Chương 32. Em ngốc
"Bác ạ." Lee Minhyung cúi chào mẹ Lee ở trước cửa. Khác với hai lần gặp trước, lần này hắn không còn đến với tư cách thủ trưởng của Lee Donghyuck nữa, thế nên lưng của hắn cũng bớt thẳng đi nhiều.
Hắn cảm thấy tội lỗi giống như bản thân cậu dắt cậu vào một con đường vòng.
Mẹ Lee nhìn Lee Minhyung đằng sau Lee Donghyuck, bà hơi mỉm cười nhợt nhạt. "Ừm, hai đứa về rồi à. Vào đi."
Trực giác của bà đã đúng.
Lần đầu tiên Lee Minhyung đến nhà bà đã cảm thấy không đúng lắm, đến lần thứ hai hắn đến để làm việc xác minh lý lịch của chồng cũ bà, bà cũng cảm thấy càng kỳ lạ. Giống như là, đáng lẽ mục đích chính phải là để hỏi về chuyện chồng cũ của bà, thế nhưng câu chuyện quanh đi quẩn lại đều luôn tập trung vào Lee Donghyuck.
Hơn nữa cảm giác khi đứa nhỏ này nói về Lee Donghyuck, mắt luôn khẽ sáng lên một chút. Vẻ mặt cũng bớt đi vẻ tàn bạo và điên cuồng thường ngày.
Đã lâu hai mẹ con Lee Donghyuck chưa nói chuyện với nhau vậy nên không khí có chút ngượng ngùng. Lee Minhyung đặt giỏ hoa quả lên bàn, sau đó nhanh chóng lủi vào bếp để lại không gian riêng cho hai người.
"Mẹ vẫn khỏe chứ? Dạo này mẹ còn đi bán bánh không ạ?"
Lee Donghyuck kéo mẹ xuống ghế ngồi, thật ra cậu vẫn còn những sự bài xích nhất định đối với những sự kiện trong quá khứ, thế nhưng cậu một chút cũng không trách bà.
Chỉ là cảm thấy đau lòng một chút thôi.
Mẹ Lee nắm lấy tay Lee Donghyuck, cuối cùng bà bật khóc, "Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con."
Lee Donghyuck cũng hoe đỏ mắt, cậu vỗ vỗ vào lưng bà, nhỏ giọng nói. "Là con phải xin lỗi mẹ mới đúng."
Vì con sẽ không thể sống cuộc đời như mẹ mong muốn, không thể mang cho mẹ một đứa cháu nhỏ.
Là cậu có lỗi mới phải.
Mẹ Lee vẫn sụt sùi. "Có bữa mẹ đã từng nói chuyện với khách hàng về chuyện của gia đình mình."
Lee Donghyuck vừa vỗ lưng bà vừa tiếp tục lắng nghe.
"Có người khuyên mẹ nên tìm bác sĩ chữa bệnh cho con. Lúc đó mẹ cảm thấy rất khó chịu, lúc đó mẹ mới biết thì ra trong sâu thẳm mẹ vẫn biết đó không phải là bệnh."
Đồng tính không phải là bệnh.
"Sau đó lại có người nói, con trẻ có phúc phần của con trẻ, chỉ cần chúng có thể sống vui vẻ và hạnh phúc là được rồi. Lúc đó mẹ suy nghĩ rất lâu. Là mẹ có lỗi với con, đã không thể cho con một ngày vui vẻ từ tấm bé, đến lớn lên cũng muốn bắt ép con từ bỏ con người của chính mình, ép con đi theo một con đường mà mẹ cho là hạnh phúc."
"Được rồi." Lee Donghyuck nhợt nhạt cười. "Mẹ đừng nói về chuyện đó nữa, chẳng phải bây giờ con đã dần dần chạm tay vào hạnh phúc rồi đó sao? Hiện tại con sống rất tốt, mẹ đừng lo."
Mẹ Lee lau lau nước mắt, "Ừ, ừ."
Cậu lau lau nước mắt cho bà, sau đó cũng nhanh chóng đứng dậy. "Con đi vào bếp xem Minhyung một chút, chắc ảnh đang loay hoay gọt quả mất rồi."
Vừa vào bếp, Lee Donghyuck đã thấy Lee Minhyung luống cuống đứng ở đó, hắn thấy cậu đi vào liền giơ hai tay lên, hắn thì thầm nói. "Anh không nghe thấy gì cả."
Lee Donghyuck phì cười, thế nhưng khóe mắt hoe đỏ đã bán đứng tâm trạng cậu. Lee Minhyung thấy vậy nhanh chóng ôm Lee Donghyuck vào lòng, cuống quít xoa má cậu. "Sao thế bảo bối, sao lại thành cái dạng này rồi."
Cậu rất muốn khóc. Cảm xúc trong cậu rất lẫn lộn. Thấy mẹ khóc cậu rất buồn, thế nhưng cũng rất cảm động vì bà đã hiểu cho mình.
"Muốn khóc cứ khóc." Người nọ ôm đầu cậu vùi vào lòng hắn.
Lee Donghyuck không kìm nữa, cậu túm chặt lấy áo của Lee Minhyung mà khóc lớn. Người nọ không nói gì, chỉ có một tay ôm chặt cậu, một tay liên tục vuốt tóc cậu thay cho lời an ủi. Hắn thở dài. "Em ngốc."
***
"Vụ án kia thế nào rồi hả con?" Mẹ Lee vừa gắp một miếng thức ăn vào bát Lee Minhyung vừa hỏi. Lee Donghyuck còn đang không biết mẹ Lee nói về vấn đề gì thì Lee Minhyung đã nói. "Vẫn đang tạm giam để điều tra ạ, thực ra con biết có thể mọi người cảm thấy việc đi tù rất đáng sợ. Nhưng nếu xét trên khịa cạnh khác, ba Lee có thể tránh được các bên liên tục đòi nợ, cũng có thể chuyên tâm cai nghiện. Sẽ tốt hơn ở ngoài nhiều lắm."
Nói về ba Lee, không khí cũng trầm đi ít nhiều.
Lee Donghyuck cố gắng lái sang chủ đề khác để thay đổi không khí, thế nhưng một lúc sau mẹ Lee lại hỏi. "Vậy gia đình con biết chuyện chưa?"
"Dạ? Chuyện của con với Donghyuck ấy ạ?" Lee Minhyung đang bóc tôm cho Lee Donghyuck, không khỏi ngẩn người. "Đã biết rồi ạ."
"Vậy...thái độ của bọn họ thế nào?"
"Không phản đối ạ."
"Thật sao?" Mẹ Lee bán tín bán nghi mà nói, thật ra với gia đình đơn giản chỉ có một mình bà, bà đã vô cùng khó chấp nhận. Gia đình Lee Minhyung có thể nói là danh gia vọng tộc, sao có thể nói chấp nhận là chấp nhận.
"Thật ạ." Hắn để phần tôm vừa mới bóc vào bát Lee Donghyuck, lại lấy thêm một con nữa toan bóc cho mẹ Lee. "Gia đình con còn muốn Donghyuck về nhà ăn cơm một chuyến, nhưng sau đó con từ chối rồi."
"Có sao?" Lee Donghyuck vốn đang muốn làm người tàng hình, đột nhiên lại nghe tới câu chuyện cậu chưa từng nghe liền tò mò mà hỏi.
Lee Minhyung nhịn cười. "Ừm, nhưng anh cảm thấy em chưa sẵn sàng nên từ chối rồi."
Mẹ Lee thở phào. "Thế thì tốt, thế thì tốt rồi."
Lee Minhyung tủm tỉm, hắn đưa con tôm đã bóc vào trong bát mẹ Lee. "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không để em ấy chịu thiệt đâu."
"Anh gọi bậy cái gì đó?" Lee Donghyuck có chút choáng váng.
Mẹ Lee còn choáng váng hơn, dù sao bà cũng chưa từng tiếp xúc sâu với Lee Minhyung, thế nên vẫn chưa rõ người nọ mặt dày như thế nào. Lee Minhyung vẫn tủm tỉm, "Con đường đột quá, con gọi mẹ là mẹ được không ạ? Mẹ của Donghyuck cũng như là mẹ của con mà."
Lee Donghyuck véo tay Lee Minhyung dưới gầm bàn, hắn kêu nhẹ một tiếng, thế nhưng trên mặt vẫn bảo trì bộ dáng cười mỉm đầy tiêu chuẩn. "Được không ạ?"
"Ừ, ừ. Haha." Mẹ Lee qua quít mà nói, bà có hơi bối rối, thế nhưng sâu bên trong cũng cảm thấy khá vui vẻ.
Một bữa ăn cứ anh một câu, tôi một câu như vậy mà trôi qua.
__
+- sắp đến hồi kết rùi :")
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com