Chương 16
Nhân Tuấn sau khi ăn hết ba chén chè hạt sen thì xoa xoa cái bụng căng tròn, hai mắt bắt đầu díp lại vì buồn ngủ. Đông Hách vừa dọn dẹp, vừa mắng yêu:
"Thế tử ăn nhiều chè thế này thì lát làm sao ăn tối chứ?" Không thấy nó trả lời, cậu bèn quay lại nhìn thì thấy nó đã ngủ từ bao giờ. Đông Hách cười cười lắc đầu, ôm nó đặt lên giường, rồi cầm quạt quạt cho đến khi cậu nghe tiếng thở đều đều của Thế tử.
Đông Hách bước ra ngoài, bầu trời đã bắt đầu xâm xẩm tối, vầng trăng hơi khuyết đã lên trên bầu trời cùng chòm sao Đại Hùng đã xuất hiện ở vùng trời Đông Bắc. Cậu rút mảnh ngọc bội ra, ngắm nghía rồi áp nó vào lồng ngực mình, để nó tiếp xúc với trái tim đang đập mạnh mẽ của cậu. Đông Hách không biết đối với Mân Hanh, mình có vị trí gì trong lòng y, có chăng chỉ là một tên nô tài thôi có phải không? Trong đầu cậu chợt vang lên tiếng nói của Nghệ Lâm khi xưa: " Phụ thân ta cũng bảo sau này lớn lên, ta sẽ được đường đường chính chính gả cho huynh ấy. Ngươi có thấy chúng ta đẹp đôi không?" Trái tim cậu khẽ nhói lên một cái. Đừng nghĩ nhiều nữa, người đó đường đường là Đông cung Thái tử, còn mình chỉ là một tên nô tài nơi xó cửa, ngay từ khi sinh ra đã không cùng một vị thế với nhau rồi.
Đông Hách mất một đêm thở dài, đến gần sáng mới chợp mắt được một chút, đến lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên trên đỉnh đầu. Cậu hoảng hốt bật dậy, chân nọ ríu vào chân kia, ngón chân đập vào chân giường khiến cậu nhăn mặt đau đớn, cà nhắc bước ra khỏi phòng.
Khoảng sân rộng lớn, phủ nắng như một miếng bánh phủ mật vàng rực rỡ. Dưới mái hiên, Thế tử đang ngồi chăm chú luyện chữ, bên cạnh nó, Mân Hanh đang chăm chú đọc sách, gương mặt y nghiêng nghiêng, đẹp như một bức bích họa. Cậu ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng ấy rồi thấy y ngẩng lên nhìn mình, ngay lập tức gương mặt cậu trở nên nóng bừng, vội vàng quay đi.
Mân Hanh mỉm cười, úp cuốn sách xuống bàn, nói với Thế tử: "Viết tiếp đi, lát ta sẽ kiểm tra." Thế tử bĩu môi, tay cứ di di từng nét trên giấy trắng. Thực muốn đi chơi mà. Mân Hanh bước đến bên cậu, dịu dàng hỏi: "Đã dậy rồi à?" Đông Hách nhìn xuống đất: "Sao... sao Thái tử lại ở đây?" Mân Hanh vặn lại: "Tại sao ta không thể ở đây?" Đông Hách cảm thấy mình thật ngốc, bèn lúng túng lách qua người y, nói: "Nô tài phải đi dọn dẹp." Nhưng y đã nhanh chóng nắm lấy tay cậu: "Hôm nay không cần." Mân Hanh cũng không biết vì sao mình lại như vậy, chỉ là y muốn nhìn thấy cậu, muốn ở bên cậu dù chỉ một chút thôi.
Liên tục một tuần lễ, y thường xuyên lui tới chỗ của Thái hậu, khiến ngay cả Thái hậu cũng thấy ngạc nhiên. Chỉ cần y không bận nơi Hoàng thượng thì y sẽ cắm rễ ở đó đến hơn nửa ngày, lần nào cũng lấy lí do nhớ Thái hậu nên lui đến chơi. Đông Hách thường xuyên chạm mặt y mà vẫn cứ như lần đầu gặp, trái tim lúc nào cũng đập rộn lên. Y thường ngồi xem cậu làm việc, khi thì giặt giũ, khi thì quét sân, đôi mắt chưa bao giờ rời khỏi thân hình nhỏ bé kia. Y chỉ biết dạo gần đây, việc đầu tiên y nghĩ đến khi thức dậy là mong được nhìn thấy cậu dù hai người chẳng nói chuyện với nhau là bao.
---------
Nhân Tuấn chạy từ chỗ mấy cung nữ về, lập tức đến tìm Đông Hách. Cậu đang ngồi nghỉ một chút, lại lôi miếng ngọc bội ra ngắm thì bị Thế tử nhảy vào lòng, có chút mất thăng bằng. Đông Hách véo nhẹ cặp má của nó, nói: "Thế tử nghịch quá." Nhân Tuấn ngậm chiếc kẹo hồ lô, lúng búng nói: "Ta vừa nghe được một chuyện kinh thiên động địa!" Đông Hách che miệng cười, đứa trẻ này học đâu ra lắm thành ngữ vậy chứ? Cậu hỏi hùa theo: "Chuyện gì mà nghe đáng sợ vậy?" Nhân Tuấn ghé sát tai cậu, thì thầm: "Ở Lạc Hoa cung có ma..." Đông Hách nhăn mặt: "Trời ạ, người nghe cái đó ở đâu vậy?"
Nhân Tuấn khua khua tay: "Ngươi không tin ta à?" Cậu bật cười: "Không có bằng chứng, sao nô tài tin người được?" Nhân Tuấn suy nghĩ một hồi, thấy trời đã chuyển tối, bèn nói: "Vậy ta sẽ chứng minh cho ngươi xem." Nói rồi nó nhảy xuống khỏi lòng cậu, kéo tay cậu đi.
"Từ... từ từ đã Thế tử." Đông Hách với lấy chiếc đèn lồng, thắp lửa rồi đi theo bước chân của Nhân Tuấn. Trong lòng cậu cảm thấy buồn cười vị Thế tử trẻ con này, đi tin mấy lời bịa đặt của các cung nữ rảnh rỗi lắm chuyện trong cung, đi theo nó để nó vui lòng cũng chẳng mất gì. Vậy là hai bóng người một lớn, một nhỏ kéo nhau tiến về phía Lạc Hoa cung.
Bóng tối như một cái lồng kín đen đặc được xé rách bởi ngọn đèn mờ ảo tỏa ra từ chiếc đèn lồng của Đông Hách. Lạc Hoa cung đã bỏ hoang từ lâu, nghe nói trước kia có một vị Chiêu hoa ở tại đây nhưng dần dần bị thất sủng, sau đó bà ta qua đời trong cô tịch mà không ai biết, mãi đến khi có người ngửi thấy mùi hôi phát ra ở đây thì mới phát hiện bà ta đã qua đời từ lâu, cơ thể đã bắt đầu mục rữa. Đông Hách thoáng rùng mình nhưng lập tức tự trấn an mình. Trên đời làm gì có ma chứ!
Lạc Hoa cung phủ đầy cỏ xanh, những gốc cây ẩm ướt mọc rêu trơn nhầy, ếch nhái kêu râm ran bên tai khiến Nhân Tuấn cảm thấy sợ hãi, nép sát vào người Đông Hách. Cánh cửa cung đóng kín, được cố định bằng một chiếc khóa lớn, như muốn đóng kín câu chuyện xa xưa vào dòng chảy thời gian. Cậu khẽ thở dài, cũng đã từng là nữ nhân của Hoàng thượng, cuối cùng lại ra đi trong sự lạnh lẽo đơn côi, như vậy làm nữ nhân của Hoàng thượng có nghĩa lý gì?
Hai người đi loanh quanh một hồi, chẳng phát hiện ra điều gì. Đông Hách quay sang nói với Thế tử: "Đi một lúc rồi đâu thấy ma quỷ gì chứ. Thế tử à, không có ma quỷ gì đâu, chúng ta về thôi." Nhưng cậu thấy Nhân Tuấn đang nhìn chằm chằm về sau lưng mình, run rẩy nói: " Đông... Đông Hách... Sau lưng ngươi..." Cậu cảm thấy sống lưng lạnh toát, chầm chậm quay đầu lại. Một bóng người có mái tóc xõa đen dài che nửa mặt, vạt áo trắng bay phất phơ, đôi mắt không hiểu vì sao sáng quắc lên, nhìn hai người. Cô ta nở một nụ cười kì dị: "Hoàng thượng.... Người đến đấy sao?" Đông Hách sợ đến nỗi đánh rơi đèn lồng trên tay, ngọn lửa lập tức tắt ngóm, chỉ còn ánh trăng lành lạnh không nhìn rõ mặt người chiếu xuống mặt đất, phủ lên Lạc Hoa cung tĩnh mịch.
Đông Hách nắm lấy tay Thế tử chầm chậm lùi lại, Thế tử sợ đến nỗi cứ khóc nấc lên không thôi. Đông Hách thấy trong tay cô ta ánh lên màu thép. Là dao. Đông Hách biết cô ta chẳng phải ma quỷ gì, mà chỉ là một người điên, nhưng những người điên như vậy thì còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Cậu ngồi xuống, mắt vẫn nhìn người kia, thì thầm với Thế tử: "Nô tài sẽ giữ chân bà ta, Thế tử nhanh chóng chạy đi nhé." Rồi không đợi Thế tử đáp lại, cậu bước tới trước mặt cô ta, nói: "Cho hỏi phu nhân đây đêm hôm thế này còn lang thang ở đây làm gì?" Đông Hách cảm nhận rõ được sự sợ hãi trong giọng nói của mình nhưng vẫn cố nuốt nước bọt, ngăn cho bản thân mình không sợ quá mà ngất ra đây.
Nhân Tuấn đi vòng ra sau lưng cô ta, nín thở lùi về phía cổng. Một bước, hai bước... sắp thoát rồi.
Bỗng một con mèo đen ở đâu nhảy từ trên bờ tường xuống, kêu nghoéo một cái khiến nó không nhịn được mà hét ầm lên. Đông Hách nhìn cô gái điên trước mặt giơ con dao lên bước về phía Nhân Tuấn thì hoảng hốt. Không xong rồi. Cậu kêu lên: "Thế tử, mau chạy!!" rồi lao tới ôm lấy người phụ nữ kia, cơ thể cô ta lạnh như băng, lại gầy trơ xương khiến cậu cảm thấy nổi da gà. Nhân Tuấn hai chân mềm nhũn, nhưng vẫn dùng hết sức bình sinh mà lao ra khỏi Lạc Hoa cung, vừa chạy vừa kêu cứu. Nó chạy đến phía cung Thái hậu thì va phải một người, làm nó ngã ngửa ra sau. Người kia lên tiếng:
"Thế tử, ngươi đi đâu mà vội vàng thế?"
Như người sắp chết đuối vớ được cọc, nó liền bò tới ôm chân người đó, òa lên khóc:
"Ngươi... huhu... mau cứu Đông Hách..." Người kia nghe vậy liền lập tức bế xốc nó lên, gấp gáp hỏi: "Cái gì? Cậu ta làm sao? Đông Hách làm sao?"
"Lạc... Lạc Hoa cung. Sắp chết rồi. Oaoaoao!!" Người đó thả Nhân Tuấn xuống, lập tức dẫn theo thị vệ của mình tiến về Lạc Hoa cung.
---------
Đông Hách đau đớn ôm một bên bắp tay bị người phụ nữ kia đâm, máu bắt đầu chảy ra từ vết thương, rỉ qua kẽ tay của cậu. Người phụ nữ kia ngửi thấy mùi máu tanh thì như điên hơn, lao đến chỗ cậu, thét lên: "Ngươi không phải Hoàng thượng!!" Đông Hách khó khăn tránh mũi dao của cô ta. Đương nhiên ta không phải Hoàng thượng, con mắt nào của cô thấy ta là Hoàng thượng chứ?
Đông Hách lao nhanh ra phía cổng, nhưng không may bị cô ta túm được vạt áo, lôi trở lại, đẩy cậu vào tường. Cậu ho liên tục, vết thương nơi lồng ngực trước kia vốn đã ngủ yên, giờ bị động lại dâng lên một trận đau nhức. Cậu ôm ngực thở, bất lực nhìn cô ta đang cười the thé rồi vung dao về phía cậu. Đông Hách cảm thấy cả cơ thể mình đã không còn chút sức lực, đành nhắm chặt mắt chờ đợi, có thể sẽ chết. Nhưng thay vì lưỡi dao sắc lạnh đâm xuống thì bên tai cậu lại vang lên tiếng hét đau đớn của cô ta. Đông Hách bàng hoàng mở mắt, chỉ thấy gương mặt cô ta kề sát mặt mình, máu từ miệng cô ta tuôn ra xối xả. Cậu đứng chết lặng, nhìn cô ta từ từ gục xuống, một lưỡi kiếm cắm thẳng qua tim, nhanh chóng cướp đi sinh mạng của người phụ nữ điên ấy.
Đông Hách nhìn chằm chằm về phía lưỡi kiếm ấy, gương mặt tức giận xen chút lo lắng của Mân Hanh hiện ra dưới ánh đuốc bập bùng. Thị vệ lập tức lôi cái xác ra ngoài, để lại một vệt máu đỏ tươi trên nền đất ẩm thấp. Y bước đến, gắt gao đem cậu ôm vào lòng, gương mặt y áp vào đỉnh đầu cậu. Vì bị ôm chặt, vết thương của cậu lập tức nhói lên, khiến cậu khẽ kêu một tiếng. Y lập tức rời khỏi người cậu, nhìn vết thương đang chảy máu, xót xa nói: "Ngươi bị thương sao? Kẻ điên đó đã làm gì ngươi vậy?" Đông Hách lắc đầu, cảm thấy chóng mặt, cả người mềm nhũn đổ vào lòng y. Mân Hanh lập tức bế cậu lên, rảo bước về Ngự y phòng.
----------
Trong sự sốt ruột của Mân Hanh, cuối cùng Kim Đông Anh cũng đã băng bó xong vết thương trên tay cậu. Hắn khẽ thở dài, cứ bị thương thế này thì mấy chốc người cậu ta sẽ toàn sẹo mất, cơ mà như vậy ra đời cũng sẽ được người giang hồ nể sợ haha.
Nhưng rồi Kim Đông Anh tự thấy suy nghĩ của mình quá nhạt nhẽo, bèn chuyển sang nói với Mân Hanh: "Thái tử, không ngờ vị phu nhân thất sủng ấy lại đáng sợ như vậy. Bị làm ra đến nông nỗi này, cuối cùng lại tự đẩy mình vào chỗ chết."
Mân Hanh ngồi bên cạnh nhìn người kia đang mơ màng, vô thức nói: "Ai khiến Đông Hách bị thương thì đều đáng chết." Kim Đông Anh sững người nhìn y hồi lâu rồi nói:
"Thái tử, người động lòng rồi."
Mân Hanh nhìn người trên giường đang chau mày, muốn xoay người cũng khó khăn, y bèn đưa tay nhẹ nhàng xoa lên đầu lông mày đang cau lại kia. Đông Hách từ từ mở mắt, thều thào nói: "Thái... thái tử... Không hiểu sao nô tài lạnh quá..." Mân Hanh nghe vậy bèn cẩn thận bước lên giường, đem Đông Hách ôm vào lòng. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực y thì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ, dù không sâu nhưng rất bình yên.
Y nhìn gương mặt của cậu, khẽ lấy tay lau một giọt nước còn đọng trên khóe mắt ấy. Đôi mắt chuyển xuống khóe môi người đó, y bỗng rất muốn... hôn cậu. Não y gào thét cậu ta là đàn ông, y không yêu đàn ông nhưng cơ thể và trái tim y đã phản bội lại y. Mân Hanh hơi cúi đầu, đặt lên đôi môi nhàn nhạt của cậu một nụ hôn, y cảm nhận đưỡ hơi thở mỏng manh của cậu vương vấn trên gương mặt mình. Y đem cậu ôm vào lòng, hôn lên tóc cậu. Kim Đông Anh đã đúng, Lý Mân Hanh đã thực sự động lòng.
_ Hết chương 16_
Các mẹ chờ đợi khoảnh khắc này lâu chưa? :))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com