01.
Con chuột được di chuyển loạn xạ theo nhịp độ của trò chơi trên máy tính, kế bên là lon cola đã được vơi đi một nửa, chứng tỏ cuộc chiến trong thế giới ảo kia đã kéo dài khá lâu. Một thiếu niên với mái tóc đen, trên người mặc bộ đồng phục của học sinh cuối cấp, cậu đang chăm chú theo dõi từng chuyển động của nhân vật trong game, là thể loại chiến đấu sinh tồn, trên đầu còn đeo thêm một chiếc tai nghe chụp tai, giúp cậu đắm chìm trong âm thanh của trận đấu. Tay trái cậu liên tục bấm nút di chuyển qua lại để tránh những viên đạn từ phía địch, trong khi tay phải ấn mở ống nhòm trên khẩu súng, cố gắng nhìn rõ hơn tình hình xung quanh.
"Yah Jaemin, mày ném smoke(*) về phía trước giúp tao với, tao hết mất rồi." Donghyuck nói vào chiếc mic gắn trên tai nghe, dù thực tế cậu và người bạn thân trời đánh của mình đang ngồi ngay bên cạnh.
"Này này Jeno, hướng nhà Doremon(*) có một team bên trong đấy." Cậu nhóc tóc trắng, Na Jaemin, vừa ném cho Donghyuck một quả smoke vừa thông báo với một người bạn khác, Lee Jeno ngồi bên trái mình, cũng mặc bộ đồng phục học sinh giống nhau. Cuộc chiến trong game vẫn tiếp diễn, nhưng không khí đầy hào hứng giữa họ khiến mọi áp lực đều tan biến.
Lúc này trên màn hình hiển thị số người sống sót còn lại là bảy người sống sót, trong đó ba người bọn họ là một đội. Tình hình lúc này trong game trở nên căng thẳng khi đội kia lại đang camp(*) ngay bên trong vùng an toàn, khiến cho ba người bọn họ ở ngoài vòng bo gặp khó khăn trong việc tấn công.
"Tao hạ được một rồi đấy!" Donghyuck bỗng lên tiếng, giọng đầy phấn khích ngay khi vừa headshot một tên trên sân thượng bằng khẩu AWM với scope(*) 8x. Đối với nhiều người chơi sử dụng súng bắn tỉa, việc điều khiển độ giật của súng có thể là một thử thách, nhưng với Donghyuck lại cực kì dễ dàng để hạ đối thủ bằng một viên. "Hai mày lên công(*) đi, tao đằng sau yểm trợ."
Cảm giác hồi hộp và adrenaline dâng trào trong người khiến cậu không thể ngồi yên. Bằng một tay, cậu giữ chặt chuột, còn tay kia nhanh chóng điều chỉnh ống ngắm, sẵn sàng chờ đợi mục tiêu tiếp theo xuất hiện. Các mối đe dọa từ phía đội kia càng lúc càng gần, và với sự quyết tâm cao độ, cả ba người cùng nhau chuẩn bị cho màn tấn công cuối cùng.
Vừa dứt lời định di chuyển nhân vật tiến tới, chiếc điện thoại nằm cạnh tay cầm chuột của Donghyuck bỗng sáng lên vài dòng tin nhắn từ một liên hệ mà cậu không ưa một chút nào. Những chữ cái nhảy múa trên màn hình khiến cậu cảm thấy khó chịu.
"Em đang ở đâu vậy?"
"Có đang học thêm đàng hoàng không đấy?"
"Không trả lời tin nhắn là đang bận học à?"
"Donghyuck, đừng để tôi gọi cho giáo viên dạy thêm của em."
Mỗi tin nhắn như một nhát dao đâm vào sự tập trung của cậu, khiến cậu chợt mất hứng thú với trò chơi. Donghyuck thở dài, cảm giác bực bội dâng lên trong lòng.
"Xì, đúng là phiền thiệt." Cậu cầm điện thoại lên, đọc từng dòng mà quên mất mình đang ở thời điểm gây cấn của trận đấu.
"Yah Donghyuck! Mày đang làm gì vậy? Sao lại đứng đó thế? Tao với Jeno bị knockout rồi này, còn mày thôi đấy!"
Nghe tiếng gọi của bạn mình qua tai nghe, cậu mau chóng để điện thoại xuống, lơ đi dòng tin nhắn kia rồi quay lại trận đấu. Ngay khi mở cửa bước vào nhà Doremon, cậu không kịp chuẩn bị thì đã bị tên địch núp sau cửa bắn liên tục vào người, khiến cậu không kịp trở tay và bị knockout. Trên màn hình, dòng chữ "Top 2" hiện lên cùng với số người bị cậu bắn hạ trước đó.
"Này! Mất cái top một rồi kìa." Jaemin tức giận tháo tai nghe, quay sang mắng Donghyuck. "Mày như vậy sao tới được mùa giải đây? Mùa sau khó lắm đấy."
Sự châm chọc của Jaemin khiến cậu cảm thấy hối hận, nhưng Donghyuck chỉ biết thở dài.
"Thôi bỏ qua đi." Cậu nhóc tóc đen sau lưng Jaemin nghiêng người nói, giọng điệu bình thản nhưng vẫn giữ được sự vui vẻ.
"Xin lỗi nha. Nãy bị muỗi cắn nên bận gãi, tay không cầm kịp chuột." Cậu cười nói với Jaemin, cố gắng xoa dịu không khí căng thẳng sau trận thua vừa rồi.
"Haiz, mùa sau mà rinh được giải về là nhiều tiền lắm đấy, phần thưởng nghe đâu tới mấy chục won lận." Jaemin che miệng lại nói nhỏ với hai người bạn, mắt liếc qua xung quanh như thể sợ sẽ có ai đó đang chơi game nghe thấy lời mình.
"Mấy chục thôi mà, có nhiều gì đâu." Donghyuck bĩu môi nói lại, không thấy hứng thú với số tiền thưởng đó.
"Mà này, ông chú kia nhắn cho mày đúng không? Ông ý còn thích mày à?" Nhóc Jaemin vừa hỏi vừa đưa hai tay lên dựa vào miếng kính chắn giữa cả hai, cùng với đó là khuôn miệng trên mặt nhóc cười giãn ra trông rất đáng sợ.
"Mày nói gì vậy? Đúng là nực cười, ông chú đó hết thích tao rồi."
"Phải không đấy?" Jeno hỏi lại cậu rồi nhướng mày chỉ tay về chiếc điện thoại trong tay Donghyuck đang hiện cuộc gọi tới từ liên hệ tên 'Chú Minhyung'.
"Ôi mẹ ơi, sao lại gọi luôn vậy trời? Này, ba tụi mình là đang trốn học thêm đấy! Nếu ông chú đấy biết tao trốn đi net chắc tao tèo luôn mất." Cậu hoảng hốt nói với hai người bạn của mình, sắc mặt chuyển sang lo lắng.
"Thì sao chứ? Có mày bị phụ huynh gọi bắt quả tang thôi, bọn tao thì chỉ mới nghỉ có năm buổi, còn mày nghỉ tận mười lăm buổi rồi đấy." Jeno nói Donghyuck.
Cảm giác hồi hộp dâng lên trong lòng Donghyuck khi tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, cậu không biết nên trả lời hay không. Mỗi giây trôi qua như thể kéo dài thêm nỗi lo sợ, và trong đầu cậu chỉ nghĩ đến những hậu quả nếu như ông chú kia phát hiện ra sự thật.
"Tụi mày không giúp tao thêm lần nữa được hả?"
"Thôi, lần này tự xử đi mày, tụi này về đây, bai~" Jaemin khoác tay Jeno trong khi cậu nhóc kia cầm balo cả hai lên rồi tạm biệt Donghyuck đi ra khỏi tiệm net.
Lúc này cậu tiếc nuối nhìn về phía hai người bọn họ vì lần này phải đối mặt một mình với ông chú khó tính kia, cuộc gọi vừa rồi cậu không vội bắt máy mà để đó cho nó tự ngắt, bản thân thì quay qua lướt mạng trên chiếc máy tính màn hình to kia. Đâu đó vài tiếng trôi qua, chiếc điện thoại ấy lại sáng lên.
Chú Minhyung vừa gửi một hình ảnh.
Là một tấm hình chụp từ xa, người trong hình không ai khác chính là cậu, ngồi gần góc tường với chỏm tóc đen nhô lên qua chiếc máy tính trước mặt, Donghyuck bất giác ngó đầu lên muốn tìm thử xem người chụp đang đứng ở đâu, hóa ra ông chú ấy đang đứng gần cửa ngay quầy phục vụ. Một dòng tin nhắn nữa lại hiện lên khiến cậu bực mình trước thái độ của người này.
"Em mau bước ra đây nếu không muốn tôi đi vào bế ra."
Nếu không làm theo chắc chắn ông chú này sẽ thật sự vào bế Donghyuck ra nên cậu chỉ đành hậm hực đeo balo lên, rời khỏi chỗ ngồi rồi bước tới quầy phục vụ.
Minhyung ngay khi thấy nhóc con, lông mày hải âu trên mặt anh vẫn chưa giãn ra, ánh mắt chăm chú theo dõi từng động tác của cậu, móc ra trong túi quần chiếc điện thoại vừa cất vào, tay thuần phục bấm vào app ngân hàng để chuyển khoản số tiền thuê máy ở đây rồi toan bước đi không thèm nhìn mặt Minhyung, còn anh thì đi theo sau cậu rời khỏi tiệm net.
"Em lại trốn học thêm đấy à?" Vừa bước đi đằng sau vừa hỏi Donghyuck, cậu im lặng không trả lời, chỉ mở cửa xe rồi ngồi thẳng vào ghế phụ, anh cũng không mong chờ gì mấy vào việc cậu sẽ trả lời anh vì đây cũng không phải lần đầu tiên nhóc hư này trốn học thêm cùng với đám bạn để đi chơi net.
Minhyung cũng mở cửa xe mà ngồi vào ghế lái, nhìn về phía Donghyuck rồi chồm người qua để kéo dây an toàn giúp cậu.
"Nè chú đang làm gì vậy?" Cậu bất ngờ lên tiếng đồng thời lùi đầu lại một chút khi thấy chú tự dưng chồm người về phía mình mà không báo trước.
"Làm gì là làm gì? Tôi đang định kéo dây an toàn cho em thôi mà."
Minhyung đáp, rồi lại nhoài người tới lần nữa để nắm lấy sợi dây cắm xuống chỗ dưới ghế cậu. Một tay anh xoay chìa khóa gạt cần số, tay kia cầm bánh lái đánh một vòng điêu luyện rời khỏi con phố.
"Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi à?" Anh hỏi, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào con đường phía trước, không quay sang nhìn cậu.
"Lúc nào chứ?" Cậu quay qua nhìn anh.
"Vừa rồi đấy. Tôi chỉ chồm người tới tí mà em rụt cổ lại y như rùa, trông em lúc nãy nhìn đáng yêu lắm." Minhyung không ngần ngại thốt ra những lời đó, bởi Donghyuck đã biết rõ anh thích cậu, nên việc giấu diếm là không cần thiết.
"Chú làm sao vậy? Làm việc nhiều quá chú bị ấm đầu à, từ ngày mẹ em bảo chú thích em là chú liền cứ thế mà nói ra những lời này à?" Cậu hỏi lại, vẻ ngạc nhiên.
"Có làm sao đâu? Tôi thích em là thật mà, cho dù bây giờ em quậy phá như nào thì tôi vẫn thích em thôi."
"Nho nhù nhây nhờ nhem nhậy nhá như nhào nhì nhôi nhũng nhích nhem nhôi." Donghyuck bĩu môi nhái lại lời anh, khiến Minhyung không kìm nổi mà cười phá lên, nói em dễ thương.
"Sao chú lại cười em? Với cả em không cho chú nói em dễ thương nữa!" Donghyuck quay qua nhìn anh, chu môi và xù lông lên như một chú gấu con. Hình ảnh đó càng khiến Minhyung muốn mau chóng ôm cậu vào lòng và hôn lên đôi môi chúm chím ấy.
"Vậy em muốn tôi nói em như nào khi em suốt ngày làm mấy hành động rõ đáng yêu như thế?" Anh đáp lại, ánh mắt sáng lên đầy trìu mến.
"Đừng nói mấy lời đó là được! Nếu chú còn nói em sẽ trốn học đi net đấy."
Cậu mạnh miệng trả lời lại anh, tự tin nghĩ rằng câu nói này sẽ khiến chú im lặng để tập trung lái xe. Nhưng ai có ngờ...
Beta: 16/05/2025
________________________
Dưới đây là giải nghĩa một vài từ có (*) trong tựa game PUBG tui sử dụng trong fic
Camp(*): Ngồi im một vị trí và phòng thủ.
Smoke(*): Quả khói trong PUBG.
Công(*): Tấn công.
Scope(*): Ống ngắm / nòng ngắm, vd: Scope holo, 2x, 4x, 8x,...v..v...
Nhà Doremon(*):
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com