên. Sau khi có điểm thi Đại học, tôi mừng rỡ, bố mẹ tôi mừng rỡ, anh tôi mừng rỡ, hàng xóm cũng mừng rỡ vì tôi đỗ Ngoại thương. Giấc mơ học cao tưởng xa vời của tôi hóa ra lại thành hiện thực.

Ngày cuối cùng ở nhà, mẹ chăm tôi như vừa mới thôi nôi, mua hẳn một nồi chân giò hầm về tẩm bổ. Bố tôi, mặt ngoài thì nhăn nhó "bà thế này, bà thế nọ, nó đi học chứ có đi đâu đâu mà lo...", bên trong thì cuộn trào sóng dữ, tưởng là sắp khóc đến nơi. Nhân lúc mẹ ra ngoài mua hàng không để ý, bố liền kéo tay tôi ra một góc, dúi hẳn một cục tiền to đùng vào tay tôi, thủ thỉ:

- Con gái lớn đi học, phải biết chăm sóc bản thân. Đừng có ăn dè sẻn, thiếu thì bố lại gửi tiền lên.

Đi học tôi không khóc, nghe lời dặn của bố tôi mới khóc. Nhưng mà khóc thì xấu lắm, nên tôi gắng nuốt nước mắt vào trong, bẽn lẽn đáp:

- Dạ.

Một lát sau, cả mẹ và anh trai tôi về tới, gia đình bốn người lại có bữa cơm êm ấm trước ngày tôi nhập học. Nói sơ qua một chút về gia đình tôi:

Bố: U60, nghề nghiệp bình thường như bao người, lúc nào cũng giả vờ không quan tâm nhưng tôi mà có bị đứt tay thôi thì bố là người xót đầu tiên;

Mẹ: U60 nốt, nghề nghiệp cũng bình thường, thường hay bị tôi làm nũng, nhưng khi nào mẹ nổi giận thì cứ phải cẩn thận kẻo có ngày ra đường ở;

Anh: U30, là nhân viên bình thường, sau khi tốt nghiệp thì ở thành phố luôn, thi thoảng mới về nhà. Mấy hôm nay được nghỉ phép, lão này tranh thủ về nhà ăn bám bố mẹ, tiện thể hộ tống tôi xuống trọ luôn.

Thế rồi mới ăn được nửa bữa, tôi đã mạnh miệng tuyên bố:

- Bố mẹ yên tâm, con tự làm hết thủ tục ở trường được. Dăm ba cái chuyện cỏn con...

- Bố mẹ không phải lo đâu ạ. - Anh tôi đế thêm vào - Có gì con đưa nó đến trọ rồi mới về chỗ con.

Anh tôi và tôi tuy ở cùng thành phố nhưng người đầu kẻ cuối, xa tưởng như lên trời. Trước lúc đi học tôi cũng xác định tự lực cánh sinh thôi, chứ lão này bận trăm công nghìn việc, khi nào sang chở đi ăn là tôi mừng lắm rồi.

Sáng ngày ra lúc kéo vali đi, tôi buồn suýt thì khóc nhè. Lão anh thấy hai mắt tôi đỏ hoe liền ra vẻ đắc ý:

- Ngày xưa tao đi học không có mít ướt như mày đâu.

- Em là con gái, phải khác chứ! - Mẹ lườm anh rồi quay sang dặn dò tôi - Có gì cứ gọi cho mẹ biết chưa? Đi học xa nhà phải tự lo cho mình. Đừng có ăn dè sẻn!

Tôi đang dấm dứt cũng phải ngừng lại. Hình như bố mẹ lại "tâm linh tương thông" rồi, hai chữ "dè sẻn" ấy tôi nghe quen lắm.

Lên xe rồi tôi vẫn không quên áp mặt vào ô cửa nhỏ, chỉ mong vẫn còn thấy được bố mẹ trước khi bác tài nổ máy, ấy vậy mà nhìn mãi chẳng thấy bóng dáng hai thân sinh đâu. Đoán chừng cả hai đều đã về rồi, tôi lại ngậm ngùi trở về vị trí cũ, tự dưng cứ thấy nôn nao trong lòng.

Lần đầu phải xa nhà mà đâu cũng phải vài ba tháng, tôi chỉ ước có thể mang theo cả bố mẹ bên mình. Nhưng bố mẹ đời nào chịu! Cả hai thân sinh đều ưa khí hậu mát mẻ ở Đà Lạt, mỗi sáng mở mắt ra là đi bộ một vòng bờ hồ, vừa tắm nắng vừa ngắm cảnh. Ở điểm này thì có mười Sài Gòn cũng chẳng bằng. Cơ mà lần nào tôi bịn rịn không muốn đi, không bố thì mẹ lại dặn dò:

- Các con còn trẻ, cứ phải vùng vẫy đi. Bố mẹ già rồi, không theo được cái nhịp xô bồ dưới đấy. Rồi sau này các con cũng lập nghiệp ở thành phố thôi, kiểu gì cũng sẽ không về.

Tuy là khuyên răn thật, nhưng sao tôi cứ nghe ra một lời trách móc. Trên đường đi, tôi cứ vì thế mà nghĩ mãi, nghĩ mãi, nghĩ cho đến khi... ngủ khì lúc nào không hay.

Sau bảy tiếng bon bon, chuyến xe bão táp cua khúc này, ngoặt khúc kia khởi hành từ Bến xe liên tỉnh đến Ngã tư Hàng Xanh của tôi cuối cùng cũng kết thúc. Bằng tinh thần thép chống đỡ mọi cơn say xe, tôi bước xuống như một nữ anh hùng trong khi các cô, dì, chú, bác đằng xa thi nhau ôm bọc nilon. Trộm vía, cả bốn người nhà tôi không có ai bị tiền đình, đi xe đường dài chỉ cần một gối một chăn là vô tư.

Thu dọn đồ đạc xong xuôi, anh dẫn tôi đến chỗ trọ đã cọc. Tiêu chí chọn nhà của tôi được khái quát như sau:

Mục tiêu: Rất gần trường;

Khoảng cách: Ngắn hơn một cây số;

Đặc điểm: Ở ký túc xá cho gần bạn gần bè;

Giá tiền: Rẻ.

Căn trọ mà hai anh em tôi đã chọn vừa hay đáp ứng đầy đủ các điều kiện trên. Vậy nhưng tôi đã quên mất một điều tối quan trọng trong khâu chọn nhà: Bạn cùng phòng. Chỉ đến khi anh tôi về rồi, một mình cực nhọc lết lên căn phòng tầng ba, tôi mới hiểu vì sao trên các hội nhóm, mấy bài phốt bạn cùng phòng lại nhiều lượt quan tâm đến thế.

Trước hết, căn phòng không giống những gì chủ nhà đăng tải trên mạng. Phòng rộng hơn 25 mét vuông, giường, tủ, máy lạnh, ừ thì đủ cả, nhưng không có cái nào còn nguyên vẹn. Theo những gì chị chủ nhà đã tường thuật, phòng này hiện có bốn người ở, thêm tôi là năm, tức vẫn còn một giường trống. Lúc tôi đến, có hai người trong phòng đang ngủ, hai người đang ăn và không ai chú ý đến sự xuất hiện của tôi. Tuy đã có linh cảm không lành nhưng tôi vẫn cắn răng ở lại. Dù sao tiền cũng đã cọc rồi, người cũng đã đến luôn rồi, chẳng lẽ chỉ vì căn trọ không được như mong đợi mà tôi lại bỏ đi?

Tôi hít một hơi sâu rồi chạy xuống sảnh tìm chị chủ nhà. Trước khi đặt bút kí, tôi bẽn lẽn hỏi người trước mặt:

- Ờm chị ơi, ngoài phòng đó ra thì còn phòng khác không ạ?

Để trả lời cho câu hỏi của tôi, người chị lạnh nhạt đáp:

- Chỉ còn phòng đó thôi em.

- Thế còn... tiền cọc thì sao ạ? - Tôi nuốt khan khi trông thấy gương mặt đằng đằng sát khí của chị.

- Sao là sao em? Tiền cọc là tiền để giữ chỗ. Khi nào hết hợp đồng ba tháng thì mới được lấy lại cọc. Giờ thì kí hợp đồng đi.

Mắt phải tôi bất giác co giật. Sao cái ngày còn nói chuyện trên mạng chị nhẹ nhàng đon đả thế? Ảnh trọ chị gửi vừa đẹp vừa sang thế? Vậy mà kể từ lúc chuyển khoản xong, thái độ chị xoay chuyển còn hơn 72 phép hoá của Tôn Ngộ Không, vi diệu vô cùng. Được thôi, coi như đây là bài học vỡ lòng dành cho Cát Ân người Đà Lạt: Đừng bao giờ đặt cọc trước trên mạng.

Kể ra, anh em tôi cũng không khờ khạo đến mức bị lừa thế, nhất là khi anh tôi đã có 7749 kinh nghiệm trọ này trọ kia suốt thời sinh viên. Song vì cả hai ở xa, xem trọ là cả một vấn đề to lớn. Thôi thì đã tìm trên mạng thì cũng phải chấp nhận việc bị mấy tay Photoshop-er lừa phỉnh. Ảnh nào rồi cũng sẽ bị chỉnh quá đà mà thôi.

Hoàn tất thủ tục kí kết, tôi thất thểu trở ngược lên phòng với mong muốn nhỏ nhoi có thể hòa nhập được với cộng đồng. Nào ngờ cả phòng bốn người, không ai nói chuyện với ai mà chỉ tập trung làm việc của mình.

- Dạ, em chào các chị. - Vừa mở cửa, tôi theo cung cách chào của người Nhật, gập người 45 độ, hai tay đặt ngay ngắn trước bụng - Em là sinh viên năm nhất mới chuyển vào phòng mình ạ.

Tôi không để ý mình đã "ạ" quá nhiều lần trong một ngày mà chỉ tập trung quan sát bốn người bạn cùng phòng mới. Rất không may, người đang ăn thì vẫn ăn, người đang ngủ vẫn cứ ngủ như thường. Không khí như đông đặc, phủ lên tôi một chữ "quê" kéo dài đến tít xa xăm.

Không bỏ cuộc, tôi ngẩng lên, gượng gạo hỏi tiếp:

- Các chị ơi, giường của em là giường nào vậy ạ?

Một người với kiểu cột tóc đuôi ngựa, vừa ôm tô cơm vừa chỉ lên chiếc giường tầng trên nằm kế cửa:

- Giường số 5.

Tôi cười cười thay cho lời đáp rồi kéo vali mất bánh đến chân giường. Xem ra căn phòng còn ẩm thấp, tối tăm hơn tôi tưởng. Tuy là bao trọn điện nước sướng thật đấy, cơ mà tôi chúa ghét nơi nào không có ánh sáng. Mà không phải phòng không có cửa sổ, tôi chỉ không hiểu sao bốn người chị cùng phòng này cứ thích kéo rèm lại cho tối thui cả ra. Chưa kể trong phòng còn có người nấu ăn, ban nãy tôi mà không mở cửa thì chắc hương mắm, hương muối đã ám quẻ cả không gian.

Vào lúc ảo não trèo lên nơi sắp sửa thành giường của mình, tôi tá hỏa nhận ra bên trên không đệm cũng chẳng chăn, trong khi hợp đồng đã nói rõ bên cho thuê sẽ đảm nhiệm việc này. Thế rồi tôi lại trèo xuống. Không làm ăn gì được với cái giường, tôi quyết định dọn đồ lên hộc tủ của mình trước, cố không phát ra tiếng thở dài não nề. Cửa vừa bật mở, một mùi hôi thối đã xộc lên, hình ảnh con chuột chết chổng bốn chân lên trời đập vào mắt, suýt thì khiến tôi thăng thiên trăm lần.

- À, ra mùi thối từ đó ra. - Một trong hai người đang ăn nói đổng - Đợi mai rồi lao công lên dọn.

Đợi... mai? Đợi mai á? Suýt chút nữa tôi đã bật ra tiếng cười khinh khi. Đáng lẽ tôi không nên tỏ ra bất ngờ, bởi hình ảnh một đám ba, bốn cái xác bọn "tiểu cường" vẫn còn chỏng chơ nơi góc phòng đã chứng tỏ một điều rằng: Khái niệm "sạch sẽ" trong căn phòng này không tồn tại.

Được thôi, các chị cứ đợi lao công đến dọn "tiểu cường" đi, nhưng em thì phải tống khứ con "gia huy" chết queo này đi trước. Đeo vào hai lớp găng tay nilon, một lớp găng tay cao su, tôi cẩn thận bốc con chuột vào túi rác, lau hết vết uế còn đọng lại trong tủ. Đoạn, tôi thủ tiêu luôn ba chiếc găng tay xấu số. Vừa định dọn đồ lên tủ, tôi thoáng nghe thấy câu cảm thán của một chị đang cuộn tròn trên giường:

- Em nào đi vứt rác đi, chị thấy hơi hôi rồi đó.

Hai người ngồi ăn vờ như không nghe, cứ thản nhiên gắp thức ăn bỏ miệng. Thiết nghĩ con chuột chết là do tôi phát hiện ra, vả lại cũng nằm trong tủ đồ của mình, tôi cười sượng gom túi rác đi bỏ.

Cả khu ký túc có tất thảy năm tầng, ba tầng đầu cho nữ, tầng bốn và năm dành cho nam. Chúng tôi giặt phơi ở tầng thượng. Mỗi phòng được trang bị một giá treo đồ và có khoảng mười lăm chiếc máy giặt dùng chung.

Nghĩ đã sương gió cả ngày trời, quần áo đẫm mồ hôi, tôi định tắm rửa xong sẽ giặt quần áo đem phơi cho được nắng. Nhưng không, ý định này ngay lập tức bị dập tắt khi tôi tận mắt chứng kiến cảnh phòng tắm ba mét vuông ngập trong cặn bẩn và rác thải sinh hoạt. Quần áo lớn quần áo nhỏ vung vãi như thể vừa bị ai đó tức tối quăng quật, chai lọ nhựa không dùng nữa thì bị vứt lăn quay dưới đất.

Vừa mới lên thành phố, thậm chí còn chưa đi học ngày nào, số kiếp nạn tôi gặp phải còn hơn mấy năm phong ba đi thỉnh kinh của thầy trò Đường Tăng. Nào là tiền cọc, nào là "tiểu cường", "gia huy", nào là bạn cùng phòng, nào là chị chủ nhà. Tất cả đều giống như muốn trêu chọc Cát Ân!

Đủ rồi. QUÁ-ĐỦ-RỒI!

Cầm chặt điện thoại trong tay, tôi vùng bỏ chạy ra sân. Ở sân không có ghế, tôi ngồi bệt xuống bệ cổng rồi cuối cùng oà khóc hu hu. Không hiểu sao ai cũng bảo học Đại học vui lắm, nào là bạn cùng phòng chí cốt, nhóm bạn thần đồng học siêu giỏi, nào là câu lạc bộ năng động sôi nổi... Thế mà vui đâu chưa thấy, tôi chỉ thấy hai hàng lệ trên má cứ đổ ào ào như thác nước, nghĩ mà tự rầu.

Cơ mà sao tôi lại phải khóc nhỉ? Không được khóc, có gì đâu mà khóc. Chỉ là trọ không giống trong hình, bạn cùng phòng vừa khó tính vừa ở bẩn thôi mà. Biết thế nhưng tôi không thể ngăn người mình run lên bần bật. À, chắc tại khóc nhiều quá nên cơ thể mới phản ứng, cũng là chuyện thường thôi. Song, sau ấy lại có chuyện lạ xảy ra.

- Này, chị gì ơi.

Có người nọ, không đâu dừng chân trước mặt tôi, xua tay như thể muốn tôi chú ý. Vì quá cao nên cậu ta buộc phải khom người để trông tôi rõ hơn. Dưới ánh đèn mờ ảo của ngọn đèn đường, gương mặt điển trai dần hiện rõ, làm tôi đang định đáp gì mà tự dưng quên luôn.

- Chị có sao không? Chị đau ở đâu à?

Tôi gần như quên mất vì sao mình phải khóc lóc, thay vào đó tâm trí bắt đầu đẻ ra vài ba "nhận định" về người trước mặt. Thoáng thấy tập hồ sơ nhập học trên tay cậu ta, tôi không nhịn được mà nói:

- Là bạn thôi, không phải chị.

Tôi nghĩ mình đã nói rất rõ, nhưng ấy là cho tới khi cậu ta hỏi lại lần nữa.

- Chị nói gì ạ? - Cậu ta ghé sát mặt tôi.

- HAI ĐỨA MÌNH BẰNG TUỔI! - Tôi tức tối tăng âm lượng kịch trần.

Bất ngờ bị tấn công vào màng nhĩ, cậu ta choáng váng lùi ra sau, đưa tay bịt một bên tai lại. Bấy giờ, tôi vội mường tượng ra cảnh cậu ta mắng nhiếc tôi bằng hai ba câu, đại loại kiểu: "Sao bạn nói lớn thế? Mình nghe thấy rồi mà!", nhưng không. Hậu dư chấn từ cái mỏ hỗn của tôi, cậu ta nghiêng đầu nói nhỏ:

- Xin lỗi cậu nhé, tôi không nghe rõ.

Nghe xong, tôi lại đứng hình mất hai giây nữa. Người gì đâu mà lịch thiệp quá... Trước nay tôi chỉ thấy người ta xích mích, mắng chửi nhau, ch*m gi*t nhau chỉ vì một câu nói, nhưng đây... Vừa bị tôi cáu vô cớ, song, cậu ta thậm chí còn không nói nặng lại một câu nào. Đứng trước một người vừa đẹp trai, vừa lịch sự, tôi chỉ còn biết bỏ hai chân ra khỏi bệ như chút nỗ lực để vớt vát hình ảnh cá nhân, ngượng nghịu đáp:

- Tao cũng xin lỗi, nãy tao hơi nóng.

Nói xong tôi mới ngớ người, nhưng hối cũng còn không kịp. Với tệp người thanh lịch thế này, kiểu xưng hô "mày - tao" có thật là hơi suồng sã.

- Xin lỗi, tao ở quê hay gọi mày, xưng tao.

Trời ạ, lại nữa. Chắc tôi phải đào hố sâu mười tấc mới giấu hết nhục.

- À... - Nét mặt cậu ta không thể nào sượng trân hơn - Không sao.

Chắc chắn là có sao, cậu ta chữa ngượng thôi.

- À mà, cậu ở đây luôn hả? - Tôi đánh trống lảng sang chuyện khác - Tôi ở tầng ba.

Cậu ta gật đầu rồi nhìn về phía kí túc xá ác mộng mà tôi vừa chạy ra khỏi.

- Tôi ở tầng bốn. Vậy là tụi mình chung nhà rồi.

Nghe xong, tự dưng tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Người bạn Sài Gòn đầu tiên của tôi vừa là hàng xóm, vừa là đồng môn Ngoại thương (tôi thấy trên hồ sơ nhập học), cảm giác không còn gì tuyệt vời bằng.

- Cậu cũng học Ngoại thương mà phải không? Lên đây lâu chưa? - Tôi dụi mắt rồi từ từ đứng lên. Không nằm ngoài dự đoán, cậu ta cao hơn tôi gần một cái đầu. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là đứa thấp bé nhất trong lớp. Lí do là bởi năm xưa tôi sinh non, suýt nữa thì không được đặt tên. Hậu quả cho việc "đòi ra sớm" chính là suy dinh dưỡng, dẫu có được bồi bổ gấp đôi, gấp ba trẻ thường thì vẫn chỉ bé như con cóc sọc.

Tôi luôn tự ti về ngoại hình của mình. Đám con trai cùng lớp lúc nào cũng kháo nhau một câu đùa rằng: "Nếu sắc đẹp là một tội ác thì hẳn con Ân lớp mình phải là đứa hiền lành nhất Việt Nam". Người trêu thì khoái chí, nhưng người bị mạt sát đã thật sự cảm thấy tổn thương. Tôi chỉ hơi đen một chút, dậy thì hơi không thành công một chút, có đến mức phải ví như người xấu nhất Việt Nam không?

Suy nghĩ này khiến tinh thần tôi chùng xuống. Chưa biết chừng, người trước mặt bây giờ cũng nảy sinh những ác cảm như thế về diện mạo của tôi.

- Ờ, tôi mới lên Sài Gòn hôm qua. - Cậu bạn dịu dàng trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi - Mà cậu học ngành gì?

- Quản trị kinh doanh, ngành mà tốt nghiệp là thất nghiệp ấy. - Tôi vừa nói vừa cười.

- Tôi học Kinh tế đối ngoại. Cậu tên gì?

- Cát Ân.

Cậu ta tròn mắt:

- Tôi là Nguyên Ân.

- Trùng tên luôn à? Ảo vãi! - Tôi buột miệng cảm thán. Lại một lần nữa cả hai cùng ngớ người.

Cát Ân ơi, đôi môi của mày chỉ nên hút trân châu thôi, không hiểu sao mày cứ thở ra câu nào là ảo đá câu ấy. Cũng may Nguyên Ân chẳng mấy để tâm, còn tình nguyện dẫn tôi tham quan "cơn ác mộng" nơi chúng tôi sắp sửa dùng mấy tháng thanh xuân để tá túc: Ký túc xá kế trường Đại học Ngoại thương.

Đúng vậy, ký túc kế trường, chứ không phải ký túc trường. Trường tôi không có ký túc xá, thế nên mới sinh ra ti tỉ các loại hình nhà ở sát bên trường như "cơn ác mộng" của tôi. Cũng giống như tôi, Nguyên Ân đã phải cọc trọ trên mạng trước ngày nhập học. Chứ nếu có cơ hội khảo sát địa điểm, chắc gì bọn tôi đã chịu chui vào cái chốn địa ngục này.

- Cậu vào bằng phương thức gì? - Nguyên Ân hỏi trong lúc dẫn tôi ra sau nhà tham quan. Quả thực "cơn ác mộng" này không có điểm gì tốt đẹp, đến cả sân sinh hoạt cho sinh viên cũng toàn "tiểu cường" và "gia huy" dạn người. Gián thì hành quân đường gián, chuột thì ăn rác đường chuột. Chẳng ai buồn đuổi đánh chúng, vì bắt con con thì vẫn còn con mẹ, nếu không làm một cuộc thanh trừng mang tầm cỡ quốc gia thì sẽ chẳng bao giờ diệt trừ tận gốc được hậu hoạ.

- Phương thức năm, thi Đánh giá năng lực á. - Tôi trả lời cậu bạn hàng xóm, mắt cố làm lơ sự xuất hiện của đám chuột, đám gián.

- Tôi cũng vậy. Có khi mình thi chung phòng hồi ấy cũng nên. - Nguyên Ân cười khẽ. Cậu ta rẽ ngôi lệch, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen chuẩn phong cách quý ông lịch lãm. Lúc cậu ta cười, tôi tưởng đôi mắt cậu ta đang phát sáng, chúng lấp lánh vô cùng.

Ơ mà sao tôi lại để ý kĩ từng chi tiết vậy nhỉ? Mười tám năm sống trên đời, tôi không ngờ mình cũng có lúc nổi cơn háo sắc thế này. Sợ rằng còn ở bên trai đẹp toả hào quang thêm giây nào nữa cái mỏ hỗn lại không tự chủ mà nói ra điều xằng bậy, tôi vội vàng chào tạm biệt người bạn hàng xóm để trở về ổ của mình.

Cuộc gặp gỡ tình cờ giữa tôi và Nguyên Ân có vui đến đâu, tôi cũng không thể quên cú sốc lớn mà các chị cùng phòng vừa gây ra cho mình. Tần ngần trước cửa phòng, tôi hít một hơi sâu, dặn lòng phải bước vào thật hiên ngang để các chị biết tôi cũng trả cùng một số tiền để ở căn phòng này. Nghĩ là thế, nhưng chưa bước tới ba bước chân tôi đã ngã chúi mặt xuống đất. Ôm cái chân đau, tôi ai oán ngoái đầu về sau, nhận ra đâu phải vô cớ mà tôi vồ ếch? Có ai đã để cục tạ tay loại hai kí chắn giữa cửa ra vào.

Sau cú ngã điếng người, tôi lết đến bờ tường gần đấy, vừa chống tay vừa thở hổn hển.

- Ơ, cục tạ của chị đâu ấy nhỉ? - Người chị từng than phiền túi rác hôi là người đầu tiên lên tiếng. Tôi nhận ra vì giọng chị có âm vực the thé đặc trưng.

- À, nãy em thấy vướng quá nên để ra nhà mà em kia đi không cẩn thận đạp trúng.

Chị buộc tóc đuôi ngựa choãi ngón cái về phía tôi. Nghe chị nói, tôi tưởng mình mới là người có lỗi thật. Việc không thấy quả tạ cũng là do tôi, việc bước vào phòng bằng cửa chính thay vì đi bằng đường cửa sổ cũng là do tôi.

Thế rồi chị giọng the thé cũng rời giường rồi tiến về chỗ người vừa bị chị hại (là tôi). Nhìn bộ đồng phục Đại học Ngoại thương hào nhoáng chị đang mang trên người, tôi thầm cảm thán vì cuối cùng cũng nhìn thấy tia sáng hi vọng mới mang tên đồng môn trong căn phòng ác mộng này. Chưa biết chừng, chị sẽ nhận mặt hậu bối mà rủ lòng thương, cất cục tạ đi và trao cho tôi ánh nhìn đầy thông cảm.

Song, đến cụ cố tổ của tôi cũng không ngờ, người chị tiền bối chỉ chăm chăm nâng niu cục tạ trên tay, sau khi quăng cho tôi một câu lạnh nhạt rồi cũng thờ ơ về ổ như chưa từng có chuyện xảy ra.

Lời của chị là gì tôi cũng không nhớ rõ, nhưng hình như là: "Ma mới hả? Đừng có mà làm ồn trong phòng đấy".

Mỗi khi bực tức, tôi đều nhẩm vài ba lần chú "Tĩnh tâm". Nhưng hôm nay khỏi cần đếm tôi cũng biết số lần đã vượt hàng trăm. Từ chuyện con chuột, con gián, cho đến quả tạ ngáng chân, tôi tưởng kiếp nạn đến đây là kết thúc. Chẳng ngờ vừa trèo lên ổ, tôi lại nhận được tin sét đánh từ chị chủ nhà không-được-đon-đả-cho-lắm: "Em ơi, chị chưa kịp chuẩn bị chăn đệm, em chịu khó ở tạm đêm nay nhé!".

Chẳng cần nhìn gương tôi cũng tự tưởng tượng ra bộ mặt khả ố đầy mỉa mai của mình khi đọc được dòng tin nhắn của bà chị. Được thôi. Khi cuộc đời cho bạn một trái chanh, bạn sẽ vắt nước uống. Khi cuộc đời cho bạn những người bạn cùng phòng chẳng mấy dễ thương, tốt nhất hãy lơ đi mà sống. Khi chủ trọ không cho bạn đệm và chăn, bạn sẽ ngủ bằng chiếu, đắp bằng áo.

Dưới cái lạnh 16 độ C phả ra từ chiếc Panasonic đời cũ, tôi liên tục trở mình. Hai hốc mũi thì khô rang, kéo theo là cặp môi không lúc nào ngừng run run vì lạnh. Bấy giờ phòng đã tắt đèn, không còn một tiếng động phát ra từ giường các chị cùng phòng. Trong lúc chờ cơn buồn ngủ đánh sập mí mắt, tôi lén đặt biệt danh cho từng chị một. Chị cột tóc đuôi ngựa: số 1, chị cùng ăn với tóc đuôi ngựa: số 2, chị có cục tạ học Ngoại thương: số 3, chị chưa ló mặt: số 4.

Không biết các chị 1, 2, 3, 4 ngày xưa hay bất kì bạn tân sinh viên nào khác có từng trải qua cảm giác này của tôi vào ngày đầu nhập học không. Xa bố mẹ đã đành, tôi phải bắt đầu một cuộc sống tự lập mới ở chốn hoàn toàn xa lạ, sống chung với ba, bốn người vừa gặp đã không ưa, "tiểu cường" "gia huy" thì đầy rẫy. Tôi mong buổi nhập học ngày mai có thể kết thêm được bạn mới. Không kết giao được với bạn cùng phòng thì ít nhất cũng phải có hội bạn siêu cấp xịn xò trên giảng đường chứ? Dù sao hôm nay tôi cũng đã có một người bạn kiêm hàng xóm mới: Nguyên Ân. Chắc chắn mai sẽ là một ngày bùng nổ với tân sinh viên người Đà Lạt. Tôi sẽ có bạn, phải có. Nghĩ vậy, tôi cũng yên tâm từ từ chợp mắt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com