chapter 11
Lee Donghyuck tăng nhanh tốc độ muốn bỏ Lee Minhyung lại nhưng anh vẫn theo sát, không nhanh không chậm, giữ nguyên sóng vai.
"Sao anh vẫn đi cùng tui vậy." Tốc độ Lee Donghyuck chậm lại thì anh cũng thả chậm dần.
"Tôi thích."
Thích cái quần què! Lee Minhyung bất ngờ "bộc lộ" khiến Lee Donghyuck không biết làm gì, cúi đầu không nhìn anh nữa.
"Cẩn thận!"
Lee Donghyuck nghe được âm thanh của Lee Minhyung mới nhận ra có người lao đến, lập tức đổi hướng qua bên cạnh, nhưng cự ly quá gần mà đối phương tốc độ lại nhanh, vẫn bị đụng vào vai gây mất thăng bằng.
Lee Donghyuck cố gắng điều chỉnh tư thế để ổn định trọng tâm.
"Lee Donghyuck!" Lee Minhyung định lôi cậu thì bị Lee Donghyuck kéo theo cùng té xuống, trong lúc bối rối lại theo bản năng đem Lee Donghyuck ôm vào lòng ngực, lấy tay đỡ đầu của cậu.
"Anh không sao chứ?" Lee Donghyuck nhanh chóng từ mặt đất đứng dậy xem xét thương thế của Lee Minhyung.
"Không có việc gì...... Á......" Lee Donghyuck trong lúc đem Lee Minhyung nâng dậy lại vô tình đụng tới cánh tay phải đang đau khiến anh không nhịn được phát ra tiếng.
"Có phải đã gãy xương rồi không?" Lee Donghyuck không dám đụng chạm,"Anh thử xem có thể cử động được không."
"Xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không chú ý, anh còn có thể cử động được không? Anh có muốn đến bệnh viện không?" Cậu trai thấy bên này gặp chuyện không may lập tức quay lại kiểm tra tình huống, mà phía bên này Na Jaemin, Lee Jeno cùng Lee Minyong và Lee Haemi cũng đều chạy lại đây.
Lee Minhyung thử giật giật cánh tay trái thấy không có vấn đề, lại giật giật cánh tay phải thì lắc đầu: "Cánh tay phải không động đậy được."
"Đến bệnh viện đi." Cậu trai tiến lên muốn đỡ Lee Minhyung lại bị Lee Donghyuck đẩy ra: "Tôi đỡ."
"Vậy để tôi đi lái xe trước, ở trước cửa sân trượt băng đợi mọi ngươi." Cậu trai vội vàng chạy ra bên ngoài.
"Tôi cùng Lee Jeno cũng đi đề phòng cậu ta chạy." Na Jaemin kéo Lee Jeno đuổi kịp cậu trai kia.
"Đang yên đang lành sao lại bị đụng phải?" Lee Haemi gấp đến độ ở bên cạnh xoay vòng.
"Bị đụng vào là tui, anh lao lại xem náo nhiệt làm gì, lần này gãy xương tuy nhỏ nhưng không cẩn thận sẽ biến thành tàn phế." Lee Donghyuck miệng lưỡi vẫn không buông tha cho ai.
"Không nghĩ nhiều, cơ thể liền tự hành động rồi." Lee Minhyung cười cười, biết cậu quan tâm chính mình, chỉ là luôn độc miệng.
Khuôn mặt tươi cười của Lee Minhyung khiến Lee Donghyuck không nói nên lời, anh ấy thật sự thích mình, vừa nãy ngã sấp xuống trong nháy mắt đã cảm giác được anh đem cậu ôm vào trong lòng, đưa tay bảo vệ đầu cậu. Nói không cảm động là giả, cảm thấy anh không còn đáng ghét như vậy.
Đỡ Lee Minhyung đi đến cửa thì thấy Na Jaemin đứng bên cạnh một chiếc xe màu đen hướng cậu vẫy tay.
"Hai người đi về trước đi." Lee Minhyung nhìn về phía Lee Minyong cùng Lee Haemi rồi nói.
"Nhưng mà tay anh....." Lee Minyong không yên lòng.
"Cũng không phải chuyện gì to tát, đợi bác sĩ xem xong anh sẽ gọi cho em, mang Mimi trở về trước đi."
"Được rồi, chính anh cũng phải cẩn thận, chú ý đừng lộn xộn." Lee Minyong căn dặn.
"Chăm sóc tốt Mimi, nhất định phải đưa em ấy về nhà an toàn"
"Yên tâm."
Đến bệnh viện đa khoa được chẩn đoán xác thật là gãy xương, phải dùng thanh nẹp cố định treo ở trên cổ, nhìn qua như người thương tích nặng. Từ bệnh viện đi ra đã sẩm tối, Lee Jeno cùng Na Jaemin tự lái xe rời đi, cậu trai va vào Lee Donghyuck thanh toán xong tiền thuốc men còn tốt tính đưa bọn họ về nhà.
"Đây là sao? Đi ra ngoài vẫn còn tốt đẹp trở về sao lại đeo thanh nẹp rồi?" Kim nhìn thấy tay phải treo ở trên cổ Lee Minhyung liền quan tâm nói.
"Ở sân trượt băng không cẩn thận bị người ta va phải." Lee Minhyung nhanh chóng mở miệng trước đoạt lời Lee Donghyuck.
"Ai mà không có mắt, trượt băng cũng không chú ý gì cả." Kim kéo Lee Minhyung ngồi xuống, nhìn trái phải trên xuống chỉ sợ nơi nào khác cũng bị thương mà không phát hiện.
"Không sao đâu ạ, chỉ là gãy xương thôi, chỗ khác không có việc gì."
"Đứa nhỏ này nói vậy là sao, gãy xương là việc nhỏ sao?"
"Bác sĩ nói người trẻ tuổi xương cốt liền lại nhanh, phục hồi cũng mau, không có vấn đề gì lớn đâu bác."
"Thương cân động cốt nhất bách thiên (bị thương gân cốt phải điều dưỡng 100 ngày) mấy ngày này con không nên lộn xộn, có chuyện gì liền gọi Kim, bác giúp con làm."
"Bác cũng đừng bận tâm, anh ta không sao, lại nói anh ta lúc đi học cũng không thể tránh được việc đụng chạm, hoạt động này nọ" Lee Donghyuck đem thuốc bỏ vào phòng Lee Minhyung lúc đi ra thì thấy Kim còn đang lôi kéo anh nói liên miên cằn nhằn.
"Đúng vậy, đến trường phải làm sao đây?" Kim đột nhiên nhớ tới vấn đề nghiêm trọng này, xem tay Lee Minhyung lại nhìn Lee Donghyuck, bà đứng dậy đi đến trước mặt Lee Donghyuck giữ chặt tay cậu,"Donghyuck, Kim chưa từng cầu con cái gì, lần này tay Minhyung không thể cử động, lỡ như khôi phục không tốt khiến xương cốt mọc sai chỗ, chỉ có con và anh cùng một trường học là có thể giúp đỡ, con khi tan học có thể đến giúp đỡ không, anh......"
"Khôi phục không tốt? Đến thời điểm ấy cứ đánh gãy một lần nữa rồi sẽ liền lại thôi." Vốn Kim không nói thì Lee Donghyuck cũng tính đến trường chăm sóc anh, nhưng chính mình tự nguyện cùng người khác yêu cầu là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn, Kim còn nói năng khép nép lại dùng cả chiêu tình thân khiến Lee Donghyuck nghe được cực kì chói tai.
"Donghyuck!" Kim nóng nảy.
"Được rồi, đều nghe lời bác, con sẽ hay đi xem anh ta." Lee Donghyuck cuối cùng vẫn là đồng ý.
"Cám ơn con, bác biết Donghyuck là đứa trẻ ngoan. Nhanh đến giờ cơm, các con ngồi đây một lát bác đi làm." Được đến câu trả lời vừa lòng sau Kim mới vui vẻ rời đi.
"Sức hấp dẫn của anh sao lại lớn vậy, người nhà tui tất cả đều hướng về anh? Đợi một hồi ba tui trở về thấy anh bị thương cũng không biết sẽ đau lòng thế nào." Trong giọng Lee Donghyuck đều chứa đầy "ghen tị".
"Là chú Lee cùng Kim là người tốt, đem tôi coi như người nhà."
"Ý của anh là tui không đem anh như người nhà, người xấu?" Lee Donghyuck nắm đúng trọng điểm.
Lee Minhyung cúi đầu làm bộ xem thanh nẹp trên cánh tay nên từ chối trả lời vấn đề này.
Anh ta cư nhiên không trả lời! Anh ta cam chịu! Lee Donghyuck nội tâm chuyển hướng nhanh chóng, hừ, chê tui người xấu cũng đừng thích tui!
Buổi tối Lee Donghae về nhà nhìn thanh nẹp ở tay phải Lee Minhyung, quả nhiên đau lòng nửa ngày, dặn dò liên tục anh không được hoạt động, phải tịnh dưỡng tốt. Lee Donghyuck đứng một bên nghe đến lỗ tai cũng nhanh mọc kén, nhưng không chán ghét như trứơc chỉ là không thích nghe, ngoáy ngoáy lỗ tai rồi đóng cửa đi ngủ.
Thứ hai đi học, Lee Minhyung được các bạn nữ trong lớp an ủi. Lee Donghyuck tan học đi tìm anh thì nhìn thấy cả đám người vây quanh trước bàn, muốn chen đều chen không đến, quay đầu liền đi, xem ra anh ta cũng không thiếu người quan tâm. Cậu giận dỗi liền giữa trưa ăn cơm cũng không đi gọi.
Nhìn đến Lee Donghyuck ở căn tin ăn cơm một mình, Lee Minhyung đi đến: "Không phải đã nói cùng nhau ăn cơm sao?"
Lee Donghyuck ngẩng đầu nhìn anh rồi liếc mắt: "Tui nghĩ anh có người ăn chung rồi."
"Còn không phải là cậu sao, hôm nay ăn sườn à, tôi thích lắm." Nói xong liền đưa tay cầm bát Lee Donghyuck, bị cậu một tay đập rớt: "Ngồi, tui đi lấy cơm cho anh"
"Đàn anh Lee, em lấy cho anh cơm sườn." Một bạn nữ rụt rè đem cơm đưa tới trước mặt Lee Minhyung liền nói,"Cái này, em thấy tay anh không tiện, cho nên......"
Rầm, Lee Donghyuck đem chiếc đũa buông: "Tôi ăn no rồi, đi."
Bạn nữ bất ngờ nhìn về phía Lee Donghyuck, Lee Donghyuck bưng lên cái đĩa liền đi.
"Không có việc gì, cám ơn, em ăn đi, tôi tự đi lấy là được." Lee Minhyung cười cười đem cơm đưa lại cho nữ sinh, lễ phép nói cảm ơn rồi rời đi.
Cơm nước xong Lee Minhyung không có qua phòng học mà là đến phòng âm nhạc, anh biết Lee Donghyuck luôn luôn trốn trên ghế salon chỗ đó ngủ trưa.
Mở cửa ra lại nhìn đến một bóng người xa lạ, có người ngồi xổm trước sô pha nhìn Lee Donghyuck ngủ, kia tình huống Lee Minhyung quá quen thuộc, giống như chính mình trước kia vụng trộm xem Lee Donghyuck, liền lặng lẽ đến gần, nam sinh lúc này lại nghiêng mình về phía trước muốn hôn người đang ngủ say. Đầu óc lập tức bị thiêu đốt, Lee Minhyung không để ý cánh tay phải đau đớn lấy xuống dây buộc, cất bước tiến lên một tay che miệng nam sinh một tay kéo áo tha đi ra ngoài.
"Cậu muốn làm gì?" Lee Minhyung đem người ném tới góc hẻo lánh.
"Không, tôi không nghĩ......" Nam sinh có mái tóc loà xoà che mặt thêm cặp kính dày cộm thô kệch, Lee Minhyung không thấy rõ mặt hắn nhưng lại cảm giác âm trầm không nói nên lời.
"Tôi mặc kệ cậu muốn làm gì, tóm lại cách xa em ấy một chút! Nếu khiến tôi phát hiện cậu đối với em ấy có hành động gây rối, tôi sẽ không tha cho cậu." Lee Minhyung bóp chặt cổ nam sinh uy hiếp.
Nam sinh mặt đỏ bừng dùng sức tách cánh tay trên cổ nhưng thế nào cũng lấy không ra.
"Có nghe thấy không?"
Nam sinh gật đầu.
Lee Minhyung buông tay ra: "Cút, đừng để tôi thấy cậu lần nữa."
Lee Donghyuck mở mắt ra liền thấy Lee Minhyung ngồi bên cạnh sô pha nhìn chằm chằm mình, tay đụng lên môi, anh ta sẽ không thừa dịp cậu ngủ mà làm chuyện gì đi?
"Về sau khi ngủ nhớ khóa cửa."
"Vì sao? Nơi này cũng không có gì để trộm." Lee Donghyuck khó hiểu.
"Vừa rồi có người muốn hôn trộm cậu." Lee Minhyung thật sự không muốn nói, nhưng nhìn cậu một điểm ý thức đều không có vẫn là nên nói ra khiến cậu có cảnh giác tương đối vẫn tốt hơn.
Người kia không phải là anh sao? Lee Donghyuck thầm nghĩ, nhưng cũng không muốn làm rõ đành giả bộ như không biết: "Con trai hay gái?"
"Có con trai hôn qua cậu?"
Trọng điểm như thế nào sẽ đến việc này? Lee Donghyuck khó hiểu nghĩ, anh ta đây là muốn thử nghiệm? Cậu nên nói có vẫn là không có?
Thấy Lee Donghyuck không đáp, Lee Minhyung cho rằng cậu thừa nhận, trong lòng bỗng dưng bùng lên nỗi bực tức vô cớ, đột nhiên áp đảo Lee Donghyuck xuống dưới.
"Anh đang làm gì?" Lee Donghyuck cố gắng đẩy ra nhưng vẫn chú ý không chạm đến cánh tay phải bị thương.
"Là ai? Cậu với ai hôn?" Ghen tị phẫn nộ xâm nhập Lee Minhyung, anh vốn nghĩ rằng Lee Donghyuck là thẳng, cũng tính toán nhìn cậu kết hôn sinh con, nhưng đột nhiên biết được cậu còn có thể chấp nhận con trai, hơn nữa còn cùng một nguời con trai một chỗ, khủng hoảng ghen tị sắp đem anh nuốt hết, là ai? Người con trai đó đến cùng là ai? Vì cái gì người đó có thể? Vì cái gì?
"Điên à!" Lee Donghyuck bị cảm xúc bạo ngược dọa đến, từ khi mẹ mình mất vào mùa hè năm kia cũng chưa từng thấy qua Lee Minhyung như vậy, vẻ mặt như một giây tiếp theo liền cho người khác một đấm.
"Anh...... A......" Lee Minhyung cúi đầu hôn Lee Donghyuck. Anh không muốn môi cậu bị người khác đụng vào, cũng không muốn nhìn cậu cùng người khác yêu đương, nữ không được, nam lại càng không! Suy nghĩ ban đầu quá tốt đẹp, anh cho rằng chính mình có thể lấy thân phận người ngoài cuộc mà nhìn Lee Donghyuck quen bạn gái, có thể hào phóng chúc phúc cậu, nhưng một khi tưởng tượng biến thành hiện thực mới phát hiện những thứ kia rất giả dối, không thực tế, anh không làm được! Để anh nhìn Lee Donghyuck cùng một người khác nắm tay, hôn môi, thậm chí lên giường, anh không làm được, anh so với trong suy nghĩ càng thương cậu, càng muốn có được cậu.
Bị Lee Minhyung hôn bất ngờ khiến Lee Donghyuck không thể chống đỡ được, anh ta điên rồi, tự dưng có thể trước mặt cậu mà làm ra chuyện như vậy, rốt cuộc anh ta muốn cái gì?
Cánh tay chống đỡ dần dần vô lực, rủ xuống, không phản kháng cũng không thuận theo...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com