Chương 9
Cả ngày hôm nay, Lee Minhyung dường như tâm trạng không được tốt.
Dù lúc làm việc vẫn tỏ ra chuyên nghiệp, chào hỏi mọi người như thường lệ, nhưng tôi để ý thấy vài lần anh lén kéo chiếc cà vạt ra rồi thắt lại ngay ngắn.
Chắc chắn anh ấy đang khó chịu rồi.
Buổi trưa, cả hai về khách sạn nghỉ ngơi.
Ban tổ chức đặt cho tôi và Lee Minhyung một phòng tổng thống. Vừa bước vào cửa, anh đã thả người lên sofa, tháo phăng cà vạt ném sang một bên.
Tôi rót ly nước ấm đặt trước mặt anh khi đang cúi xuống. Đúng lúc định đứng dậy, Lee Minhyung đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
"Trợ lý Lee." Ánh mắt anh nghiêm túc hướng về phía tôi. "Tôi có yêu cầu này."
Tôi ngơ ngác nhìn. Là trợ lý, hỏi thẳng thừng thế thì là gì?
"Hửm? Cần tôi làm gì thế?"
"Cậu cho tôi ngửi mùi trên người một chút được không?"
Giọng trầm khàn mà nghiêm túc của anh làm lòng tôi dậy sóng. Trấn tĩnh lại, cố tỏ vẻ bình thản, tiếp tục nghe anh phân trần:
"Từ ngày phân hoá thành Enigma, khứu giác tôi trở nên quá nhạy. Hội trường lại đông người, đủ thứ mùi tin tức tố lẫn lộn khiến cơ thể tôi cực kỳ khó chịu."
"Nhưng mùi của trợ lý Lee lại làm tôi dễ chịu lạ lùng."
Nói câu này xong, chính Minhyung cũng tỏ vẻ ngơ ngác. Bản thân tôi thì ngầm hiểu...
Mùi hương của tôi chưa từng thay đổi. Lời nói dối về sữa tắm sáng nay thật vớ vẩn. Loại nước hoa nào có thể át được mùi tin tức tố? Chắc chắn lý do anh cuồng mùi hương trên người tôi chẳng qua là hiệu ứng tạm thời sau lần đánh dấu trước, dù bản thân anh ta vẫn chưa hay biết.
"Chắc mùi bạc hà trên người tôi làm anh dễ chịu thôi."
Tôi đưa ra lời giải thích nghe có lý rồi chống chế: "Tổng giám đốc, EA thụ thụ bất thân, như vậy không tiện."
Giọng Minhyung thoáng thất vọng: "Đeo khóa hàm cũng không được sao?"
Tôi lắc đầu dứt khoát: "Không tốt. Hay tôi đi mua hương chocolate cho anh?"
Anh bóp thái dương thở dài: "Được, thử vậy xem."
Tất nhiên chẳng có phương án thay thế nào khả thi.
Nguyên buổi chiều, Minhyung bứt rứt theo bản năng, kè kè bám lấy tôi. Ngay cả khi tôi định đi vệ sinh, anh cũng tự nhiên đề nghị đi cùng.
Biểu cảm của anh hoàn toàn bình thản, dường như không hề có ý quấn lấy tôi nhưng thực tế là, anh đang quấn lấy tôi.
Vài ngày trước, vốn dĩ Lee Minhyung phải đến viện nghiên cứu tin tức tố để rút bớt lượng tin tức tố dư thừa trong cơ thể ra. Nhưng vì công việc quá bận rộn, anh bảo tôi dời lịch lại vài ngày, sắp xếp vào sau chuyến công tác lần này.
Lúc đó tôi còn nghĩ chậm một tuần chắc cũng không ảnh hưởng gì lớn. Bây giờ xem ra... quả nhiên không thể có tâm lý may mắn được.
Nhà nghiên cứu nói đúng, nếu một Enigma không có bạn đời lâu dài, cuộc sống thực sự sẽ khá rắc rối.
Tôi không nhịn được mà hỏi Lee Minhyung về chuyện này.
Anh nhướng mày, giọng điệu hơi có chút ý cười: "Cậu đang khuyên tôi nên yêu đương à?"
Tôi bình thản đáp: "Cũng không phải là không thể cân nhắc."
Dường như anh không vui lắm, chỉ lạnh nhạt buông một câu:
"Tạm thời tôi không có hứng thú với chuyện này."
Sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com