Giọng nói
Haechan thức giấc bởi cơn đau bất thường ở bụng dưới, khác hoàn toàn với cơn đau mọi khi do bé con đạp. Eunhyun nói cậu sẽ sinh sớm nhưng bây giờ vẫn còn cách ngày dự sinh đến 20 ngày, Haechan cảm thấy đây là một dấu hiệu không an toàn chút nào. Cậu nhanh chóng với lấy chiếc điện thoại, gọi điện cho Eunhyun. Có lẽ Eunhyun đã vội đi đâu đó mà quên mang điện thoại, tiếng chuông vọng lên từ phòng khách.
Cơn đau cứ ngày một tăng, Haechan rất sợ sẽ vỡ ối ngay lúc này. Cậu gọi cho Shotaro, Shotaro nói sẽ chạy ngay đến nhưng chỗ cậu ta cách nhà Yangyang đến 100km, Haechan không chắc mình có thể tỉnh táo đến lúc đó không. Gắng gượng cơn đau, cậu đứng dậy, men theo bờ tường để tìm đến phòng làm việc của Eunhyun, tìm thuốc để khống chế tình huống.
- Nếu có cơn gò quá sớm, tôi sẽ tiêm cho cậu mũi này.
Haechan cố nhớ lại hình dáng và nơi Eunhyun cất loại thuốc đó. Vì quá đau, cậu đã hất đổ một xe thuốc. Tay Haechan vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, thật lòng cậu đã tra đến số của Mark trong danh bạ. Bao nhiêu tháng qua cậu đã nhịn không gặp anh, cốt chỉ để sinh ra đứa bé thật an toàn. Thế nhưng giờ phút này, cậu chỉ muốn được nghe giọng anh, một chút thôi, giống như một liều thuốc giảm đau an toàn vậy. Haechan đã lục tìm khắp nơi, phòng làm việc trở nên vô cùng lộn xộn, cơn đau làm cậu mất lí trí, trong một phút không khống chế được, cậu đã nhấn điện thoại, gọi cho Mark.
Giống như người bên kia chỉ chờ có điện thoại của cậu, ngay lập tức bắt máy.
- Alo? Cậu là bé Gấu sao?
Haechan không dám đáp, chỉ im lặng. Tiếng hít thở dồn dập vì đau đớn của cậu dịu lại. Đầu dây bên kia, Mark lại tiếp tục hỏi:
- Alo? Có thể cho tôi biết được không ạ? Tôi vừa bị tai nạn nên mất trí nhớ. Mẹ tôi nói chúng ta đã chia tay và cậu đã ra nước ngoài định cư...chỉ là tôi...tôi thấy kì lạ...
Haechan cắn chặt răng, cậu muốn bật khóc ngay lúc này. Mark rõ ràng vẫn chưa nhớ chút gì về cậu. Hoá ra bước khỏi cuộc đời của một người từng xem mình là tất cả dễ dàng đến vậy. Nếu bây giờ Mark xoá số liên lạc, cậu sẽ chỉ là một đầu số xa lạ nào đó gọi điện vào nửa đêm mà thôi.
- Tôi biết cậu đang nghe, tôi nghe tiếng cậu thở. Làm ơn, cho tôi nghe giọng cậu được không? Có thể tôi sẽ nhớ ra điều gì đó... tôi có cảm giác đó là những kí ức quan trọng lắm.
Haechan mở to mắt, ngay khi cậu kịp cất tiếng, cửa phòng đã mở ra: Eunhyun đã về tới. Ở đầu dây bên kia cũng truyền đến tiếng mẹ của Mark:
- Sao giờ này con vẫn chưa ngủ? Nói chuyện với ai đấy?
- Có lẽ là "người đó" mẹ ạ...nghe tiếng em ấy thở, con có cảm giác thân thuộc lắm...
- Cúp máy ngay, đưa điện thoại cho mẹ.
Sau đó, chỉ còn là những tiếng tút dài vô tận. Eunhyun lục tìm mũi tiêm, tất nhiên cậu cũng chú ý đến cái tên trên màn hình nhưng bây giờ cứu đứa bé mới là trên hết. Haechan đã được tiêm xong, thật may là cơn đau đã giảm bớt, ối cũng không có dấu hiệu vỡ nhưng Eunhyun vẫn rất lo. Shotaro đến 30 phút sau đó, hớt hải và vẫn còn mặc đồ ngủ, có lẽ Sungchan ở nhà coi em bé vì cậu ta đến một mình.
- Tại sao con lại bắt máy của con người bội bạc đó? Nó đã bỏ con, chính vì sự đau khổ đó làm con tự động xoá hết kí ức về nó. Mẹ xin con, đừng cố nhớ lại nữa.
- Nhưng... - Mark muốn nói điều gì đó nhưng khi nhìn vào gương mặt đau khổ của mẹ, anh lại thôi.
Sau khi được tiêm, Haechan cũng đỡ hơn nhiều. Dù Eunhyun đã khuyên cậu nên nghỉ ngơi, nhưng giọng nói của Mark cứ vang vọng trong đầu cậu mãi. Haechan đột nhiên có khát vọng muốn quay trở về. Thật ra, chuyện bị bắt đi "thí nghiệm" không phải là mối bận tâm của Haechan. Cậu biết gia đình Mark không thích mình, lúc có thai bọn cậu cũng không thông báo vì tình trạng đứa bé không ổn, Mark cũng chẳng vui mừng mấy với đứa con không mong muốn này. Nhưng giờ có lẽ họ đã biết cậu cùng đứa bé đã trốn đi, hẳn là họ tin cậu bị sảy thai nên mới không cho người tìm kiếm.
Haechan biết lí do duy nhất mình có thể ở bên cạnh Mark là vì bản thân anh. Anh quá kiên quyết và yêu cậu đến nỗi có thể bảo vệ cậu vô cùng kín kẽ trước gia đình. Chưa một lần nào Haechan phải chịu uất ức trừ lần họ yêu cầu phải chọn Omega cho Mark.
Lần này thì khác, Mark đã mất trí nhớ. Haechan quá hiểu cách hành xử của nhà họ Lee. Họ sẽ làm mọi cách để lấy đứa bé từ tay cậu. Không ai biết được liệu Mark có nhớ lại không, Haechan không dám đem con của mình ra bảo đảm.
- Cậu ấy cần phải phẫu thuật lấy em bé ra, cơn đau hôm nay là dấu hiệu.
Eunhyun khẽ gật đầu đồng tình với Shotaro. Cậu biết rất rõ nhưng nếu đưa Haechan đến bệnh viện, tất cả sẽ bại lộ. Eunhyun đang suy tính đến việc sẽ mổ ở đây, dù gì cũng đầy đủ dụng cụ. Nhưng cậu không phải là bác sĩ sản khoa, cậu chuyên về tuyến thể và điều chế thuốc, Shotaro cũng vậy. Cần phải kiếm một ai đó giỏi ở phương diện này, không ham hư vinh đến độ đăng lên mạng tin về một Beta có thể sinh em bé.
Shotaro có đề cử bác sĩ đã mổ cho mình nhưng nghe nói anh ta đã bỏ việc sau đó, sang nước ngoài cùng bạn trai. Eunhyun có biết một người nhưng không chắc người đó có chịu giúp không, một năm anh ta chỉ xuất hiện vài lần ở những ca khó và hiếm, lâu lâu lại tham gia những buổi diễn thuyết học thuật ở phía bên kia bán cầu. Thời gian đang rất cấp bách, hoàn toàn không thể đợi liên lạc qua mail được. Giữa lúc đó, Haechan vốn vẫn nghe cuộc trò chuyện của họ nãy giờ đẩy cửa bước ra:
- Tôi nghĩ là tôi có biết một người như vậy, bác sĩ Nakamoto đúng không?
Haechan quen Yuta qua một lần bay đến London để nghe buổi diễn thuyết của anh. Haechan hoàn toàn không biết chàng trai mình say sưa nói về những chủ đề y khoa lại là người mình cất công bay sang tận nơi để nghe diễn thuyết. Thời điểm ấy Yuta mới chỉ là bác sĩ nội trú, còn chưa lên nghiên cứu sinh nhưng rất được cất nhắc, những luận văn của anh luôn được đem ra làm mẫu. Vì thế anh khá nổi danh trong giới, chỉ là không hay thích chụp ảnh nên khá ít người biết mặt anh.
Qua vài câu trò chuyện, Yuta cảm thấy người này có một đam mê rất tuyệt vời nhưng thật ra lại có nhiều vướng bận bên trong. Mới chỉ học y mà kiến thức rất sắc bén, Yuta tự thấy khoảng thời gian mình mới học hoàn toàn không so sánh được với người này. Hai người trao đổi phương thức liên lạc. Đến gần đây khi Yuta đến Hàn Quốc, Haechan vẫn còn liên lạc.
Thật may vì thời gian này Yuta đang muốn thi làm bác sĩ chuyên ngành nên không nhận ca phẫu thuật nào cả. Anh nhận lời Haechan ngay lập tức và hứa sẽ đến sớm nhất có thể. Tất cả mọi người đều thở phào, Haechan thì lại hồi hộp, hồi hộp vì sắp gặp được con, gặp lại Mark. Những món đồ cho em bé Shotaro mua thật đáng yêu, một ngày Haechan gấp ra gấp vào cả chục lần.
- Cậu lo lắng sao? - Eunhyun mỉm cười khi thấy Haechan lặng lẽ ngồi ngắm hoàng hôn ở băng ghế sau vườn một mình.
- Anh Yuta giỏi lắm, anh ấy được cấp bằng phẫu thuật trước khi thi nghiên cứu sinh, tôi không nghi ngờ gì cả. - Haechan nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cậu biết tôi không nói đến chuyện đó. - Yangyang từ tốn nói. - Chuyện của Mark. Cậu nghĩ sau khi sinh đứa bé ra, mọi chuyện sẽ có gì thay đổi sao?
Haechan cúi đầu, không nói gì nữa. Cậu biết rất khó để trở về như lúc trước. Nếu có thể, cậu ước mình chưa từng biết đến bọn Eunhyun, như vậy cậu và Mark hẳn đã có cuộc sống khác. Nhưng thậm chí đến Haechan cũng không biết cuộc sống hai người sẽ như thế nào, phải trải qua cảm giác đưa Mark vào tay người khác, đó là điều rất tệ. Hơn nữa bây giờ đã có đứa bé, Haechan không thấy hối hận chút nào, có con thật quý báu biết bao nhiêu. Đây thật sự là một phép màu đối với Beta như cậu.
Một ngày trước khi Haechan phẫu thuật, chị của Mark tìm đến căn biệt thự ven biển của Eunhyun.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com