chapter 14
Tập hợp lần hai là thời khắc hồi hộp nhất, giám khảo trên đài công bố thứ hạng, giải ba có ba người, giải nhì hai người, giải nhất một người.
Bạn nữ cùng đi được giải ba, Lee Donghyuck vỗ tay chúc phúc cho bạn mình, đồng thời trong lòng thấp thỏm bất an, giải ba không có mình, chỉ còn lại ba giải thưởng, sẽ có mình sao? Từ nhỏ Lee Donghyuck liền đối với thứ hạng đặc biệt cố chấp, bởi vì trong nhà có Lee Minhyung, cậu muốn hạ thấp anh xuống, muốn ánh mắt ba mẹ dừng lại tại bản thân, muốn đạt được càng nhiều khen ngợi.
"Trùng hợp là giải nhì có hai thí sinh cùng đến từ thành phố G, một em là đến từ trường trung học phổ thông chuyên Zhong Chenle, một em là đến từ trường trọng điểm Lee Donghyuck......"
Nghe được tên chính mình Lee Donghyuck không biết là nên buồn bã hay may mắn, giải nhì, không thấp nhưng cũng không cao, nếu Lee Minhyung biết sẽ thất vọng sao? Sẽ xem thường chính mình, cảm giác chính mình không đủ năng lực?
Cầm lấy cúp trên tay, Lee Donghyuck cũng không sung sướng quá nhiều, nếu không phải lúc thi lãng phí thời gian dài, nếu có thể đem tất cả ý tưởng đều viết ra, có phải hay không liền có thể đạt giải nhất? Như vậy khi cậu nhìn thấy Lee Minhyung là có thể vênh váo đem cúp ném cho anh: Xem, tui đoạt cúp nè, chuyện nhỏ ấy mà. Như vậy Lee Minhyung sẽ thế nào? Sẽ vui vẻ? Hay ghen tị? Hay sẽ như lần trước ôm lấy mình rồi hôn?
Sau khi kết thúc trao giải, thầy phụ đạo muốn du ngoạn đó đây rồi mới trở về, liền đem ngày bay chậm lại một buổi, dự định lấy vé máy bay tối thứ ba, kế hoạch hưởng thụ lễ Giáng Sinh liền đi tong, Lee Donghyuck nhìn vé máy bay mà hận không thể đổi vé tự bay về.
Sau tiếng chuông đêm Giáng Sinh máy bay mới đáp xuống trễ, trở lại thành phố G đã là rạng sáng 3h.
Lee Donghyuck không có hành lý gì nhiều cũng không mua này nọ, hai vai hai túi uể oải từ trên máy bay xuống.
Rạng sáng người ra đón cũng không nhiều, chỉ vài tốp người liếc mắt liền có thể xem hết. Lee Donghyuck từ xa liền thấy Lee Minhyung đứng ở đại sảnh, biểu tình lúc đó nếu cậu tự thấy được nhất định sẽ giật mình, không thể mô tả bằng lời được, tưởng như mưa dầm liên miên lại đột nhiên gặp trời quang mây tạnh, khoảnh khắc ấy sáng bừng lên! Mỏi mệt lúc ban đầu đều đi bay hết, trong mắt chỉ còn lại một người.
Bước chân không tự chủ được mà nhanh hơn, cuối cùng chạy qua, ôm lấy anh: "Anh sao lại đến?"
Bạn nữ cùng đi và thầy giáo phụ đạo đi ở phía sau hai mặt nhìn nhau, bọn họ lúc nào tình cảm tốt như vậy? Không có nghe nói qua.
"Khụ...... Ba lái xe đưa anh đến." Lee Donghae thanh âm ở phía sau vang lên,"Xem ba lái xe vất vả như vậy, có phải hay không cũng nên cho ba một cái ôm?"
Lee Donghyuck ngượng ngùng buông ra Lee Minhyung, lúc này mới phản ứng lại chính mình quá mức kích động, xấu hổ ôm Lee Donghae: "Ba, con rất nhớ ba." Khi nói chuyện lại nhìn Lee Minhyung.
"Ba cũng nhớ con." Lee Donghae vỗ vỗ Lee Donghyuck,"Đi, về nhà thôi."
Sau khi cùng thầy và bạn bè tạm biệt, Lee Donghae mang theo Lee Donghyuck cùng Lee Minhyung rời đi trước.
Lee Donghae tự mình lái xe, không khiến chú Oh lại đây, Lee Minhyung như trước ngồi ở ghế sau, Lee Donghyuck theo thói quen định mở cửa bên kia, quay đầu lại nhìn thấy Lee Donghae đành đóng cửa rồi ngồi vào phó lái.
"Kết quả thi đấu ba đã nghe các thầy nói, hạng nhì, thật sự rất tốt." Lee Donghae khen.
"Lẽ ra có thể tốt hơn nhưng thời gian không kịp, nghĩ thêm một đoạn cũng chưa viết kịp." Hạng nhì không phải thứ hạng Lee Donghyuck kỳ vọng.
"Lúc nào có thể nhìn đến bài văn của con?"
"Sau một khoảng thời gian, tập san cuối kì của trường chắc sẽ đăng. Ba sẽ không biết đề thi có bao nhiêu biến thái, trong ba giờ phải viết một đoạn văn hai ngàn từ, kết cục phải cùng mở đầu hoàn toàn trái ngược, còn phải đảm bảo tính logic cùng hoàn chỉnh."
"Phải không, có vẻ khó, con viết như thế nào?"
"Con......"
Ba con Lee ngồi ở hàng trước tâm sự một đường, đây có thể là lần đầu tiên từ sau khi mẹ qua đời Lee Donghyuck cùng Lee Donghae trò chuyện được vui vẻ mà lâu nhất. Lee Minhyung ngồi ở phía sau lẳng lặng nhìn hai ba con, nhìn Lee Donghyuck tươi cười ánh tận đáy mắt, nghe tiếng hoan hô vui vẻ của cậu, chợt cảm giác rằng nếu có thể cả đời như vậy thật tốt.
"Về đến nhà, nhanh chóng tắm rửa lên giường nghỉ ngơi, cũng đừng lên trường hôm nay, buổi tối chờ ba trở về mở cho con tiệc đón gió tẩy trần, chúc mừng con đoạt giải." Lee Donghae đánh vài ngáp rồi vào phòng ngủ bù.
Lee Donghyuck tắm xong đi ra cứ tưởng rằng trong phòng sẽ nhiều thêm một người, kết quả lại trống rỗng, cố ý chậm rãi lau tóc, chú ý nghe có người hay không đến mở cửa. Lau tóc muốn rụng mà cửa đều không thấy động tĩnh, Lee Donghyuck tức giận ném khăn mặt xuống lầu.
Cửa phòng Lee Minhyung luôn luôn không khóa, vừa đẩy cửa ra thì thấy anh đang tựa vào đầu giường xem trích dẫn văn học.
"Chăm chỉ vậy, rạng sáng không ngủ còn đọc sách?" Lee Donghyuck đi đến bên giường ngồi xuống, cuốn sách trước mắt càng xem càng chướng mắt, đọc sách đọc sách, về sau cùng sách cả đời đi.
Lee Minhyung buông trích văn xuống giường tìm máy sấy thay cậu thổi tóc: "Đem tóc sấy khô rồi ngủ tiếp, nếu không tỉnh dậy sẽ đau đầu."
Tức giận rốt cuộc bị thổi tắt một chút, Lee Donghyuck ngửa đầu hưởng thụ Lee Minhyung phục vụ.
"Ngủ không được?" Tóc được sấy khô, Lee Minhyung sờ vào cảm giác tốt đến nỗi muốn thay cậu vuốt lông.
"Anh một chút đều không nhớ tui?" Lee Donghyuck giữ chặt vạt áo của Lee Minhyung ngẩng đầu nhìn anh.
Vừa tắm xong đi ra, ánh mắt cậu còn mang theo sương mù khiến Lee Minhyung trong lòng run lên, nâng mặt cậu cúi đầu hôn xuống.
Đầu lưỡi tại miệng đảo quanh, mút nước bọt ngọt lành trong miệng, như thế nào cũng không đủ, luôn muốn càng nhiều.
Tay Lee Donghyuck giữ chặt vạt áo Lee Minhyung dần dần hướng lên trên, ôm chặt cổ anh, nghiêng đầu làm cho nụ hôn càng sâu sắc, lưỡi cũng không hề tránh né, theo Lee Minhyung quấn quýt, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy dọc theo khóe miệng, trượt xuống cổ.
Lee Donghyuck chủ động không thể nghi ngờ lửa cháy thêm dầu, Lee Minhyung đem cậu đè trên giường, hôn qua khóe miệng, nước bọt chảy xuống đều được liếm láp sạch sẽ.
Áo tắm trước ngực bị phân tán, tay Lee Minhyung từ áo thò vào, mò lên đầu ngực mềm mại.
"Đừng......" Bàn tay đang mơn trớn bị đè lại, Lee Minhyung lúc này mới phát hiện người phía dưới đang sợ hãi.
Im lặng lấy tay rút về, Lee Minhyung hôn nhẹ bờ môi của cậu, nằm qua một bên.
Lee Donghyuck bối rối cài lại áo tắm, cậu chỉ muốn chính miệng Lee Minhyung thừa nhận thích mình, không có nghĩ tới diễn giả làm thật, liền bản thân đều bồi vào. Vừa nãy đã vượt qua phạm vi hôn môi đơn thuần, cậu chợt nghĩ nếu không phải đúng lúc mình ngăn lại chỉ sợ một phát không thể vãn hồi (ngăn cản).
Lee Donghyuck tuy muốn chạy trốn nhưng nếu rời đi bây giờ sẽ khiến tất cả cố gắng lúc trước đều uổng phí, khiến Lee Minhyung giống như trước tránh né mình, càng không thể mở miệng.
Dường như nhìn rõ hành động muốn rời đi của Lee Donghyuck, Lee Minhyung nghiêng người đem cậu ôm vào trong lòng: "Giáng Sinh vui vẻ."
"Qua lâu rồi, hiện tại mới nói không quá muộn?" Lee Donghyuck hoảng hốt sợ anh tiến thêm một bước nữa.
Nhưng Lee Minhyung chỉ là ôm cậu: "Trời còn chưa sáng nên không tính."
Lee Donghyuck liền vui vẻ: "Anh chọn múi giờ của nước nào?"
"Nước Mĩ."
"Mặc kệ có hiệu quả hay không nhưng tui không có quà tặng cho anh."
"Món quà tôi đã ôm vào ngực." Lee Minhyung cọ cọ cổ Lee Donghyuck, khiến Lee Donghyuck tê dại không chịu nổi, tim đập kịch liệt, người này sao miệng dẻo vậy, nếu mình là con gái sợ đã sớm bị anh ta làm cho điên đảo, xoay người hướng vào Lee Minhyung nhìn thẳng ánh mắt anh,"Anh thích tui sao?"
Tim đập thình thịch kịch liệt, Lee Donghyuck không rõ là tiếng tim đập của mình hay là của Lee Minhyung, nhìn anh đầy chờ mong.
"Cậu biết rõ." Lee Minhyung mỉm cười đem Lee Donghyuck ôm sát, "Tôi mệt rồi, ngủ đi, ngày mai còn muốn lên lớp."
Anh ta cứ luôn vòng vèo không chịu thừa nhận, nói một câu tôi thích cậu sẽ chết sao? Lần sau, lần sau nhất định khiến anh nói thích cậu. Mí mắt càng ngày càng nặng......
Khi Lee Donghyuck mở mắt ra trời đã sáng choang, bố trí căn phòng khác biệt khiến cậu ngớ ra vài giây mới nhớ ra đang ở phòng Lee Minhyung, cư nhiên bị anh ôm liền ngủ...... Trong phòng đã không còn thấy Lee Minhyung, chắc anh đến trường rồi.
Lặng lẽ mở cửa phòng, cậu nhô đầu ra ngoài xác định bốn phía vắng lặng mới dám chuồn ra.
"Donghyuck."
Lee Donghyuck lên lầu thì bị Kim gọi lại: "Còn sớm như vậy liền tỉnh dậy rồi? Con không ngủ thêm một chút?"
Lee Donghyuck không thể không xoay người xuống lầu: "Con ngủ không được, liền xuống dưới xem sao."
"Bữa sáng vẫn còn, bác đi hâm nóng cho con một chút, ăn xong lại ngủ tiếp."
"Dạ được."
Ăn xong bữa sáng thì buồn ngủ cũng không còn, ở nhà nhàn rỗi cũng chẳng làm gì, Lee Donghyuck dứt khoát chuẩn bị sách vở đến trường.
"Tôi nghĩ cậu hôm nay không đến." Na Jaemin thấy Lee Donghyuck liền ngạc nhiên.
"Vài ngày không tới lớp tui sợ không theo kịp."
"Sợ cái gì, nhà cậu đã có giáo sư nổi tiếng dạy rồi."
"Giáo sư gì?"
"Lee Minhyung đấy, lúc trước lớp bọn họ không phải tổ chức phụ đạo một kèm một sao? Bạn nữ anh ta phụ đạo lúc đó đột nhiên điểm số tăng vượt bậc từ đếm ngược từ cuối lớp vọt tới trình độ trung bình, toàn lớp đều nổi điên rồi, mặc kệ nam hay nữ một đám đều mơ ước Lee Minhyung phụ đạo cho."
Lúc ấy Lee Donghyuck đang vội vàng chuẩn bị cuộc thi, căn bản không nghe nói gì về chuyện này, hiện tại nghe vào lại có cảm giác tự hào, tưởng gì, người nhà tui tui tùy tiện phụ đạo như thế nào đều được.
Giờ ra chơi Lee Donghyuck đi tìm Lee Minhyung muốn nói cho anh cậu đã đến đến trường, buổi tối tan học liền cùng nhau trở về. Đi đến trước cửa sổ phòng học, thấy bên trong Lee Minhyung đang chỉ vào đề bài thi hướng dẫn một bạn nữ, hai người đầu kề sát vai kề vai, thân mật không tả được. Mặt Lee Donghyuck lập tức u ám, gõ gõ cửa sổ chỉ vào Lee Minhyung, để mọi người đem anh gọi ra.
"Đang giảng bài?"
"Ừ, có một bạn nữ trong lớp không hiểu đề bài."
"Lee giáo sư hiện tại so với thầy giáo còn bận rộn hơn nhỉ, tui đây liền không quấy rầy anh truyền đạo." Lee Donghyuck quay đầu liền đi, Lee Minhyung lập tức đuổi theo đi giữ chặt cậu: "Làm sao? Tức giận?"
"Tui...... Anh cao giá vậy tui vui còn không kịp."
"Thật không?" Lee Minhyung kề sát.
"Anh điên à? Đang ở trường học!" Lee Donghyuck mau đẩy ra Lee Minhyung, nhìn chung quanh, may mà không ai chú ý.
"Không tức giận? Lập tức muốn đến trường là nhung nhớ tôi sao?"
"Cùng anh có quan hệ gì đâu, tui chỉ sợ mất bài học quá nhiều."
"Đến muộn như vậy thì trước tiên khiến Lee giáo sư giúp cậu bồi bổ nào"
"Nói anh béo anh còn tức giận."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com