chapter 28
Tan học xong Lee Minhyung chờ Beom Yuri cùng ăn cơm, Lee Donghyuck bám theo sát nút.
Cánh tay Beom Yuri ôm lấy Lee Minhyung, cô tiến sát lại bên tai anh nói gì đó, Lee Minhyung gật gù rời đi trước, Lee Donghyuck vừa đuổi theo thì bị Beom Yuri và Tống Du ngăn lại: "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."
"Chuyện gì?"
"Giữa chúng ta ngoại trừ Lee Minhyung lẽ nào còn có đề tài chung gì khác sao?"
Ba người đến một tiệm ăn ế ẩm bên ngoài cổng trường, đặt một phòng riêng.
"Xin cậu đừng đến gần quấn lấy anh ấy nữa." Beom Yuri vào thẳng vấn đề.
"Không..."
"Nghe tôi nói xong đã." Beom Yuri ngắt lời Lee Donghyuck định phản bác, "Cậu có biết mấy năm nay anh ấy đã vượt qua thế nào không? Có thể trước mặt cậu, anh ấy tỏ ra kiên cường lạnh lùng, song tất cả chỉ là giả tạo, bị cậu chơi đùa, bị cậu đặt cược tình cảm, đối với anh ấy mà nói, anh đã dốc hết tâm can ra yêu cậu, dù cho vết thương có lành cũng khó khép lại được."
"Khó khăn lắm anh ấy mới dần bình tâm, rồi cậu lại đi đùa bỡn quyến rũ anh ấy, thổ lộ thích anh ấy, nhưng mỗi lần châm ngòi xong liền rút lui, cậu có hay anh ấy thích cậu biết bao nhiêu không? Dù bị cậu tổn thương hết lần này đến lần khác, anh ấy vẫn không buông bỏ cậu được, vì cậu thổ lộ vì cậu không dứt khoát làm anh ấy ảo tưởng, không khống chế được tình cảm, rồi tự nhốt mình mà uống đến say khướt. Trước đây anh ấy không rượu không thuốc lá, bây giờ bắt đầu tập tành đều là vì cậu, mỗi khi tôi thấy anh ấy phà khói hút hết điếu này đến điếu khác tôi biết ngay cậu lại đi bông đùa anh, anh ấy không đủ mạnh mẽ đâu, còn lâu anh mới bạc tình như cậu, nhất cử nhất động của cậu đã từng làm anh ấy động tâm, bây giờ vất vả lắm anh mới nhận ra, người anh ấy muốn đi cùng là tôi đây, rồi cậu lại xuất hiện giở trò cũ, tại sao cậu không buông tha anh ấy, để cho anh tự lo cuộc đời mình?"
Beom Yuri nói rất nhiều, từng lời từng chữ đập thẳng vào trái tim Lee Donghyuck, cậu không biết Lee Minhyung đã trải qua thời gian suy sụp như thế nào, trước mặt cậu anh như bày ra một tấm lá chắn, tựa hồ hết thảy bên ngoài đều bị ngăn chặn không gì có thể xâm nhập vào trong tâm anh được, không ai có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh. Ai dè đó chỉ là anh tự tạo một lớp vỏ bọc bảo vệ mình, anh xây quanh mình một đạo tường thành, tưởng như không gì phá nổi kỳ thực lại vô cùng yếu đuối.
"Xin lỗi..." Beom Yuri nhận ra đây là lần đầu tiên nghe thấy lời xin lỗi từ Lee Donghyuck.
"Không cần." Lee Donghyuck càng xin lỗi càng làm Beom Yuri tức giận, gã này ích kỷ cao ngạo, khẩu thị tâm phi, hay khó chịu cố tình gây sự, trừ gia thế khủng ra chẳng có điểm nào ăn tiền, nhưng vì sao Lee Minhyung cứ khăng khăng yêu thương hắn, yêu đến mức không cách nào kềm chế được? Có câu trai không xấu gái không yêu, lẽ nào cũng áp dụng lên phái nam? Trai không xấu trai không yêu?
"Nhưng yêu cầu của cô tôi không thể đáp ứng, theo như lời cô nói thì Lee Minhyung còn thích tôi, dù anh ấy chẳng thể tha thứ tôi cũng cam nguyện chịu trừng phạt, lần này tôi quyết không từ bỏ, chắn chắn sẽ không rời đi. Xin lỗi, tôi thật tâm cảm thấy có lỗi với cô."
Lee Donghyuck đứng dậy bước đi.
"Mình cứ nghĩ cậu gặp hắn để đánh dấu chủ quyền, đâu ngờ lại vô tình giúp hắn." Jang Ah vẫn im lặng đến khi Lee Donghyuck đi khỏi mới mở miệng nói, "Cậu vừa thông não cho hắn biết Lee Minhyung quan tâm hắn dữ dội cỡ nào, nghe vậy hắn lại càng không thể buông tay."
"Ah à, chắc tối qua tắm rửa làm sao mà văng nước vô đầu nên mới lỡ lời kiểu đó." Beom Yuri gục xuống bàn uể oải.
"Lý do gì cậu phải nói cho hắn biết những chuyện đó? Bộ cậu không muốn làm người yêu của Lee Minhyung sao?"
"Muốn mà không muốn, hai năm quen nhau mình vừa thỏa mãn vừa mệt mỏi, thật sự như anh ấy nói anh đã làm hết chức trách của một người bạn trai, dù những phương diện khác đều không chê vào đâu được nhưng có một điều anh vĩnh viễn không cách nào đạt yêu cầu, anh ấy không yêu mình, vĩnh viễn không thể là một người bạn trai đích thực."
"Cậu có trách anh ấy không?"
"Ai cơ? Lee Minhyung à? Từ lúc bắt đầu mình đã biết trong lòng anh ấy luôn có một người hiện diện, là mình bảo sẽ giúp anh quên đi sự mê hoặc của Lee Donghyuck bằng cách trở thành người yêu của anh, là mình để anh ấy cho mình một cơ hội, cũng chính miệng mình nói sẽ không để ý, anh ấy cố gắng rất nhiều cũng như giữ vững cam kết trước giờ, nhưng vẫn không cách nào yêu mình, chuyện tình cảm không phải thứ người ta có thể kiểm soát, mình có tư cách gì để oán trách anh ấy đây?"
"Sao cậu không trách Lee Donghyuck tuy biết rõ cậu đang quen Lee Minhyung còn quấn lấy anh ấy không tha?"
Beom Yuri vẫn lắc đầu: "Mình không thích hắn thật, nhưng lý do mình chán ghét hắn đều bắt nguồn từ việc hắn tổn thương đến Lee Minhyung, mình cũng chẳng có tư cách oán trách hắn, đoạn tình cảm này xưa nay vốn không có chỗ cho mình chen chân vào, là mình quá cố chấp rồi. Nếu mình không xuất hiện, không chừng Lee Minhyung đã tha thứ cho Lee Donghyuck và tiếp nhận hắn lần nữa. Nói ra có lẽ cậu không tin nhưng giả sử Lee Donghyuck đáp ứng yêu cầu của mình chấp nhận buông tay Lee Minhyung, có thể mình sẽ nổi trận lôi đình mà đập hắn tại chỗ, Ah à, mình chính thức từ bỏ... Thời gian ở bên Lee Minhyung mình đã rõ ràng tình cảm của anh ấy sâu sắc biết bao nhiêu, người có thể cứu anh ấy không phải là mình, mình hy vọng và muốn thấy anh ấy được hạnh phúc."
"Nhưng mình mắc ghét quá đi, nhìn hắn không ưa nổi, đây là cướp giật bạn trai của người ta!" Jang Ah bất công dùm cho tổn thương của Beom Yuri.
"Ha ha." Beom Yuri vỗ vai Jang Ah, "Chị em tốt đây mà, vậy cậu cứ tiếp tục ghét hắn, tuy hắn không biết chân tướng chuyện quen nhau giữa mình với Lee Minhyung, nhưng hắn cũng không tử tế gì, chán ghét hắn đi, đừng ngại, hắn nên chịu trách nhiệm hành vi của chính mình."
"Cậu còn cười, mình sắp bị cậu chọc tức chết đây, đồ ba phải mà."
Beom Yuri cười đến chảy cả nước mắt: "Ah, mình định đi du học vài năm..."
"Chúng ta chia tay đi." Cùng lúc đó Lee Minhyung nhận được tin nhắn của Beom Yuri.
Ba ngày sau tin tức Beom Yuri chuẩn bị xuất ngoại lan truyền khắp toàn trường, Lee Donghyuck tìm đến Lee Minhyung lúc anh đang thu dọn quần áo, cậu tiến lên một bước bắt lấy cánh tay Lee Minhyung mà ngăn cản: "Anh đi với cô ta?"
Lee Minhyung nhìn Lee Donghyuck một chút, hất tay cậu ra: "Cuộc đời tôi đã sớm được định đoạt, tốt nghiệp xong tôi sẽ vào làm trong công ty, cậu cảm thấy tôi có khả năng đi sao?"
"Anh có muốn đi với cô ta không? Không, anh đừng nói gì, em không muốn biết."
"Tôi muốn nói cậu biết, là, tôi muốn ra đi, ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn rời khỏi nơi này! Đến chỗ nào không có cậu, không ai biết, nơi chưa từng đặt chân đến rồi bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tôi không thể, không phải cái gì tôi cũng quyết định được." Lee Minhyung đột nhiên không kìm chế được cảm xúc mà ném phăng chồng quần áo xuống đất.
"Bây giờ vất vả lắm anh mới nhận ra, người anh ấy muốn đi cùng là tôi đây." Lời nói của Beom Yuri chợt văng vẳng bên tai Lee Donghyuck, anh ta thật sự thích Beom Yuri rồi sao? Thích đến mức muốn từ bỏ tất cả cùng cô ấy xuất ngoại? Thái độ vẫn được ngụy trang bằng vẻ bình tĩnh thong dong hoàn mỹ nhưng chỉ vì Beom Yuri sắp rời đi mà bị sụp đổ. Nỗi sợ hãi lần nữa lại ùa về, như lớp 11 năm ấy Lee Minhyung cũng nói muốn dọn đi, cậu bèn lao đến ôm chặt lấy anh từ sau lưng:
"Đừng đi, em van xin anh đừng đi, trước giờ là lỗi của em hết, em toàn khẩu thị tâm phi, rõ ràng em yêu anh nhưng giận anh không để ý đến em, em đã cố tình nói lời tổn thương để kích thích anh, là em sai, em sẽ thay đổi nhất định thay đổi."
Lee Minhyung gỡ từng ngón tay của Lee Donghyuck đang bấu chặt vào anh, vẫn cứng như móc sắt, mười ngón trắng bệch không chút nào buông lỏng: "Buông tay ra, đừng chơi đùa tôi nữa."
"Em thay đổi mà, em sẽ sửa sai lại toàn bộ..." Lee Donghyuck quyết không tha, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu này.
"Cậu có biết quãng thời gian vừa rồi tôi đã trải qua những gì không?" Lee Minhyung không giãy dụa nữa, đứng thẳng để mặc cậu ôm lấy, "Bạn bè xung quanh rời bỏ tôi, bọn người trên phố thì tụ lại đánh hội đồng, thầy giáo nhìn tôi cũng lắc đầu thẳng mà rằng đáng tiếc là đồng tính luyến ái. Tôi làm gì được đây? Không một ai xem tôi như người bình thường, người nào đánh tôi tôi đều đánh trả, thầy giáo lạnh nhạt thì tôi nỗ lực học hành, những cố gắng này bọn họ đều không nhìn thấy, họ chỉ quan tâm tôi có phải đồng tính không, có thích đàn ông không!"
Lee Donghyuck im lặng ôm Lee Minhyung lắng nghe, vì đứng sau lưng nên cậu không cảm thấy tiếng tim đập của Lee Minhyung, không nhìn ra vẻ mặt anh, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng thời gian đó Lee Minhyung bất lực, yếu đuối thế nào, khi ấy rốt cục mình đã làm được gì cho anh? Tại sao lại càng xát muối vào vết thương anh, lỗi lầm thêm chồng chất?
"Tôi định nói cho họ biết rằng đúng là tôi thích con trai đấy, người tôi thích chính là cậu, có làm sao đâu, tôi vẫn là tôi không thay đổi, thế nhưng tôi không dám, tôi quá hèn nhát, ngay cả bản thân cũng không dám thừa nhận mình thích con trai, bọn họ chê cười tôi chỉ có thể làm bộ không để ý đến hoặc dùng vũ lực đánh trả, nhưng đâu ai biết trong lòng tôi đang phát run, cầu xin họ đừng nói đừng nói... Sau đó chú Lee đứng ra giúp giải quyết chuyện này, tôi hài lòng, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng thâm tâm lại căm ghét khủng khiếp cuộc sống dối trá này, dám làm không dám chịu... Vì lẽ đó đừng đến dây dưa với tôi, cũng đừng chơi đùa tôi nữa, để tôi sống một cuộc đời bình yên, tôi chỉ muốn như vậy."
"Xin lỗi, xin lỗi..." Lee Donghyuck ôm lấy Lee Minhyung ngồi phịch xuống đất luôn mồm nói xin lỗi, cứ lặp đi lặp lại không ngừng hết lần này đến lần khác... Cậu chưa từng nghĩ sự kiện kia ảnh hưởng lớn đến Lee Minhyung như vậy, vốn tưởng rằng sau đó cuộc sống của anh có thể khôi phục lại như trước, nhìn anh một mặt lạnh lùng, dáng vẻ thờ ơ với bất cứ chuyện gì, cậu cứ cho rằng anh thực sự không bị tổn thương, sẽ không khổ sở, chưa bao giờ nghĩ tới trong lòng anh đau đớn biết bao nhiêu. Anh ấy muốn một cuộc sống yên bình, mình có thể trả lại cho anh không?
Bây giờ nếu mình sửa sai, nếu theo đuổi Lee Minhyung quyết tâm hơn, không chừng lại tổn thương anh ấy một lần nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com