Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lời chưa ngỏ


Ở nơi cuối ngã đường có một tiệm bán CD tên là Fullsun. Chủ tiệm là một cậu trai lanh lợi, hoạt bát với nụ cười toả nắng hệt như cái tên của tiệm. Chiều nào Minhyung cũng ghé đây để mua đĩa, tranh thủ để nhìn mặt người ta một cái. Phải, Minhyung thích chàng trai rạng ngời xinh đẹp đó, có lẽ là ngay cái nhìn đầu tiên.

Ở những khu làng chài thế này chỉ toàn là người già và phụ nữ, những thanh niên, đàn ông như Minhyung ở đây đều ra khơi để kiếm sống. Vì thế khi Haechan đến đây, mọi thứ rộn ràng lên cả. Minhyung vốn là người hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, nếu như chiều hôm đó anh không vô tình va trúng mặt trời của đời anh, hẳn anh sẽ sống mãi trong tối tăm như vậy.

- Chào quý khách! À, lại là anh. Hôm nay có đĩa Alien 2, anh đã xem phần 1 tuần trước rồi nhỉ? - Haechan mỉm cười bắt chuyện với vị khách quen ngày nào cũng đến.
- Được...được...cho tôi cái đĩa đó. Tiền đây! - Minhyung lúng túng chộp lấy cái đĩa sau đó để lại tiền rồi vội vã rời đi.

Đã hơn 1 tháng rồi, lần nào Haechan cố bắt chuyện, Minhyung đành tản lờ rồi rời đi như thế. Cậu thật sự muốn làm thân với anh, dù gì ở trong khu, chỉ có hai người là trạc tuổi nhau. Thế mà chưa kịp nói đến câu thứ hai, người ta đã chuồn mất.

Minhyung thật sự rất ghét bản thân, anh không có đủ dũng khí để nói chuyện với cậu nên lần nào cũng lúng túng rồi bỏ về. "Chắc em ấy cũng không ưa gì mình." - Minhyung cay đắng nghĩ. Bước đến nhà và nhìn gương mặt của mẹ, Minhyung thở dài: bà lại khóc, lần thứ 3 trong ngày khi trông thấy bệnh án của anh. Phải, lí do mà Minhyung không thể ra ngoài khơi kia là vì anh bị ung thư máu, giai đoạn cuối.

Thời gian còn lại không còn nhiều, trước khi chết, con người ta thường muốn làm những điều mình không dám bao giờ. Thế nên vào buổi chiều hôm đó, Haechan rất ngạc nhiên vì sau câu mời chào quen thuộc, Minhyung đáp lại lời cậu:

- Liệu...liệu tôi có thể gặp cậu ở bãi biển được không? Sau giờ ăn tối?

Haechan chưa bao giờ vui đến vậy, cậu sửa soạn quần áo, xịt thêm chút nước hoa rẻ tiền bạn tặng rồi chạy đến chỗ hẹn. Minhyung lựa một chỗ ngồi khá đẹp, từ chỗ họ, có thể thấy trăng và bầu trời đầy sao, mặt biển cũng yên tĩnh. Haechan đợi rất lâu, đến khi sương đêm rơi đầy trên tóc, vai cậu run lên vì từng đợt gió lạnh, Minhyung vẫn không đến. Cậu không rõ đây có phải là trò chơi khăm nào không. Hoặc giả dụ cậu đã chờ ở sai điểm hẹn. Cậu đã xem trên phim rồi, hai người đến một chỗ nhưng lại cách nhau một cây cột. Đợi chờ hàng giờ liền cuối cùng lại lỡ mất trăm năm.

Thế nhưng mặc cho Haechan chạy xuôi chạy ngược khắp cả bãi biển vắng chỉ để gọi anh trong vô vọng, Minhyung vẫn không đến. "Không sao! Chắc anh ấy bận chuyện gì đó không đến được." - Haechan cố thuyết phục bản thân mình như thế. Nhưng không hiểu sao, khi đêm về, vùi đầu vào chiếc gối quen thuộc, Haechan lại khóc. Cậu khóc rất nhiều cho mối tình vừa chớm nở lại bị người ta vô tình bóp chết tươi.

Một tuần sau đó, Minhyung không đến. Thật ra Haechan bình tĩnh hơn cậu tưởng. Cậu nghĩ anh đã biết tình cảm của mình nên cảm thấy ghê tởm và tránh xa. "Người ta có thể chỉ muốn làm bạn với mày thôi, mày đã ảo tưởng đủ thứ rồi, tên ngốc này!" Cứ thế, khu phố dần mất đi tiếng cười của mặt trời nhỏ, ngày nào cậu cũng ủ dột cho đến khi, Minhyung một lần nữa xuất hiện.

Trong anh tái nhợt và hốc hác đi nhiều, hệt như vừa mới từ cõi chết trở lại. Haechan nghĩ mình điên rồi mới cảm thấy vui mừng khi anh đến đây. Bầu không khí bỗng dưng ngượng ngùng, chẳng ai nói với ai câu nào. May mà tiệm lúc đó có khách, Haechan giả vờ bận rộn trong khi mắt vẫn để ý đến anh. Minhyung cứ đứng thần ra đó, vo vê vạt áo. Trông anh thật mỏng manh, giống như bây giờ trời chỉ cần nổi gió mạnh một chút thôi, anh sẽ tan biến đi vậy. Đợi cho khách khứa đi hết, Minhyung mới ấp úng:

- Xin...xin lỗi. Tối hôm đó tôi đột nhiên có việc nên không thể đến.

Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu nhưng không hiểu sao lại truyền đến tai Haechan vô cùng chuẩn xác. Cậu mím môi lại, cố làm cho biểu cảm bình thường rồi lại xởi lởi như mọi hôm:

- Không sao, không sao. Cuộc hẹn cũng không quan trọng. Anh chứ lo việc đi, khi nào rảnh cứ ghé tiệm.

Haechan thoáng thấy Minhyung loé lên một chút tuyệt vọng trong ánh mắt nhưng rồi rất nhanh bị che dấu. Anh hơi lùi ra phía sau một chút, môi mấp máy:

- Vậy cho tôi mua một chiếc đĩa.

Đợi cho Haechan tìm một chiếc đĩa thích hợp, ánh mắt anh mới toát lên vẻ bi thương vô hạn, anh thì thầm:
- Lần cuối cùng.

Đã 1 tháng từ sau cái lần ấy, Minhyung không đến đây. Thật ra Haechan đã dự liệu hết rồi. Lúc trước cũng vậy, cậu cũng thích một người sau đó không cẩn thận để người ta phát hiện, kết cục là bị đẩy ra xa. Nhưng lần này, Haechan không hiểu sao lại có ý nghĩ anh có cùng cảm giác với cậu. Cậu đã bắt gặp anh lén lút nhìn mình với đôi mắt si mê vài lần, đôi mắt không bao giờ nói dối cả. Thế nên cậu mới bạo dạn, nhét những lá thư vào bao đĩa, để khi anh mở ra xem, anh sẽ đọc được nỗi lòng của cậu. Mỗi ngày anh đến đây, cậu đều trông ngóng biểu hiện nào đó khác lạ từ anh nhưng đều không có.

"Cũng may tiệm mình là tiệm đĩa CD duy nhất trong khu, thế nên anh ấy mới phải đến đây mỗi ngày và đối diện với tên đồng tính kinh tởm đem lòng thích anh ấy." Ngày nào tâm trí của Haechan cũng hiện lên những dòng khẳng định đó, nhìn biểu hiện nhát gừng của anh, cậu lại càng thêm chắc chắn.

Thế mà nghe cái hẹn của anh, cậu lại bùng lên một chút hi vọng, anh trông không có vẻ gì là tại cái nơi đẹp đẽ đến thế sẽ nói ra lời khinh miệt và xua đuổi, hoặc lịch sự hơn là yêu cầu cậu đừng thích anh nữa. Và rồi anh không đến, hẳn anh hối hận lắm vì lỡ hẹn cậu đến nơi thanh vắng như thế, sợ nhỡ đâu cậu lại bất chợt thổ lộ lòng mình để rồi anh không còn chỗ để mua đĩa về xem những bộ phim yêu thích nữa.

- Nè! Con có góp tiền không? - Haechan giật mình, trước mặt là cô tổ trưởng tổ dân phố. Cậu trưng ra gương mặt mờ mịt, cô mới thương tình giải thích.
- Chắc con mới tới nên không biết, Lee Minhyung, con trai nhà bà Lee đầu ngõ bị ung thư máu, mới qua đời tối qua trong bệnh viện, cũng trạc tuổi con. Tội nghiệp, một tháng cuối nó chỉ thoi thóp trong đó với đủ thứ máy móc, nghe nói có trốn ra gặp ai đó, lúc trở về bệnh tình nghiêm trọng hơn.

Haechan không thể nghe thấy gì nữa, tai cậu ù đi. Đôi chân cậu theo quán tính mà bước tới ngôi nhà giương cờ đen ở đầu ngõ. Đúng là nhà của anh: ngôi nhà có dàn hoa tím rất đẹp, cũng là nơi cậu gặp anh lần đầu.

Haechan vô thức bước vào căn nhà, là một ngôi nhà kiểu cổ đơn sơ, mẹ anh đang đón khách khứa, hốc mắt sưng đỏ, hẳn là mấy tháng qua, bà đã khóc đến cạn nước mắt.

Haechan quá đau đớn để cất thành lời, trái tim cậu như bị ai xoắn lấy đến độ hít thở không thông. Nước mắt không kiểm soát được rơi đầy mặt, đôi chân không còn giữ được sức nặng của cơ thể mà sụp xuống. Mẹ của Minhyung trông thấy cậu đã nhận ra ngay, bà nhờ một họ hàng khác tiếp khách còn mình tiến về chỗ cậu.

- Bác muốn cho con xem cái này.

Trên gác lửng là căn phòng của Minhyung, sạch sẽ và giản dị như chính con người anh vậy. Trên kệ là sách và một chồng đĩa CD có đến 50 cái. Haechan lại một lần nữa nấc lên khi cậu lại gần xem: chưa có một cái đĩa nào được mở cả. Lúc bấy giờ cậu mới nhận ra, trong căn nhà tuềnh toàng của anh, không có lấy một chiếc TV nào, anh chỉ đến mua đĩa để được gặp cậu, được nói thêm với cậu vài câu. Anh nào đâu biết chỉ cần mở chiếc đĩa ra thôi, trong đó là lá thứ tình chất chứa những tình cảm luôn thổn thức muốn được đáp lại của mặt trời nhỏ anh luôn tôn thờ.

- Bác biết nó luôn mua đĩa ở chỗ con, lần nào trở về với chiếc đĩa CD trong tay, nó cũng trông rất vui vẻ. - Bà thở dài, tuyến lệ hình như đã hoạt động trở lại, nước mắt lại tuôn lã chã. - Đó là nụ cười hạnh phúc nhất bác thấy được trong suốt 10 năm chiến đấu với căn bệnh này của nó.

Haechan ngồi bệch xuống sàn. Quá nhiều sự kiện diễn đến cùng một lúc khiến não cậu không thể nào chấp nhận nổi. Cậu bắt đầu gào khóc như kẻ điên, nhớ đến cái đêm anh dũng cảm đưa ra lời hò hẹn.

- Vậy...cái đêm cách đây hơn một tháng...
- Đó là đêm nó chuẩn bị đi đâu đó, bác đoán là đi gặp con. Nhưng chưa ra đến cửa, bệnh tình đột nhiên trở nặng, nó phải đi cấp cứu. - Mẹ Minhyung bắt đầu nức nở nhiều hơn, đứa con tội nghiệp của bà thậm chí chưa kịp thổ lộ lòng mình trước khi qua đời quá sớm. - Thế mà trong cơn mê, nó vẫn đòi đi tìm con, chỉ là bác quá lo mà quên không báo để con biết...

Haechan bắt đầu tự tát chính mình, có thế cậu mới tỉnh ra, mới tạm thôi dằn vặt bản thân khi anh đến tìm gặp lần cuối. Cậu cảm giác nếu như lúc đó, cậu chỉ một chút thôi nhận thấy sự khác thường của anh mà gặng hỏi, mọi chuyện đã không thế này.

Mẹ của Minhyung xuống lầu, nhường lại không gian riêng cho cậu. Haechan bắt đầu đi vòng quanh, đâu đâu cũng có dấu vết của anh. Chiếc áo quen thuộc anh vẫn mặc khi đến tiệm, chiếc nón anh vẫn luôn đội vì xạ trị rụng hết tóc, anh phải che lại. Nhận ra những chi tiết đó chỉ khiến Haechan thêm đau lòng. Anh ra đi mà không biết cậu cũng yêu anh. Hẳn anh cũng ôm ấp những tâm tư, sợ cậu không thích, sợ cậu cũng xa lánh mình khi biết chuyện. Nếu hai người dẹp những sợ hãi đó qua một bên, hẳn họ đã dành cho nhau những tình cảm đặc biệt mà mình ấp ủ, dù cho chỉ vài tháng ngắn ngủi đi chăng nữa.

Haechan bỗng chú ý đến một góc giấy bị kẹp ở ngăn kéo. Cậu mở ngăn kéo ra: là một bức thư rất ngắn, có lẽ đã bị vò nát rồi vuốt thẳng lại. Mặt kia có ghi tên Haechan rất to. Cậu cầm lên, nét chữ nắn nót rất đẹp, là một bài thơ:

"Tôi yêu em như yêu màu nắng
Như biển xanh và tinh tú trên trời
Dẫu tim tôi tan vỡ thành muôn mảnh,
Tôi vẫn yêu em nhiều lắm, em ơi!"

Haechan dành ra cả buổi chiều chỉ để quanh quẩn trong căn phòng của Minhyung. Đến tối, khi khách khứa đã thưa dần, Haechan mới xuống khỏi căn gác. Xác Minhyung vẫn nằm trong bệnh viện và sẽ được đem đi thiêu. Cậu chỉ có thể nhìn bức ảnh chụp của anh rồi thì thầm những lời tỏ tình cậu đã luyện tập hàng nghìn lần. Đến khi vị khách cuối cùng rời đi, Haechan mới đứng dậy, đi về phía người đàn bà khốn khổ vừa mất đi con trai.

- Nếu bác cho phép...cháu sẽ thay anh ấy làm con trai bác.

Và bà Lee, sau tiếng nức nở nghẹn ngào đã ôn chầm lấy cậu, khẽ gật đầu.

Lâu lâu mới thử sức viết mấy cái buồn buồn, deep deep nhưng văn phong không đủ giỏi; thấy vẫn không đủ cảm động😭 Bài thơ tui tự sáng tác đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com