09. Mark Lee
Lee Donghyuck bị buộc phải trải qua giờ ăn trưa cùng Lee Jeno và Na Jaemin.
Lee Jeno là một người ít nói, cậu ta thường chỉ ngồi quan sát mọi thứ xung quanh và cực kì tập trung khi Na Jaemin bắt đầu lảm nhảm về một thứ gì đó – thứ mà Lee Donghyuck nghe nhiều nhất từ miệng Na Jaemin có lẽ là các loại máy ảnh, sự phân vân có nên thay một chân máy mới hay không và hàng loạt tên lẫn giá tiền trên trời của những cuộn phim khác nhau. Thật ra thì giá tiền không hẳn trên trời, nó có lẽ chỉ lang thang đâu đó ở gần dưới đường chân trời thôi. Nhưng thì sao khi đường chân trời đó cũng vốn là nơi mà Lee Donghyuck chẳng thể chạm tay tới được.
Na Jaemin là một kẻ bắt chuyện giỏi, Lee Donghyuck công nhận. Cậu ta hoạt bát và thông minh, những chủ đề mà Na Jaemin gợi ra Lee Donghyuck ít nhiều đều có thể nghe hiểu. Không có bất kì một sự bài trừ nào diễn ra từ hai phía, Jaemin lẫn Jeno chỉ đơn thuần đi bên cạnh cậu và cũng không hẳn là làm phiền. Chỉ là Donghyuck vẫn chưa kịp làm quen với sự ồn ào ập tới đầy bất ngờ này. Vì thế cậu dửng dưng với những câu hỏi từ Na Jaemin, vừa lựa chọn không trả lời vừa chọn lựa chỉ trả lời một nửa. Na Jaemin cũng chẳng than vãn gì, cậu ta kéo tay Donghyuck đến nhà ăn – nơi luôn như bên kia thế giới với cậu, nơi mà "người dân" ở thế giới đó vốn chưa từng muốn chào đón cho sự xuất hiện của Lee Donghyuck. Nhưng mọi chuyện khác đi khi bên cạnh cậu có hai người khác, với trách nhiệm như đang hộ tống, Na Jaemin và Lee Jeno nhìn thẳng vào người trực ca sau quầy lấy đồ ăn. Người đó rùng mình, sức ảnh hưởng từ quyền lực và tiếng tăm của bố mẹ đủ để tạo nên quyền lực vô hình cho con cái của họ. Na Jaemin và Lee Jeno đều thuộc dạng người đó, nhưng về mặt tiếng tăm, cả hai cũng đủ sức tự tạo cho mình những cột mốc vẻ vang riêng.
Lần đầu tiên, chắc chắn là lần đầu tiên, Lee Donghyuck có một khay cơm đúng nghĩa trước mặt. Thậm chí là còn được thiên vị so với những người khác. Na Jaemin hỏi cậu có muốn ăn món gì nhiều hơn không, Lee Donghyuck chỉ thuận miệng trả lời và rồi Jaemin thật sự khiến món đó nhiều hơn trên khay cơm của cậu.
"Uầy, xem những lời thối nát của mấy kẻ ẩn danh đang nhắm vào Lee Donghyuck nhà ta này." Na Jaemin cố tình lớn tiếng, cậu nhìn vào màn hình điện thoại Lee Jeno. Xung quanh im bặt đi tiếng cười nói vẫn còn vang lên chỉ vài giây trước.
Donghyuck nhíu mày, không phải vì cậu bị nói xấu mà vì hai chữ "nhà ta" được thốt ra từ một người có vị trí như Na Jaemin. Không những thế, Na Jaemin còn nói ra câu đó mà không có chút gượng gạo nào.
"Kim Uri là ai thế? Cậu muốn thóa mạ người khác đến độ nào đây?"
Lee Donghyuck úp mặt vào má bàn tay mình.
"Dừng được rồi."
Na Jaemin rướn người về phía Lee Donghyuck, cậu rũ mắt.
"Cậu có muốn tôi lôi hết bọn chúng lên không?" Đôi con ngươi của Na Jaemin chậm rãi chuyển động lên dần cho đến khi chúng chạm đến hai bầu trời mùa hè trong mắt Lee Donghyuck. Có gì đó khiến Donghyuck bất giác rùng mình, gai ốc cậu nổi lên trong thoáng chốc. Sự lạnh lẽo tỏa ra từ đáy mắt Na Jaemin khi hỏi cậu câu đó như một làn khói độc. Xám ngắt, bốc lên cao sau đó dần vần vũ và cuộn lấy tâm trí của Lee Donghyuck.
Sự im lặng ngột ngạt diễn ra, không một ai nói gì và người được hỏi cũng chẳng chịu lên tiếng. Lee Jeno vẫn ung dung ngồi lướt đọc mấy bình luận bêu xấu Lee Donghyuck ở dưới những bài đăng viết về cậu, Na Jaemin vẫn chưa muốn dời đi. Rồi đột ngột, có một bàn tay đưa ra chắn ngang ngực Na Jaemin. Lee Jeno ngước mắt, Mark cứ thế bước vào thế giới của bọn họ.
"Được rồi, hai đứa có thể đi."
Bầu không khí lập tức trở lại bình thường. Một vài người vội vàng đứng lên rời khỏi nhà ăn dù thức ăn trên khay cơm vẫn chưa vơi đi bao nhiêu. Na Jaemin ngồi thụp xuống ghế, cậu bĩu môi đáp.
"Tại sao em phải đi? Anh xem em là kì đà cản trở hai người à? Hay là kì đà cản trở thời gian giữa anh và Donghyuck?"
Huang Lucas kéo chiếc ghế trống từ bàn ăn bên cạnh, hắn ngồi xuống rồi gác hai tay lên thành ghế.
"Anh đoán ý thứ hai."
Mark nhướn mày, hắn chỉ ngón trỏ về phía Huang Lucas như thay cho lời đồng tình.
"Giờ thì mày có thể gọi điện cho anh Jungwoo của mày. Còn Na Jaemin và Lee Jeno, hai đứa có thể đánh lẻ với nhau. Tránh xa tụi này là được."
Na Jaemin thay đổi thái độ ngay tức khắc. Cậu nhoẻn miệng cười, Jaemin reo lên.
"Ôi em không mong gì hơn thế."
Mark không nhìn ai trong số ba bọn họ, hắn từ liếc mắt rồi quay hẳn sang nhìn Lee Donghyuck. Gương mặt ấy giờ đang trốn tránh sau bàn tay, Donghyuck đang tỏ vẻ xao nhãng nhìn đi đâu đó. Mark bật cười, hắn hỏi cậu.
"Donghyuck, cậu ăn xong chưa?"
Donghyuck lèm bèm trong miệng.
"Nếu để thoát khỏi đám bạn của anh thì tôi xong rồi." Vừa dứt lời, khay cơm của Lee Donghyuck bị Mark Lee cầm lấy. Donghyuck quay ngoắt ra nhìn chằm chằm kẻ cướp khay cơm của mình, Mark hất mắt về phía cửa ra vào của nhà ăn. Donghyuck hiểu ý, cậu vội vàng đứng lên sau đó đi theo hắn.
Hai tiết sau của Lee Donghyuck là tiết học thể chất, còn Lee Donghyuck thì luôn cúp học bằng cách trốn lên sân thượng, núp mình vào bóng mát của mái xi măng nhô ra từ khối vuông nhỏ bọc lấy cầu thang dẫn lên đó. Ừ thì không khó gì để nhận ra rằng đối với mọi nạn nhân của việc bạo lực học đường thì giờ học thể chất luôn là giờ học kinh hoàng nhất – đặc biệt là với những trái bóng. Lee Donghyuck học bóng chuyền – một bộ môn quá thích hợp cho việc không – thể – né – tránh. Cậu sẽ luôn trở thành mục tiêu, bị nhắm ném bởi hơn bốn mươi đôi mắt khác xung quanh mình. Bọn họ sẽ chẳng dại gì bỏ qua cơ hội ấy bởi giáo viên dạy thể chất cũng cố tình lơ đi, ông ta thường xuyên để lớp ở đấy và rời đi rồi quay trở lại mỗi khi tiếng chuông hết tiết vang lên inh ỏi. Như một hồi chuông báo hiệu rằng giờ tra tấn đã hết, Lee Donghyuck nằm thở hổn hển dưới sàn nhà, trên người là những mảng đỏ ửng đau như châm chích. Không một ai thèm liếc mắt nhìn xem cậu như thế nào, không một ai muốn đi tới và chìa tay về phía cậu. Và chẳng một ai trong số họ là không tham gia vào trò chơi bạo lực này.
Không chỉ dừng lại ở đó, Lee Donghyuck luôn bị bắt dọn phòng tập. Giáo viên không quan tâm cậu đau đớn ra sao, liệu có đứng dậy nổi hay không dù cả người cậu tê rần, run lên bần bật sau khi đã cố để ném trả. Những ánh nhìn hiển nhiên ném lên người cậu một cách chán ghét, Donghyuck luôn phải ráng vực dậy trước khi một tiếng chuông chuyển tiết khác vang lên – như hối thúc, như bám đuôi cậu. Donghyuck thề rằng mình chán ghét mọi thứ ở đây, cậu chẳng có lý do gì để xuất hiện ở một nơi thế này – một nơi mục ruỗng, bại hoại về thước đo làm người. Nơi mà bạo lực học đường và thờ ơ lên ngôi. Nơi mà những đế vương là con cái của những người có quyền cao chức trọng.
Lee Donghyuck dần né tránh hết mọi buổi học thể chất đó dù cậu biết ngài hiệu trưởng sẽ lại than trách và đòi gặp cho được mẹ cậu. Đôi khi ông ta sẽ hù dọa đuổi cậu ra khỏi trường này. Nhưng khi nhìn thấy thái độ bất cần của Donghyuck, ông ta lại im lặng và xem như chẳng có chuyện gì. Bởi Donghyuck có thể tố cáo. Cậu có thể cho mọi người biết sự thối nát tận cùng của cái nơi chết tiệt này, cái nơi coi học sinh chỉ là cỏ rác để dẫm đạp. Hoặc đúng hơn thì Lee Donghyuck mới là cỏ rác. Ông ta dè chừng cậu vì điều đó. Lee Donghyuck cứ thể được "đặc cách" trốn lên sân thượng, nơi cậu cô độc nhưng yên bình, nơi cậu không phải thoi thóp dưới những ánh nhìn soi mói và những cái chỉ trỏ lộ liễu. Donghyuck ghét cái cách mình trở thành trung tâm của mọi sự thêu diệt về cuộc đời cậu.
"Anh không có tiết à?"
Lee Donghyuck hỏi Mark Lee khi thấy hắn có ý định theo mình lên sân thượng dù đã có chuông reo vào tiết. Mark Lee gật đầu, Lee Donghyuck hỏi hắn tại sao còn không đi học, Mark lại thản nhiên bảo vì hắn được chấm qua môn này rồi.
"Đúng là con nhà giàu."
Mark cười.
"Không phải, vì tôi có thành tích thi đấu trong bóng rổ. Cho nên tôi được đánh qua môn này mà không phải học."
Lee Donghyuck im lặng không nói. Cậu bước chân lên bậc thang, những bậc thang như dẫn cậu đến với một giấc mộng trưa hè. Lee Donghyuck đột nhiên nảy sinh chút cảm giác trông chờ vào một điều gì đó. Cậu không biết nữa, cậu không cách nào nghĩ ra rằng mình đang mong chờ điều gì nơi phía sau cánh cửa sắt đó. Nơi mà ánh nắng bao bọc lấy những lớp gạch trên sân thượng, len cả vào những rãnh giữa hai lớp gạch giống hệt nhau.
"Này, lát nữa tôi qua nhà cậu được không?"
Lee Donghyuck khựng lại. Cậu cau mày nhìn Mark Lee.
"Tại sao?"
Mark Lee nhún vai.
"Ăn tối chẳng hạn."
Donghyuck lại tiếp tục bước, cậu khoát tay tỏ vẻ không quan tâm.
"Tôi không thích."
Mark lại cười. Hắn nhận ra mình dường như tự dưng mỉm cười nhiều hơn mỗi khi hắn ở gần Lee Donghyuck, ở gần một mặt trời đỏ ủ trong lòng mình cả một đại dương xanh thẳm. Mark thích cái cách cậu cau có, cọc cằn với hắn. Cách cậu không còn xuất hiện với một điếu thuốc trên tay như đã từng nữa. Mark thích cả cách Donghyuck bước chân lên mấy bậc thang dẫn lên sân thượng, những bước chân thư thái và nhẹ nhàng, gương mặt cậu lại yên bình và thoải mái qua đỗi. Cách vạt áo sơ mi cậu bay nhẹ lên, hắn sẽ vô tình nhìn thấy những gân tay ẩn dưới lớp da bàn tay rám nắng của Lee Donghyuck. Và Mark Lee khao khát được chạm vào nó – một lần nữa. Mark Lee khao khát lại được nắm tay cậu, những khớp tay của cả hai sẽ chạm nhẹ vào nhau trước khi bọn họ thật sự cùng đan mấy ngón tay, sự khắng khít sẽ làm trái tim trong lồng ngực Mark như nhảy một điệu ngọt ngào dưới bầu trời hoàng hôn. Hắn sẽ cảm nhận được sự đập rất khẽ khàng của những sợi gân dưới mấy ngón tay mình, cả những vết chai cộm lên trong lòng bàn tay thô ráp của cậu.
Nghĩ như thế, Mark bước lên một bước dài hơn và nắm lấy tay Donghyuck. Hai bàn tay lần nữa tìm lấy nhau sau vài tiếng đồng hồ phải rời xa. Chúng hòa hợp như thể chúng là định mệnh của nhau. Lee Donghyuck thoáng giật mình. Lúc đầu, cậu ngó quanh rồi muốn gạt tay Mark Lee ra. Nhưng Mark kiên quyết không để cậu làm thế. Hắn kéo cậu đi nhanh hơn, Donghyuck trở thành người bước sau hắn. Cậu nhìn cách Mark Lee giữ chặt lấy bàn tay mình, đôi lúc lại như ảo mộng, Mark mơ hồ như đang miết nhẹ lên ngón cái của cậu bằng ngón cái của mình.
Những bước chân vội vã, những cảm giác lạ lẫm và thỏa mãn vì sự mong chờ được đáp lại. Donghyuck mở to mắt khi nhận ra cậu đã hồi hợp đợi chờ điều gì.
Là đợi chờ cảm giác mới lạ râm ran nơi một bàn tay khác, là đợi chờ những tiếp xúc giống như đầu đời gặp một hạt tuyết đầu mùa đột nhiên đậu vào lòng bàn tay mình. Là đợi chờ cảm giác tâm hồn được chữa lành, là đợi chờ sự cứu rỗi xóa nhòa đi những suy nghĩ vụn dại.
Là đợi chờ cảm giác cuối cùng cũng có một nơi đủ vững vàng để mình được yếu đuối dựa vào hay nói cách khác–
Là đợi chờ một người sẽ xuất hiện trong tầm mắt mình – và người đó sẽ không thể là ai khác – ngoài Mark Lee.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com