Chương 26
Khi Nghệ Lâm gần như sắp tuyệt vọng thì nàng thấy cánh cửa phòng bật mở, Mân Hanh lặng lẽ bước vào. Y lạnh lùng nhìn nàng, nói: " Mau thay y phục, lát nữa còn phải đến thỉnh an Thái hậu." Nàng hít một hơi sâu, nói với y: "Ca... à không, chàng còn chưa vén khăn trùm đầu cho thiếp." Mân Hanh nhìn nàng như không, lập tức giúp nàng ta thỏa ước nguyện. Y dùng ngón tay hất khăn trùm đầu của Nghệ Lâm lên, chiếc khăn như cánh hoa mỏng manh rơi xuống nền đất lạnh lẽo, để lộ ra gương mặt qua một đêm đã trở nên xanh xao của nàng.
"Còn nữa."- Nghệ Lâm run run cầm miếng lụa trắng đưa đến trước mặt y- "Thái hậu sẽ hỏi...". Y liếc qua miếng lụa trên tay nàng, hiểu ra vấn đề. Trừ khi Hoàng thượng nạp phi tần ra thì Thái tử, Hoàng tử sau đêm động phòng nhất định phải mang miếng lụa trắng có dính máu của lần đầu tiên đến gặp Thái hậu, để người an tâm mình sẽ sớm có cháu bế. Y khẽ thở dài, nhìn quanh rồi cầm chiếc chén trên bàn đập vỡ dưới cái nhìn thảng thốt của Nghệ Lâm. Y dùng mảnh sứ sắc nhọn rạch một đường trên đầu ngón tay rồi ép cho máu mình thấm lên miếng lụa.
"Chàng..."- nàng nhìn Mân Hanh, cảm giác vừa xót xa vừa tủi nhục dâng lên trong lồng ngực. Nàng nén nước mắt vào trong, gọi a hoàn: "Tiểu Phương, giúp ta thay y phục." Nàng trút bỏ bộ hỷ phục đỏ thẫm, lau đi lớp phấn son dày trên mặt, cuối cùng trở về đúng với cô thiếu nữ mười bảy thanh nhã, tươi đẹp. Nàng mặc lên bộ y phục xanh nhạt dịu mắt, cầm miếng vải dính máu của Mân Hanh, cứ thế vò chặt nó trong tay.
Hai người ngồi kiệu, không ai nói với ai câu nào, cứ thế im lặng đến chỗ Thái hậu. Thái hậu thấy hai đứa nhỏ yêu quý của mình đến, mừng rỡ đích thân ra đón, lại pha trà Long Tỉnh thượng hạng cùng vô số loại bánh ngọt bày ra. Nghệ Lâm trò chuyện một hồi, lén nhìn Mân Hanh rồi bẽn lẽn đưa miếng vải có thấm máu cho Thái hậu, Mân Hanh ngồi bên cạnh vẫn chăm chú thưởng trà, trong mắt không có chút biểu tình. Thái hậu tủm tỉm cười nhìn y mà không biết đầu ngón tay y đang có chút đau nhói.
Đông Hách choàng tỉnh dậy, cậu lại mơ thấy những chuyện cũ nữa rồi. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng từ lâu, đôi đồng tử chưa quen với ánh sáng co lại, khiến mắt cậu đau nhức. Đêm qua khóc nhiều quá, giờ mắt cậu rất mỏi, rất nhức, mũi cũng ngạt, đầu thì đau, nói chung rất tồi tệ. Cậu chạm vào khoảng trống bên cạnh mình, y có lẽ đã rời đi từ rất sớm, vì thế vị trí này bây giờ đã lạnh lẽo. Đông Hách dụi dụi mắt, loạng choạng bước xuống giường, đôi tay bé nhỏ chạm vào cánh cửa, ngập ngừng vừa muốn mở vừa không muốn. Nếu mở nó ra, cậu lại phải đối mặt với hiện thực tàn nhẫn, lại phải tiếp tục trốn tránh, xua đuổi y, còn nếu không mở, cậu còn có thể lưu lại chút cảm giác rằng y vẫn ở đây như ngày trước nhưng chỉ là sự giả dối.
Đông Hách cắn môi, khẽ mở cửa. Gió lạnh cuối xuân thổi vào phòng khiến cậu khẽ ho.
" Cẩn thận thân thể ngươi."- một giọng nói vang lên, đồng thời một chiếc áo được khoác nhẹ lên người cậu. Đông Hách ngẩng đầu nhìn, là Húc Hy. Đông Hách ngại ngùng định trả lại áo cho anh nhưng bị anh ngăn lại. Hai người cứ đứng như vậy hồi lâu, Đông Hách đành lên tiếng trước: "Công tử có chuyện gì thì cứ làm, ta phải đi dọn dẹp."
"Vậy để ta giúp ngươi."- Húc Hy ôn nhu nói.
"A..."- Đông Hách gãi đầu-" Ngài không phải giúp gì ta cả, ta làm quen tay rồi." nói rồi bước thật nhanh đi.
Húc Hy cứ thế chầm chậm đi theo đằng sau cậu, thấy cậu đến sân lớn định quét thì anh nhanh chóng cướp chiếc chổi trong tay cậu. Đông Hách cố giằng lại nhưng thân thể không nhanh nhẹn như Húc Hy, đành bất lực nhìn anh dọn dẹp giùm mình. Vài nô tì gần đó nhìn cậu ghen tị, lại quay sang nhìn Húc Hy đầy ngưỡng mộ. Một nô tì nói nhỏ với người bên cạnh: "Này, tên Đông Hách này là nam nhân mà thực chẳng khác gì một con tiểu hồ ly. Đêm qua ta còn thấy Thái tử đến phòng hắn, đáng lẽ ngài ấy phải ở với Thái tử phi chứ. Chắc chắn có vấn đề."
"Ngươi nói gì?"- hai nô tì giật mình quay người lại. A hoàn Tiểu Phương của Nghệ Lâm đang đứng khoanh tay đằng sau. Hai nô tì nhìn phục trang trên người cô, biết người nay không phải nô tì bình thường, bèn run rẩy nhìn nhau. "Ta bảo ngươi nhắc lại chuyện vừa rồi, nhanh."- Tiểu Phương nạt. Nô tì kia bèn thật thà đem tất cả chuyện đêm qua mình thấy kể lại. Tiểu Phương chau mày, cho hai nô tì lui rồi phăm phăm trở về Đông cung.
Choang!! A hoàn kia sợ hãi nhìn tiểu chủ của mình tức giận ném vỡ chén trà, nước trà nóng bắn lên vạt váy nàng nhưng nàng không hề quan tâm. "Lý Đông Hách..."- nàng lại rót một chén trà, đưa lên trước tầm mắt rồi xoay tròn. Khói bốc lên từ miệng chén mờ mờ ảo ảo, bao phủ con ngươi nâu trầm của nàng. "Hay là ngươi nhầm?"- nàng thoáng thay đổi thái độ, hỏi lại a hoàn của mình. A hoàn lắc đầu, chắc nịch nói: "Không có đâu tiểu thư, nô tì đó nói rõ ràng đêm qua Thái tử tới chỗ Đông Hách, khi cửa còn khép hờ, cô ta còn thấy... Thái tử ôm cậu ta. Thái tử thường đến cung Thái hậu, hẳn các nô tì ở đó đã được diện kiến nhiều, không thể nhầm được." Nghệ Lâm từ từ đứng dậy, nhìn ra bên ngoài rồi nói: "Ta muốn đi dạo một chút, ngươi đi với ta."
Húc Hy nhìn Đông Hách ngồi bên cạnh mình, lại nhìn đôi mắt hơi sưng đỏ của cậu, khẽ hỏi: "Mắt ngươi làm sao vậy?". Đông Hách ấp úng nói: "Chắc do bị côn trùng đốt..." rồi đưa tay lên định dụi mắt lần nữa nhưng Húc Hy đã nhanh chóng tóm lấy bàn tay cậu, tay anh vô cùng ấm.
"Để ta xem."- Húc Hy nhẹ nhàng cúi xuống nhìn vào mắt Đông Hách rồi lấy tay chạm nhẹ. Cậu lập tức co người lại. Bỗng có tiếng người vang lên: "Lý Đông Hách!" Cả hai cùng giật mình quay lại. Mân Hanh nheo mắt nhìn cậu, rồi lại quay sang nhìn Húc Hy. Anh thì chỉ mỉm cười đứng dậy cúi chào y. "Ngươi không chịu làm việc, ngồi đây tán tỉnh nhau sao?"- y lên tiếng, giọng điệu có chút cay nghiệt. Đông Hách cảm thấy ấm ức, vội thanh minh: "Ta không có." Mân Hanh thấy cậu cãi lời mình, tức giận cầm tay cậu lôi đi. Húc Hy đứng nhìn hai người, tâm trạng hơi trùng xuống.
Mân Hanh kéo Đông Hách ra một góc khuất, cậu lập tức giằng tay mình ra khỏi tay y. Mân Hanh không vui, nói: "Lần sau đừng có đến gần tên đó nữa." Đông Hách xị mặt: "Ngài ấy đâu có vấn đề gì mà ngài cấm ta?"
"Ta không thích, ta nói không là không."
"Ta và ngài có là gì của nhau đâu chứ, mong ngài hãy tôn trọng ta. Ta dù là một nô tài thì cũng là con người."
Mân Hanh không ngờ cậu dám cãi lại mình, bèn đẩy cậu vào tường, điên cuồng áp chế môi cậu. Đông Hách mở to mắt, giãy giụa muốn đẩy y ra nhưng không được. Y cứ thế, say mê hôn cậu cho đến khi cảm thấy một vị mằn mặn ở đầu lưỡi. Y buông cậu ra, cậu lại khóc. Y thấy vừa rồi mình như kẻ điên, chỉ nghĩ làm thế nào để giải tỏa cơn tức giận mà không nghĩ đến cảm nhận của cậu. Y vội vàng xin lỗi rồi lại ôm cậu vào lòng.
"Tiểu... tiểu thư..."- đằng xa, a hoàn Tiểu Phương lo lắng nhìn sắc mặt tiểu chủ. Đôi mắt nàng ta hoe đỏ, in lên sự tức giận đắng cay. Nhìn thấy phu quân của mình bị kẻ khác cướp mất, lại còn là một nam nhân hèn kém, sao nàng có thể chịu được? Nàng đã vô tình thấy cậu cùng Húc Hy vui vẻ ngồi bên nhau, giờ lại thấy phu quân mình cùng cậu dây dưa một chỗ, nói ra nàng không thể nể tình xưa nghĩa cũ với Lý Đông Hách này được nữa.
"Xem ra..."- a hoàn nói- "Tiểu thư xem, tên lúc nãy rõ ràng có cảm tình với Đông Hách, ánh mắt hắn ta nhìn Đông Hách cũng rất dịu dàng. Thứ cho nô tì nói một câu, bây giờ tiểu thư và tên kia giống như "Bình thủy tương phùng"*, hắn thích Đông Hách, tiểu thư lại muốn giữ Thái tử, vậy cùng nhau bước lên một thuyền, không phải sẽ có lợi cho cả hai bên sao?"
Nghệ Lâm ngẫm nghĩ một hồi, lại hỏi: "Thế ý ngươi là giờ ta sẽ phải nhờ cậy đến hắn?". A hoàn khẽ gật đầu.
Húc Hy vứt phong thư lên bàn, cầm tay Hoàng tử đang đặt trên dây đàn, khẽ chỉnh lại cho đúng. Thôi Tuyết Lê ngồi bên cạnh uống một ngụm trà rồi hỏi: "Cái gì kia?" Anh vẫn không ngẩng lên, đáp: "Là thư của Thái tử phi, là muốn nhờ ta đến dạy cô ta chơi đàn. Nhưng ta thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy." Thôi Tuyết Lê cầm phong thư lên ngắm nghía: "Nếu đúng như ngươi nói thì con nhóc này ngày càng không vừa rồi, ta có nên đề phòng không đây?"- nói rồi bà ta bật cười.
Húc Hy ngừng tay, nhếch mép nhìn bà ta nói: "Ta nghĩ, cũng nên đề phòng dần đi." Thôi Tuyết Lê thôi cười, trở lại với sắc thái kiêu ngạo hằng ngày. "Thôi Quý nhân nghĩ ta có nên đi không?"- anh hỏi.
" Ngươi cứ đi thử xem sao, ta tin với trí thông minh của ngươi thì dù cô ta có bỏ độc vào nước uống dâng cho ngươi, thì ngươi vẫn sẽ an toàn mà trở về."
Húc Hy nhướn mày: "Nếu Thái tử phi ban thuốc độc cho ta thì ta cũng không thể sống sót như lời Quý nhân nói đâu. Nhưng ta có cảm giác, cô ta muốn hợp tác với ta chuyện gì đó, nếu có lợi cho cả hai thì cũng rất tốt. Nhân chuyến này, tạo thêm chút ít quan hệ cũng không tồi."
Thôi Tuyết Lê nhìn Húc Hy một lượt, người này vốn có xuất thân thần bí, được phụ thân của bà gửi vào trong cung, nói sẽ có lúc cần đến. Giờ lại nghe những lời này thốt ra từ miệng anh, Thôi Tuyết Lê trong lòng tràn ngập sự dè chừng, lại cũng có chút thán phục.
Hoàng Húc Hy này, nếu được sinh ra trong Hoàng cung, nhất định sẽ là con phượng hoàng bay lên đậu trên cành cây cao nhất, sau đó sẽ dùng ánh mắt khinh thường nhìn xuống lũ gà tập làm phượng hoàng dưới kia, đó chính là cảm giác mà Thôi Tuyết Lê cảm nhận được từ anh, khiến bà bất giác mỉm cười hài lòng.
_Hết chương 26_
* Bình thủy tương phùng: Bèo nước gặp nhau.
Chỉ hai người có chung hoàn cảnh, chung chí hướng gặp gỡ nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com