Timing
Haechan không ngủ nhiều lắm, vừa tỉnh giấc cậu đã nghe tiếng Eunhyun bước dồn dập về phía phòng mình. Sợ hắn sẽ kích động làm gì đó, Haechan vớ lấy cây đèn bàn, thủ thế sẵn.
Cảnh cửa phòng mở ra, Eunhyun có vẻ rất vội vã. Hắn hối thúc cậu dọn đồ, bản thân cũng nhanh chóng gom những vật dụng cần thiết. Haechan lén nhìn qua cửa, vẫn có rất nhiều người ở ngoài. Có lẽ hắn lo lắng trong lúc hỗn loạn này cậu sẽ chạy mất nên canh phòng cẩn mật hơn hẳn.
- Ít nhất cũng phải cho tôi biết tôi sắp bị chuyển đi đâu chứ? - Haechan tựa vào cửa nhìn Eunhyun đang tất bật.
- Tí nữa em sẽ ngủ, tôi sẽ đưa em đến một chỗ kín hơn. - Eunhyun chậm tay lại, hắn cảm nhận được sự bất an mãnh liệt đang dâng lên. Khi nghe tin từ mẹ của Mark, hắn biết mình không thể ở lại căn biệt thự biết bao kỉ niệm này nữa. May mà hắn đã mua một hòn đảo tư nhân, đủ kín đáo để kìm hãm Haechan ở đó.
Thật ra từ đầu Eunhyun đã có kế hoạch đem Haechan ra hòn đảo, ở đó hắn đã cho chuẩn bị kĩ càng. Nhưng vẫn còn nhiều công việc chưa sắp xếp xong, hơn nữa căn biệt thự này chứa nhiều kỉ niệm đẹp, hắn nghĩ Mark còn lâu mới nhớ ra, với sự giúp sức của mẹ anh ta, hắn có thể thong dong ở lại đây, đợi đứa bé lớn hơn mới đi.
Tin nhắn hôm nay của bà ta làm Eunhyun không thể ngồi yên nổi. Hắn tức tốc thu xếp mọi thứ, gọi thêm người tới để giúp, không hiểu sao hắn có linh cảm mãnh liệt phải rời đi trong ngày hôm nay, nếu không hắn sẽ mất cậu vĩnh viễn.
Công việc dọn dẹp vì còn có đứa bé không thể diễn ra nhanh như Eunhyun mong muốn, có quá nhiều thứ phải mang theo và chuẩn bị. Haechan cũng cố tình làm thật chậm rãi để câu giờ. Cậu biết nếu rời khỏi đây, cơ hội trốn thoát của cậu hoàn toàn bằng không. Nhưng không có cách nào để trì hoãn hơn nữa. Việc chuẩn bị đã đi đến những bước cuối cùng, đồ đang chuyển dần lên xe để ra máy bay, cậu sắp bị ép uống thuốc ngủ.
- Tôi biết có hơi đường độ và bất tiện cho em. - Eunhyun nói với vẻ áy náy khi đưa ly sữa chứa thuốc ngủ cho Haechan. - Nhưng ở đó cũng tuyệt lắm! Ở đó tôi sẽ cho em tự do đi lại, gặp bé con mỗi ngày. Nhưng thật lòng xin lỗi, tôi sẽ bắt đầu ngủ chung với em ở đó mỗi tối. - Hắn lại nói sau tiếng thở dài. - Tôi đã chờ đủ lâu rồi...
Lòng bàn tay Haechan bắt đầu đổ mồ hôi. Cậu biết khi đến chỗ đó, hắn sẽ không cư xử nhã nhặn như bây giờ nữa, hắn sẽ mặc định họ là một gia đình. Eunhyun cứ liên tục nhìn vào ly sữa, như thể giục cậu uống nhanh hơn. Thay vì cầm cái ly lên, Haechan bắt đầu lại gần Eunhyun. Cậu cảm nhận được hắn bắt đầu hít thở sâu, biểu cảm dần trở nên không thể kiềm chế.
- Nếu vậy thì tôi có chuyện muốn bàn trước khi cậu muốn như thế. Chí ít thì tôi được nói lên suy nghĩ của mình trước khi chung đụng với cậu mà, phải không?
Haechan lo lắng nhìn gương mặt Eunhyun hiện lên vài nét lưỡng lự nhưng rồi nhìn thấy biểu cảm có vẻ thoải mái và dịu dàng từ cậu, hắn gật đầu. Haechan vỗ chiếc ghế, ra hiệu hắn ngồi xuống còn mình thì an toạ trên chiếc giường. Eunhyun thần người ra một lúc, trông cả hai giống hệt khi trước, hắn có cảm giác đây là một cuộc nói chuyện không tồi.
- Vậy là mẹ, đã làm tất cả chuyện này ư? - Mark căm phẫn nhìn người mình gọi là mẹ, máu trên tay anh đã ngưng chảy nhưng nó đã kịp nhiễm đỏ cả chiếc khăn, dây xuống nền nhà, thoạt nhìn rất sợ.
- Từ ngày cha con dẫn thằng đó về, mẹ đã lờ mờ cảm nhận được điều gì đó rồi. Nếu nó có là Omega đi chăng nữa mẹ cũng không chấp nhận chứ đừng nói gì là một Beta không có chức năng sinh sản. Ai biết đứa con nó sinh ra có đạt chuẩn không chứ?
- Vậy thì lời chị nói đều là đúng sao? - Mark không thể tin mẹ mình lại có thể làm những việc nhẫn tâm như vậy. - Nó là cháu của mẹ đó!
- Chẳng...chẳng phải con cũng không nhớ ra sao? - Sắc mặt mẹ của Mark tái đi rất nhiều, bà lắp bắp phản kháng. - Nếu chị con không nói, đợi đến khi con tự nhớ ra, Haechan đã không còn ở đây để con tìm rồi.
- Cái gì? Mẹ mau nói rõ ra, có chuyện gì? - Chị của Mark sửng sốt.
- Thì...thì...- Mẹ của Mark ngập ngừng, bà không muốn nói nhưng nhìn Mark tự hành hạ bản thân thế này, dù bây giờ bà có kiếm một Omega ưu tú đến thế nào đi chăng nữa, với tính cách của mình, Mark nhất định sẽ chống đối đến cùng.
- Mẹ chỉ báo với Eunhyun là con lén đi trị liệu, tuy kết quả không khả quan mấy nhưng con nói đã thấy gì đó. Nó rất gấp gáp, hình như là sẽ đem Haechan đi đâu đó...
- Nè, hai đứa đi đâu vậy?
Mark và chị nhanh chóng chạy đi, trên đường lái xe, anh liên tục gọi vào số điện thoại của Haechan nhưng điện thoại liên tục báo mất kết nối. Chị của Mark cũng liên hệ người đến giúp, theo như những gì chị phán đoán, hẳn không dễ dàng gì Yangyang sẽ thả người đi chỉ với lời nói. Mark đã lờ mờ nhớ ra được những kí ức khi hai người còn nhỏ, đầu khá đau nhưng anh vẫn cứ mặc kệ. Hai người cứ thế lao đi, hi vọng mỏng manh là Haechan vẫn chưa bị chuyển đi đâu mà họ không biết.
- Từ khi nào cậu bắt đầu thích tôi? - Haechan nhìn sâu vào mắt Eunhyun, bình tĩnh hỏi.
Eunhyun liếc nhìn đồng hồ, thật ra trễ 30 phút không phải vấn đề quá lớn. Hắn thong thả để mình chìm vào những mộng tưởng:
- Chắc là từ lúc đưa em về đây? Thật ra từ những buổi khám và tư vấn, tôi đã có thiện cảm với em, nhưng...chưa đến mức yêu...
- Em cũng biết tôi không nhận được tình thương từ ai. Người xung quanh tôi không ai hoạt bát và tâm lí được như em. Chỉ trách là tôi biết đến em quá trễ...- Mắt hắn hằn lên tia hằn học khi nghĩ đến Mark.
Haechan sợ hắn sẽ kích động, cậu bèn lái qua chuyện khác. Haechan cũng không biết mình đang trông đợi cái gì nữa, cậu chỉ muốn kéo dài càng lâu càng tốt, miễn cho thời gian bị đưa đến cái nơi đến cậu còn chẳng biết là đâu thật lâu.
- Được rồi. Một thời gian đã trôi qua, cậu không nhúng tay, Mark không nhớ ra tôi, tôi đã gần như bỏ cuộc. - Eunhyun hơi nhúc nhích, có thể thấy rõ sự vui mừng pha lẫn kích động trong ánh mắt của hắn.
- Còn bé con...cậu có chắc sẽ yêu thương nó như cha đẻ không? - Haechan nhìn qua khung cửa, số lượng cảnh vệ đã giảm đi bớt, bọn chúng đang bận rộn dọn đồ lên các xe chứa.
- Những ngày qua chưa đủ để chứng minh hay sao? - Eunhyun vui mừng vì nghĩ điều duy nhất làm Haechan băn khoăn bây giờ là đứa bé. - Chỉ cần là con của em, dù với ai tôi cũng sẽ yêu thương. Đợi một thời gian, khi tôi có thể tách khẩu, tôi nhất định sẽ làm khai sinh cho nó.
- Thưa cậu chủ, đồ đã chuyển xong. - Một tên cảnh vệ bước vào, thông báo.
- Được rồi, nói mọi người chuẩn bị đi. Haechan, mau uống sữa, tôi sẽ bồng em ra xe. Bà vú sẽ bồng đứa nhỏ.
- Tôi...tôi tự nguyện đi theo, có thể không uống được không?
Eunhyun có vẻ khó xử một chút nhưng rồi lại kiên quyết trở lại. Hắn nhắm mắt, khẽ lắc đầu.
Haechan đành phải uống hết ly sữa dưới sự chứng kiến của hắn. Khi chỉ còn một chút, cậu bất đầu ngất lịm đi. Có lẽ vì thế mà cậu không nghe thấy tiếng động rất to vang lên và sự nhốn nháo ở cửa ra vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com